Quyển 2 - Chương 7

Lương Thượng Quân chạy đi tắm, lúc ra thấy mọi người đã đem báo cáo viết xong đặt hết lên bàn mình rồi, cộng thêm mười cái máy ghi chép định vị nữa, tất cả đều được xếp rất chỉnh tề chỗ đó. Bê xấp “Trách nhiệm của lớp trưởng” trên tay, Lương Thượng Quân đi tới phòng làm việc của Kỷ Sách.


Dọc đường anh nhìn thấy đủ loại học sinh trường, có quân nhân cùng cấp trung với họ, nhưng cũng có cán bộ dường như cao cấp hơn, còn có vài người không rõ binh chủng nữa, lúc đi qua hai tòa nhà đằng sau, bất ngờ anh còn trông thấy một nhóm vị thành niên…


Xem ra Kỷ Sách không có lừa anh, sau khi tốt nghiệp trường tiểu học Thụ Nhân xong, hắn thực sự đã được nơi này kéo lớn lên. Lương Thượng Quân không khỏi nghĩ, không biết mấy đứa nhóc tiếp thu nền giáo dục quân đội từ nhỏ này sẽ lớn thành bao nhiêu tên khốn như Kỷ Sách đây.


Tới tòa nhà A, Lương Thượng Quân gõ cửa phòng 604, thời gian hiển thị bốn giờ năm mươi bảy phút chiều.
“Vào đi”
Lương Thượng Quân đẩy cửa đi vào, gian nan mở miệng nói: “Thầy Kỷ, toàn bộ báo cáo của lớp đặc huấn đã thu đầy đủ rồi”


Giáp mặt gọi cái xưng hô “Thầy Kỷ” này, trong lòng Lương Thượng Quân rất chi là xoắn xuýt. Có lẽ bởi vì trong ấn tượng của anh, thầy phải là một người đứng đắn, còn Kỷ Sách từ đầu tới chân từ trong ra ngoài chả có lấy một chút xíu thành phần đứng đắn nào, thế nên cái tiếng “Thầy” này anh ủ kín lắm mới bật ra được.


Kỷ Sách đang kiểm tr.a bảng biểu nào đó trên máy tính, nghe tiếng bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự trêu chọc: “Để đồ xuống đó đi, bạn lớp trưởng à, cực khổ cho em quá rồi”


available on google playdownload on app store


Lương Thượng Quân không khách khí liếc hắn trả đũa, đồng thời ngừng cái trạng thái như đang sắm vai nhân vật này, đem chồng báo cáo ném lên bàn, đoạn tự nhiên ngồi xuống hỏi: “Kỷ Sách, tôi thật nghĩ không ra, Đoàn trưởng lùa chúng ta tới đây nhằm mục đích gì?”


Ngón tay Kỷ Sách nhấn nhấn con chuột, thờ ơ nói: “Em đang chất vấn cách làm việc của Đoàn trưởng sao?”


“Cũng không phải tôi đang chất vấn, đây là một nhiệm vụ, chúng ta chỉ cần chấp hành là được, nhưng thiết nghĩ tôi có quyền được hiểu chi tiết của nhiệm vụ này chứ” Anh chỉ chỉ vào chồng giấy báo cáo nọ, “Đám có tố chất tương đương chúng ta tụ tập lại với nhau, trước đó mỗi người tiếp thu huấn luyện không giống nhau, hoàn cảnh công tác thích ứng cũng khác biệt, sự ăn ý giữa đoàn đội càng hoàn toàn không có, cứ miễn cưỡng tạo ra một lớp đặc huấn như vậy thì có nghĩa lý gì?”


Kỷ Sách cười ha ha, ánh mắt vẫn không rời màn hình hiển thị: “Bộ an ninh quốc gia sẽ không làm chuyện vô nghĩa đâu. Chính bản thân em cũng đã hiểu tới mức này rồi, còn cần tôi giải thích cho em sao?”
Lương Thượng Quân trầm mặc.


Thấy Kỷ Sách vẫn bận bịu với bảng biểu trên máy tính, thực sự không có ý định giải thích cho anh, Lương Thượng Quân đột nhiên cầm mớ báo cáo đó qua, lựa mấy bản của binh sĩ Hara trong số đó bắt đầu xem.
Kỷ Sách: “Khụ, Lương Thượng Quân, em đang vi phạm phép tắc đấy”


Lương Thượng Quân phản đối: “Tôi là lớp trưởng, càng hiểu rõ bạn học mới có thể càng quan tâm họ được”
Kỷ Sách bị anh chẹn họng, bèn không ngăn cản nữa, chỉ cười hết sức xấu xa: “Đúng là một lớp trưởng tốt”


Lật xem đại khái xong, Lương Thượng Quân chứng thực được suy nghĩ trong lòng mình, anh cau mày nói: “Tất cả chúng ta đều từng tham gia trận chiến Thánh hành chống Sunnah”


Đây là điểm chung dễ thấy nhất của mấy người bọn họ: Cung Trì là tình báo viên nắm giữ động hướng của Sunnah sớm nhất, Tùng Kiến Bằng và Khuất Bình đảm đương nhiệm vụ chi viện không trung đương thời, tính cả Lương Thượng Quân, thì lính trinh sát Hara đều đã thâm nhập vào nội bộ kẻ địch, còn Chu Ba, Ngô Minh và Trương Vĩ thì là binh sĩ giao tranh chính diện với Sunnah…


Mấy người bọn họ không phải lần đầu hợp tác, họ đã từng cực kỳ ăn ý giải quyết một trận chiến dịch!


“Bộ an ninh quốc gia muốn huấn luyện chúng ta đối phó với Sunnah sao?” Trong đầu Lương Thượng Quân hiện ra khuôn mặt của Mustafa, cái gã Muslim đã mượn lực lượng quân sự Trung Quốc nhằm lật đổ mẹ mình, thực hiện cho thói độc tài của mình đó.


“Tôi không biết, em có thể đoán vậy, nhưng tôi không thể cho em đáp án, tôi cũng chỉ là một thành viên bị họ thao túng” Kỷ Sách thở dài, “Đây chính là nguyên nhân tôi không thích nơi này, tất cả mọi chuyện đều giấu giấu diếm diếm, sẽ không có ai giải thích cho em hết”


Lương Thượng Quân lại trầm mặc, anh nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng không thể sắp xếp mấy chuyện này cho ra đầu mối được.
Kỷ Sách không muốn thấy anh tự rước lấy phiền vào người như vậy, bèn vỗ anh một cái, xoay màn hình máy tính qua cho anh nhìn: “Đừng nghĩ nhiều nữa, xem cái này đi”


Sức chú ý của Lương Thượng Quân bị hấp dẫn, vừa nhìn liền thấy một thứ na ná như thời khóa biểu, nheo mắt nhìn kỹ lại, anh hết hồn: “Á? Cái gì thế này?”
“Lịch học lý thuyết sắp tới của bọn em”


“Văn hóa quân sự thế giới, tâm lý học quân sự, chiến lược và chiến thuật quân sự, mấy cái này cũng thôi đi, lại còn phong tục biên cảnh? Hành vi học nhân loại? Tiếng Dari? Ba cái này mà là lý thuyết nỗi gì, muốn tụi tôi ch.ết thì có!”


Thực sự tới giờ phút này anh mới hiểu khóa huấn luyện hôm nay mới thoải mái làm sao.
Kỷ Sách nham hiểm mở miệng, thậm chí hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Khỏi cần kích động, bạn Lương à, mấy cái môn tào lao này tôi sẽ học cùng với mấy bạn, Chủ nhiệm như tôi mới thực sự cam chịu đây”


Lương Thượng Quân ôm đầu tuyệt vọng: “Không phải chứ…”


“Hừ, vầy vẫn còn tốt chán, nếu chiếu theo cách thức chính quy của trường quân đội 313, thì chúng ta còn phải chia thành hệ chỉ huy, hệ tình báo, hệ chống hóa chất, hệ bộc phá, hệ súng ống để huấn luyện riêng, chẳng qua do lớp đặc huấn ngắn hạn, nên mới đơn giản hóa hơn chút”


Rắc! Lương Thượng Quân hóa đá tại chỗ: “Kỷ Sách, nói sao anh cũng là chủ nhiệm lớp, anh coi coi có thể nào đơn giản hóa thêm chút nữa được không? Đừng có huấn luyện kiểu đó chứ, tôi nghĩ sẽ ch.ết người thiệt đó”


Kỷ Sách nhìn anh thật sâu, khóe miệng nhếch thành một nụ cười: “Ngốc Tặc, môn học đặc huấn là do trường quy định, có ý kiến gì thì em cứ đề cập với hiệu trưởng. Nhưng tôi nghĩ nên nhắc em trước một câu, chớ nên dùng phương thức huấn luyện trước đây để so đo với trường quân đội 313, nơi này không phải bộ đội, không phải nhà xưởng sản xuất binh sĩ hàng loạt”


“Cái gì mà sản xuất hàng loạt…” Lương Thượng Quân tính phản bác, nhưng bị Kỷ Sách cắt ngang.


“Sản xuất hàng loạt nghĩa là tất cả mọi người đều tiếp thu yêu cầu huấn luyện giống nhau. Hara cũng không phải nơi sản xuất lính đặc chủng hàng loạt, Lương Thượng Quân, từ đầu tới chân em đều là linh kiện được sản xuất hàng loạt”


Hắn nói chẳng chừa miếng đường lui nào, đả kích Lương Thượng Quân thật nặng.
Bị nói là vật phẩm trong dây chuyền sản xuất, bất kỳ một người có ý chí tự do nào cũng sẽ cảm thấy bực tức, nhưng Lương Thượng Quân nhất thời tìm không ra lời để phản bác.


Chính xác, kể từ lúc tòng quân anh đã tiếp thu kiểu huấn luyện tập thể hóa, chẳng qua năng khiếu tố chất của mỗi người bất đồng, nên trong huấn luyện sẽ sinh ra việc ưu thắng yếu thua, kết quả, họ đều chỉ là sản phẩm chiến đấu tiêu hao được sản xuất hàng loạt theo ý nguyện bộ đội thôi.


“Nhưng nơi này không phải” Kỷ Sách nói tiếp, “Nơi này chú trọng cá tính và sở trường, chương trình học trên tờ thời khóa biểu lý thuyết này tất cả chúng ta đều phải xem qua, nhưng cũng không yêu cầu cứng nhắc, cũng như tôi không yêu cầu cứng nhắc đối với thành tích chạy việt dã của Cung Trì hôm nay vậy”


“Trái lại, đối với lĩnh vực sở trường của từng người trong lớp, trường quân đội sẽ lập ra tiêu chuẩn cực kỳ nghiêm khắc cho riêng anh ta, tôi thu thập báo cáo công tác của mỗi người là nhằm suy tính cho các tiêu chuẩn đó. Tỷ như năng lực trinh sát và chống trinh sát của binh sĩ Hara, năng lực không chiến của thành viên đại đội Liệp Ưng, và năng lực ứng biến thực chiến của các sĩ quan nhị pháo nữa”


Lương Thượng Quân ngơ ngác nghe xong, nhìn Kỷ Sách, nói: “Tôi hiểu, này kêu là giáo dục tố chất” Nói đoạn nghiêng đầu gục lên bàn: “Khỏi nghĩ cũng biết, bọn tôi sẽ bị trường quân đội 313 cải tạo thành binh sĩ chuyên hạng chuyên dụng, sao tôi có cảm giác cuộc sống về sau sẽ càng khốn khổ hơn hồi còn ở Hara vậy”


Kỷ Sách bố trí xong khóa trình, dọn dẹp bàn một lát rồi lấy báo cáo của tất cả học viên ra xem. Lúc nhìn thấy tờ giấy in đặc biệt chói mắt nọ của Lương Thượng Quân, hắn nhếch khóe miệng, nhưng không nói gì. Đây chính là phong cách của Lương Thượng Quân, hắn đã sớm lường trước được tên Ngốc Tặc này sẽ không cam lòng khuất phục sự quản lý của hắn.


Nhưng hắn có thể làm gì đây? Tống Lương Thượng Quân về Hara thật à? Sao có thể chứ. Lại nói Lương Thượng Quân cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu, hơn nữa có cậu ta ở đây mới trị nổi hai thằng nhóc Ba Hoa với Vưu Vũ…Kỷ Sách hết cách, hắn phát hiện nếu mình muốn tìm lý do bao che cho Lương Thượng Quân, thì sẽ nghĩ ra vô số cái, mà cái quan trọng nhất chính là, hắn không muốn tách rời cậu ta.


Ánh mắt bất giác dời tới gương mặt đang ngáp dài của Lương Thượng Quân, hắn hơi cau mày.


Bị hậu di chứng thuốc ảnh hưởng, năng lực khôi phục thể lực của Lương Thượng Quân giảm xuống rất nhiều, buổi huấn luyện nhẹ hôm nay, nếu đổi lại trước kia cậu ta tuyệt đối sẽ không mệt thành nông nỗi này. Nhược điểm này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chẳng biết sẽ kéo dài bao lâu, hiệ giờ Kỷ Sách không có biện pháp nào.


Tầm mắt dừng trên tờ giấy báo cáo, nhưng tâm tư hoàn toàn không đặt tên đó, Kỷ Sách đành buông báo cáo xuống, nói với Lương Thượng Quân: “Bên kia có cái ghế nằm, em đi ngủ một lát đi”
Lương Thượng Quân xua tay: “Thôi, tôi về phòng”


“Em về đó còn ngủ được sao? Chỉ mỗi Vưu Vũ và Ba Hoa thôi cũng đã đủ khiến em lo ch.ết rồi chứ đừng nói tới những người khác sẽ tìm em hỏi đông hỏi tây”
“Không cần”


Kỷ Sách quả quyết hạ lệnh: “Bạn Lương, sáng sớm hôm nay tôi đã nói gì_____lúc tôi có mặt, lớp trưởng do tôi toàn quyền phụ trách. Hiện giờ đã quá giờ cơm tối rồi, cho nên chủ nhiệm lớp tôi đây sẽ phụ trách cơm tối cho em, lát nữa sẽ tới canteen trường đem về cho em”


Lương Thượng Quân: “Đậu má! Hết cơm thiệt hả! Haiz, hồi trước ở Hara có Khỉ Còi làm nội ứng phòng bếp, còn được ăn cá uống bia…”
“Được rồi được rồi, đừng có ở đây nhung nhớ năm xưa nữa, lo ngủ đi!” Thầy Kỷ ra lệnh.


Ghế nằm rất thoải mái, bên tai nghe tiếng lật giấy sột soạt, Lương Thượng Quân mơ mơ màng màng thiếp ngủ, lúc tỉnh dậy là tám giờ tối, anh ngủ ước chừng một tiếng.


Nhìn thấy thức ăn chất như ngọn núi nhỏ trước mặt, Lương Thượng Quân ngạc nhiên: “Kỷ Sách, bộ anh là thực thần hả, tại sao ở chỗ nào cũng có người chăm chăm tặng anh nhiều món ăn như vậy?”
Kỷ Sách cười lẳng lơ: “Tốt xấu gì tôi cũng có hậu đài ở đây, đặc quyền gia tộc”


Lương Thượng Quân bĩu môi: “Ờ, hóa ra là nhuốm hào quang của Cục phó Vương”
“Không, không phải chú Vương” Kỷ Sách chia một cái đùi gà từ trong phần ăn của mình cho Lương Thượng Quân, thờ ơ nói: “Ông sư phụ trong nhà ăn là chiến hữu của cha mẹ tôi”


Lương Thượng Quân khựng lại, suýt nữa đã không tiếp được cái đùi gà.
Thật lâu, lâu tới khi anh ăn xong hai cái đùi gà, anh mới nói: “Ừm, lẽ đương nhiên. Kỷ Sách, họ đối tốt với anh cỡ nào cũng không đủ”
Bởi vì tôi biết, và họ cũng biết, anh và cha mẹ anh đều xứng đáng.


Họ nợ anh, đâu chỉ một cái đùi gà hay một bữa cơm thôi đâu.
Cái họ thiếu anh, là một tấm công huân bị chôn vùi, và một cuộc đời tự do.






Truyện liên quan