Chương 88
Edit: Ngân Nhi
Thẩm Thuật bị hành động bất thình lình của Diệp Tuệ dọa sợ, mãi lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được.
Diệp Tuệ say rượu nào còn chút lý trí gì nữa, cô thấy anh mãi chẳng chịu ôm cô thì mếu máo, tủi thân nói: “Thẩm Thuật, em muốn ôm ôm ~”
Diệp Tuệ lúc say khác hoàn toàn so với Diệp Tuệ lúc tỉnh táo, bình thường cô khá rụt rè khi ở trước mặt anh, còn bây giờ ánh mắt cô nhìn anh lại mang theo vài phần trách móc.
Như thể đang tự hỏi tại sao Thẩm Thuật lại không ôm mình.
Thẩm Thuật không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết nghe theo cô mà vòng tay ôm, vỗ nhẹ lên lưng cô nói: “Diệp Tuệ ngoan nào.”
Hành động này của anh khiến tâm trạng cô trở nên tốt hơn trong nháy mắt, cô cười tít cả mắt, sau đó đưa ra một yêu cầu quá đáng hơn.
“Thẩm Thuật, cõng em ~”
Thẩm Thuật: “…”
Nhìn bộ dạng ‘anh mà không cõng thì em sẽ không bỏ qua đâu’ của Diệp Tuệ, anh bất đắc dĩ thở dài, tuân lệnh cúi người xuống: “Leo lên đây.”
Diệp Tuệ nhanh nhẹn nằm lên lưng Thẩm Thuật, hai tay ôm cổ anh, khẽ nghiêng đầu, hơi thở phả vào tai anh.
Toàn thân anh cứng đờ, đợi Diệp Tuệ nói tiếp.
cô nhẹ nhàng nói vào tai anh: “Thẩm Thuật, giá*!”
*Tiếng hô khi cưỡi ngựa.
Thẩm Thuật dở khóc dở cười, bây giờ Diệp Tuệ đang say nên ý thức không rõ ràng, sau khi xác nhận cô đã nằm vững trên lưng anh, anh mới chậm rãi đứng lên.
Diệp Tuệ rất nhẹ, lúc anh đứng lên gần như không hề cảm nhận được sức nặng.
một giây sau cô lại không an phận, tiếp tục không chút kiêng dè chỉ huy anh: “Em muốn ăn quýt, anh cõng em đến phòng bếp đi!”
Thẩm Thuật nghe lời cõng cô tới phòng bếp, Diệp Tuệ cứ thế nằm trên lưng anh mà bóc quýt.
“A, Thẩm Thuật ăn nào.” Diệp Tuệ đút cho anh một miếng quýt đã được bóc vỏ.
anh vừa mở miệng muốn nói thì cô đã nhét miếng quýt vào miệng anh rồi, anh theo bản năng cắn ăn, rất ngọt.
Nhìn Thẩm Thuật ăn, Diệp Tuệ cũng bắt đầu ăn, vừa ăn vừa chỉ huy: “Em muốn đi ra kia, anh cõng em.”
“đi đằng kia nữa.”
Diệp Tuệ chỉ tay về hướng nào là Thẩm Thuật đi về hướng đấy, không hề có một câu oán giận, cứ thế cõng cô đi vòng quanh nhà.
cô đột nhiên gọi anh: “Thẩm Thuật.”
anh đáp lại rất tự nhiên: “Em muốn đi đâu nữa?”
Diệp Tuệ không nói gì mà chỉ nghiêng đầu tựa mặt vào vai anh, sau đấy thì không có hành động nào khác.
Thẩm Thuật đợi một lúc nhưng không nghe thấy cô nói chuyện, anh thấy hơi kỳ lạ, liền quay đầu nhìn cô, vừa lúc đối diện với ánh mắt cô.
Ánh đèn trên trần tựa như những ngôi sao nhỏ lọt vào đôi mắt cô, ánh mắt cô trong veo, lặng yên nhìn anh.
Hô hấp của anh hơi chậm lại: “Diệp Tuệ, em làm sao…”
Lời còn chưa dứt, Diệp Tuệ bỗng ghé mặt lại gần, khoảng cách giữa hai người đã không còn, môi cô dán lên môi Thẩm Thuật, xúc cảm mềm mại cứ thế đọng lại trên môi anh.
Diệp Tuệ uống say nên không khống chế được sức lực, nói là hôn nhưng đúng ra là đập môi vào môi Thẩm Thuật, đau đến nhíu mày.
cô lại áp sát một lần nữa, muốn bù đắp lại niềm tiếc nuối vừa rồi, môi cô hơi run, vụng về hôn anh mấy cái.
Thẩm Thuật vẫn chưa nhớ ra chuyện tối hôm trước anh và cô đã hôn nhau, cho nên hiện tại đối với anh thì đây là nụ hôn đầu của hai người.
Cơ thể anh cứng đơ, hô hấp dừng lại, không khí trở nên mỏng manh vô cùng, dường như chỉ cần chịu đựng thêm một giây nữa thôi là anh sẽ không thể thở nổi nữa.
Giọng anh khàn đặc, khó khăn gọi cô một tiếng: “Diệp Tuệ.”
Vừa nói xong, anh lại phát hiện đầu của Diệp Tuệ ngả vào vai mình, cô nhẹ nhàng khép mắt lại, hơi thở dần trở nên đều đặn.
Sau khi hôn Thẩm Thuật xong, cô cứ thế mà ngủ luôn trên vai anh.
Khóe môi Thẩm Thuật tràn ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ, anh đưa cô về phòng, vén chăn lên, cẩn thận đặt cô xuống giường.
Sau khi đắp kín chăn cho cô, anh không rời đi ngay mà ngồi lại bên giường nhìn cô một lúc nữa, sau đấy mới đứng lên đi ra khỏi phòng.
Lúc Diệp Tuệ tỉnh lại, việc đầu tiên cô cảm nhận được là đầu cô rất đau, vì say rượu nên toàn thân rất khó chịu.
cô ngồi dậy, sờ lên môi mình thì thấy đau nhói, làm sao vậy nhỉ?
cô còn chưa rời giường thì đã nhận được điện thoại của chị Nhâm bảo cô đi tham gia một hoạt động, vì thời gian bắt đầu hơi sớm nên cần cô đến trước một lúc.
Lúc Diệp Tuệ rửa mặt mũi xong đi ra khỏi phòng thì phát hiện Thẩm Thuật thế mà lại ngồi trên salon phòng khách, làm cô tí thì đứng không vững mà ngã lăn xuống cầu thang.
không phải anh nói xế chiều mới về sao? Sao mới sáng sớm đã về rồi?
Nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Tuệ, Thẩm Thuật ngước lên nhìn cô, Diệp Tuệ nhìn một lượt các tấm ảnh của anh dán trên tường, lập tức giải thích: “Tại em sợ quá nên mới dán ảnh của anh lên tường để tăng thêm lòng dũng cảm đấy.”
Thấy dáng vẻ cô không khác gì mọi ngày, ánh mắt Thẩm Thuật lóe lên, bình thản đáp: “anh không để ý đâu.”
Diệp Tuệ lượn lờ trước mặt anh, lén lút thu lại hết camera trong phòng như kẻ trộm, sau đó giấu trong tủ quần áo, bây giờ không có thời gian, chờ đi làm về rồi xem sau vậy.
cô không hề hay biết là Thẩm Thuật đã tận mắt chứng kiến hết mọi chuyện rồi, không cần xem camera cũng biết.
Mấy ngày qua bỗng nhiên xuất hiện một tin tức, đó là triễn lãm tranh của Vệ Tễ đã bị mất một bức tranh, trong bức tranh đó có vẽ một người con gái.
Bức tranh đó là một trong những bức tranh nổi tiếng nhất của Vệ Tễ, sự biến mất của nó đã dấy lên tranh cãi rất lớn.
Cảnh sát lập tức kiểm tr.a camera giám sát, nhưng kỳ lạ là màn hình lại bị nhiễu, cho nên rất khó có thể tìm ra được ai là người đã lấy cắp bức tranh.
Hơn nữa trước giờ an ninh trong triển lãm tranh đều rất nghiêm ngặt, không ai nghĩ ra được là bức tranh đã biến mất như thế nào.
Có người nói vốn ngay từ đầu bức tranh này đã có vấn đề rồi, rõ ràng cô gái đang cười lại biến thành khóc, bây giờ lại biến mất hẳn, liệu có liên quan gì đến tâm linh không?
Còn có người nói Vệ Tễ rất quý trọng bức tranh này, dù có phải bỏ ra bao nhiêu tiền thì ông cũng muốn lấy nó về.
trên đường về nhà, Diệp Tuệ cũng đọc được tin tức này, nhưng cô không suy nghĩ nhiều. Thẩm Thuật đang lái xe, cô tiếp tục ngồi xem điện thoại.
Về đến khu nhà, Diệp Tuệ xuống xe đi ra đằng sau mở cốp, cô kinh ngạc trợn to hai mắt, bức tranh biến mất kia lại đang ở trong cốp xe.
cô lui về sau mấy bước, lúc này trên bức tranh hiện lên một cái bóng, chính là cô gái ma trong tranh.
cô gái nhìn Diệp Tuệ nói: “cô Diệp, tôi biết cô có thể nhìn thấy tôi, cô giúp tôi một việc có được không?”
Thẩm Thuật từ phía sau đi tới, hỏi: “Sao thế?”
Diệp Tuệ đang định nói thì cô gái trong tranh lại cầu xin: “Tôi muốn gặp Vệ Tễ, xin cô hãy giúp tôi.”
Diệp Tuệ xua tay với Thẩm Thuật, cô nhìn cô gái trong tranh, ngờ vực hỏi: “Chị là vợ của Vệ Tễ sao?”
cô gái trong tranh lắc đầu: “Tôi không phải vợ của anh ấy.”
Diệp Tuệ khó hiểu, nếu không phải vợ thì tại sao cả cuộc đời Vệ Tễ chỉ vẽ chân dung của một người phụ nữ duy nhất là cô ấy chứ.
cô gái trong tranh nói tiếp: “Chúng tôi đã từng hứa hẹn sẽ cùng nhau bỏ trốn, nhưng cuối cùng anh ấy lại thất hứa.” Giọng nói rất lạnh lùng vô cảm, “Tôi muốn gặp Vệ Tễ không phải bởi tôi nhớ nhung quan tâm gì đến anh ấy, tôi chỉ muốn biết tại sao năm đó anh ấy lại bỏ rơi tôi, nếu không hỏi cho rõ ràng thì dù tôi có biến thành ma cũng không thể an lòng.”
Diệp Tuệ thầm nghĩ, mặc dù cô ấy nói nghe thì có vẻ như không hề quan tâm đến Vệ Tễ, nhưng ánh mắt cô ấy lại đang tràn ngập sự lo lắng cho Vệ Tễ.
Dường như cô ấy muốn dùng thái độ lạnh lùng đó để che giấu đi tình cảm của mình.
Diệp Tuệ nói: “Được, tôi dẫn chị đi.”
cô gái trong tranh cúi đầu cảm ơn cô: “Làm phiền cô rồi.” nói xong, cô ấy lại nhập vào trong bức tranh.
Thẩm Thuật có một người bạn tên là Mạnh Hàn, anh ấy là bác sĩ riêng của Thẩm Thuật, ở trong ngành cũng có chút tiếng tăm. Thẩm Thuật hỏi anh ấy về chuyện Vệ Tễ bị thương.
Mạnh Hàn nói Vệ Tễ không bị thương nặng, bây giờ đang điều dưỡng ở một bệnh viện tư nhân.
Thẩm Thuật bảo Mạnh Hàn nói với Vệ Tễ rằng bức tranh bị mất đã tìm được rồi, bọn anh muốn trực tiếp đưa lại cho ông ấy.
Vệ Tễ nghe xong thì đồng ý ngay.
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cầm bức tranh đi vào viện điều dưỡng, Diệp Tuệ gõ cửa phòng bệnh, cửa mở, Vệ Tễ nói: “Mời vào.”
Tay Vệ Tễ vẫn quấn băng gạc, ông gấp gáp hỏi: “Tranh của tôi đâu?”
Diệp Tuệ đưa lại bức tranh cho Vệ Tễ, hai mắt Vệ Tễ sáng lên, ông run rẩy vuốt ve nó, giống như một thứ tài sản quý giá nhất, miệng lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng tìm được rồi.”
Diệp Tuệ nói: “Thầy Vệ, tôi biết người phụ nữ trong bức tranh của thầy đấy.”
Vệ Tễ ngẩng đầu lên: “cô Diệp, ý cô là…”
Diệp Tuệ: “cô ấy đã ch.ết rồi.”
Vệ Tễ không tin, cô lại nói tiếp: “Để tôi chứng minh cho thầy xem.” Diệp Tuệ nhìn cô gái trong tranh một cái, cô gái trong tranh cầm bức tranh lên, Vệ Tễ chợt thấy bức tranh lơ lửng trên không trung.
Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh này, Vệ Tễ hỏi: “cô ấy bây giờ đang ở trên bức tranh đúng không?”
Diệp Tuệ gật đầu: “cô ấy có mấy lời muốn hỏi thầy.”
cô gái trong tranh bắt đầu hỏi: “Tại sao năm đó anh lại thất hứa?”
Diệp Tuệ truyền đạt lại lời của cô gái trong tranh cho Vệ Tễ, nghe xong, nét mặt Vệ Tễ rất phức tạp, đang định nói thì cô gái trong tranh lại nói tiếp.
“Chúng tôi đã hẹn ngày giờ gặp nhau, lúc ra khỏi nhà tôi còn bị bố mẹ kéo về nhốt trong phòng, họ phản đối việc chúng tôi ở bên nhau.”
“Tôi cố gắng phản kháng lại gia đình, khó khăn lắm mới ra ngoài được, nhưng lại nghe tin anh ấy sẽ kết hôn cùng người khác. Tôi vô cùng tuyệt vọng, nhưng vẫn không muốn tin tưởng sự thật này.”
“Tôi lập tức đi tìm anh ta, nhưng anh ta đã chuyển đi nơi khác rồi, tránh tôi như tránh tà vậy.”
cô luôn cố gắng để tương lai cô và anh có thể ở bên nhau, nhưng anh lại tàn nhẫn từ bỏ tình cảm của hai người, khiến cho cô hoàn toàn thất vọng.
Nghe được mấy câu này, Vệ Tễ tỏ ra khiếp sợ, chuyện này không hề giống với tưởng tượng của ông khi đó.
cô gái trong tranh lại nói tiếp: “Nghe mọi người đồn là Vệ Tễ có vẽ một bức tranh cho người yêu mình, tôi cực kỳ tức giận, năm đó anh ta vì người đàn bà ấy mà bỏ tôi, tôi thật muốn xem xem rốt cuộc thì cô ta là ai.”
Nhưng khi nhìn bức tranh kia, cô thế mà lại nhìn thấy gương mặt của mình trong đó.
cô gái trong tranh bật cười trong đau đớn: “Thầy Vệ à, anh làm vậy là có ý gì? anh thấy áy náy sao? anh cho rằng dùng cách này là có thể bù đắp được mọi lỗi lầm đấy à?”
Ai cũng nghĩ rằng cô là người yêu của Vệ Tễ, nhưng cô biết rõ là Vệ Tễ không yêu cô, nếu yêu thì tại sao năm ấy anh lại thất hứa?
“Ngày nào tôi cũng ở trong bức tranh đó không muốn rời đi, giống như làm vậy là có thể tự lừa gạt chính mình rằng tôi mới là người mà Vệ Tễ yêu.”
“Lúc mọi người nhìn bức tranh sẽ đều thảo luận về tôi, nói có thể tôi chính là người yêu của thầy Vệ, nhưng tôi biết, tất cả đều là giả dối.”
Còn cô thì vẫn yêu anh, lúc làm người đã thế, biến thành ma cũng vẫn vậy.
Diệp Tuệ lúc này mới biết là tại sao cô gái trong tranh lại khóc, vì cô ấy nghĩ rằng Vệ Tễ không yêu mình, nên nghe người ta bàn luận lại càng thấy buồn hơn.
Cứ thế lâu dần, tâm trạng của cô ấy cũng được thể hiện trên bức tranh, cô gái trong tranh ban đầu nở nụ cười, nhưng về sau lại từ từ biến thành bi thương.
Hai mắt cô ấy rưng rưng, nói: “Tôi biết nhà anh ta ở đâu, nhưng tôi hận anh ta, nên bao năm qua dù xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không muốn đặt chân đến đó.”
Nhưng lúc biết Vệ Tễ gặp chuyện không may, cô lại muốn đến bên cạnh anh thật nhanh, xem anh thế nào, bao oán hận tích tụ nhiều năm qua cũng không còn quan trọng nữa.
Vệ Tễ nghe xong liền thở dài: “Năm đó, anh cứ luôn tưởng rằng em không muốn đi cùng anh.”
“anh đã đi đến điểm hẹn mà không thấy em đâu, nhưng lại có người đưa cho anh một bức thư em viết, trong thư em nói với anh rằng điều kiện gia đình anh quá kém, không xứng với em.”
cô gái trong tranh khiếp sợ, cô chưa từng viết bức thư ấy.
Vệ Tễ chậm rãi nói tiếp: “anh vẫn không từ bỏ mà chờ thêm một ngày nữa, nhưng em vẫn không tới, sau đấy người nhà anh đã cưỡng chế bắt anh rời đi. Lúc trở về anh vẫn luôn nghĩ đến em, em chê anh nghèo đúng không? Vậy anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
“Sau này anh trở thành một họa sĩ nổi tiếng, tất cả mọi người đều nói những bức tranh của anh là vô giá.” Vệ Tễ cười khổ, “Nhưng cũng có ích gì đâu, em đã không còn ở bên cạnh anh nữa rồi.”
Vệ Tễ nhìn vào không khí, thì thầm: “anh hận em, nhưng anh còn hận chính bản thân mình hơn, em vô tình với anh như vậy, thế mà bao năm qua anh vẫn luôn nhớ em da diết.”
Ánh mắt của cô gái thể hiện rõ sự ngỡ ngàng.
Vệ Tễ nói tiếp: “Năm nào anh cũng vẽ một bức tranh về em, nhưng không trưng bày ở triển lãm mà để trong nhà.”
Cứ vẽ một bức là nỗi nhớ nhung trong lòng Vệ Tễ sẽ càng sâu hơn, nhưng càng nhớ nhung thì sẽ càng nhớ đến sự tuyệt tình của cô, cứ thế quanh đi quẩn lại một vòng.
Bên giường Vệ Tễ có đặt mấy món đồ nhưng bên trên đã được phủ vải lên che, Diệp Tuệ vừa vào đã chú ý đến nó ngay.
Vệ Tễ giơ tay vén tấm vải lên, bên dưới là mấy bức tranh, bức nào cũng vẽ cùng một người con gái, có lúc thì tươi cười, có khi lại giận dỗi.
Mọi cảm xúc buồn vui của cô đều được thể hiện rất sống động trong tranh, dường như nó cũng chính là quãng thời gian mấy năm trời mà bọn họ đã bỏ lỡ mất nhau.
cô gái trong tranh kinh ngạc nhìn, nước mắt rơi xuống.
Diệp Tuệ nhìn ra được trên bức tranh còn có vết cháy đen mờ mờ, không lẽ…
Vệ Tễ nói: “Đợt trước nhà tôi bất ngờ bị cháy, phản ứng đầu tiên của tôi chính là không thể để những bức tranh này bị đốt hỏng.”
“cô ấy đã không còn ở bên tôi nữa, tôi không thể để mất cả những bức tranh này được.”
Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, cả hai đều nhận thấy sự bất đắc dĩ trong mắt nhau, hai người này đều hiểu lầm đối phương, cho rằng đối phương phụ mình, nhưng thật ra tình cảm của họ dành cho nhau vẫn vẹn nguyên không thay đổi.
hiện giờ một người đã biến thành ma rồi nhưng vẫn cố chấp muốn nghe được lời giải thích, một người tuy vẫn đang sống nhưng lại bị nỗi đau đeo bám cả cuộc đời.
Hiểu lầm năm ấy đã được làm rõ, cô gái trong tranh khóc òa lên: “Sao anh lại ngốc như vậy chứ…” Lao vào trong đám cháy, không màng đến tính mạng chỉ vì muốn bảo vệ những bức tranh.
cô ấy nói tiếp: “Năm đó em không hề viết bức thư nào cả.”
Vệ Tễ dịu dàng đáp lại: “anh hiểu rồi.”
“anh vẫn chưa lập gia đình, cũng không có hôn ước với ai hết.”
cô gái trong tranh cười nói: “Em hiểu rồi.”
một lúc sau, cả Vệ Tễ và cô gái trong tranh bỗng lên tiếng hỏi cùng một câu: “anh/Em có thể tha thứ cho anh/em không?”
Lúc cả hai biết được suy nghĩ của nhau thì liền bật cười.
Vệ Tễ và cô gái trong tranh nói lời cảm ơn Diệp Tuệ, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ra về, Diệp Tuệ đi đằng trước, trong lòng bộn bề cảm xúc.
cô nhìn Thẩm Thuật, nói: “Thẩm Thuật, sau này nếu chúng ta có chuyện gì muốn nói thì nhất định phải nói ngay cho đối phương biết nhé.”
cô không muốn cả hai vì hiểu lầm nhau mà tiếc nuối cả đời.
Thẩm Thuật hiểu suy nghĩ của cô, anh cười nói: “Ừm.”
cô nói tiếp: “Nếu một trong hai gặp chuyện gì buồn thì tuyệt đối không được kìm nén quá một ngày.”
“không được.” Diệp Tuệ không yên tâm nên bổ sung thêm, “Nửa ngày cũng không được.”
Ánh mắt của Thẩm Thuật nhìn cô chăm chú, nói: “Ừm.”
Diệp Tuệ nghĩ một lúc rồi đưa ngón út ra giơ trước mặt anh: “Thế này đi, em với anh ngoắc tay, không cho phép làm trái với lời hứa.”
Thẩm Thuật rũ mắt nhìn tay Diệp Tuệ, mấy giây sau, anh mới chậm rãi đưa tay ra.
Vừa đụng vào tay Diệp Tuệ, cô lập tức cong ngón út lại, ngoắc chặt lấy ngón tay anh, nghiêm túc nói: “anh nhìn đi, bọn mình ngoắc tay nhau rồi nhé.”
Thẩm Thuật hơi nhếch môi cười: “Nên là không ai được thất hứa đâu đấy.”
Ngón tay cô nhỏ xinh, ngón tay anh thon dài, nhẹ nhàng ngoắc vào nhau, đưa ra lời hứa hẹn.
Mấy ngày sau cảnh sát thông báo bức tranh bị mất đã tìm lại được, nhưng hình như bức tranh đó đã có sự thay đổi, cô gái trong tranh không còn buồn bã nữa, cô ấy lại cười rồi.
Những tin đồn về chuyện ma quái lại được truyền ra, nhưng lại có thêm một tin tức khác khiến mọi người dời đi sự chú ý.
Đó là bậc thầy hội họa Vệ Tễ vốn đã tuyên bố gác bút nay lại vừa vẽ thêm một bức tranh, bức tranh đó sẽ được trưng bày ở triển lãm tranh vào ba ngày tới.
Dân mạng lại bắt đầu lao vào bình luận.
Thầy Vệ lại xuống núi rồi, tranh của thầy Vệ phải nói là ngàn vàng khó cầu, nên tất cả người hâm mộ đều rủ nhau tới xem triển lãm, muốn tận mắt nhìn thấy bức tranh kia.
Ba ngày nay ai cũng sốt ruột mong mỏi, cho đến khi bức tranh kia hiện lên trước mắt, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
cô gái trong bức tranh mặc dù chỉ lộ ra góc mặt nghiêng, nhưng ngũ quan của cô ấy và đường nét gương mặt thì giống y đúc một người.
Là Diệp Tuệ.
Lượt truy cập trên mạng gần như nổ tung, bao nhiêu người tha thiết xin được Vệ Tễ vẽ mà ông đều không đồng ý, thế mà bức tranh của ông sau khi tái xuất lại là vẽ Diệp Tuệ?
Đối diện với vô vàn lời nghi vấn, Vệ Tễ chỉ nói đúng một câu: “Diệp Tuệ là ân nhân của tôi.”
một câu nói đã chặn đứt mọi suy đoán, Vệ Tễ vẽ tranh cho Diệp Tuệ là vì Diệp Tuệ đã từng giúp đỡ ông.
Mọi người không hẹn mà cùng chung suy nghĩ, không biết từ khi nào mà những điều tưởng như không thể lại liên tục biến thành có thể với Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ có điều gì đặc biệt mà người ta không thể ngờ đến sao?
không ai biết được câu trả lời, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả.