Chương 115

Edit: Ngân Nhi

Tòa nhà Hoa Thụy.
Vương Xuyên đứng trước mặt Thẩm Thuật, Thẩm Thuật nhớ tới một chuyện, nói: “Mấy ngày nữa là Valentine trắng rồi.”
Vương Xuyên sửng sốt, trong lòng hơi khó hiểu, sao Thẩm tổng tự dưng lại nhắc tới chuyện này? không lẽ Thẩm tổng muốn tạo một bất ngờ cho Diệp Tuệ sao?


Thẩm Thuật nói tiếp: “Lễ tình nhân trắng, tặng cho tất cả các nhân viên nữ của công ty một đóa hồng Champagne.”
Vương Xuyên ngỡ ngàng, gì cơ?
Tuy nhiên, ngay sau đó anh đã hiểu ngay ra dụng ý của sếp.


Nếu ngày đó các nhân viên nữ của Hoa Thụy đều được tặng hoa hồng Champagne thì chuyện này chắc chắn sẽ được truyền ra bên ngoài, như thế mọi người sẽ biết là Hoa Thụy đã tặng cho tất cả các nhân viên nữ của công ty hoa hồng Champagne mà Diệp Tuệ đại ngôn.


Hành động này của Thẩm tổng chính là muốn tỏ ý rằng Hoa Thụy vô cùng coi trọng Diệp Tuệ, Diệp Tuệ là người mà công ty quan tâm nâng đỡ nhất. Vương Xuyên thầm gật gù, ý này của Thẩm tổng đúng là rất hay.


Vương Xuyên suy nghĩ vài giây, đột nhiên nghĩ đến một khả năng rất có thể sẽ xảy ra, liền thử hỏi: “Nhỡ mà…không đủ hoa hồng Champagne thì sao ạ?”


Hôm đó là Valentine trắng đấy nhé, ngày thường hoa hồng Champagne của Diệp Tuệ cũng đã cháy hàng rồi, đến ngày lễ đặc biệt như Valentine trắng ấy, mọi người sợ là sẽ tranh cướp nhau để mua mất.
Nếu muốn các nhân viên nữ ai cũng được nhận một cành thì e là hơi khó.


available on google playdownload on app store


Thẩm Thuật nhíu mày, thái độ có vẻ không cam tâm lắm, lạnh nhạt đáp: “Nếu không đủ thì lấy tạm hoa hồng đỏ để bù vào vậy.”
Bù vào?


Vương Xuyên hiểu luôn, trong mắt Thẩm tổng thì hoa hồng đỏ mà Bùi Ninh đại ngôn chỉ dùng để bù vào cho đủ số lượng thôi, chỗ nào thiếu thì bổ sung chỗ đó. Hoa Thụy tuy có mua hoa của Bùi Ninh đại ngôn, nhưng cũng là vì hoa của Diệp Tuệ đã bán hết rồi thôi!


Vương Xuyên nói: “Thẩm tổng yên tâm, chút chuyện nhỏ này em nhất định sẽ xử lý tốt.”
Ngày Valentine trắng đã đến, Tiểu Lữ là nhân viên công tác tại Hoa Thụy, hôm nay, cô vẫn tới công ty làm việc như mọi ngày, đẩy cửa đi tới bàn của mình.


Tiểu Lữ nhìn bàn làm việc, ngây ngẩn cả người, cô không nhìn nhầm đấy chứ, trên bàn sao lại có một cành hồng Champagne của Luxury Garden thế này! Tiểu Lữ dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa.


Cành hồng Champagne vẫn lặng yên nằm đó, nó được bọc rất đẹp, hoa rất tươi, má ơi, tự nhiên có cảm giác như mình là công chúa ý!


Tiểu Lữ nhìn xung quanh, cô phát hiện tất cả các nhân viên nữ trong phòng đều có một cành hồng Champagne, vậy đây là phúc lợi của công ty dành cho các nhân viên nữ rồi.
Công ty cô thật có lòng biết bao!


một nhân viên nữ ghé lại gần Tiểu Lữ nói: “Tôi đi nghe ngóng mấy phòng ban thì thấy đa số là được tặng hoa hồng Champagne, chỉ có mấy phòng là tặng hoa hồng đỏ.”


“Đảm bảo người nào nhận hoa hồng đỏ sẽ ghen tỵ với bọn mình lắm đây, bọn mình thế mà lại may mắn được nhận hoa hồng Champagne, thích quá.”
Tiểu Lữ nhận ra được điều gì đó không bình thường.


Hoa hồng đỏ là của Bùi Ninh đại ngôn, hoa hồng Champagne là Diệp Tuệ đại ngôn, tại sao số lượng hoa hồng Champagne đem tặng lại vượt xa hoa hồng đỏ vậy?
Trước khi Diệp Tuệ tới Hoa Thụy, Bùi Ninh luôn là ngôi sao nổi nhất của công ty, mà bây giờ…Có phải đã thay đổi rồi không?


Các nhân viên nữ của Hoa Thụy ai cũng rất vui, còn có người chụp ảnh đăng lên mạng, ghi là [Lễ tình nhân năm nay nhận được hoa từ Hoa Thụy, hạnh phúc quá!]
Người đăng bài còn kèm mấy kiểu ảnh, đa phần là hoa hồng Champagne, còn lại số ít là hoa hồng đỏ.


Vừa nhìn thấy các tag có liên quan đến Hoa Thụy, dân mạng liền ồ ạt lao vào xem, bình luận trong nháy mắt đã tăng vọt.
“Người ta tặng socola vào lễ tình nhân, còn Thẩm tổng của Hoa Thụy lại tặng hoa tươi đắt tiền! Xin hãy ban cho tôi một người sếp lãng mạn giống vậy đi mà!”


“Làm thế nào để được là nhân viên của Hoa Thụy vậy, tôi cần được biết ngay lập tức!!”
“Thẩm tổng hào phóng quá, mua bao nhiêu là hoa hồng Champagne, đúng là công ty đang cưng Diệp Tuệ nhất mà.”


“Sao hoa hồng đỏ lại ít thế? Hoa Thụy không muốn mua hoa do Bùi Ninh đại ngôn sao? Bùi Ninh chắc là đang khóc ngất trong toilet rồi.”
Còn có người bày tỏ suy nghĩ, nói Bùi Ninh tuy thực lực mạnh, giành được rất nhiều giải thưởng, nhưng giải thưởng mà Diệp Tuệ nhận được lại có sức thuyết phục hơn nhiều.


Diệp Tuệ nhận giải ảnh hậu Berlin, chỉ thế thôi cũng đủ áp đảo tất cả các giải mà Bùi Ninh từng được nhận rồi.


Bao nhiêu tài nguyên giá trị Hoa Thụy đã đưa cho Bùi Ninh, vậy mà Bùi Ninh vẫn không thể làm được như Diệp Tuệ, Diệp Tuệ đi lên quá nhanh, công ty không nâng đỡ Diệp Tuệ thì nâng đỡ ai?


Trong lòng mọi người dấy lên nghi vấn, chẳng lẽ bắt đầu từ bây giờ Hoa Thụy đã đổi chiều gió, coi Diệp Tuệ là đối tượng cần tập trung quan tâm nhất sao?
Dân mạng bàn luận sôi nổi, phía bên kia, quản lý của Bùi Ninh nói với cô ta: “Hôm nay Hoa Thụy có tặng hoa hồng đỏ cho các nhân viên nữ.”


Bùi Ninh thầm vui sướng trong lòng, hoa hồng đỏ do mình đại ngôn bán không chạy bằng hoa hồng Champagne của Diệp Tuệ, xem ra công ty đang giúp mình đây mà.
Kể ra Hoa Thụy vẫn rất coi trọng mình.


một giây sau, quản lý dập tắt luôn suy nghĩ của Bùi Ninh: “Nhưng mà, chỉ có mấy phòng là tặng hoa hồng đỏ thôi, còn phần lớn là mọi người được tặng hoa hồng Champagne.”
Bùi Ninh sửng sốt, lập tức phản bác: “không thể nào, Hoa Thụy sao lại đi giúp…” Còn chưa nói hết, Bùi Ninh đã ngậm miệng.


cô ta chợt nhớ rằng Diệp Tuệ là bà chủ Hoa Thụy, cho nên dĩ nhiên Hoa Thụy phải đứng về phía Diệp Tuệ.
Quản lý của cô ta thở dài: “cô suy nghĩ thật kỹ đi, cố gắng bứt phá một chút trong khoảng thời gian này, Hoa Thụy vẫn sẽ nâng đỡ cho cô thôi.”


Bùi Ninh trầm tư, bàn về diễn xuất, Diệp Tuệ không hề thua kém cô ta, thậm chí còn có xu hướng vượt qua, kể cả Diệp Tuệ có không phải là bà chủ Hoa Thụy thì trên phương diện nào cô ta cũng sẽ thua thôi.
cô ta còn có thể cạnh tranh với Diệp Tuệ ở mặt nào đây?


một tháng trước, Diệp Tuệ nhận quảng cáo, hôm nay bắt đầu quay. Lần này phía nhãn hàng có hợp tác với viện bảo tàng triều đại Hạ Chu.


Lần quay quảng cáo này nhãn hàng đã mời tới một vị đạo diễn rất nổi tiếng, điểm đặc biệt ở vị đạo diễn này là anh ta không thích quay ở studio rồi lồng cảnh vào, mà muốn quay trực tiếp ở cảnh thật.
Vì để tăng cảm xúc cho đoạn quảng cáo, bọn họ sẽ tiến hành quay chụp ở trong cung điện thật.


Tất nhiên, cung điện triều Hạ Chu là viện bảo tàng quốc gia, không cho phép tổ chương trình đi vào ghi hình, Diệp Tuệ phải ngồi máy bay đi tới khu vực phim trường ở thành phố khác.
Diệp Tuệ dậy rất sớm, cùng Tiểu Lưu lên máy bay xuất phát.


Tối qua làm việc đến tối muộn, Diệp Tuệ tranh thủ ở trên máy bay ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì đã đến Ảnh Thị Thành, cô ngồi lên một chiếc xe đã được thu xếp từ trước để tới địa điểm quay.


Sau khi xuống xe, khắp nơi đều là tường đỏ ngói vàng, cung đình nguy nga tráng lệ tựa như một bức tranh cuộn ngày xưa, sự hoa lệ chậm rãi trải rộng ra trước mắt.
Diệp Tuệ chợt cảm thấy hoảng hốt, sao cô lại xuất hiện ở đây, cô lẩm bẩm hỏi: “Đây là đâu?”


Giọng cô rất khẽ, giống như đang thầm thì tự hỏi mình, cũng giống như đang hỏi người ta.
Tiểu Lưu trả lời cô: “Tuệ Tuệ, đây là cung điện triều Hạ Chu đấy.”


Khu cung điện triều Hạ Chu ở Ảnh Thị Thành được xây dựng theo đúng nguyên mẫu thật, kiến trúc bên trong gần như giống y đúc với cung điện triều Hạ Chu gốc.
Bây giờ đã là đầu xuân, ánh mặt trời sáng rực, nhưng trong sự rạng rỡ ấy, nơi đây lại toát ra một vẻ lạnh lẽo trống trải.


Phút chốc lại có một cơn gió thổi qua, cái lạnh đầu xuân chợt ập tới, đêm qua có một trận mưa to, bầu không khí có phần ẩm ướt lành lạnh.
Tiểu Lưu đưa Diệp Tuệ tới nơi hóa trang, vào trong phòng thì không còn thấy lạnh nữa.


Stylist đã chuẩn bị sẵn mấy bộ trang phục cổ đại được cắt may theo số đo của Diệp Tuệ, phía nhãn hàng đầu tư rất lớn cho quảng cáo này, lúc quyết định người đại diện, họ đã lập tức lấy số đo của Diệp Tuệ để may trang phục.


Diệp Tuệ mặc xong bộ thứ nhất, lúc đi ra, trong điện có một cái gương có mặt gương màu vàng tối, nhìn vào đó, cô có thể thấy rõ gương mặt mình.


cô mặc trang phục của thời Hạ Chu, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy kiểu trang phục này, nhưng lạ là mặc lên lại thấy rất phù hợp, đem ngũ quan xinh đẹp của cô trở nên đằm thắm dịu dàng hơn mấy phần.
Đầu Diệp Tuệ hơi đau, tầm mắt trở nên mơ hồ.


Từng cơn đau kéo đến, nước mắt cô cũng không tự chủ được mà chảy xuống.
không hề có một hạt bụi nào bay vào mắt, ánh mặt trời cũng không chói, tại sao mắt cô lại không chịu nghe lời như vậy. không hiểu tại sao, ngay lúc đứng tại chỗ này, cô lại cực kỳ muốn khóc.


Lần trước đi ngang qua bên ngoài cung điện triều Hạ Chu, hình như cô cũng có cảm xúc y như bây giờ.
một cảm giác lạnh lẽo thấu xương xẹt qua đại điện trống trải, đánh trúng tim cô.
“Tuệ Tuệ, đạo diễn đang gọi kìa.” Tiểu Lưu chạy tới cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Tuệ.


Diệp Tuệ quay đầu, đưa tay lau nước mắt, Tiểu Lưu mặc thêm áo khoác cho cô rồi cùng nhau đi tới địa điểm quay, chỉ mới là bộ đồ đầu tiên mà đã phải quay đến tận trưa.
Nguyên nhân là do Diệp Tuệ không tập trung.


Đạo diễn đã hướng dẫn qua cho Diệp Tuệ về các động tác quay chụp, một vài chi tiết bắt buộc phải có, còn lại thì tùy cô tự do phát huy.
Ánh sáng và máy quay vào vị trí, cảnh quay bắt đầu.


Diệp Tuệ dựa vào giường, cầm trên tay một cái gương được chạm khắc hoa văn, tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt mình.
Vốn cảnh tiếp theo là phải đứng dậy, nhưng tầm mắt cô lại mờ đi, hai mắt chua xót.
cô chợt cau mày, cảnh quay thất bại, buộc phải quay lại từ đầu.


Sau khi quay xong cảnh của bộ đồ thứ nhất, mọi người ở phim trường ăn cơm trưa, Diệp Tuệ ngồi dưới bóng cây, nhìn ánh mặt trời trở nên ảm đạm.
Buổi sáng rõ ràng thời tiết rất đẹp, thế mà buổi trưa đã âm u rồi, bầu trời mờ tối bao phủ lên cung điện Hạ Chu, cảm giác như sắp có mưa.


Mặt tường màu đỏ giờ phút này nhìn cũng tối xịt lại, trông rất u ám.
Các nhân viên trong tổ quảng cáo đều đã đi ăn cơm hết, xung quanh không có ai cả, trên mặt tường màu đỏ, có một cái bóng màu xám nhẹ lướt qua.


Diệp Tuệ sửng sốt, cô hoài nghi là mình nhìn lầm, đưa mắt nhìn quanh, không thấy có bóng ma nào.
Nhưng nhìn lại về hướng mặt tường kia thì lại thấy cái bóng đó xuất hiện, cô có thể loáng thoáng nhìn ra được là người kia mặc trang phục thời Hạ Chu, còn những cái khác thì nhìn không rõ.


Giống như là bóng dáng của một cung nữ vậy.
Diệp Tuệ cảm thấy rất quen thuộc, có phải cô đã gặp người này ở đâu không, nhưng mỗi khi cố nghĩ thì cô lại thấy đầu rất đau.
Tay cô run lên, bình giữ nhiệt trong tay rơi xuống đất, nước đổ lênh láng.


“Tuệ Tuệ, hôm nay trạng thái của chị có vẻ không ổn lắm.” Tiểu Lưu thấy rất lạ, ân cần hỏi: “Có phải tối qua chị ngủ không được ngon giấc không?”
Tiểu Lưu vừa quay lại thì bắt gặp ngay cảnh Diệp Tuệ đánh rơi cái bình giữ nhiệt, cô giúp Diệp Tuệ nhặt lên, lại đưa cho cô một cốc nước ấm.


Diệp Tuệ chỉ cười, không nói cho Tiểu Lưu biết, đáp: “Chắc tại chị mệt quá thôi.”
Buổi sáng lúc vừa đến đây cô đã có cảm giác bất an rồi, ở lại càng lâu thì cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn.


Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy cung điện Hạ Chu, chỉ khác là lần trước cô chỉ đứng bên ngoài nhìn thoáng qua, còn hôm nay cô đứng hẳn bên trong, nhìn được toàn cảnh cung điện.
Dù là cung điện hay trang phục cô cũng đều thấy rất quen thuộc.


Nhưng trước khi cô đến thế giới này, cô không hề biết gì về triều đại Hạ Chu cả, vậy thì cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến?
Sáng sớm.
Tháng ba, gió trời vẫn mang theo cảm giác se lạnh, cả thành phố nổi lên một tầng sương trắng mỏng, không gian yên tĩnh.


Diệp Tuệ có lịch trình ở địa phương khác, cần ra khỏi nhà sớm, nên trước khi đi ngủ cô đã đặt đồng hồ báo thức.
Sáu giờ, đồng hồ báo thức kêu, tiếng chuông vang lên trong căn phòng yên ắng, tạo cảm giác cực kỳ ồn ào với những người đang say giấc nồng.


Điện thoại di động để ngay đầu giường Diệp Tuệ, vừa nghe tiếng chuông báo thức kêu, cô liền theo bản năng giơ tay tắt đi, hành động hoàn toàn vô thức, ngay sau đó lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.


Chuông báo thức không đánh thức được Diệp Tuệ, ngược lại lại đánh thức Thẩm Thuật, anh biết sáng nay cô có lịch trình nên ngủ không sâu lắm, chuông báo thức vừa kêu là anh đã tỉnh ngay.
Bên ngoài sắc trời vẫn còn chưa sáng hẳn, bầu trời vẫn mờ tối và nhiều sương mù.


Thẩm Thuật từ trên giường ngồi dậy, anh bật đèn đầu giường lên, sau đó nhìn Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ vẫn đang ngủ say, cả khuôn mặt vùi trong chăn, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là bị quấy rầy. Thẩm Thuật bật cười, không nỡ đánh thức cô dậy chút nào.


anh khẽ cúi người xuống, vỗ nhẹ vai cô: “Dậy đi thôi.”
Diệp Tuệ ưm một tiếng, không buồn mở mắt ra mà ôm chặt cái chăn hơn, cực kỳ không muốn rời khỏi giường.


Lúc này, tiếng chuông báo thức thứ hai lại vang lên, Diệp Tuệ mắt nhắm nghiền, vừa định với tay tắt chuông đi thì Thẩm Thuật đã nhanh tay cầm mất cái điện thoại.
Nghe tiếng chuông kêu ầm ĩ, Diệp Tuệ bất đắc dĩ mở mắt ra, dáng vẻ mơ mơ màng màng, ngơ ngác nhìn Thẩm Thuật.


Thẩm Thuật xuống giường, vào nhà vệ sinh làm ướt khăn mặt rồi quay vào đứng cạnh giường phía cô nằm.
Lúc khăn mặt ấm áp chạm vào da mặt, Diệp Tuệ mới từ từ tỉnh táo lại, vì vừa tỉnh ngủ nên giọng cô hơi khàn: “Mấy giờ rồi anh?”


Thẩm Thuật nhìn điện thoại, nói: “Hoàn hảo, em mới chỉ ngủ cố thêm mười phút thôi.” yêu cầu của Thẩm Thuật với Diệp Tuệ trước giờ luôn rất bao dung, mười phút mè nheo trên giường đối với anh mà nói thì không có vấn đề gì cả.


Lúc Diệp Tuệ ngủ một mình, dù có muốn ngủ thêm đến mức nào thì cô cũng sẽ cố bò dậy khỏi giường, không ngờ từ khi chung giường với anh xong, cô lại lười đi nhiều quá.
Chuyện gì anh cũng chuẩn bị giúp cô, cho nên cô cũng ngày càng ỷ lại vào anh hơn.


Lúc Diệp Tuệ dụi mắt đi vào toilet, phát hiện ngay cả bàn chải và kem đánh răng Thẩm Thuật cũng để sẵn cho cô rồi, cô vừa ngậm bàn chải vừa đi ra khỏi toilet, trong miệng vẫn còn đầy bọt, ú ớ nói: “Lần sau anh…Kem đánh răng, tự em…”


Thẩm Thuật đối với cô tốt như vậy, cô thật sự lo sau này đến cả việc ăn cô cũng không cần phải tự cầm đũa mất.
Đổi lại là người khác thì đảm bảo sẽ không nghe hiểu lời cô vừa nói, nhưng Thẩm Thuật dù đang cúi đầu gấp chăn, nghe xong đã hiểu ngay ý cô rồi.


“Ừ, lần sau để em tự làm.” Thẩm Thuật đồng ý rất nhanh, nhưng Diệp Tuệ nghĩ lần sau chắc anh lại vẫn chuẩn bị xong xuôi mọi thứ cho cô hết thôi.
cô đánh răng rửa mặt rất nhanh, ngồi trước bàn trang điểm chuẩn bị make up.


Đồ trong phòng cô đã sớm chuyển hết sang phòng anh rồi, đồ đạc của anh vốn không nhiều, cho nên hầu như đồ trong phòng bây giờ toàn là của Diệp Tuệ hết.
Diệp Tuệ vừa đánh xong lớp nền thì Thẩm Thuật xuất hiện ngay sau lưng, cô nhìn anh qua gương, thấy tầm mắt anh đang nhìn vào tay cô.


Trong tay cô đang cầm một cái bút kẻ mày, cô chuẩn bị kẻ lông mày đây.
Diệp Tuệ nhìn ánh mắt như thiêu đốt của anh, liền hỏi thử: “anh muốn giúp em à?”
một giây sau, ánh mắt anh sáng rực lên, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy cái bút kẻ mày trong tay cô.


Thẩm Thuật nhíu mày nhìn bút kẻ mày một lúc rồi hỏi: “Vẽ thế nào?”
anh rất muốn kẻ lông mày cho vợ giống như một số những người đàn ông khác, nhưng lúc này lại cảm thấy rất khó khăn.


Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật đang dư thừa sự nhiệt tình, không nỡ đả kích anh, liền làm mẫu một lần, sau đó đưa lại bút kẻ mày cho anh.
Thẩm Thuật đang giơ tay cầm thì Diệp Tuệ lại rụt tay lại, thận trọng hỏi: “anh học được chưa?”
Thẩm Thuật gật đầu, rất tự tin nói: “Tất nhiên là rồi.”


anh không cảm thấy kẻ lông mày là một việc khó làm, cho đến khi tự tay hành động, anh chỉ biết cau chặt mày.


Diệp Tuệ liếc nhìn vào gương, bên lông mày mà Thẩm Thuật đang kẻ lại ở hướng ngược lại với gương, cho nên cô không nhìn thấy được, đành phải phán đoán qua biểu cảm trên gương mặt anh thôi.
“Thẩm Thuật, anh làm được không đó?”


Giọng nói cô mang theo sự chất vấn rõ ràng, Thẩm Thuật cầm bút kẻ mày vật lộn với cái lông mày của cô hơi lâu rồi đấy nhé.
một lúc lâu sau, Thẩm Thuật thu tay về, nét mặt trịnh trọng nhìn Diệp Tuệ, chậm rãi phun ra hai chữ: “Xong rồi.”


Diệp Tuệ lập tức soi gương xác nhận, thấy lông mày cô bị anh làm cho thay đổi hẳn rồi, có thể vì anh không hài lòng nên đã tô đi tô lại nhiều lần.
Thẩm Thuật nhận thấy bầu không khí trở nên trầm lắng, liền giải thích: “anh kẻ hơi đậm một tí.”


Tuy nhiên câu này của anh gần như không có tác dụng gì cả, Diệp Tuệ hít sâu một hơi, nói: “Thế này gọi là một tí đấy hả?”
cô cầm nước tẩy trang lao vào nhà vệ sinh, chắc phải tẩy sạch cả mặt luôn rồi, cô làm sao có thể ra đường với một con sâu róm trên mặt thế này được chứ.


Thẩm Thuật biết mình đã làm sai, muốn đi vào nhìn cô nhưng lại do dự. Lúc anh vừa định nhấc chân đi đến, trong toilet liền truyền đến giọng nói của Diệp Tuệ.
“Thẩm Thuật, về sau không cho phép anh vẽ loạn lên mặt em nữa!”


Thế là hy vọng nhận được lời khen từ Diệp Tuệ của Thẩm Thuật đã hoàn toàn tan vỡ.
- --
Thương anh mình quá )) Tiền nhiều anh không thiết tha gì cả, chỉ thèm được vợ khen thôi )))






Truyện liên quan