Chương 6

"Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên phát giận với em, anh chỉ... chỉ...."


Lục Sơ không biết nên nói thế nào. Tố Hào và Linh Nhi vốn dĩ là vợ chồng, lại bởi vì Linh Nhi ngoại tình mới để hắn có dịp thừa khe hở mà chen vào, giành lấy Tố Hào. Những ngày ấy quá hạnh phúc, hắn bị hạnh phúc đánh cho mụ mị đầu óc, lại quên mất một chuyện quan trọng là Tố Hào và Linh Nhi vẫn chưa ly dị.


Nghĩa là hai người đó trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng hợp pháp được pháp luật và xã hội công nhận.
Mà hắn, Lục Sơ, lại không là cái gì cả.
Ngày đó khi Tố Hào nói cho hắn Linh Nhi có thai, hắn như chợt bị đánh tỉnh.


Phải, cô có thể có thai, có thể cho cậu con nối dõi, còn hắn có cái gì?


Chưa bao giờ sợ hãi phủ lấy hắn mãnh liệt như vậy. Hắn nhớ tới giữa cậu và Linh Nhi đã có một đoạn quá khứ mà hắn không thể chen chân. Hắn không thể mất cậu. Thứ mà hắn tưởng như sẽ mãi mãi không có được, cao xa như mây trời, lại có ngày nằm trong vòng tay hắn. Nhưng có cậu rồi mà lại mất đi, hắn sẽ điên.


Vì vậy hắn sợ hãi. Tố Hào mềm lòng như vậy, có khi nào sẽ bị dụ đi mất không?
"Không sao... Em cũng hơi xúc động." Tố Hào vừa nói vừa xoa gương mặt bất an của hắn.


available on google playdownload on app store


Dùng ngón tay vuốt theo gương mặt tiều tụy cùng quầng thâm nhạt màu dưới mắt hắn. Đương nhiên Tố Hào biết Lục Sơ bất an, nhưng có những chuyện không thể tùy tiện hứa hẹn, nhất là khi Linh Nhi đã có thai. Như vậy là không công bằng, cho cậu, cho hắn và cho cả cô.


Cậu đang bị vây ở giai đoạn, dù muốn, nhưng không cách nào toàn tâm toàn ý yêu hắn. Hay công khai mối quan hệ của hai người.
Lục Sơ là một người đàn ông tốt, hắn xứng đáng được nhiều hơn là thứ tình cảm không chắc chắn, cũng không được hứa hẹn tương lai với cậu.


Vì vậy đối với tình cảm của Lục Sơ, cậu cũng hoang mang không biết làm sao để đáp lại, để thể hiện đầy đủ sự trân trọng của cậu với đoạn tình cảm này.


Lục Sơ bình tĩnh nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Tố Hào, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, bắt lấy bàn tay Tố Hào đặt trên mặt hắn, cúi đầu hôn cậu, đầu lưỡi vói vào trong, hung hăng đoạt lấy. Người trong ngực này là của hắn, của một mình hắn. Ai cũng không được cướp đi. Hắn không cho phép.


Hai người ngồi trong xe kịch liệt dây dưa với nhau, Lục Sơ ôm ghì Tố Hào càng lúc càng chặt, tách ra miệng lưỡi đang giao triền cùng một chỗ, ở giữa kéo ra một sợi chỉ bạc, cực kì ɖâʍ mỹ.


Lục Sơ thô thô thở dốc, nhìn Tố Hào cũng đang thở dốc, môi hồng nhuận mê người, hạ thân không khỏi cứng lên, yêu tinh kia... Giữa những cái hôn, Lục Sơ với tay hạ ghế của Tố Hào, lại bật người leo qua hẳn ghế phụ, áp người lên trên Tố Hào, vùi đầu hút lấy chiếc cổ trắng nõn mềm mại kia, một đường hôn xuống.


Một bàn tay không an phận vói vào trong vạt áo của Tố Hào, vuốt ve làn da mềm mại trên người cậu, bàn tay không ngừng du đãng, một tay còn lại thì vói vào quần cậu, cách chiếc qυầи ɭót mỏng manh, vuốt ve bờ mông cực kì co dãn kia.


Tố Hào nhịn không được ưm ra tiếng, tay Lục Sơ nóng quá, khiến hắn có ảo giác như mình sắp bị bỏng. Đôi mắt phượng lúc này bịt kín hơi nước mê mang, bớt đi một phần dịu dàng, nhiều hơn một phần yêu nghiệt, khiến người ta nhịn không được muốn nâng niu, lại có loại dục vọng muốn hung hăng chà đạp cậu.


Lục Sơ chỉ cảm giác phía dưới của mình trướng như sắp nổ, mãnh liệt cởi quần Tố Hào, xé rách qυầи ɭót hắn, nhanh chóng cởi bỏ quần mình, nâng lên một cái chân thon dài của Tố Hào đặt trên vai, dưới hông thúc mạnh một cái.


"Ân ――" Tố Hào hừ ra tiếng, tiểu huyệt không được khuếch trương cứ như vậy bị thứ thô to kia tiến vào.
Lục Sơ ép chặt Tố Hào, không ngừng thúc hông về phía trước.
"A... A không, sâu quá..." Tố Hào bị hắn thúc như vậy có chút chịu không nổi, tiến quá sâu.


Lục Sơ lúc này đỏ mắt, cũng không thể nghĩ cái gì, nơi ấm áp chặt chẽ kia cắn hắn quá chặt, chỉ biết dùng bản năng dã thú bắt đầu va chạm, kêu gào phóng thích.
"Tối nay ngủ với anh nhé..." Lục Sơ ghé vào tai Tố Hào vừa thở dốc vừa nói.


Tố Hào ôm hắn "A, em... không được... Em không..Linh Nhi còn ở nhà... ưm..." cậu muốn nói, lại bị hắn thúc không nói được một câu hoàn chỉnh.


Lục Sơ ngẩng đầu nhìn cậu, dưới thân còn đang không ngừng đưa đẩy, "Anh không thể mất em... bảo bối... anh sẽ làʍ ȶìиɦ nhân bí mật của em cho đến khi cô ta sinh đứa nhỏ ra... nhưng em không thể thiên vị... không... em phải yêu anh hơn cô ta... Được không?" Nói đoạn, lại thúc mạnh một cái


Tố Hào miệng lưỡi giao triền với hắn, bị hắn thúc không còn thần trí, nào có tâm tư phân tích xem hắn đang nói gì, chỉ lung tung trả lời "Ưm... Được... anh muốn gì cũng được... Cho em..."
Nửa đêm, Tố Hào bị động tĩnh của người kế bên làm cho tỉnh lại.


Cậu cũng không biết trận hoan ái hoang đường kia kết thúc khi nào, chỉ biết mình bị làm cho ngất đi, đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong căn phòng ở căn nhà bỏ không của mình.


Còn chưa kịp hỏi Lục Sơ chuyện gì xảy ra thì đã nhận ra có gì đó không đúng. Lục Sơ nửa đêm đang ngủ lại bật dậy, mồ hôi đầm đìa mặt, hai mắt ráo hoảnh, dường như không biết mình đang tỉnh hay mơ.
Không biết hắn mơ thấy gì, Tố Hào vẫn vòng tay ôm lấy hắn.


"Không sao rồi, anh gặp ác mộng sao?"


Lục Sơ lập tức ôm ghì lấy Tố Hào, Tố Hào không biết hắn mơ thấy gì, cũng không tiện an ủi hắn, chỉ có thể từng chút từng chút vỗ lưng hắn. Được một lúc Lục Sơ mới thả Tố Hào ra, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Bảo bối, đừng bỏ anh, bảo bối, anh không thể không có em, anh sẽ điên... sẽ điên mất..."


Tố Hào bị tình yêu nồng cháy trong mắt hắn làm cho cả kinh, lúc này thì cậu biết hắn mơ thấy gì, đột nhiên không khỏi xót xa trong lòng.


Hắn yêu cậu, yêu tới hèn mọn, yêu tới độ sẵn sàng làm người yêu bí mật của cậu, sẵn sàng để cậu quang minh chính đại ở với vợ, bản thân thì tủi tủi thân thân giành chút thời gian rảnh của cậu. Đối diện với tình yêu như vậy, Tố Hào thật sự không biết phải làm sao mới được.


"Em không thể hứa hẹn cho anh cái gì, nhưng chỉ cần anh không buông tay em, em sẽ cố gắng để anh không chịu thiệt thòi."
Đây có lẽ là lời hứa cao nhất mà giờ phút này cậu có thể cho hắn.
Cậu nợ người đàn ông này.
Trời tờ mờ sáng, Lục Sơ đã dậy nấu cháo.


Thói quen dậy sớm đi làm bao nhiêu năm đã ăn sâu vào máu, khiến hắn dù có muốn nằm thêm một chút trên giường cũng khó mà làm được, vì vậy nhất quyết dậy nấu cháo.
Tố Hào ngủ dây thường hay bị đói bụng, muốn ăn ngay. Nếu không có đồ ăn tâm trạng sẽ không tốt cho tới khi được ăn.


Lục Sơ vào phòng bếp bắt đầu vo gạo nấu cháo.
May mà hôm qua kịp nhờ Tố My dẫn đi siêu thị mua vài thứ, căn nhà này khi hắn mới dọn vào, ngoài vài chai nước lọc trong tủ lạnh ra thì hoàn toàn trống rỗng.


Lục Sơ biết Tố Hào thường xuyên lui tới nơi này, một tuần cũng phải vài ngày, thậm chí có hôm còn ngủ lại một mình.


Hắn lại bắt đầu oán thầm Linh Nhi không đủ chu đáo, biết chồng mình hay ghé qua, tủ lạnh lại không có một thứ gì có thể ăn được, nếu cậu đang vẽ mà bị đói thì làm thế nào?
Thế đạo bây giờ đúng là đổi thay, "vợ bé" bắt đầu oán trách "vợ lớn" không biết chăm sóc "chồng mình".


Khi Lục Sơ nấu cháo xong, nhìn đồng hồ, gần tám giờ.
Vẫn nên để Tố Hào ngủ thêm một chút.
Hắn mặc vào áo khoác, đến siêu thị gần nhà mà hôm qua đã đi, mua thêm một vài món ăn kèm.
Về tới nhà đã chín giờ.


Trở về phòng, Lục Sơ nhìn cả thế giới của mình vẫn ngọt lành ngủ trên chiếc giường hai người cùng ngủ hôm qua, nhu tình trong mắt không khỏi tràn ra. Hắn leo lên giường, khẽ kéo cả người và chăn vào lòng. Nhìn gương mặt của người đang say ngủ trong lòng mình, thương tiếc hôn lên trán cậu. Cục cưng hôm qua bị mệt ch.ết rồi, nửa đêm còn kiên nhẫn dậy an ủi hắn.


Quả nhiên cục cưng là tốt nhất trên đời.
Lục Sơ lại dụi dụi mặt vào mặt cậu.
Tố Hào nửa tỉnh nửa mơ kháng nghị "Đau..."
Hình như là bị râu của hắn cọ đến.


Da của Tố Hào sáng màu, không phải đặc biệt trắng nhưng lại cực kì mềm, chỉ cần nhéo nhẹ một chút sẽ đỏ cả buổi, rõ ràng không thể chịu được bị bộ râu cứng rắn của hắn tàn phá.
Lục Sơ bất đắc dĩ đứng dậy vào nhà vệ sinh cạo râu.


Cạo râu xong, nhìn bản thân lại sạch sẽ đẹp trai trong gương, Lục Sơ vừa lòng.
Thật ra khi vừa gặp Tố Hào, Lục Sơ nhìn thảm như vậy, một phần cũng là do cố ý. Khi Tố My biết hắn muốn cạo râu và sửa soạn bản thân gọn gàng để đi gặp Tố Hào thì lập tức ngăn lại.


Con bé nói hắn phải dùng khổ nhục kế, Tố Hào mềm lòng như vậy, sẽ được nhiều hơn mất.
Cũng không phải diễn ra để Tố Hào thương, chỉ là để cậu thấy nguyên trạng mà thôi.
Hai tuần không có Tố Hào, hắn quả thật sống không bằng ch.ết.


Nhưng bây giờ khổ nhục kế đã dùng xong, người cũng đã dụ được về nhà mình, đương nhiên muốn sửa soạn gọn gang sạch sẽ, để đổi chiêu. Kháng chiến trường kỳ cần mỹ nhân kế.
Lục Sơ kiểm tr.a bản thân trong gương một lần nữa, mới trở lại phòng ngủ.


Hắn sáp vào bên giường, cầm lấy tay Tố Hào, bắt đầu tinh tế hôn lên.
"Công chúa ngủ trong rừng" Tố Hào quả thật bị hôn tỉnh.
Cậu mở mí mắt nặng nề nhìn về phía người đang hôn mình.
Thấy Tố Hào tỉnh, Lục Sơ đáy mắt lấp lánh ý cười: "Mèo con, anh nấu cháo rồi. Dậy ăn thôi."


Vừa nghe Lục Sơ nói như thế, Tố Hào quả nhiên bắt đầu đói bụng. Cậu cũng không nhiều lời, trực tiếp ngồi dậy, theo Lục Sơ ra khỏi phòng.
Nhưng chưa đi được hai bước, cậu lập tức thấy không đúng.
Lục Sơ đi cà thọt.






Truyện liên quan