Quyển 1 - Chương 64: Chương bổ sung
Lời tác giả: mấy bạn xem đây là phiên ngoại của Quý 1 cũng được, hay xem là chương mở đầu của Quý 2 cũng tốt, tùy thích.
☂
Nhớ năm xưa còn trẻ, anh thích tán dóc còn tôi thì thích cười.
Trang phục tập huấn bị mồ hôi thấm ướt đẫm, thanh niên mới chạy việt dã xong vẫn chưa ổn định hơi thở, mồ hôi men theo gò má chảy xuống, từng giọt từng giọt dung hòa với mồ hôi của người đi trước trên tuyến đường đã định sẵn. Thanh niên cầm bình nước lên uống một ngụm, không dám uống quá nhiều, hắn chậm rãi uống từng hớp từng hớp nhỏ, để từng ngóc ngách trong miệng và cổ họng thấm nhuần rồi mới nuốt xuống bụng.
Đối với họ thì nước là vật xa xỉ được cung cấp có hạn, hắn không muốn chạy chạy một hồi rồi cạn sạch nước, vết xe đổ nhắc nhở hắn, cho dù có khát tới mất nước bất tỉnh, tên sĩ quan huấn luyện ác độc đó cũng sẽ không bố thí cho họ nửa phần đồng cảm.
Thời gian nghỉ ngơi lần này tương đối dài, dù sao cũng đã trèo qua hai ngọn núi, thế nên ngay cả sĩ quan huấn luyện ngồi xe việt dã hất hàm sai khiến bọn họ cũng cảm thấy không thoải mái lắm: mông ổng bị xóc ê ẩm hết cả lên. Vì vậy hắn có đủ thời gian để làm chuyện mình muốn.
Lục ra một cây bút chì từ trong trang bị nặng 20kg, bút chì chỉ còn non nửa, ngòi bút cũng không nhọn lắm, nó tròn tròn giống như rất lâu rồi chưa chuốt. Thanh niên cũng chẳng để ý, hắn lấy tờ giấy gấp làm tư trong túi áo trên ra, tử tế trải trên bắp đùi mình, bắt đầu vẽ lên trên.
Thỉnh thoảng hắn ngước đầu nhìn đội ngũ đằng trước, nơi đó có một cậu thanh niên nhỏ con, hắn là đang vẽ cậu.
Cậu thanh niên nhỏ con ngồi trên mặt đất, chôn đầu vào giữa đầu gối, không nhìn thấy mặt. Lưng cậu cong lên trông như một con mèo đang cảnh giác, thoạt nhìn gầy gò nhưng dồi dào sức lực…Thanh niên vẽ rất nhanh, giống như đã từng vẽ vô số lần, ngòi bút kêu sàn sạt trên tờ giấy, lưu lại nét than chì hơi thô.
Lúc sắp vẽ xong, hắn đột nhiên ngừng lại. Cậu thanh niên nhỏ con dường như cảm giác được tầm mắt hắn, cậu ngẩng đẩu nhìn qua bên hắn. Thế là hắn cắn cán bút, vẫy vẫy tay với cậu, cầm bức phát họa sắp hoàn thành khoe với cậu từ đằng xa.
Thanh niên nhỏ con nheo mắt lại dòm dòm, loáng thoáng nhìn ra được bức tranh đó đang vẽ mình, bèn cười ha ha lên.
Thanh niên ngơ ngẩn, vội vẽ vài nét bút hoàn thành bức “Lưng mèo” mới nãy, sau đó lại vẽ thêm một gương mặt cười ở ngay bên cạnh, gương mặt cười ha ha, y hệt như gương mặt trước mắt hắn.
Mệnh lệnh của sĩ quan huấn luyện vang lên, hắn cất bút, cõng trang bị lên, lại bắt đầu hành trình chạy việt dã dài đằng đẵng.
☂
Cậu thanh niên nhỏ con bị loại, cậu không có đủ khả năng để gia nhập đoàn quân này, nhưng cậu muốn ở lại, bất kể là dùng biện pháp gì, cậu muốn tiếp tục ở lại trong doanh trại này, cho dù không được tham gia huấn luyện, cho dù chỉ có thể làm công tác hậu cần.
Nhưng cha cậu không cho phép. Cha cậu là một quan chức quyền cao chức trọng, ông vốn không hề muốn cậu tham gia đợt tuyển huấn lần này, ông đã khoan nhượng cho tình nết tùy hứng của cậu một lần rồi. Hiện giờ cậu bị loại, vừa đúng ý cha cậu, một bức văn thư chuyển xuống, cậu lập tức bị điều vào cơ quan, đãi ngộ không biết tốt hơn cái nơi thâm sơn cùng cốc này bao nhiêu lần.
Lúc xe rời khỏi đội quân đó, cậu hy vọng có người giữ mình lại biết bao, cho dù chỉ có thể trì hoãn một phút, có lẽ cậu sẽ nhận được một món quà nào đấy_____một bức phát họa người nọ vẽ, hoặc chỉ vẻn vẹn là một tiếng “Bảo trọng” cũng được.
Nhưng thật đáng tiếc. Cậu chẳng nhận được một món quà nào cả.
☂
Lần kế gặp lại, đã là chuyện của rất nhiều năm sau.
Bao nhiêu năm?
Lâu đến độ người thanh niên kia đã hoàn toàn vứt bỏ bút vẽ, lâu đủ cho người thanh niên kia bộc lộ hết tài năng tại “Học viên đặc huấn” của Cục trinh sát chống gián điệp, trở thành chiến sĩ đáng tin nhất ở đó, lâu đến độ con trai của người thanh niên kia đã biết gọi anh một tiếng chú.
Anh xin điều nhiệm.
Xin điều nhiệm từ Cục thông tin sang Cục trinh sát, làm công tác văn phòng, xử lý vài văn kiện bảo mật, kế đó sẵn tiện, có thể thăm hỏi người bạn cũ một chút:
“Hê, Kỷ Kha, lâu quá không gặp”
Dung mạo đó đã trải qua vô số lần gió tanh mưa máu, mãi mãi không thể trở về dáng vẻ lưu manh cắn cán bút năm xưa nữa. Hắn hành lễ với anh, rất nghiêm chỉnh, rồi bỏ đi.
☂
Kỷ Kha ch.ết ngoài biên giới, ch.ết trên cùng một chiến trường với vợ mình, ngay cả thi thể cũng không có cách nào đưa về được.
Anh tự tay thiêu rụi mọi thứ của hắn, mớ tàn tro vụn vỡ đỏ xám đan xen bao trùm tất cả bụi trần dĩ vãng ấy, bị bóc rời khỏi vật chủ, chẳng còn sót lại mảnh nào.
Mãi cho đến thật nhiều năm sau.
Bao nhiêu năm?
Lâu đến độ hai bên tóc mai của anh đã lấm tấm sợi bạc; lâu đến độ anh không còn nhớ rõ diện mạo của hắn; lâu đến độ đứa bé gọi anh là “Chú” đã tốt nghiệp “Học viện đặc huấn”, trở thành một chiến sĩ anh dũng.
Lúc này anh mới hay, thì ra người đó vẫn còn một vật chưa bị thiêu rụi.
Nghe đứa con của người đó bảo rằng, trong ngăn tủ của người đó có một bức chân dung rất đơn giản, tờ giấy cũng đã ố vàng, nhưng nét vẽ trên đó vẫn còn rất rõ rệt. Anh nhớ bức họa đó_____khi ấy người ở trong tranh và ngoài tranh, đều đang cười.
Thật đáng tiếc. Nó đã bị quên lãng như thế.
☂
Kỷ nghỉ mới qua được một nửa, Lương Thượng Quân đang thanh toán tiền mấy ngày nhà nghỉ cho Kỷ Sách thì Đoàn trưởng gọi điện tới.
Lương Thượng Quân biết ngay chẳng phải chuyện gì tốt, anh sầu khổ tiếp điện thoại: “Alo? Đoàn trưởng”
Kỷ Sách vốn đang ở một bên uống trà đọc báo, vừa nghe danh Đoàn trưởng lập tức dựng thẳng lỗ tai. Nhưng mặc cho nhĩ lực của hắn tốt tới cỡ nào cũng không nghe nổi tiếng nói chuyện trong điện thoại. Hắn chỉ nghe Lương Thượng Quân luôn miệng “Ừm” mấy tiếng, tiếp theo là “Dạ” mấy tiếng, thấy hàng mày Lương Thượng Quân cau càng lúc càng chặt, trong lòng hắn cũng chùng xuống.
“Sao thế?” Chờ tới khi Lương Thượng Quân cúp máy, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh anh hỏi.
Lương Thượng Quân còn chưa kịp mở miệng thì điện thoại của Kỷ Sách lại vang.
Hai người cùng nhìn tên người gọi tới_____chú Vương.
Kỷ Sách tiếp điện thoại xong thì trầm mặc nửa ngày. Lương Thượng Quân nhịn hết nổi nói: “Mẹ! Ý gì đây! Chẳng phải bảo báo cáo của tôi không có vấn đề gì sao? Giờ còn đòi thẩm tr.a cái gì nữa!”
Kỷ Sách bĩu môi: “Họ muốn thẩm thì cứ để họ thẩm đi!”
“Kỷ Sách, đây tuyệt đối là âm mưu! Hai ông Đoàn trưởng và Cục phó Vương mà ở chung với nhau là chẳng có chuyện tốt gì!”
“Sợ cái gì, họ muốn chơi thì chúng ta chơi với họ!” Nói đoạn Kỷ Sách khoác vai Lương Thượng Quân, biểu lộ vẻ mặt nham hiểm, “Bất quá lần này chú Vương muốn cược hơi lớn, tôi khuyên em nên chuẩn bị tốt tâm lý”
“Hả? Không phải Đoàn trưởng phái người tới đón chúng ta về Hara sao?” Lương Thượng Quân hơi ngơ ngác, Đoàn trưởng muốn anh sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, rồi theo người ổng phái tới trở về, nói ra thì thấy hơi giống áp giải phạm nhân, nhưng Lương Thượng Quân cũng chẳng để tâm, đều cùng một đoàn quân cả, ai cũng có giao tình với nhau. Nhưng Kỷ Sách nói vậy là ý gì?
“Vương Bân nói gì với anh?”
“Không có gì, tóm lại về Hara trước, rồi chuyện khác nói sau” Kỷ Sách nhếch miệng cười, rõ ràng đang giấu diếm gì đó.
“Mẹ kiếp anh có ý gì!” Lương Thượng Quân nóng nảy, cái tên khốn này nói chuyện không giữ lại một nửa thì ch.ết chắc!
Kỷ Sách đột nhiên kề sát vào cổ Lương Thượng Quân, môi lướt qua trái tai anh, lời nói cứ thế bay vào: “Còn nhớ cảm giác làm sinh viên năm xưa không, nếu kêu em tới trường…”
Lương Thượng Quân bị hắn cọ như vậy suýt nữa nhảy dựng: “Tới trường?!”
Kỷ Sách gật gật đầu: “Nếu tôi cùng đi với em, em có thể cân nhắc một chút hay không?”
Hồi thần lại, Lương Thượng Quân áp khuỷu tay lên cổ Kỷ Sách, cười phì: “Cân nhắc má anh! Anh biết anh nhiêu tuổi rồi chưa hả Kỷ Sách? Lão già ba chục tuổi như anh còn bày đặt giả nai tơ nữa hả!”
Kỷ Sách đỡ khuỷu tay của anh, thu nụ cười lại: “Ngốc Tặc, tôi không có nói giỡn với em”
“…”
Lương Thượng Quân thấy sắc mặt hắn khác thường, bèn không trả lời nữa. Anh hoàn toàn không hiểu ý của chú Vương hoặc Kỷ Sách, nhưng trực giác nói cho anh biết giông bão sắp đổ bộ rồi.
Nói thật, Kỷ Sách hoàn toàn không ngờ có ngày mình lại bước vào cánh cửa đó lần nữa, nhưng quân lệnh như núi, hiện giờ hắn chỉ hy vọng cuộc “Thẩm tra” mà Đoàn trưởng và chú Vương nói, là điều tr.a ngắn hạn, chứ không phải bán thân trường kỳ.