Chương 52
Edit: Ngân Nhi
cô gái ma nước nói cho Diệp Tuệ biết thân phận của mình: “Em tên là Tống Tiêu.”
Diệp Tuệ: “Chị là Diệp Tuệ, em ở đây đợi chị à?”
Tống Tiêu gật đầu: “Hôm trước nhìn thấy chị, em đã đoán ngay ra là chị có thể nhìn thấy ma rồi.” Lần đó Diệp Tuệ tưởng nó là ma ác, nên nó chưa có cơ hội để nói chuyện, đành rời đi trước.
Vì được ma tìm gặp nhiều lần rồi nên Diệp Tuệ rất hiểu: “Có phải em vẫn còn một tâm nguyện chưa hoàn thành được đúng không?”
Nét mặt Tống Tiêu căng cứng lại, nước mắt chảy xuống sàn gỗ: “Từ rất lâu rồi, em đã yêu thầm người họa sĩ kia.”
Tống Tiêu là một nạn nhân của bạo lực học đường.
cô ấy và cậu họa sĩ học cùng một trường cấp ba, cậu họa sĩ là đàn anh khóa trên của cô ấy, cũng chính là chàng trai tốt đẹp duy nhất mà cô ấy gặp được trong những năm thanh xuân ngắn ngủi.
Tống Tiêu là người múa chính trong đội múa của trường, nhưng vì tính cách điềm đạm ít nói nên bị người ta cho là kiêu căng ngạo mạn, khinh thường người khác. Tống Tiêu bị các bạn nữ cùng lứa bắt nạt, mấy cô gái đó lấy mất giày múa của cô, gạt hết sách trong ngăn bàn cô xuống đất, kéo mái tóc dài của cô ấn vào tường…
Có một ngày, Tống Tiêu ngồi trên bậc cầu thang bên cạnh phòng tập múa, ôm lấy đầu gối, cúi đầu khóc.
Có một nam sinh đi tới trước mặt cô, cô nhận ra anh, anh là đàn anh lớp mười hai, lúc nào cũng lạnh lùng ít nói ôm một tập tranh vẽ.
Tống Tiêu bị đánh sưng cả mặt, nước mắt không thể làm vơi đi nỗi đau, các nữ sinh càng ngày càng thù cô hơn, lần lượt cười nhạo cô, tẩy chay cô, đánh đập cô.
Buổi chiều hôm ấy, đàn anh ngồi xuống bên cạnh Tống Tiêu, không lên tiếng an ủi, chỉ đưa cho cô một cái khăn giấy.
Trong thế giới tàn ác này, Tống Tiêu bỗng cảm thấy có một tia sáng nhỏ xíu chiếu xuống giữa màn đêm tăm tối.
Lần tiếp theo, Tống Tiêu bị một nhóm nữ sinh hư hỏng túm tóc ấn cô vào tường, bọn họ rất đông, cô ở giữa như một con chuột nhỏ yếu ớt, ngay cả sức để giãy dụa cũng không có.
Thầy chủ nhiệm bất ngờ gõ cửa, lôi hết những nữ sinh bắt nạt Tống Tiêu đi, lúc mọi người đi hết rồi, Tống Tiêu nhìn thấy đàn anh đang đứng bên ngoài cửa.
Hoàn cảnh gia đình của Tống Tiêu không tốt, những người như cô ấy, chỉ có thể cố gắng học tập thật tốt thì mới mong rời khỏi nơi này.
Tống Tiêu nghe nói đàn anh thi vào Học viện Mỹ Thuật, cô liền liều mạng học hành, mong muốn có thể vào được một trường cùng thành phố với anh.
Người ta có bắt nạt cô thế nào, cô cũng không thèm quan tâm nữa. Chỉ có điều mỗi khi đi ngang qua phòng vẽ tranh của trường, cô liền nghĩ đến người mà mình thầm mến đang ở nơi phương xa.
Thế rồi vào mùa hè sau khi kết thúc năm lớp mười hai, Tống Tiêu ngã xuống hồ do bị ma nước dụ dỗ, trở thành người thế mạng.
*Theo truyền thuyết về thủy quỷ, linh hồn ch.ết đuối nếu dụ được người nào xuống nước trở thành kẻ thế mạng thì linh hồn đó mới được đi đầu thai.
Vậy là cô đã không còn có cơ hội nói với đàn anh, rằng cô đã yêu thầm anh từ rất lâu rồi.
Sau này, mỗi lần Tống Tiêu trông thấy có người rơi xuống nước, cô đều sẽ cố gắng hết sức để cứu họ lên.
Tống Tiêu đã trải qua ba năm trung học bị bạo lực học đường, mặc dù phải chịu nhiều đau khổ, nhưng cô vẫn giữ trọn tấm lòng thiện lương nhân hậu của mình.
Còn những người đã bắt nạt Tống Tiêu, những cô cậu thiếu niên độc ác ấy, họ chỉ coi những hành động của mình như nước chảy bèo trôi, nhưng thật ra nó lại tạo thành một sự tổn thương vô cùng lớn.
Bọn họ cũng chẳng còn nhớ rõ mình đã từng tạo ra cho Tống Tiêu biết bao nhiêu thương tổn nữa rồi.
Ở trong hồ một thời gian khá dài, Tống Tiêu tưởng rằng mình sẽ mãi mãi không được nhìn thấy đàn anh nữa, nhưng bỗng một ngày nọ, cô lại trông thấy anh đang ngồi vẽ tranh bên bờ hồ.
Hoàn cảnh gia đình anh sa sút, mỗi ngày anh phải vẽ tranh cho người ta để kiếm tiền đóng học. Lúc nào không có khách, anh lại tự ngồi vẽ một bức tranh mà mình thích.
Trong tranh là cảnh hồ Nhĩ Hải, Tống Tiêu thì ở bên cạnh nhìn anh.
Bức tranh ấy bị gió thổi bay vào trong hồ, lúc anh cố gắng lấy nó về thì không cẩn thận ngã xuống nước. Tống Tiêu sợ hãi, cô không thể để anh trở thành người thế mạng được, nhất định cô phải cứu anh lên.
anh đã từng bước vào cuộc sống của cô, kéo cô ra từ nỗi tuyệt vọng tột cùng.
Tống Tiêu ch.ết rồi, anh sẽ không bao giờ biết rằng cô yêu thầm anh. Nhưng cô luôn hi vọng sinh mệnh anh sẽ được kéo dài.
Cuối cùng, ánh sáng đã một lần nữa trở về với cô.
Sau khi cứu anh, Tống Tiêu thấy tần suất đến Nhĩ Hải của anh ngày càng nhiều hơn, cô có thể thường xuyên gặp được anh, nhưng mà, cô phát hiện thời gian của mình không còn nhiều nữa, cô sắp phải đi rồi.
Nghe xong câu chuyện của Tống Tiêu, Diệp Tuệ thấy nước mắt cô bé rơi xuống, Tống Tiêu nói với cô: “yêu cầu của em rất đơn giản.”
Diệp Tuệ kiên nhẫn đợi nghe tiếp, cô bé lại nói: “Chị có thể nhờ anh ấy vẽ cho em một bức tranh không?”
Sau khi xảy ra chuyện, người nhà Tống Tiêu đã rời khỏi Đại Lý đầy những thương tâm này, Tống Tiêu nói cho Diệp Tuệ biết tên trường mình học, ở đó có ảnh chụp của cô bé.
“Trường em thắt chặt an ninh lắm, anh chị không vào bằng cổng chính được đâu, phải trèo tường vào đó.” Tống Tiêu có lòng dặn dò hai người.
cô bé nói luôn cả vị trí tường cụ thể cho Diệp Tuệ.
Hôm sau, Diệp Tuệ quyết định đến trường Tống Tiêu học một chuyến, cho dù có phải trèo tường thì cô cũng sẽ nhẫn nhịn, chỉ có điều chuyến đi lần này tất nhiên là phải dẫn theo cả Thẩm Thuật đi cùng.
Lúc hai người đến nơi thì các lớp đang học, cổng chính không một bóng người.
Cả hai không có đồng phục học sinh, không thể tranh thủ chen vào giữa đám học sinh để vào trường được, cho nên Diệp Tuệ không còn cách nào khác là tìm đường tắt.
cô đứng bên ngoài vách tường trường học, ngẩng lên nhìn độ cao của nó, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Thuật: “Trước đây anh có từng trèo tường bao giờ chưa?”
Diệp Tuệ rất tò mò về thời học sinh của anh, nhìn anh ngoan như thế, chắc không có chuyện đi học muộn rồi trèo tường vào đâu nhỉ.
Bầu không khí rất yên ắng, Thẩm Thuật không nói gì, hiển nhiên là không muốn trả lời câu hỏi của cô.
Diệp Tuệ hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của anh, cô nghĩ rằng chỉ cần có thể giúp được mấy con ma, cô có thể làm được những việc mà mình nghĩ là không thể.
Cũng may ở chỗ này không có cánh phóng viên, nếu mà bị chụp lại cảnh này thì cô cũng tự nghĩ luôn được tiêu đề cho số báo ngày mai rồi đấy.
[Nữ minh tinh đang hot nào đó vật vã khổ sở trèo tường vào một trường trung học.]
Diệp Tuệ lấy ra hai cái khẩu trang trong túi, làm như vật quý đưa tới trước mặt Thẩm Thuật: “anh nhìn đi, em đã chuẩn bị cả cho anh rồi nè.”
Thẩm Thuật với ánh mắt phức tạp nhận lấy cái khẩu trang, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Nếu đồng nghiệp của anh mà ở đây, chắc họ sẽ nói rằng đường đường là tổng giám đốc của Hoa Thụy, vì theo đuổi vợ mà ngay cả chuyện trèo tường cũng dám làm.
Diệp Tuệ chẳng quan tâm đến mấy ý nghĩ của anh, cô giúp anh đeo khẩu trang vào, ở đây có camera giám sát, nếu bị quay đến mặt thì sẽ không hay lắm.
Đeo khẩu trang cho anh xong, Diệp Tuệ lại nhanh nhẹn làm tốt công tác ngụy trang cho bản thân, sau đó đi tới vách tường, quay người lại, cười híp mắt vẫy tay với Thẩm Thuật.
“Em không đủ cao, anh giúp em với.” cô rất thẳng thắn đưa ra yêu cầu.
Thẩm Thuật cam chịu số phận khom lưng xuống, tay vòng qua đầu gối Diệp Tuệ, khép chặt tay lại, nâng cô lên cao.
Động tác của anh rất ổn định, đợi đến khi cô ngồi vững trên tường rồi, anh mới bỏ tay ra.
một giây sau, anh chống hai tay lên tường, hơi dùng sức một chút rồi bay người qua mặt tường trong chớp mắt, động tác rất gọn gàng.
“Nhìn anh trèo tường còn điêu luyện thành thạo hơn cả em.” Diệp Tuệ nhìn anh, không nhịn được mà thở dài nói.
cô rất chân thành khen ngợi động viên anh, nhưng mà Thẩm Thuật không tiếp đất vững nên tí thì ngã, suýt trẹo cả chân.
Diệp Tuệ sợ hãi nhắc nhở anh: “anh cẩn thận đó.”
Thẩm Thuật lại đi tới vách tường, Diệp Tuệ đang ngồi bên trên, bức tường này hơi cao so với cô, nếu trực tiếp nhảy xuống thì rất có thể sẽ bị thương.
Thấy anh lại gần, Diệp Tuệ liền giang hai tay về phía anh, tỏ ý muốn anh ôm cô xuống. Ở trên tường ngồi lâu quá, chân không chạm đất, cô thấy hơi sợ.
Thẩm Thuật ôm lấy eo cô, nhấc cô từ trên tường xuống.
Tư thế này khiến cho cả người Diệp Tuệ bị ép vào ngực anh, mặt thì dán vào cổ anh.
Hơi thở của cô phả nhẹ lên cổ anh, khiến anh thấy hơi ngưa ngứa.
Thẩm Thuật ngẩn ngơ, toàn thân cứng đờ.
anh còn chưa khôi phục lại tinh thần thì Diệp Tuệ đã đứng thẳng người rồi, cô không phát hiện ra sự khác thường của anh, cứ thế kết thúc cái ôm ngắn ngủi này.
“Được rồi, bọn mình đến phòng tập vũ đạo đi.” Diệp Tuệ đưa mắt nhìn phương hướng, chợt lướt về phía Thẩm Thuật, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt sâu kín của anh.
cô khó hiểu hỏi: “anh sao thế?”
Thẩm Thuật dừng một giây rồi đáp: “không có gì.”
Lúc này, trong phòng tập không có ai, Diệp Tuệ tìm được một bức ảnh tập thể treo trên tường, là ảnh chụp trong một buổi biểu diễn mà Tống Tiêu tham gia.
Trong ảnh có rất nhiều người, Tống Tiêu đứng ở chính giữa, rất nổi bật giữa những cô gái khác cũng xinh đẹp không kém, Diệp Tuệ mới nhìn cái là tìm ra cô bé ngay.
Trong ảnh Tống Tiêu cười thật xinh, hình như cô bé rất vui vì buổi biểu diễn đã thành công, tâm trạng của cô bé có thể vượt ra khỏi tấm ảnh mà lây sang cho người khác.
Diệp Tuệ chụp hình cô bé lại, giải quyết xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Bọn mình quay về đường cũ đi.”
Thẩm Thuật: “…”
Cả hai còn chưa kịp về chỗ cũ thì tiếng chuông tan học bất ngờ vang lên, toàn trường bắt đầu trở nên huyên náo, các học sinh lần lượt đi ra khỏi lớp.
Diệp Tuệ hoảng hốt, bộ dạng của cô và anh lúc này nhìn đã thấy không bình thường rồi, ai sẽ tin là bọn họ chỉ tới để chụp ảnh Tống Tiêu thôi cơ chứ.
cô lập tức nhìn quanh bốn phía, muốn xem có chỗ nào để trốn không.
một giây sau, Thẩm Thuật túm chặt lấy tay cô, hơi dùng lực kéo cô vào một góc yên tĩnh.
Ở đây không có nhiều học sinh lui tới, nhưng tiếng cười nói của học sinh truyền tới từ phía xa cũng đủ khiến cho người ta căng thẳng.
“Suỵt.” Thẩm Thuật đưa tay ra dấu im lặng, anh cởi áo khoác đang mặc ra, nhẹ nhàng trùm lên cô.
Trước mắt Diệp Tuệ bỗng trở nên tối đen, ánh sáng đã biến mất trong nháy mắt.
Chiếc áo khoác tràn ngập mùi hương của anh, mùi hương thơm mát rất quen thuộc, lấp đầy khoang mũi cô.
Thẩm Thuật khép áo lại che kín mặt cô, chỉ chừa cho cô một khe hở nhỏ, anh nói nhỏ, giọng trầm hơn hẳn bình thường: “Đề phòng bất trắc, trước tiên đành để em chịu thiệt vậy.”
Cách lớp áo, giọng của anh nghe vẫn rất gần, như đang kề vào tai cô vậy.
Bị mùi hương của anh bao vây khiến Diệp Tuệ không tự chủ được mà đỏ hai tai, từ tai lan đến mặt, cảm giác nóng bừng lên.
Qua khe hở nhỏ của áo, Diệp Tuệ nhìn thấy bóng lưng anh, tim lại đập nhanh hơn một chút, theo bản năng có chút bối rối, lại không có nơi nào để trốn.
Hết giờ giải lao, các học sinh lại lục đục trở về lớp, sân trường lại khôi phục sự yên tĩnh.
Thẩm Thuật thấy các học sinh dần đi xa rồi, liền chuẩn bị đưa Diệp Tuệ rời khỏi trường học thật nhanh, nếu không cô mà bị bắt được thì người ta sẽ nhận ra ngay.
“Chúng ta đi thôi.”
nói xong, Thẩm Thuật liền kéo cô đi, nhưng tay của anh lại bất ngờ bị cô bắt lấy, phía sau truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của cô.
“Thẩm Thuật!”
Tay anh vẫn còn đang túm chặt cái áo khoác, cả cái đầu của Diệp Tuệ bị bịt kín bên trong, chỉ một tí mà đã cảm thấy sắp hết không khí để thở rồi.
Khoảnh khắc cảm động ngắn ngủi vừa rồi giờ đã tan biến hết, cô giữ chặt lấy tay anh, kéo cái áo khoác ra khỏi đầu mình.
“anh không bỏ tay ra thì em đi kiểu gì hả?!!”
- --
Mợ, đầu truyện đang thương em ma nước phát khóc thì đến cuối hai ông bà làm cho quả cười không nhặt được mồm )) anh Thẩm ơi trùm áo kín đầu rồi nắm tay kéo ngta đi là được mà anh, anh túm chặt áo bịt đầu vợ anh lôi đi thì là thể loại gì vậy anh? )
Quý zị có thể nhìn ảnh bên dưới để hình dung về chị Tuệ lúc này Kéo tay thì ko kéo lại đi kéo đầu, ok tôi ổn