Quyển 2 - Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau.


Vuốt ve ngôi sao mới xuất hiện thêm trên quân hàm của mình, Ba Hoa lảm nhảm với Vưu Vũ: “Phải biết là thăng một cấp thực sự vất vả lắm nha, làm Trung đội trưởng ở Hara, thứ này là phải dùng mạng mới đổi được đó nha”


Vưu Vũ không đồng ý: “Cậu đủ rồi nhe, chúng ta đều được thăng thành Trung úy, nhưng Đại đội trưởng Lương chịu nhiều tội như vậy mà một chút ưu đãi cũng không nhận được, cậu nói xem là ảnh uất ức hay cậu uất ức”


Ba Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừm, là Đại đội trưởng Lương uất ức, đây rõ ràng là cấp trên cố tình áp chế, vấn đề chính trị không rạch ròi cái gì chứ, mấy lão hồ ly đó thích chuyện bé xé to thì có”


Xách hành lý lên, Vưu Vũ và Ba Hoa vừa đi ra ngoài vừa nói: “Đừng kết luận sớm quá, tôi đoán chừng chờ chúng ta học về, lão hồ ly sẽ có thể làm rõ vấn đề chính trị, tới khi đó dám chừng Đại đội trưởng Lương lại được thăng lên cấp Tá, làm Thủ trưởng của chúng ta”


“Hở? Cá Mực, cậu muốn nói lần học tập này thật ra là tạo cơ hội cho Đại đội trưởng Lương thăng chức hả?”
“Tôi không có nói vậy” Vưu Vũ cau mày: “Tôi chỉ cảm thấy lần học tập này không hề đơn giản như mặt ngoài”


available on google playdownload on app store


Hai người một đường rì rầm tới địa điểm tập hợp, Lương Thượng Quân và Kỷ Sách đã có mặt ở đó chờ họ.


Vưu Vũ vội thả đồ xuống, đứng nghiêm, hành lễ: “Vưu Vũ đại đội 7 báo cáo có mặt” Cậu nhìn thẳng Lương Thượng Quân, không cho Kỷ Sách một chút dư quang khóe mắt nào, mặc dù Kỷ Sách mới là Thủ trưởng chân chính, người có quân hàm cao nhất trong số họ.


Lương Thượng Quân trả lễ, nói: “Ừm, mang đồ đầy đủ hết chưa?”
“Rồi” Vưu Vũ vẫn nhìn anh chằm chằm.
Lương Thượng Quân bị đôi mắt to lấp lánh của cậu nhìn mà hơi kinh hãi, anh quay đầu qua lặng lẽ hỏi Kỷ Sách bên cạnh một câu: “Sao vậy? Bộ trên mặt tôi có gì khác thường sao?”


Kỷ Sách liếc Vưu Vũ đang đứng thế lính một cái, có vài chuyện hắn hiểu rõ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ: “Không liên quan tới em, thằng nhóc này lại cố chấp nữa rồi”


Lương Thượng Quân nghe không hiểu, đang tính hỏi lại thì đột nhiên thấy Ba Hoa kéo bao lớn bao nhỏ quên trời quên đất, mặt anh lập tức đầy sọc đen: “Đệt, Ba Hoa cậu làm gì vậy! Vác nặng chạy việt dã hả!”
Ba Hoa hành lễ: “Đại đội trưởng Lương, này là hành lý của em ạ”


Lương Thượng Quân quạt một tát qua: “Chúng ta là quân nhân chứ không phải dân chạy nạn! Cậu mắc gì đem nhiều đồ vậy!”
Kỷ Sách ở bên cạnh cũng bổ sung: “Trường quân đội sẽ chuẩn bị đầy đủ tất cả nhu yếu phẩm, không cần mang hết theo vậy đâu”


Ba Hoa không chịu: “Đại đội trưởng Lương, Đại đội trưởng Kỷ, đây đều là đồ em phải mang theo!”


Lương Thượng Quân chịu hết xiết, tiến lên giật lấy cái túi bên tay trái hắn, kéo phéc-mơ-tuya ra, vừa nhìn vào liền dở khóc dở cười. Anh chỉ vào chồng tạp chí khiêu ɖâʍ được xếp chỉnh chỉnh tề tề ở trên cùng nói: “Mấy cái thứ xàm láp này không đem theo không được sao!”


Ba Hoa chính khí ngời ngời đáp: “Báo cáo Đại đội trưởng! Chúng là thanh xuân của em!”
Gần như có thể tưởng tượng được hắn còn mang theo những gì.


Kéo phéc-mơ-tuya của cái túi xách bên tay phải hắn ra, Lương Thượng Quân quả nhiên nhìn thấy một quyển từ điển siêu dầy, thân là một Đại đội trưởng tốt thương yêu binh sĩ, anh đương nhiên biết quyển từ điển này rỗng, bên trong đựng đầy báu vật sưu tầm của Ba Hoa_____các loại bao cao su.


Lương Thượng Quân đỡ trán: “Đừng bảo với tôi cậu muốn đem mớ đồ sưu tầm này theo thiệt nghe?”
Ba Hoa vẫn chính khí ngời ngời đáp: “Báo cáo Đại đội trưởng! Chúng là sinh mạng của em!”
“…” Lương Thượng Quân bó tay.


“Phì” Kỷ Sách buồn cười: “Mẹ nó à, thấy chưa, đây là hậu quả do thường ngày em bao che tụi nó đó”
Lương Thượng Quân hận, hận rèn sắt không thành thép!
Lúc này A Tàng cũng lặng lẽ đứng vào đội ngũ, Kỷ Sách phất tay: “Xuất phát thôi”


Lên xe ra cảng, họ ngồi xóc nảy một đường, phong cảnh Hara lướt vun vút ra phía sau họ. Lương Thượng Quân không biết đang nghĩ gì mà vẫn cứ nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ.
Kỷ Sách ngồi bên cạnh anh, cảm khái: “Dẫn theo mấy đứa nhỏ này, chúng ta chắc chắn sẽ mệt ch.ết”


Lương Thượng Quân quay đầu qua cười nói: “Dẫn theo tụi nó, nghĩ là chúng ta mang tinh thần Hara theo bên mình”
Thấy nụ cười rực rỡ của anh, Kỷ Sách chợt hiểu ra tên Ngốc Tặc này đang nghĩ gì.


Hắn vui mừng, vì lần này họ cùng rời đi, mang theo đồ thuộc về Hara rời đi, chứ không phải Lương Thượng Quân vác cây súng bắn chim rượt theo sau, muốn dựa vào sức lực bản thân giữ hắn lại.
Hắn vui mừng, vì họ cùng bị lưu đày, cùng lên chiến trường với nhau.


Họ ngồi xe ngồi thuyền rồi lại ngồi xe, Lương Thượng Quân vốn tưởng trường quân đội của Bộ an ninh quốc gia nằm ở nơi nào đó lân cận thủ đô, ai ngờ bọn họ lại phải bôn ba tới một thành thị nhỏ hẻo lánh phía nam _____thành J, một nơi tí tẹo căn bản không được đánh dấu rõ trên bản đồ Trung Quốc.


Sau đó tại vùng núi rộng lớn bao quanh thành thị nhỏ này, họ đã được tiếp cận với địa điểm học tập_____trường quân đội 313.


Trừ Kỷ Sách, những người còn lại đều hơi ngơ ngác, nói thật, họ từng ảo tưởng vô số lần rằng cái trường quân đội thoạt nghe vừa thần bí vừa trâu bò này sẽ hùng vĩ tráng lệ nhường nào, nhưng họ tuyệt đối không ngờ nó lại im hơi lặng tiếng tọa lạc tại một sơn cốc khổng lồ thế này, đậm phong thái xa rời nhân thế.


Xe chở họ ngừng trên đỉnh núi, Kỷ Sách dẫn đường, họ quẹo bảy rẽ tám đi vào một đường núi hiểm trở, men theo đường núi đi xuống, đại khái đi được nửa đường thì họ nghe thấy tiếng luyện binh. Khẩu hiệu to rõ của các binh sĩ vang vọng trong sơn cốc, kỳ quái ở chỗ lúc còn ở ngoài sơn cốc họ hoàn toàn không nghe thấy gì.


Tới chừng họ bước vào phạm vi trường quân đội, gương mặt của từng người đều lộ vẻ kinh hãi không kiềm chế được, ngay cả A Tàng trước giờ chững chạc cũng muốn rớt luôn cái cằm.


Mấy người lính đó đang dùng cái gì để luyện bắn bia vậy? Súng 97? W03? Đạn xuyên cháy? Có phải quá xa xỉ rồi không?
Súng bắn tỉa W03
Đạn xuyên cháy
Sân bay? Nơi này còn có căn cứ huấn luyện không quân nữa!


Đó…đó…đó là cái gì! J-15 á…Ám kích! Ám kích trong truyền thuyết! Loại tiêm kích cơ này quốc gia vẫn chưa hoàn toàn công khai, sao nó lại ở chỗ này!
Tiêm kích cơ J-15


Dòng máu tuổi trẻ sôi sục như muốn bốc cháy, Lương Thượng Quân cảm thấy hô hấp của mình nặng dần. Ba Hoa dứt khoát hoa tay múa chân nói: “Cho em sờ một cái thôi, chỉ sờ cái thôi, em có ch.ết cũng nhắm mắt!”


Kỷ Sách liếc họ: “Đừng có y như hai lúa lên tỉnh vậy, mất mặt gần ch.ết! Sau này sẽ cho các cậu xem, đi báo cáo trước!”


Mọi người thu tâm tình lại, đi vào một căn phòng nhỏ, xem ra họ là nhóm học viên tới cuối cùng, trước bọn họ đã có sáu người đứng thành hàng chờ, họ vừa đứng nghiêm, sĩ quan huấn luyện của trường bắt đầu nói.


“Chào các anh, tôi là tổng phụ trách của lớp đặc huấn trường quân đội 313 Hác Chí Cương, chấp hành ủy thác của Hiệu trưởng và Thủ trưởng Vương Bân, hết thảy mọi sự vụ trong lớp đặc huấn của các anh sẽ do tôi trù tính, có vấn đề gì thì lập tức phản ánh với tôi” Vị sĩ quan Hác này vừa hòa ái vừa thân thiện, khuôn mặt tươi cười đôn hậu lập tức chiếm được hảo cảm của các học viên.


“Bôn ba cả chặng đường dài, tôi nghĩ chắc hôm nay các anh đều rất mệt mỏi rồi, tôi cũng không nhiều lời nữa, sẽ lập tức phân phát trang bị sinh hoạt cho các anh, chủ nhiệm lớp sẽ dẫn các anh về phòng ngủ nghỉ ngơi”
“Dạ!” Các binh sĩ phấn chấn đáp.


Tốt quá là tốt, rốt cuộc cũng gặp được một Thủ trưởng không biến thái rồi, ngày tháng học tập sắp tới xem bộ rất thoải mái đây.


Nói đoạn có người phát trang bị cho từng người bọn họ, đồng thời kiểm kê tại chỗ: hai bộ trang phục tập huấn đặc chủng của quân giải phóng; đồ ngụy trang rừng rậm, sa mạc, đất tuyết mỗi thứ một bộ; một bộ thường phục mùa đông; một bộ thường phục mùa hè; hai bộ trang phục sĩ quan cấp Úy tay ngắn; hai cái quần valetin; một đôi boot lính cổ cao; một đôi giày da; năm đôi vớ lính; một cái mũ beret; một mũ lính tiêu chuẩn; một sợi dây nịt 81; một chiếc cravat cùng một hộp đồ nhỏ đựng nơ cài cổ áo, quân hàm, phù hiệu đeo tay v.v…Còn có một tờ danh sách, bên trên liệt kê vật dụng cá nhân bố trí trong phòng ngủ, bao gồm bình nước, chăn mền, dụng cụ đánh răng rửa mặt, máy liên lạc trong trường v.v…Đầy đủ mọi thứ.


Kiểm kê xong, Hác Chí Cương rỉ tai vài câu với Kỷ Sách, Kỷ Sách gật gật đầu, tiếp theo thủ trưởng Hác chào các học viên rồi đi: “Chúc các anh học tập vui vẻ”
Không biết tại sao, rõ ràng giọng điệu người ta ôn hòa như vậy nhưng Lương Thượng Quân lại có dự cảm xấu khó hiểu.


Rất nhanh, dự cảm của anh liền được chứng thực.


Lương Thượng Quân chú ý thấy trong mười một người bọn họ, chỉ có mình Kỷ Sách là không nhận được trang bị, lời giải thích hợp lý nhất chính là trang bị của hắn đã được đưa tới phòng ngủ trước rồi, và ý nghĩa sâu xa của lời giải thích hợp lý này chính là, đãi ngộ của hắn khác với bọn họ.


Cho nên khi nhìn thấy Kỷ Sách tiến lên đứng trước mặt bọn họ, lòng Lương Thượng Quân liền rét lạnh.
Chỉ nghe người trên bục mỉm cười nói: “Chào các bạn học, tôi chính là Chủ nhiệm lớp của các anh, tôi tên Kỷ Sách”
Thoắt cái, các học viên tới từ Hara lệ trào thành sông.


“Báo cáo Đại đội trưởng Kỷ, à không, Chủ nhiệm lớp!” Bạn Vưu Vũ dũng cảm đứng ra nói: “Hồi nãy Thủ trưởng Hác có bảo là ảnh sẽ an bài buổi đặc huấn cho chúng tôi phải không? Gặp vấn đề gì chúng tôi có thể đi tìm ảnh phải không?” Vậy thì cái chức Chủ nhiệm lớp này của ông chính là hữu chức vô quyền đúng không? Đương nhiên, dù gan cậu có to bằng trời cũng không dám hỏi ra câu cuối cùng đó.


Kỷ Sách càng cười lẳng lơ hơn: “Không, anh nghe nhầm rồi, hồi nãy ý của Thủ trưởng Hác chính là, hết thảy mọi sự vụ sẽ do anh ấy『Trù tính』. Biết thế nào gọi là trù tính không? Trù tính có nghĩa là anh ấy chỉ quản về mặt ngôn từ, tỷ như nói chuyện với các anh, nói chuyện với cấp trên, không làm mích lòng ai. Đúng là nếu gặp chuyện, các anh có thể đi tìm anh ta thương lượng, nhưng điều kiện tiên quyết là các anh có thể tìm được anh ta không đã”


Thấy Vưu Vũ không tin, hắn hỏi ngược lại: “Thủ trưởng Hác có nói cho cậu biết phòng làm việc của anh ấy ở đâu chưa? Có nói cho cậu biết phương thức liên lạc chưa? Tỉnh dậy đi cậu trai trẻ, cậu đấu không lại họ đâu”


Trừ lính Hara, sáu người còn lại đều không quen Kỷ Sách, thế nên Kỷ Sách tự giới thiệu bản thân một chút.


“Tôi là sinh viên tốt nghiệp khóa 03 của trường quân đội 313, giữ chức Trung tá, hiện giờ là Chủ nhiệm của lớp đặc huấn kỳ này, mọi hành vi của các anh sẽ trực tiếp chịu sự quản lý của tôi, tất cả các mục huấn luyện sẽ nghe tôi sắp xếp, nếu có bất cứ hành vi trái ý nào thì tự gánh hậu quả. Phòng làm việc của tôi ở phòng 604 tòa nhà A, phòng ngủ là phòng 401 tòa nhà G, nằm đối diện tòa nhà H của các anh, số liên lạc trong trường của tôi là 49484948, di động là 138XXXXXXXX, muốn nhá máy phá cũng được, nhưng dám phá tôi thì hậu quả tự gánh lấy. Còn vấn đề gì nữa không?”


Toàn thể phe Hara câm như con hến.
“Báo cáo!”
Còn có đứa chán sống đặt câu hỏi! Ba Hoa quăng cho đối phương cái liếc mắt cảm thông.
Người nọ cười he he trêu chọc: “Thầy Kỷ, cái gì thầy cũng nói cho bọn tôi biết hết, vậy xin hỏi tài khoản ngân hàng của thầy số mấy?”


Thầy Kỷ kiên nhẫn trả lời y: “Vị bạn học này, hảo ý của anh tôi rất cảm ơn! Tôi sẽ ghi vào hồ sơ đặc huấn của anh dòng sau: Học viên này có ý đồ hối lộ thầy giáo, đề nghị tr.a rõ bối cảnh chính trị và tác phong sinh hoạt của anh ta”
Rắc! Khuôn mặt tươi cười của người nọ xói mòn tại chỗ.


“Không còn vấn đề nào khác nữa phải không? Vậy về phòng nghỉ ngơi đi” Kỷ Sách nói: “Chu Khải, đem hai túi đồ của anh cho tôi, trường quân đội nghiêm cấm tàng trữ trang bị không hợp tiêu chuẩn”
Một bầy thảo nê mã 
(Đcm)


 chạy ầm ầm qua nội tâm Chu Khải: Lão đại sao ông hông nói sớm, ông nói sớm thì tui đâu có đem thanh xuân và sinh mạng của tui tới đây cho ông chà đạp chớ ahuhuhu.
Trường 313 rõ ràng nhân tính hơn Hara ở chỗ, nó có tần số liên lạc nội bộ.


Trên đường về phòng ngủ, Lương Thượng Quân dùng máy liên lạc lén lút gửi tin cho Kỷ Sách.
“Xin lỗi nghe thầy Kỷ, em thu lại câu nói đó”
Vù vù: “Câu nào?”
“Cái câu em phải đánh bại thầy trong trường quân đội ấy. Thầy, em biết sai rồi”


Vù vù: “Không cần xin lỗi, thầy rất thích kiểu học sinh như em”
“Báo cáo thầy Kỷ, thầy trò yêu nhau là sai trái”
Vù vù: “Bạn Lương, chuyện này không phải do em quyết định. Chớ trái lời thầy, thầy nói rồi, hậu quả tự gánh”
“…”






Truyện liên quan