Quyển 2 - Chương 43
Hoàng hôn buông, giá cô thiên.
Vưu Vũ đan cổ tay vào nhau, chân phải bước xéo, ra chiêu tiểu cầm nã.
Mũi chân Trương Tam chỉa thẳng vào khớp gối Vưu Vũ, nhân lúc cậu hơi khựng lại nghiêng người né qua, thân hình y như thỏ chạy, đúng là chiêu “Mây cuốn mây vờn” đích truyền của môn đệ Nhị pháo.
Vưu thiếu hiệp cũng đâu phải ngọn đèn cạn dầu, chiêu thức chưa dứt đã bất ngờ bước ra bộ pháp vô cực, chưởng phong xoay chuyển tấn công
hạ tam lộ*
của Trương Tam.
[*từ phần bụng trở xuống gọi là hạ tam lộ]
Bộ pháp này là cậu kế thừa từ bài biến hóa quyền chân Hara do Lương giáo chủ đích thân truyền thụ, cộng thêm tên sư bá khốn nạn suốt ngày điều giáo hết sức biến thái, nay đã đạt tới trình độ thượng thừa, Trương Tam phản ứng không kịp, bị đẩy té lật mặt.
Lăn một vòng dưới đất, Trương Tam chọn phương vị có lợi cho mình nhất, nhân lúc Vưu Vũ chưa kịp bồi thêm chiêu nữa, bèn dùng chiêu cá chép nhảy bật người lên, bước nhanh tới bụi tùng bên cạnh, hai chân cùng ra sức đạp “Bịch bịch bịch” lên thân cây thẳng, lộn mèo ngược ra sau, dùng chiêu “Cá lượn đáy nước” tuyệt diệu uyển chuyển nghênh địch.
Vưu Vũ khẽ cười lạnh, đưa vai trái hứng cú đá mạnh của đối phương, canh chuẩn ngay lưng quần Trương Tam mà túm tới.
Trương Tam giận dữ, lúc bị móc chân lập tức đẩy tay ngang rồi nắm quyền, chiêu này có tên khoa học là “Móc ao”, người giang hồ xưng là “Hầu tử trộm đào”.
Vưu Vũ vội né tránh, vật mạnh hắn xuống đất, vốn tưởng hắn sẽ đứng dậy chiến tiếp, ai ngờ tên đó lại quay đầu chạy trốn, chạy thẳng tới chỗ Lương giáo chủ và Sư bá khốn nạn đang nói chuyện bí mật dưới gốc cây.
Lòng thầm nói một tiếng “Không xong!”, nhưng Vưu Vũ dĩ nhiên đã không kịp trở tay!
“Đại đội trưởng Lương!”
Lương Thượng Quân đang nói chuyện với Kỷ Sách giật mình, quay đầu lại thì thấy bụi đất cuồn cuộn đập vào mặt, một thằng nhãi quần áo xộc xệch sống ch.ết ôm bắp đùi mình, trưng ra cái bản mặt không muốn sống oanh liệt.
“Xảy ra chuyện gì?” Lương Thượng Quân đỡ hắn dậy, hỏi.
“Vưu Vũ sàm sỡ em!” Trương Tam khoe cái thắt lưng bị kéo tuột ra.
“…”
“Cút con mọe mài đi!” Vưu Vũ tung cước đá văng hắn ra, bổ nhào lên đập tiếp.
Hai tên tiếp tục vật lộn túi bụi nhau trong bụi cỏ.
Kỷ Sách liếc một cái: “Em không cản hả, mẹ tụi nhỏ, mẹ ghẻ tụi nhỏ?”
Lương Thượng Quân nói: “Kệ tụi nó đánh đi, đói sẽ tự ngừng thôi. Nhãi con không biết đánh nhau đâu phải trẻ ngoan”
Kỷ Sách trầm ngâm chốc lát: “Tôi muốn có con trai, nhất định phải là em đẻ”
Lương Thượng Quân hừ lạnh: “Cút xéo!”
Sự thật chứng minh phương pháp giáo dục của Lương Thượng Quân rất không tồi, hai tên nọ đánh đánh mãi thành giỡn, hoàn toàn quên mất tiêu vì sao mình đánh nhau. Người đứng xung quanh hóng hớt cũng không ai lên can, tới giờ cơm, vừa bắc nồi nước cái là hai đứa lập tức ngừng chiến.
Nhân lúc Kỷ Sách rời khỏi một lúc, Vưu Vũ liền sáp tới bên Lương Thượng Quân.
Cậu hỏi: “Đại đội trưởng Lương, mới nãy anh bảo kết hôn là…”
Lương Thượng Quân ho khan một cái: “Ờ, cái đó chỉ là một giả dụ thôi, anh đang nói lý với hắn”
Vưu Vũ thầm nghĩ đạo lý gì mà phải kết hôn mới nói được chớ, sau khi trầm mặc vài giây, cuối cùng cậu mở miệng: “Ờ thì, Đại đội trưởng Lương, nói thiệt, bộ anh không cảm thấy…Hai người đàn ông các anh như vậy là rất ghê…rất kỳ quái sao?”
Lương Thượng Quân biết cậu lo mình buồn mới không nói ra cái từ “Ghê tởm”. Thật ra anh cảm thấy Vưu Vũ đã đủ khoan dung rồi.
“Ừm, đúng là vậy, cái chuyện này nói ra đúng là khiến người ta hơi khó chấp nhận”
“Nếu đã vậy, thì mấy anh làm chiến hữu tốt, anh em tốt không phải được rồi sao? Cớ gì cứ phải là kiểu quan hệ như thế chứ?” Nếu Kỷ Sách và Đại đội trưởng Lương không phải kiểu quan hệ như vậy, Vưu Vũ nghĩ, chắc cậu sẽ càng kính trọng tên sư bá khốn kiếp kia hơn một chút.
“Vậy không đủ” Lương Thượng Quân nhặt con dao của Kỷ Sách lên, chỉ đáp lại cậu ba chữ.
Đây cũng không phải lý do tốt, biết chuyện này bao lâu nay, Vưu Vũ đã không còn tâm tình kịch liệt như trước nữa, nhưng vẫn còn hơi không cam tâm, cậu cứ cảm thấy Đại đội trưởng Lương nên quay về chính đạo, nhưng cậu lại không dám phản bác.
Lương Thượng Quân vỗ vỗ vai cậu, đưa cho cậu một miếng băng cá nhân để dán lên vết thương nhỏ trên hổ khẩu, xem bộ là do vật lộn với Trương Tam mà ra. Vậy nên anh cho cậu thêm hai miếng, để cậu đem cho Trương Tam.
Anh cũng không phải không muốn trả lời vấn đề của Vưu Vũ, anh chỉ sợ mình diễn đạt không đúng ý, cuối cùng chỉ đành nói “Không đủ” để tuyên bố.
Bảo anh chỉ dùng thân phận bạn bè để cận kề với người đó, thì thật không đủ. Nó giống như giữa ngày hè oi bức mình mua một lon bia ướp lạnh, mà chỉ áp cái lon mát lạnh vào má thôi thì không đủ, phải uống mới thỏa mãn. Nhưng mà, làm sao anh có thể giải thích cái cảm giác sảng khoái đó cho người chỉ uống cà phê biết được đây.
Anh không trông mong Vưu Vũ có thể hiểu cho bọn họ, bởi vì phần trung thành đó không liên quan tới lòng khoan dung của người khác.
Uống hớp nước, Lương Thượng Quân đang tính bẻ miếng bánh nén ăn thì đột nhiên nghe thấy Kỷ Sách huýt sáo một tiếng.
Từ địa điểm hơi xa một chút truyền lại, rất cấp bách và cũng rất vang dội.
Tiếng huýt sáo đó có nghĩa là – – –
Gặp nguy hiểm! Tập hợp!
Ngay lúc họ còn chưa kịp vác trang bị lên, Kỷ Sách đã từ trong rừng cây lủi ra.
Hắn vừa mới liên lạc với lính tiên phong đằng trước, lúc này vẻ mặt nghiêm túc: “A Tàng xảy ra chuyện rồi!”
Nghe thấy câu này thì mọi người đều lặng người.
Lúc Ba Hoa còn có thể tung tăng nhảy nhót, thì người thường xuyên bị chỉ mặt nói “Xảy ra chuyện” là hắn, có khi dây lưng vũ trang mở không ra mà hắn thì đang muốn đi bự, có khi hết thảy đã chuẩn bị xong thì hắn phát hiện mình bị táo bón, tóm lại là hắn nhiễu sự. Nhưng nay Ba Hoa đã bị quật ngã, mọi người đều cho rằng, hiện giờ trong đội ngũ ai cũng có khả năng xảy ra chuyện, nhưng chỉ độc A Tàng là không thể nào.
Ai ai cũng biết bản lĩnh của A Tàng. Về đấu vật, cậu chính là độc cô cầu bại, bàn về độ mẫn tiệp, cậu nằm ở đẳng cấp vượn người Thái Sơn, cậu lúc nào cũng nghiêm túc, cảm giác tồn tại cũng không mạnh, nhưng cậu ngoài lạnh trong nóng.
Chu Đại từng cảm khái, kiểu người rắn rỏi trầm mặc mà thâm thúy như A Tàng nhất định được rất nhiều gái mê, kết quả A Tàng dùng vẻ mặt tú lơ lơ tiêu chuẩn nói: “Tôi còn là trai tân, nhưng trong nhà có một cô vợ đang chờ, vợ nuôi từ bé”
Lúc đó bọn họ đều kinh hãi: Đờ phắc! Thời đại này rồi mà còn tồn tại thanh niên nuôi vợ từ bé giữ thân như ngọc!
Thanh niên cực phẩm như vậy mà giờ lại xảy ra chuyện.
Câu nói chính xác của Kỷ Sách là A Tàng “Mất tích rồi”.
Thời gian họ nghỉ ngơi bất quá có nửa tiếng thôi, nửa tiếng trước A Tàng còn dùng tiếng huýt sáo liên lạc với họ, hơn nữa ở cách nhau cũng không xa, nếu kẻ địch có hành động tương đối nổi bật, A Tàng nhất định sẽ báo cho họ trước tiên, chứ không phải im hơi lặng tiếng biến mất như bây giờ.
Lòng ôm nghi hoặc, mọi người đi tới địa điểm A Tàng xảy ra chuyện.
Kỷ Sách chỉ vào một cái cây hồ đào nói: “A Tàng đang nghỉ ngơi tại đây”
Ngô Nhị đi quanh thân cây một vòng: “Hửm? Sao nhìn ra? Nơi này chẳng có vết tích nào hết mà”
Chính xác, dưới thân cây không hề có vết tích người từng ngồi. Kỷ Sách chưa kịp tiếp lời đã nghe Trương Tam ở một bên gào to: “Mau nhìn kìa! Trên cây có…có…có một miếng…Ờ…giăm bông”
“…”
Trương Tam ra sức nhảy lên, dùng báng súng khều cái vỏ màu cam mắc trên cây xuống.
“Là xúc xích gà” Kỷ Sách sửa lỗi hắn, “Giống với thức ăn trang bị cho chúng ta, là của A Tàng bỏ lại”
“Trèo lên cây ăn xúc xích gà, xem bộ cậu ta nhàn hạ thật”
“Không phải đâu” Lương Thượng Quân trinh sát mấy cái cây xung quanh một lúc, đoạn phủ định nhận xét của Trương Tam, “Cậu ta không phải trèo lên cây ăn, cậu ta hoàn toàn chưa từng xuống khỏi cây”
Trên mặt đất không có dấu chân hành động của A Tàng, họ một đường đi theo tiếng huýt sáo của cậu, đồng thời cũng liên tục tự mở đường, chưa từng chứng kiến A Tàng chặt chém bụi cây nào, có nghĩa là A Tàng ẩn giấu hành tung mình cực kỹ, phạm vi hoạt động của cậu nằm ngoài sự chú ý thông thường của mọi người.
Trương Tam suýt không khép hàm lại được: “Cậu ta dùng công phu gì vậy? Nhảy cây hả?” Nói đoạn lại nhớ ra, “Chúng ta kêu cậu ấy là A Tàng chính vì nguyên nhân này phải không? Cậu ấy rất giỏi trốn?”
Kỷ Sách không có hơi sức trả lời vấn đề của hắn.
“Có khi nào đi toilet không?” Chu Đại hỏi.
“Không đâu, anh tưởng cậu ta là Ba Hoa, ngay cả đi ị cũng mắc chứng lề mề chắc” Vưu Vũ phản bác.
Kỷ Sách vẫn chưa rõ xảy ra chuyện gì, trực giác nói cho hắn biết không hề đơn giản như vậy, nhưng hắn lần không ra đầu mối. Lân cận không có kẻ địch, nếu mục tiêu của đối thủ là họ, theo lý mà nói sau khi bắt lính tiên phong sẽ thả lưới tóm hết bọn họ mới đúng, nhưng hiện giờ lại chẳng có bất kỳ động tĩnh gì…
Ngay khi sự tưởng tượng của mọi người sắp bay tuốt khỏi tầng khí quyển, thì một tiếng “Báo cáo” cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
Cung Trì bày hai món đồ trước mặt mọi người.
Không biết là ai hít sâu vào một hơi, sau đó toàn thể lâm vào cơn trầm mặc.
Đó là…súng phóng tên và mũi tên.
Phần cò của súng bắn tên đã gãy, đại khái là vì vậy nên mới bị vứt bỏ.
Mũi tên có cấu tạo giống với loại tập kích Ba Hoa, không biết mũi này có ngâm nọc rắn chưa. Cung Trì nâng nó thật cẩn thận.
Nhìn thấy sắc mặt Kỷ Sách thoắt cái sa sầm, trong lòng mọi người đều có dự cảm không lành.
A Tàng cũng trúng chiêu rồi.
Thủ pháp tương tự, cũng xuất quỷ nhập thần như vậy, bất quá lần này hình như đối phương thay đổi mục tiêu, không phải là nhóm lính đánh thuê mua bán súng ống nữa, mà trắng trợn nhắm vào bọn họ,
“Điều này nói rõ ba sự kiện” Thay mặt Kỷ Sách đang u ám, Lương Thượng Quân phân tích.
“Thứ nhất, kẻ địch có rất ít, không quá ba tên, bằng không nhất định sẽ gây ra động tĩnh rất lớn”
“Thứ hai, nếu chúng muốn giết A Tàng, hoàn toàn có thể bắn cậu ấy một mũi tên độc rồi chạy, nhưng chúng lại mang A Tàng đi…Nhất định là chúng muốn bắt tù binh. Nhân tiện có thể đoán, mũi tên này không có kịch độc trí mạng”
“Thứ ba, chúng hiểu rõ cách đánh vận động rừng rậm hơn chúng ta. Tới giờ ngay cả một tiếng súng chúng đều không hề nổ, chỉ dựa vào một vũ khí lỗi thời đã hạ gục hai đội viên của chúng ta, hơn nữa còn có thể chạy trốn dưới đáy mắt chúng ta, những người này giấu mình còn giỏi hơn cả A Tàng”
“Vậy tính sao? Lấy cứng chọi cứng với chúng rất lỗ, mấy tên lính nước C này xuất thần nhập quỷ quá”
“Hừ”
Kỷ Sách nãy giờ vẫn im lặng, vừa mở miệng chính là hừ lạnh một tiếng.
Gần như là phản xạ có điều kiện, Lương Thượng Quân và Vưu Vũ dựng hết lông măng.
Kỷ Sách hòa ái dễ mến nhìn sang Trương Tam, Trương Tam lùi mạnh ra sau mấy cm, đây đại khái là một loại bản năng.
“Khụ, Đội trưởng Kỷ, có chuyện gì sao?”
“Cậu, cả Vưu Vũ nữa, đi tr.a hướng đi của những người đó cho tôi” Kỷ Sách hạ lệnh, “Trong phạm vi 5km, trước 9h tối nay phải tr.a xét xong, trú quân ngay tại đây”
“Có khả năng chúng đã đi rất xa rồi…” Trương Tam còn chưa nói xong thì đã bị Vưu Vũ đạp nghiến chân, “Ui da đệt…”
Hồi âm của chữ đệt tiêu tan vô hình dưới cái nhìn chòng chọc của Kỷ Sách, thời buổi này chẳng được mấy hảo hán dám chất vấn vị khốn nạn trước mặt.
Trương Tam lập tức nhận ra lỗi của mình: “Vâng! Chúng tôi sẽ đi ngay!”
Sau khi Vưu Vũ và Trương Tam chạy đi, Lương Thượng Quân thay họ hỏi ra nghi hoặc: “Chúng ta không cần núp sao, hiện giờ địch trong tối ta ngoài sáng, bất lợi lắm”
“Không cần” Kỷ Sách cười bỉ ổi, “Chúng ta đóng trại ngay tại đây, chờ chúng tới, cho dù chúng không tới, chúng ta cũng phải đi tìm chúng. Đường thăm thẳm trăng tròn hoa thắm, trăng treo đầu cành, hoàng hôn người hẹn ước, là thời điểm thích hợp dẫn mối bắn pháo nhất, nếu chúng đã vung chi phiếu trước, thì chúng ta cũng nên tiếp khách cho thật chu đáo, chẳng phải sao?”
Nói đoạn hắn gọi tổ ba người đào viên: “Các anh em, chuẩn bị khai trương đón khách!”
Lương Thượng Quân âm thầm gạt mồ hôi: Kỷ Sách tức khùng luôn rồi.
Họ bèn hạ trại ngay dưới gốc cây hạch đào nọ.
Cùng lúc này Kỷ Sách gọi Cung Trì qua, dùng nhánh cây vẽ vời dưới đất một hồi, cuối cùng vẽ thành phẩm sau cuộc thảo luận lên giấy, đưa cùng với cây súng bắn tên hỏng kia cho Lương Thượng Quân: “Giao cho em”
Lương Thượng Quân há miệng nhìn thứ trên tờ giấy, đó là cấu tạo của cò súng bắn tên.
“Đi đi” Kỷ Sách lời nhẹ nghĩa sâu nói: “Sửa tốt nó, làm thêm vài mũi tên. Tự thân vận động cơm no áo ấm, lấy đạo của người, trả lại cho người”
Lương Thượng Quân vừa gọt đầu gỗ vừa lầu bầu: “Van anh đó Kỷ Sách, đừng văng thành ngữ bừa bãi nữa, hù người ta quá”
Liên tục mất đi Ba Hoa và A Tàng, Kỷ Sách quả thật bị chọc tức rồi, may mà còn coi như bình tĩnh, mọi việc hắn an bài trước mắt đều lấy hiệu suất làm ưu tiên.
Lương Thượng Quân hý hoáy với súng bắn tên, đối với mấy loại tà môn ngoại đạo này anh có thiên phú khiến người kinh thán. Bất quá cái thứ này anh mới thấy lần đầu, có thể thuần thục hay không vẫn còn là vấn đề.
Không thể phủ nhận, xét trên một trình độ, thì súng bắn tên quả thật hữu dụng hơn súng đạn nhiều, cực kỳ thích hợp cho chuyện họ sắp sửa làm.
Dạ tập. Hoặc phản dạ tập.
Điều này quyết định ở chỗ song phương ai dục cầu bất mãn hơn.