Chương 46: Đâu mới là kết thúc thực sự ?(2)
Ra ngoài cửa phòng đi được một đoạn Rer liền cầm chiếc kính đen lên đeo vào cầm chắc cây gậy trong tay nghiêm nghị cất tiếng hướng tới Đức.
"cậu đi đi "
"Rer à.."
Không kịp để Đức nói tiếp Rer khổ sở lê chiếc gây xuống sàn nhà sáng bóng sờ tay về phía trước đi tiếp.Đức đằng sau tay nắm củ đấm thành một quyền đánh liên tiếp vào nền tường bất dứt đau khổ khôn ngoai. Rer vẫn bước đi lạnh lẽo nhưng trong anh vẫn không mất đi vẻ quyền quý cao xang ngạo mạn của một quân vương hắc đạo. Sau chiếc kính đen là những giọt nuóc mắt lăn dài nhanh trên má. Anh đã can tâm?
Trong phòng bệnh của Runa vẫn còn lại Cry và Max. Cry nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mái rối bời của Runa lên rồi nhẹ nhàng nói:
"Chị có biết chị đã ngủ rất lâu rồi không? Không phải vì đợt đó chị cho máu cho em nên bây giờ em mới thuận lợi sinh đứa bé ra. Runa em cám ơn chị"
"Cry...em"
"Cháu bé rất khỏe bây giờ Ngọc Anh với Mai đang chăm sóc chocon bé"- Cry nói xong liền quay lại về phía Max lắm lấy bàn tay của anh rồi nhìn lại Runa.
"Max, anh ấy đã giải phẫu thành công bàn tay"
"Runa... xin lỗi" -Max chần chừ mãi mới thốt ra được câu xin lỗi từ thâm tâm của anh.Còn Runa cô chỉ mỉm cười và lắc đầu nhẹ nhẹ.
.. . . .
Bầu trời của buổi chiều lúc mặt trời lặn được nhìn xuyên qua ô của kính của bệnh viện thật đẹp làm sao như một bức tranh phong cảnh lặng tình cô đơn hiu quạnh.
"Cry thủ tục xuất viện cho Runa đã làm xong rồi" -Max trong tay cầm tờ giấy xuất viện của Runa đưa cho Cry đang thu dọn đồ đạc coi. Runa nghe thấy vậy đang đứng ở cửa sổ liền quay lại nói:
"Cry... Rer anh ấy không tới sao?" -Đúng vậy điều cô rất cần bây giờ chính là anh.Nhưng tại sao từ lúc cô tỉnh dậy tới nay sao anh không tới thăm cô cả ngay tới lúc cô xuất viện cũng thế. Câu hỏi đó khiến cho cả hai người họ bất giác lúng túng đưa mắt nhìn nhau xem trở lời như thế nào.
"À anh ấy đi công tác nên chưa về chị à" -Cry nghẹn ngào trả lời nhưng mắt của cô lại hướng về Max vì đã lừa dối chị của mình khiến cô bứt dứt.
"Anh ấy nói hôm nay sẽ tới đón chị xuất viện.."- Lời nói đứt quãng của Runa, Max im lặng Cry liền mím môi tiến lại gần Runa.
"Anh ấy đi công tác thật rồi chị đừng suy nghĩ nhiều nữa"
"Cry...chị cảm thấy Rer đang trốn tránh chị có phải có chuyện gì xảy ra với anh ấy rồi không?"- Runa cầm lấy hai tay của Cry và nói.
"Không..không có chuyện gì hết thật đó.Chúng ta về thôi chị"- Cry ôm lấy Cry cùng bước đi rồi thu dọn nốt đồ đạc.
"Cho chị mượn điện thoại của em được không?"
Bên hồ cá của bệnh viện là một bóng dáng người đàn ông đang chống gậy ngồi bên hồ. Đôi mắt đen đẹp đẽ được che kín bởi chiếc kính ɖâʍ màu đen. Suy tư? Âu lo?
"Rer! Max với Cry đã làm thủ tục xuất viện cho Runa rồi cậu yên tâm đi"- Bước đến là giọng nói của Đức nhưng Rer không hề trả lời mà lại nhìn mông lung về hướng cửa sổ phòng bệnh của Runa.
"Runa có một chuyện em chưa nói với chị, 1 năm trước anh ấy đến thăm chị khi đó Hà Phương đột nhiên xuất hiện định hại em nhưng Rer anh ấy vì cứu em mà bị làm hại đôi mắt...anh ấy đã bị mù rồi..." -Cry nuốt nước mắt trong lòng từ từ khẽ nhắm mắt lại thực tình cô không nỡ nhưng Runa cần phải biết chuyện này.
Runa khẽ thở dài thẫn thờ đôi mắt bắt đầu đỏ hoe hai bên má nóng dan như lửa đốt.lòng quặn đau từng cơn một dứt mãi không thôi. Tay run run chần chừ cầm điện thoại trong tay đổ mồ hôi rồi cũng khẽ nhấn phím gọi. Điện thoại được kết nối Runa liền đứng bật dậy im lặng hồi lâu nén nước mắt.
"Rer...anh đang ở đâu? Em xuất viện rồi " -Cô nhắm mắt lại tịnh tâm trấn an mình.
"Anh đang đi công tác ở Hồng Kông...anh dạo này công việc bận rộn nên không thể về được"- Đầu dây bên kia bây giờ mới lên tiếng nói.
Kíu...Kíu..Kíu
Tiếng còi xe cấp cức trong máy phát ra và ở ngoài sảnh bệnh viện cũng như vậy mà phát ra Runa nhíu mày nhìn ra phía cửa sổ rồi chạy tới. Chiếc xe cấp cứu đó đi thẳng ra ngoài cổng bệnh viện cô im lặng một hồi rồi chạy đi khiến Rer cảm thấy có gì đó không ổn. Mặc cho Cry đang gọi cô.
"a.. Runa.."
"Cry..Cry à để hai bọn họ nói chuyện đi!"- Max kéo Cry lại Cry cũng định tâm lại rồi không đuổi theo nữa.
"Anh về lúc nào vậy?"" - Cô vừa chạy trên hành lang vừa thở gấp nói
"Anh cũng không biết anh có thể về được lúc nào nữa, sau khi anh sử lí mọi chuyện ở đây xong anh mới có thể về thăm em.Em đừng đợi anh nữa mau về nhà đi nghỉ ngơi cho tốt"
Chạy ra tới sảnh bệnh viện cô liền bắt đầu định hướng quay xung quang liền nói tiếp: "Không phải anh nói sẽ tới đón em sao?"
Huỵch
"cô làm sao vậy đây là bệnh viện đấy!"
"Tôi xin lỗi"
Tiếng nói đó như sét đánh ngang tai đối với Rer anh liền tắt máy đứng dậy nói với Đức "cậu giúp tôi gọi xe tôi muốn về nhà "
Chạy ra được khỏi sảnh Runa liền đưa máy lên nghe nhưng phát hiện đã tắt "Guể! Alo" -Nước mắt tuôn rơi trên gò má tay run rẩy nhấn gọi lại điện thoại quả nhiên kết nối được nhưng bây giờ không phải Rer nghe mà là Đức.
"Chị à"
"Rer có phải đang ở cạnh anh không?"
"Có" - Đức nhìn lại Rer trả lời
"Hai người đang ở đâu?"
"Bọn tôi đang ở trước cửa bệnh viện"
"Đợi tôi "-Rứt lại cô chạy thục mạng về phía cửa bệnh viện.
"Cậu nói chuyện với ai vậy?"- Rer liền hỏi
"là Cry"
"Không đúng là Runa...là Runa cô ấy đúng không!"- Rer gầm lên
"ừm"
"Hãy đi chặn cô ấy lại tôi không muốn cô ấy nhìn thấy tôi trong bộ dạng như thế này” – Rer hùng hổ nắm lấy cổ áo của Đức
“Rer…”
“Bao nhiêu năm qua tôi chưa cầu xin cậu điều gì nhưng bây giờ tôi cầu xin cậu hãy ngăn cô ấy lại..tôi không muốn để cô ấy nhìn thấy tôi bây giờ như thế này.. đi đi đi mau”- Rer đẩy Đức đi rôi cầm gậy loạng choạng tìm đường bước đi còn lại Đức đứng nắm chặt tay đau đớn khổ sở.
Đến lúc Runa đến chỉ tìm thấy được mỗi Đức “xin lỗi Rer đâu?” nhưng hỏi mãi Đức không hề trả lời.
“Người đâu? Hả”
“Anh ta đi rồi..”
“Vậy ảnh đi đâu rồi?”
“Anh ấy..không nói với tôi”
“Sao anh lại để anh ấy đi một mình chứ? Nguy hiểm như vậy anh có biết không sao anh lại để anh ấy đi một mình.Vậy anh ấy sẽ đi đâu? đi đâu đây chứ?” –Vừa nói cô vừa khóc nức lên ngã xuống
“hay là… chúng ta về trước đi anh ấy không sao đâu, anh ấy rất muốn gặp cô” –Đức ngồi xuống nắm bả vai cô.
“Không phải tôi bảo anh đợi tôi ao? Tại sao anh lại để anh ấy đi.. tại sao? “
Runa cầm chiếc điện thoại lên một giọng nói quen thuộc xa săm vang lân ‘Runa, anh đi đây em đừng tìm anh nữa’ lặp đi lặp lại trong máy. Cô liền đứng dậy ngừng khóc mà chạy đi.
~Hồ nước công viên~
“a…hi..ahaa hi đừng té nước nữa TB…” –đó là lời vang vọng từ một kí ức xa xăm đột nhiên quay trở về trong tiềm thức của người đàn ông đang ngồi trước hồ nước ôm đầu chắp tay nhìn mơ mộng trong cặp kính ɖâʍ màu đen.
Cách đó không xa Runa đang đi tới cô biết anh sẽ tới nơi này mà …cô đón chắc là như vậy cầm chiếc vòng cổ của Rer trong tay quỳ xuống nắm lấy đôi tay anh ngước mắt lên nhìn đôi mắt quen thuộc đó mờ ảo qua chiếc kính anh liền khóc. Runa liền đưa tay lên tháo chiếc kính đó ra tiếng khóc của anh càng lớn hơn tiếng khóc của cô. Cả hai cùng khóc Runa đưa tay mình lên sờ đôi mắt của anh im lặng.
“Sao em lại tới đây? em đi đi …đi đi “- Rer đẩy tay của cô ra
“Không không, em không đi đâu cả! tại sao anh lại giấu em mọi chuyện chứ? Tại sao!!! hức hức em xin lỗi …em xin lỗi Rerrr”
“Em không có lỗi tại anh đã gây ra mọi chuyện” –Rer quỳ gục xuống ôm lấy Runa
“Đừng nói nữa về thôi chúng ta mau về nhà thôi em sẽ chữa khỏi đôi mắt cho anh …em hứa em hứa đấy “ –Runa ôm chặt anh khóc nức nở.
“Không được đâu bác sĩ nói anh sẽ không bao giờ nhìn lại được nữa bởi vì chất độc dược của Hà Phương là dược thượng cổ bây giờ thuốc giải của nó đã bị thất truyền rồi. Nhưng không sao em đừng lo anh sẽ tốt thôi..anh chịu được mà “- Rer vừa nói ngập ngừng vừa cắn môi rồi hướng vô không nhìn về phía gương mặt đãm lệ Runa.
Không nói lời nào cả mà trái tim cô đang bị cái chữ ‘không bao giờ nhìn lại được’ trong câu nói của anh mà miệng cứng ngắc khô khốc không thể nào nói lên lời được. Tại sao Tại sao chứ? rốt cuộc bọn cô đã và phải còn chịu đựng vượt qua mọi khó khăn gian nan nào mới có thể được đến bên nhau sống cuộc sống hạnh phúc đây? Tử thần cũng thử bọn cô rồi, định mệnh cũng gieo rắc khó khăn không kém, thượng đế cũng không ngừng ngăn cách bọn cô cùng với số phận. Nếu không cho cô và anh được hạnh phúc thì đem bọn cô tới lại với nhau rồi lại có tình cảm làm chi? Thần tình ái? Sao lại đem hai người lại đến với nhau hết lần này tới lần khác rồi chém đứt tơ duyên như vậy?
Không…Không phải nhất định đây chỉ là giấc mơ và kết cục này cô không muốn,không muốn nó sảy ra,và nó sẽ không thể có quền được phép sảy ra như thế được.
**
"Chị...Chị...Chị"
Tiếng nói của đó khiến Runa định thần lại nhìn từ của sổ bệnh viện quay lại nhìn hướng cửa phòng - là Cry.
"Chúng ta về thôi Max đã đi làm thủ tục xuất viện cho chị rồi chúng ta về thôi" -Cry nói xong cầm đồ của Runa ở giường lên.
"Anh ấy đâu?"
"Rer anh ấy nói sẽ đợi chị ở nơi mà lần đầu tiên mà hai người gặp nhau lần đầu tiên"-Cry cười và nói với cô
Họ đã từng có thời say đắm bên nhau, trao nhau tình cảm nồng nhiệt của một thời tuổi trẻ. Nhưng rồi lại không thể đến được với nhau… Năm tháng qua đi, trải qua biết bao thăng trầm, biến động… họ bất ngờ đi lướt qua nhau.
Xao xuyến giây phút gặp lại tình cũ
Họ đã từng có thời say đắm bên nhau, trao nhau tình cảm nồng nhiệt của một thời tuổi trẻ. Nhưng rồi lại không thể đến được với nhau… Năm tháng qua đi, trải qua biết bao thăng trầm, biến động… họ bất ngờ đi lướt qua nhau.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở…Tình yêu xưa bừng sống lại, tưởng như chẳng điều gì có thể ngăn cản họ đến với nhau. Rồi họ quyết định chung sống. Nhưng hạnh phúc đâu phải dễ tìm. Mối tình đầu, mối tình dang dở bao giờ cũng đẹp và để lại những ấn tượng sâu sắc, khó phai. Người tình mà ta không kết hôn được bao giờ cũng là người lý tưởng, hoàn hảo, tuyệt vời trong suy nghĩ của ta.
Thế nên khi gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, chắc chắn sẽ có những giây xao lòng, khi kỉ niệm xưa ùa về để rồi ngã vào nhau cùng chìm đắm vào men say của mối tình thuở nào.
Dù cho khi con tim không thể điều khiển nổi, thì hãy nên dùng một phút để lý trí lên tiếng. Một thời gian dài đã qua đi, dù tình cảm dành cho nhau có không thay đổi, nhưng con người cũng không thể như xưa, đã đổi thay biết bao. Tuy nhiên, vẫn có những cặp đôi nối lại tình xưa và chung sống hạnh phúc trọn đời, nhưng đó là khi họ thật sự hiểu nhau, biết chấp nhận, hi sinh và có một tình yêu không thể chia tách.
Đã rất lâu rồi mà…
Những khoảng trống trong lòng lan ra nhanh như luồng gió độc, chiếm lĩnh tâm hồn quay ngược đến những ngày đầu thu lạnh lẽo ẩm ương pha chút nắng vàng vọt trên tường vôi tróc lở của nhiều năm về trước. Ta thấy ta ở đó, lang thang khắp nơi để khỏa lấp đi chút trí nhớ về thời còn yêu. Phải lắm chứ vì đâu dễ phai trong tâm thức một người có thời gắn bó cùng ta như da thịt trên người.
Ta không tin rằng, có những người từng yêu nhau đến thắt lòng thắt dạ, lại có những lúc nhẫn tâm làm tan nát trái tim nhau. Vết thương gây đau đớn nhất không phải vào lúc da thịt đứt lìa, bởi vì khoảnh khắc đó trôi qua rất nhanh, chưa kịp phản ứng, máu đã phun đầy mặt đất. Ngay lúc đó người ta sẽ bưng miệng nó lại, băng bó, cầm máu cho nó. Kỳ thực lúc đau đớn nhất là sau một thời gian dài, ta khẽ khàng gỡ bỏ lớp vải trắng, phát hiện miệng vết thương vẫn ngoác ra. Hóa ra nó luôn ở đó, mục rữa, hôi thối, chỉ mình mình hay biết.
Người vừa tặng ta vết thương đau rã rời…
Tình yêu chẳng thể nghiêng về một phía, chông chênh, ắt có kẻ phải ngã nhào
Đã có lúc không kham nổi bao nhung nhớ ta đã trốn chạy những ngọt ngào một thời bên người bằng cách rời xa.Cứ ngỡ suốt đời này không quên được bóng hình từng thời khắc cốt ghi tâm, cứ ngỡ hạnh phúc sẽ vàng vọt trong những nhớ thương, nhưng đến những năm sau quay trở lại, nhìn vào vệt mờ trên kiếng rồi thẩn thờ, cảm giác đau khổ ngày xưa đã không còn nữa mà thay vào đó là cảm giác chấp nhận chênh vênh.Ta nhận ra, có những đánh đổi người ta gọi là sự trưởng, để mọi trách cứ ngày xưa là hư ảo. Gương mặt người có lẽ năm tháng rồi cũng khiến ta quên, nhưng những ngày yêu cũ chắc sẽ suốt đời chạm đáy lưu luyến, chẳng quên được, mà cũng chẳng thể nào nhớ thêm. Ai rồi cũng lớn, ai rồi cũng khác. Sẽ có ngày ta tự thanh thản cho những ngày quá vãng xa xôi.
Ta tin vào duyên nợ. Người ta yêu nhất kiếp này lại là người đau khổ vì ta nhất ở kiếp trước. Cứ vin vào nhau, quanh quẩn, quẩn quanh. Người nói với ta sẽ có ngày gặp lại.
Người với người, hứa bao nhiêu lần, nhưng rồi sẽ mau chóng quên đi. Đến khi ân hận nhớ lại đã là quá muộn. Cho nên lời hứa chẳng phải là thứ đem đi so đo đúng sai, nó chỉ là minh chứng tại thời điểm nói, họ từng chân thành, rất chân thành.
Cần bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu hoài nghi, bao nhiêu sa ngã, bao nhiêu trưởng thành cho một lần phản bội đi qua. Con gái, suy cho cùng chịu nhiều đau đớn, mất mát nhất trong cuộc đời này. Suốt trong vòng tuần hoàn sống của mình luôn đau đáu mang một chấp niệm về tình yêu cữu vĩnh, trường tồn. Nhưng quên mất rằng, vốn hy sinh cho một thứ tình cảm hoang tưởng chỉ còn tồn tại nhờ vào dư âm ngày xưa đã là rất sai. Thoắt một cái xoay lưng, tất cả đã là ảo ảnh. Người một thời ta cố sống cố ch.ết để yêu đương lại là kẻ cầm dao đâm vào tim côhàng trăm ngàn vết.
Nhưng, mọi chuyện đã là quá cũ. Em phả hơi nồng cho đêm đặc
cùng nỗi nhớ đi hoang
Nhớ về anh như một niềm tha thiết cũ
Tự ru mình bằng giấc ngủ ngày thơ
Ngày, em mơ về những cánh đồng mờ
Phủ kín bông cỏ lau khuất em ngang tầm mắt
Nhớ anh dặn dò những điều vụn vặt
Ép nát những năm tháng hoa niên
Đôi chân Runa liền dừng bước tại Viện Bảo Tàng Nhà Thanh ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn chăm chú vào bên trong lòng xao xuyến.Thực sự lí chí của cô hiện giờ rất dối bời đảo lộn có nên không? Ôm trọn hạnh phúc mà bao lâu nay cô hằng mong chờ đợi nó nhưng nó đã khiến cô và anh trở thành yêu và hận,hận thành muốn giết ch.ết nhau.Gây mức tổn thương trùng trùng quá lớn lỗ hổng bao năm tự mình giấu đi trong nghẹn ngào. Là cô hại anh? đúng thế là tình yêu của cô đã hại anh. Nếu như cô không xuất hiện bên cạnh anh thì anh và cô cũng không phải chịu đau nhiều rồi. Khiến liên lụy những người thân yêu bên cạnh,xáo trộn mọi chuyện.
Chỉ cần suy nghĩ tới đó thôi cô liền quay guốc bước về đường cái nhưng một cánh tay đã kéo lại. Lời thì thầm và hơi thở thân quen in sâu trong máu vang lên:
"Em định chạy trốn anh tới bao giờ nữa đây? Em thật độc ác và ích kỉ mà.Sao lại lần nữa bỏ anh và hai đứa con đáng yêu của chúng ta mà đi nữa, nhưng lần này anh sẽ quyết không cho em tự ý làm bậy mà không được sự cho phép của anh đâu. Đồ ngốc!!!!" -Nụ cười danh ma trên môi của Rer vẽ lên
"hờ sao anh lại nói như thế, dám nói em độc ác và ích kỉ à xem em dạy cho anh bài học nha!! Đồ khốn!!!" -Runa vừa khóc vừa tức giận đôi má đỏ hồng quay lại đấm Rer thật nhẹ nhàng nhưng cô cảm thấy ấm lòng và hạnh phúc.
"A..A...A em dám bắt nạt anh à anh đi hớt hai siêu quậy của anh nhá. Ran, Ren ơi mẹ con bắt nạt bố nè hu hu" -Nói xong anh giả vờ kêu lên rồi kéo tay Runa chạy vào bên trong Viện Bảo Tàng. Bên trong có cả bố mẹ của Rer - Ám Dạ Hoắc cùng với Tú Mộc Lan,Cry - Max, Đức - Ngọc Anh, Mai -Tuấn. Runa ngơ ngác nhìn tất cả rồi bỗng hai đứa nhỏ con của cô chạy tới thở gấp.
"Mẹ..mẹ..mẹ có đồng ý gả cho ba con không "- Ren khuôn mặt thở gấp nhìn Runa và trên tay cầm hộp nhẫn cưới đôi kim cương có hình đôi chim uyên ương trên đó giơ lên. Đằng sau là Ran cũng chạy tới giơ bó hoa cưới lên đưa cho cô, lúc này thì nước mắt cô ướt sũng.
"Mẹ đồng ý gả cho ba con đi!!!"-Ran cũng thế hét lên khiến mọi người cũng cười vui vẻ hạnh phúc.
"Hai bác cũng đồng ý chứ ạ?" - Runa chần chừ gượng gạo nhìn hai ông bà Hoắc rồi cũng nhìn lại Rer.
"Con cũng thật là hai bác gì nữa chứ. Bố mẹ đồng ý cho hai đứa lấy nhau"- Hai ông bà Hoắc lên tiếng.
"em thấy chưa anh bảo mà!!!!"- Rer lúc này một chân quỳ xuống đưa nhẫn lên vào ngón tráp út của Runa lên cười hạnh phúc hít một hơi vô.
"Runa TB Em sẽ đồng ý gả cho ..."- Câu nói chưa nói xong thì Runa đã nhém đi bó hoa cưới trong tay về phía mọi người đằng sau khiến Rer ngỡ ngàng.
"Oaaaa...."
"Oa...ấyyy..."
"Em bắt được rồi.."
Người bắt được đó chính là Ngọc Anh - cô gái cười vui vẻ nắm chặt lấy bó hoa cưới trong tay mình rồi nhìn về phía Đức đáng đứng bên cạnh mấy người lũ Tuấn kia rồi cười tít mắt lên nói:
"Cưới rồi...bắt buộc phải cưới rồi không chơi mãi được nữa rồi...chồng ơi huhu "
"Ha ha..."
"Ối ăn đủ rồi nhá Đức "- Tất cả quay xang Đức cậu ta đang bừng đỏ mặt cười gian xảo.
"Khụ Khụ cưới chứ..cưới chứ không còn tuổi chơi bời nữa rồi"
"Đúng thế còn mỗi cặp hai người là chưa có tiến triển cưới gả gì mờ. Nhất định cưới đi tôi sẽ mừng cho cậu cả vố"- Tuấn và Max vỗ vai Đức khiến cậu bị xệ vai xuống vì bị sức nặng của hai người,Rer cũng làm động tác phụ họa theo.
"Hừ giỏi đi nói chuyện nhà người ta đấy!!! Đồ khùng em chả gả cho anh chứ còn ai nữa. Ai chịu dám rước anh về "-Nói xong Runa liền véo tai cưỡng hôn Rer trước mặt mọi người khiến họ phì cười.
Tình yêu là những gì thiêng liêng và chân thật mà một người này dành cho một người khác. Vì thế, chúng ta yêu là để hạnh phúc chứ chẳng phải để buồn bã hay chịu nhiều khổ đau.
Nói về định nghĩa thì đối với mỗi người khác nhau lại định nghĩa tình yêu theo một cách khác nhau. Chung quy, chúng ta dù có là ai thì cũng mang những suy nghĩ tích cực về tình yêu, như tình yêu là cảm xúc chân thành mà người này dành chongười kia, hay tình yêu là mối kết giao tâm hồn giữa hai con người lạ lẫm trong thành phố rộng lớn này, tình yêu là để yêu đương, để cùng chia sẻ cho nhau những buồn vui ngọt bùi, để ở cạnh nhau và hạnh phúc cùng nhau ngày qua ngày.
Suy cho cùng, chúng ta luôn đặt ra cho mình một định nghĩa về tình yêu là những gì đẹp đẽ, đáng trân trọng và hạnh phúc nhất, cho nên một khi đã yêu, chúng ta phải nhất định hạnh phúc thì mới được.
Có ai mong muốn cho bản thân một tình yêu chỉ toàn tổn thương, đau khổ và vụn vỡ đâu? Khi yêu, chúng ta muốn có những cuộc hò hẹn thật vui vẻ và lưu giữ cho nhau đoạn hồi ức tốt đẹp mãi mãi không bị phai nhòa. Chúng ta muốn được cùng nhau mà bước trọn đến cuối con đường tình yêu này, cho nhau một cái kết viên mãn mà đối phương chính là người mình toàn tâm toàn ý yêu thương bấy lâu. Chúng ta còn muốn được nói về những chuyện tương lai, rằng sẽ bên nhau vui vẻ và hạnh phúc như thế nào, sáng sớm thức dậy thì liền nhìn thấy nhau, buổi tối trước khi đi ngủ cũng í ới gọi nhau dăm ba tiếng, chúng ta muốn được nhìn thấy nhau cho đến khi "chán thật chán" mà thôi. Mà đợi cho đến cái lúc chán thật chán nhau đó, hy vọng rằng chúng ta đều là những gã già nua, đã quên hết mọi chuyện khó khăn từng xảy ra trong đời, để từ đó về sau chỉ còn nhìn thấy nhau trong năm tháng cuối cùng của cuộc đời là đủ rồi.
Yêu là để hạnh phúc, điều đó là chắc chắn. Vậy thì tại sao chúng ta lại phải gieo rắc vào tình yêu sự đau khổ, tổn thương bằng những rắc rối mà không có ai là người mong muốn? Nếu cảm thấy không còn yêu thương nhau, hay thực tâm muốn kết thúc mối quan hệ không hạnh phúc thì hãy một lần dứt khoát và cho nhau khoảng trời tự do riêng. Việc kéo dài hay không rõ ràng trong một mối quan hệ đổ vỡ chẳng đem đến điều gì tốt lành, ngược lại chỉ gây cho ta thêm cảm giác mệt mỏi và đớn đau lại càng đớn đau.
Hãy yêu nhau nếu còn cảm thấy hạnh phúc và ấm êm bên cạnh người kia. Nhưng một khi niềm hạnh phúc đó không còn nữa rồi, thay vì níu kéo trong vô vọng và khổ sở, thì chúng ta nên học cách buông tay tình yêu này đi, rồi dũng cảm tìm cho mình một tình yêu mới, một niềm hạnh phúc mới.
Thực ra, cuộc đời của chúng ta không chỉ xảy ra vài ba lần yêu đương rồi thôi, sự kết thúc với một người này chính là cơ hội để ta gặp gỡ và dựng xây nên một mối quan hệ nồng thắm với một người khác. Dù ai cũng mong muốn tình đầu sẽ là tình cuối của mình, nhưng chuyện tình yêu là chuyện không biết trước được gì cả, nên đến lúc cần buông tay và tìm cho mình một đối tượng mới, thì hãy cứ dũng cảm mà làm như vậy đi.
Chúng ta chẳng cần phải quá đắn đo khi kết thúc một mối tình mà mình không còn cảm thấy hạnh phúc, đó là cách không chỉ giúp ta giải thoát cho chính bản thân mà còn là giải thoát chođối phương nữa. Hay trong tình yêu này ta chỉ là người cho đi mà không còn nhận lại được gì cả, đừng tiếp tục huyễn hoặc và trói buộc bản thân trong một mối quan hệ vô vọng.
Yêu là để hạnh phúc, vì thế nếu khi yêu mà không còn cảm thấy hạnh phúc nữa thì hãy chào tạm biệt nhau nhẹ nhàng. Để rồi sau đó, ta có thể tiếp tục hành trình tìm kiếm một nửa đích thực còn lại của đời mình đang thất lạc đâu đó trong biển người mênh mông này!
Và đó chính là cách sống bây giờ của Runa tôi đó mọi người!!