Chương 33

Edit: Ngân Nhi

anh vừa nói dứt lời, Diệp Tuệ liền ch.ết lặng quét mắt nhìn một vòng những người bên trong xe, rõ ràng là ghế nào cũng đã có “người” ngồi rồi.
Ha ha, trống trải quá nhỉ.


Diệp Tuệ cảm giác toàn thân ớn lạnh, đánh bạo quay mặt ra đằng sau xem thế nào, côphải cảm thấy may mắn vì nguồn dương khí cực thịnh của Thẩm Thuật, cho nên những ghế trống vây quanh cô và anh mới không có “người” ngồi.


Thẩm Thuật vừa nói xong câu đó thì phát hiện sắc mặt của Diệp Tuệ không được ổn lắm, có vẻ không được thoải mái.
anh nhíu mày hỏi: “Em khó chịu à?”
Diệp Tuệ nhích lại gần anh hơn: “Thẩm Thuật, anh có cảm thấy trong xe hơi lạnhkhông?”


Thẩm Thuật được dương khí che chở nên chưa bao giờ cảm nhận được khí lạnh mà người cõi âm đem tới, anh lập tức cúi người xuống, lấy ra một cái bình giữ nhiệt trong chiếc túi đặt bên chân Diệp Tuệ.
anh đưa cho cô, nói: “Nếu thấy lạnh thì em uống chút nước nóng đi.”


Mặc dù được anh quan tâm, nhưng Diệp Tuệ vẫn chưa hết sợ hãi khi đang ngồi trongmột chiếc xe bus toàn ma quỷ này.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên ngoài cửa sổ, con đường này vốn dĩ khá vắng vẻ, chẳng có mấy chiếc xe chạy qua chứ đừng nói là người.


Diệp Tuệ như sắp ngừng thở tới nơi, một giây trước khi sắp hít thở không thông, côliền bắt đầu có suy nghĩ không đứng đắn.
Thẩm Thuật đang ngồi ngay bên cạnh mình đây, nếu không lợi dụng anh một chút thìthật có lỗi với chính mình.


available on google playdownload on app store


Ý đồ vừa mới nảy lên trong đầu thì cô lập tức hành động luôn, cô làm bộ thờ ơ dịch người lại gần Thẩm Thuật, giả vờ vô tình để cánh tay mình áp vào cánh tay anh.
Trời đất! cô quên mất bây giờ đang là mùa thu, cho nên không thuận lợi để chiếm tiện nghi cho lắm.


Diệp Tuệ lén liếc nhìn anh một cái, chỉ có mặt và bàn tay anh là lộ ra bên ngoài thôi.
Lúc này anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trông có vẻ khá mệt mỏi, rất tiện cho cô có cơ hội lợi dụng sờ mó.
Diệp Tuệ lặng lẽ lần mò, mục tiêu là nắm được tay anh.


Còn một chút nữa thôi là thành công rồi, thế mà tự dưng anh lại rụt tay lại rồi đút vào túi áo, làm tay cô cứ lúng túng giơ ra giữa không trung.
cô vội vàng ngước mắt lên nhìn anh, anh vẫn đang nhắm mắt, không có vẻ gì là muốn mở mắt ra cả.


Đành phải đổi mục tiêu vậy, chỉ cần chọc nhẹ mặt anh một cái thôi rồi cô sẽ thu tay về ngay.
Đầu ngón tay của Diệp Tuệ lúc này chỉ còn cách mặt của Thẩm Thuật 0,1 cm nữa thôi, đột nhiên phía ghế lái lại truyền đến tiếng hô lớn, làm cô giật bắn mình phải rụt tay về.


“Bến này có ai xuống không?” Giọng tài xế rất to, cảm giác như cả khoang xe cũng bị chấn động theo.
Cái xe bus này cũng cũ rồi, tài xế nếu muốn biết có ai xuống bến không thì toàn phải rống lên hỏi như vậy, một giây sau, xe chậm rãi dừng lại.


“Lão Hồ, đầu óc ông có vấn đề đấy à! Tất cả chúng tôi đều đi tới bến cuối cùng mới xuống mà, làm gì có ai xuống bây giờ.” Có một bác gái ma không nhịn nổi mà gào lên với tài xế.


Diệp Tuệ nhìn lên bản đồ tuyến đường đi của xe bus này, thấy bến cuối chính là “Nghĩa trang Vĩnh Hằng”.
Tài xế vừa bị mắng lúc này liền cười ha hả: “Tôi đùa tí ấy mà, đêm rất dài, tìm chút chuyện vui vui để làm cũng tốt mà.”


Trong tiếng trách móc của hành khách, chiếc xe bus lại tiếp tục đi về phía trước, Diệp Tuệ lúc này thật sự không có đủ can đảm để nói là cô muốn xuống xe.
“Haizz..” đang yên tĩnh thì bỗng có một tiếng thở dài vang lên ở vị trí đằng trước của Diệp Tuệ.


cô cứng đờ cả người, đầu cúi thấp xuống nhìn mũi chân mình.
“Haizz..” Lại là một tiếng thở dài nữa.
“Con tôi năm nay thi đỗ, thế mà vì tôi…Vì tôi…Mà nó không thể học đại học.” Giọng nóiđã trở nên nghẹn ngào.
“Đều tại tôi, đều tại tôi!”


một giây sau bỗng nghe thấy một tiếng bốp, Diệp Tuệ hình dung cảnh tượng lúc nàymột chút, chắc là con ma kia vì quá sầu não nên đã tự tát mình một cái.


“Đừng kêu than nữa, người cũng đã ch.ết rồi, chuyện của con cái đành thuận theo tự nhiên thôi.” một bác gái lớn tuổi ngồi phía trước nghe thấy tiếng khóc, liền lấy thân phận người đi trước để khuyên bảo.


Tiếp sau đó, toàn bộ những hành khách trên xe bắt đầu chuyện trò với nhau, dường như đối với chuyện này bọn họ đã tập thành thói quen rồi, ai cũng có những điều tiếc nuối, nhưng đành phải chấp nhận số phận thôi.


Diệp Tuệ liếc mắt nhìn, con ma đang tự tát mình không ngừng kia là một con ma có độ tuổi trung niên, quần áo trên người ông ta hơi cũ, trông có vẻ nghèo khó.
Diệp Tuệ không muốn chạm mắt với mấy con ma, nên chỉ nhìn lén một giây rồi quay đầu nhìn Thẩm Thuật, không ngờ lại đúng lúc anh cũng đang nhìn cô.


Thẩm Thuật thấy ánh mắt của Diệp Tuệ đang ảm đạm nhưng thoáng cái đã sáng lên, giống như đang muốn xin xỏ anh cái gì đó.
“Sao thế?” anh hỏi.
Diệp Tuệ do dự hồi lâu, muốn nói nhưng lại ngại: “không có gì.” Thôi nhịn một chút đi, chắc còn mấy bến nữa thôi là tới bến cuối rồi.


Lưu luyến không rời quay mặt đi chỗ khác, cô chỉ muốn nắm tay anh thôi mà. Cũng may là có Thẩm Thuật bên cạnh nên mấy con ma không tiến lại gần cô, nên cô có thể chịu được.
“Đến bến cuối rồi!” Tài xế lại rống lên.


Cả cửa trước lẫn cửa sau xe đều được mở ra, mấy con ma bắt đầu lục đục đi xuống, Diệp Tuệ định chờ họ xuống hết thì cô mới xuống, nhưng Thẩm Thuật đã nhanh chóng cầm túi đặt bên cạnh chân cô lên rồi đi xuống từ cửa sau, cô đành phải vội vàng đuổi theo anh.


Thấy Thẩm Thuật đến, mấy con ma lập tức tránh đường cho anh đi, ai nấy đều liều mạng lui về sau, suýt nữa thì giẫm đạp lên nhau rồi.
“Hoan nghênh quý khách lần sau lại lên chuyến xe số 318 nhé.” Tài xế cười nói.


Chờ Thẩm Thuật và Diệp Tuệ xuống xe xong, mấy con ma mới hò hét nhảy xuống, cuối cùng cũng về đến nhà rồi, sao mà không vui được cơ chứ.
Bến cuối cùng là nghĩa trang, nhìn từ xa đã thấy những bia mộ đứng thẳng hàng nhau.


Mấy con ma vui vẻ lần lượt nhảy lên những phần mộ, bóng dáng của bọn họ thoáng chốc đã biến mất trước mắt Diệp Tuệ.


Trong số đó có một con ma có hành động khác với những con ma còn lại, nhìn rất kỳ lạ, ông ta nhích rất chậm đến phần mộ, dáng vẻ rất không cam tâm, đó chính là bác trai đã khóc lúc ngồi trên xe.


Diệp Tuệ không nhìn nữa, thoát ra khỏi đám ma quỷ, cuối cùng cô cũng được thả lỏng rồi, vừa quay đầu thì trông thấy Thẩm Thuật đang nhìn xung quanh.
Ánh mắt anh mang theo sự ngờ vực, tò mò nhìn nghĩa trang cách đây không xa, hỏi Diệp Tuệ: “Đây là nhà em à?”
Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ*.


*Trẻ con nói chuyện không kiêng dè.
Diệp Tuệ kéo Thẩm Thuật đi, cùng anh đứng ở bến xe bus, ngượng ngùng giải thích với anh: “Bọn mình lên nhầm xe rồi.”


Lúc này Thẩm Thuật mới thu lại ánh mắt tò mò, đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt này của anh, xem ra anh khá ngỡ ngàng khi tưởng nhà vợ mình ở nghĩa trang.
Gió thu buổi đêm rất lạnh, đặc biệt là ở nơi hoang vu hẻo lánh như thế này, đứng mộtlúc mà rét run.


Tờ giấy dán trên cột điện bị gió thổi mạnh mà rung nhẹ, Diệp Tuệ quay sang nhìn thoáng qua, trên đó ghi là đang tìm nhân chứng cho một vụ tai nạn giao thông.
một đôi vợ chồng bị giết hại ở chỗ này, nhưng không tìm ra hung thủ, thời gian là mộttuần trước.


Diệp Tuệ vì hiếu kỳ nên cứ dán mắt vào mà xem, xem xong lại thấy sợ.
“Thẩm Thuật, gió to quá.” Diệp Tuệ nhanh chóng nhích lại gần anh.
cô lại cảm nhận thời tiết lúc này, hình như không có gió.
Thẩm Thuật mắt không chớp phụ họa theo cô: “Đúng là gió bắt đầu thổi mạnh hơn rồi.”


Diệp Tuệ bật cười, cảm ơn anh đã phối hợp cùng em nhé.
Hai người xem như khá may mắn, trên đường vốn rất ít xe qua lại, lúc này lại có mộtchiếc taxi đi tới, Diệp Tuệ hào hứng hẳn, liều mạng vẫy tay với cái xe.
Xe chậm rãi dừng lại trước mặt hai người, Diệp Tuệ lên xe cùng Thẩm Thuật.


“Cuối cùng cũng gọi được xe.” Diệp Tuệ vừa ngồi vào xe vừa cảm thán, cô ôm bụng nhăn nhó: “Đói quá đi.”
Thẩm Thuật an ủi cô: “Sắp được ăn rồi.”


một giây sau, xe taxi bỗng tấp vào lề đường rồi đỗ lại, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật còn chưa hiểu ra sao thì tài xế tự dưng lại chắp tay cầu xin.


“Tha cho tôi đi, tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, người chẳng được nổi hai lạng thịt, ăn không thơm đâu, nếu hai vị không chê, về nhà tôi sẽ cúng bái cho hai vị đầy đủ.”


Ban nãy hai người họ nói mấy câu đã khiến cho tài xế sợ mất mật, anh ta suy luận rằng Diệp Tuệ và Thẩm Thuật chính là đôi vợ chồng tuần trước đã bị sát hại ở chỗ này.
Trùng hợp là địa điểm mà bọn họ đón xe lại ở ngay cạnh nghĩa trang, chả trách màanh tài xế lại nghĩ nhiều.


Diệp Tuệ mau chóng kéo anh tài xế đang đứng bên bờ vực sụp đổ về: “anh lái nhanh lên, tôi và chồng đang muốn về nhà ăn cơm thôi mà.”
Cuối cùng cũng tới nhà Nghiêm Lam, Diệp Tuệ đi tới bấm chuông, một lát sau Nghiêm Lam đi ra mở cửa.


Lúc trông thấy hai vợ chồng Diệp Tuệ, bà vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau đó là sự vui mừng, cười rất tươi nói: “Hai đứa sao lại đến giờ này? Mau vào nhà đi.”


Trước đó Diệp Tuệ không nói với Nghiêm Lam là mình sẽ đến vì muốn tạo bất ngờ cho bà, hai người đi vào ngồi trong phòng khách, Nghiêm Lam nói: “Hai đứa ngồi nhé, mẹđi rót nước.”


nói xong bà chuẩn bị đi vào phòng bếp, Diệp Tuệ đứng lên giữ tay bà lại, nhìn xuống chân bà, quan tâm hỏi: “Chân mẹ còn đau không?”


Nghiêm Lam không rõ vì sao Diệp Tuệ lại biết chân bà bị thương, trong lòng rất cảm động, trước kia Diệp Tuệ chưa từng quan tâm hỏi han bà như thế: “không có gì đáng lo ngại đâu.”
Diệp Tuệ vẫn kiên quyết bắt bà ngồi xuống, không cho bà đứng lên: “Chân mẹ đangđau thì đừng đi lại nhiều.”


cô lại nhìn Thẩm Thuật rồi nói tiếp: “Với lại bọn con có phải là khách đâu, mẹ ngồi nghỉ cho khỏe đi.”
Thẩm Thuật gật đầu.
Nghiêm Lam nghe con ngồi yên một chỗ, hỏi: “Muộn thế này rồi mới đến, hai đứa ăn cơm tối chưa?”
Diệp Tuệ lắc đầu.


Vừa nghe Diệp Tuệ và Thẩm Thuật bảo chưa ăn, bà lại sốt ruột, như vậy sao mà được? Thế là bà lại kiên trì muốn vào bếp nấu cơm.
Diệp Tuệ đang muốn ngăn bà lại thì đúng lúc bụng cô kêu òng ọc, Thẩm Thuật nhìn côcười.


Nghiêm Lam nói: “Hai đứa đói lắm rồi đúng không? Mẹ đi nấu cơm luôn đây.” Lúc nàynói thế nào bà cũng không chịu nghe lời Diệp Tuệ nữa.
Việc bà có thể làm tuy không nhiều, nhưng chỉ cần đó là việc mà bà có khả năng làmthì nhất định bà sẽ làm tốt nhất có thể cho con gái.


Chẳng mấy khi Diệp Tuệ về nhà, Nghiêm Lam liền vào bếp làm một bàn thức ăn, Diệp Tuệ đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, thức ăn vừa lên là cô ăn luôn, vừa ăn vừa khen ngon.
Thẩm Thuật thì vẫn điềm đạm như cũ, cầm đũa ăn cơm rất thong thả.


Cơm nước xong thì cũng đã muộn lắm rồi, trong lúc hai người ăn cơm Nghiêm Lam đãvào thu dọn phòng ngủ, bình thường bà không biết khi nào thì Diệp Tuệ về nhà, nên ngày nào cũng quét dọn phòng một lần, bây giờ chỉ cần dọn qua một tí là được thôi.


Nghiêm Lam không biết quan hệ thật sự giữa Diệp Tuệ và Thẩm Thuật là như thế nào, bà đẩy hai người vào một phòng, nói: “Hai đứa nghỉ ngơi sớm đi, mệt mỏi cả một ngày rồi.”


Xách hành lý đi vào phòng, sau khi nhận thấy rõ tình hình bên trong, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đều ngẩn người, đồ đạc trong phòng khá đầy đủ, nhưng hơi bất tiện là…
Trong phòng chỉ có một cái giường thôi, làm sao mà ngủ đây?






Truyện liên quan