Chương 36: Nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim
"Đây là Hà Nại, bạn trai của tôi."
Vừa dứt lời, Phương Luân còn đang định nói gì đó, thì bị sặc nước miếng ho sặc sụa. Trong lòng Hà Nại sùng sục ‘oành’ một cái, cậu cảm thấy cả mặt nóng bừng, sợ bị Tôn Hối nhìn thấy sắc mặt mình lúc này.
Vừa vặn Tôn Hối quay đầu muốn cùng cậu giải thích vì sao Phương Luân lại ở đây, nhưng nhìn thấy Hà Nại xoay mặt nhìn qua chỗ khác, tựa hồ có hơi mất hứng, Tôn Hối trong lòng căng thẳng, có lẻ em ấy không muốn ai biết mình là gay...
Bỗng nhiên không khí im lặng làm Phương Luân thở dài một hơi, y cười cười vỗ vai Tôn Hối: "Ai... Không nghĩ tới đã nhiều năm vậy rồi, nhận thức của cậu vẫn ngờ nghệch như thế. Chỉ có con gái mới gọi bạn thân của mình là bạn gái được, nhưng con trai không thể gọi bạn thân của mình là bạn trai nha."
Tôn Hối lại liếc nhìn Hà Nại, thấy Hà Nại không thèm nhìn mình, trong lòng thở dài, anh không muốn để người khác biết tâm trạng của mình, liền qua loa đáp lại một tiếng với Phương Luân, quay đầu chuyên tâm lái xe.
Nhưng tiếng ‘Ừ’ này của Tôn Hối lại làm Hà Nại càng mất hứng, tại sao Tôn Hối không nói rõ?
Còn Phương Luân ngược lại quên mất mình định nói cái gì, quay đầu nhiệt tình cùng Hà Nại bắt chuyện: "A, Hà Nại đúng không? Tôi là Phương Luân, phương vi phạm, chu kiệt luân luân. Tôi là bạn cùng phòng với Tôn Hối, là anh em thân thiết! Cậu bây giờ cũng là bạn tốt của Tôn Hối, vậy thì chúng ta xem như bạn tốt rồi."
Hà Nại cực kì cực kì chán ghét, lại vướng víu vì chuyện tôn Hối không trả lời rõ ràng với Phương Luân, vì vậy tùy tiện gật đầu xem như là đối phó.
"Tôn Hối cái gì cũng tốt, chỉ là hay nói lung tung, cậu đừng để trong lòng." Phương Luân thấy Hà Nại không nói lời nào, liền tìm đề tài để nói, "Chắc cậu không biết đâu, cậu ta thuộc dạng ‘Mặc kệ bên ngoài, một lòng đọc sách" điển hình, thành tích vô cùng cao, những cái khác đều là làm bừa, muốn một chiêu có một chiêu, hơn nữa im lặng đến nổi làm cho người ta kinh ngạc không thôi. Cũng không hiểu sao năm đó đám nữ sinh thích cậu ta chỗ nào!"
"Cậu cút đi, đừng nói xấu tôi." Tôn Hối nhớ tới hồi đó, cảm thấy không thích nên trực tiếp đánh gãy lời y.
"Ai nói xấu cậu?" Phương Luân đang có hứng, người ta càng không thích thì y càng nói tới, hào hứng khinh bỉ Tôn Hối: "Năm đó người nào nói yêu tôi, hù tôi sợ tới nỗi muốn lật bàn!"
Hà Nại đột nhiên nhìn về phía Tôn Hối, vẻ mặt Tôn Hối liền biến sắc, xem ra Phương Luân nói tám chín phần là thật, từ trước Hà Nại cũng có cảm giác, bọn họ quả nhiên là từng có quá khứ, Tôn Hối từng thích người này...
Tôn Hối thực sự nổi giận, trầm giọng cảnh cáo: "Đừng có nói bậy."
"Ai nói bậy!" Phương Luân phản bác, thần kinh thô không nhận ra không khí trong xe đã thay đổi, còn tự nhiên không phục nói, "Cậu tự dưng nói như vậy làm tôi tưởng cậu thực sự là gay đó, làm tôi sợ muốn ch.ết, còn nói cậu không ít lần nhìn tôi khỏa thân, cái này chiếm tiện nghi của tôi lắm nha! Lúc đó tôi cảm thấy rất thiệt thòi, hơn nữa, còn rất buồn nôn."
Hà Nại cảm giác bầu không khí trong xe ngày càng mỏng manh, cậu cơ hồ là không thở nổi; Tôn Hối rốt cục cũng bùng nổ, mắng: "Con mẹ nó, nếu còn nói bậy tôi sẽ đạp cậu xuống xe!"
Phương Luân bị anh làm cho giật mình, trong trí nhớ của y, Tôn Hối không phải là tốt tính, nhưng chưa bao giờ thô tục. Hơn nữa, chuyện này lúc trước cũng bị Tô Học lôi ra chọc ghẹo, vừa nhắc tới liền cảm thấy tàn nhẫn, đã lâu rồi không có gặp Tô Học a.
Phương Luân nhìn thấy Tôn Hối mấy lần lo lắng quay xuống nhìn Hà Nại, lúc này mới nghĩ đến là có liên quan tới Hà Nại, vội vã cười nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi nói hơi lố. Hà Nại, Tôn Hối không phải loại người như vậy đâu.
Ngày đó tạm biệt, mấy anh em chúng tôi tình cảm sâu đậm, đều không nỡ tách ra. Lúc đó cậu ta uống say, nói thích tôi, câu tiếp theo là muốn cùng tôi làm bạn bè cả đời. Không phải ý kia đâu, chì là sau này tôi thích lấy chuyện đó ra trêu cậu ta. Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi có thể bảo đảm, Tôn Hối tuyệt đối là một anh em vô cùng nghĩa khí!"
Sắc mặt Tôn Hối kém hơn, nhưng nhìn Hà Nại không làm ra biểu cảm gì nên đành im lặng.
Trong ngực Hà Nại vô cùng khó chịu, bất quá trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Phương Luân không biết Tôn Hối là gay, nhưng Hà Nại biết. Phương Luân cho rằng Tôn Hối là nói lung tung, nhưng cậu biết Tôn Hối nói thật, thật sự thích người này, thực sự là thích Phương Luân! Hơn nữa Phương Luân là thẳng nên không thể cùng nhau, còn muốn cùng y làm bạn cả đời! Đây không phải là ý muốn bảo vệ che chở cho y sao?! Vậy thì cậu tính là cái gì? Hà Nại cậu cuối cùng là cái gì trong lòng Tôn Hối?!
Tôn Hối gọi Hà Nại, Hà Nại không đáp. Bầu không khí trong xe ngày càng quỷ dị, chỉ có Phương Luân thần kinh thô không biết mệt, vô tư tự biên tự diễn. Thật khó khăn mới về đến cao ốc mà Hà Nại và Tôn Hối đang ở, hai người kia không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Hà Nại không đợi kịp liền bước xuống xe, quăng lại câu tạm biệt rồi đi ngay, nhưng lại giống như trốn tránh mà chạy trối ch.ết.
"Hà Nại, " Tôn Hối cũng mở cửa xuống xe đuổi theo, "Anh và Phương Luân đã không có gì nữa rồi. Anh gặp cậu ta ở bệnh viện, anh đưa cậu ta về rồi trở lại ngay."
Trong lòng Hà Nại buồn bực hoài nghi đến nổi muốn bốc hỏa, cậu cố gắng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nặn ra nụ cười giả tạo với anh, nói: "Ân, em chờ anh về."
Nói xong, Hà Nại không thèm nhìn Tôn Hối đi thẳng vào cao ốc.
Tôn Hối nhìn nụ cười của cậu mới an tâm được một chút, lại không thể đem Phương Luân vứt ở đây được, Tôn Hối nghĩ nên nhanh chóng đưa Phương Luân về, lát nữa về sẽ trở về giải thích với Hà Nại sau.
Hà Nại về đến nhà, đem túi xách ném xuống đất, đá giày ra khỏi chân đi vào phòng, mới đi được hai bước thì quay đầu lại nhìn túi xách đang nằm chổng trơ dưới mặt đất, nặng nề mà dậm chân, giận dỗi đi tới nhặt lên. May mà bọn họ ở lầu một, nếu không loại quái thú giận dỗi cấp độ cao này sẽ làm cho lầu dưới chạy đến gõ cửa.
Hà Nại hờn dỗi, nhưng vẫn đi nấu cơm, người bị bỏ đói không phải là mình! Không làm phần của Tôn Hối, cho anh ta ch.ết đói!
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng, thực tế thì Hà Nại vẫn làm theo số lượng như bình thường.
Mới vừa luộc mì xong, tâm tình Hà Nại bắt đầu tốt hơn, bất kể thế nào, bây giờ Tôn Hối là bạn trai của mình, người kia cùng lắm chỉ là ‘Tình cũ’ mà thôi, mình cũng không nên làm ầm ĩ với Tôn Hối, không nên đem anh ấy đẩy lại về cho ‘Tình cũ’. Tính ra lúc này Tôn Hối phải trở lại rồi chứ, Hà Nại liên tục đi ra cửa nhìn, sắp xếp lại kệ dép, dọn dẹp ngăn tủ.
Nhưng mà chờ a chờ, lại chỉ chờ được điện thoại của Tôn Hối, nói anh sẽ không về ăn cơm, còn nói là vừa tới tiểu khu thì gặp phải mẹ của Phương Luân, mẹ Phương sống ch.ết muốn anh ở lại ăn cơm, mẹ Phương là giáo viên khoa y, lúc anh còn học đại học, bà ấy luôn chăm sóc cho anh, anh cũng không còn cách nào.
Hà Nại thất vọng cực kỳ, mặc dù Tôn Hối liều mạng xin lỗi nói ăn cơm xong sẽ trở về ngay, Hà Nại cũng nỗ lực tự thuyết phục mình, những vẫn đố kị tới nổi muốn rống lên.
Lúc này đầu bên kia bỗng nhiên truyền đến âm thanh của một lão nam nhân khoảng năm mươi tuổi: "Tiểu Tôn, Phương Luân nói có thứ muốn cho con xem, gọi con qua."
Tôn Hối đáp một tiếng, lại xin lỗi Hà Nại. Nhưng Hà Nại vừa nghe được giọng nói già nua kia thì ngây ngẩn cả người, ghen tuông trong lòng bị thay thế bởi quá khứ, Hà Nại trợn to hai mắt không thể tin được, giọng nói này này...
Tay Hà Nại cầm điện thoại run lên, nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát nó, Phương Luân, y tên là Phương Luân... Y họ Phương! Một loại phẫn nộ cùng thống hận chồng chất lên tình cảm, giống như một ngọn lửa bùng phát từ trong trí nhớ dấy lên, Hà Nại cơ hồ là nghiến nát răng của mình.
"Hà Nại? Hà Nại!" Âm thanh bên này bỗng dưng tắt hẳn, Tôn Hối ở đầu bên kia lo lắng hỏi, "Làm sao vậy?"
"Không, không có gì..." Hà Nại giật mình từ trong kí ức thoát ra, Hà Nại mạnh mẽ lắc đầu một cái, cả gia đình ông ta đã di cư qua Mĩ rồi, Phương Luân chắc chắn không phải là con của ông ta, có lẽ là do mình quá nhạy cảm thôi.
"Thôi, anh nói với họ một tiếng, lập tức liền trở về liền."
"Đừng, " Hà Nại lập tức nói, "Anh và... Phương Luân đã lâu không gặp, ở lại ăn cơm đi, hôm nay cơm thừa còn rất ít, em sẽ không nấu thêm đâu, anh trở về chỉ gây phiền phức cho em."
"Ây... Vậy cũng tốt. Vậy anh ở lại ăn cơm, anh và Phương Luân không như em nghĩ đâu, chỉ là bạn cũ đã lâu không gặp, em chớ suy nghĩ lung tung." Tôn Hối lo lắng nói.
"Ừ."
Hà Nại cúp điện thoại, nếu Tôn Hối không về nhà, như vậy một nồi cơm một nồi canh cũng đủ rồi, không cần thêm gì nữa. Trong lòng Hà Nại nặng trịch đứng trong phòng bếp, chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần, thì đã ăn hết phân nửa nồi cơm, bụng no đến nổi cả người khó chịu.
Hà Nại suy nghĩ một chút liền đổi giày đi ra cửa, ra ngoài đi dạo cho dễ tiêu, tiện đường có thể thay đổi tâm trạng. Hà Nại chợt nhớ tới nếu Tôn Hối trở về không thấy mình liệu có sốt ruột hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh ấy đến nhà cái tên già trước tuổi kia ăn cơm, hừ, gấp ch.ết anh ta.
Nhưng đến khi Hà Nại trở về, trong nhà tối om, Tôn Hối vẫn chưa về. Hà Nại thấy dạ dày ngày càng không thoải mái, ngã người nằm lên ghế sô pha, động cũng không muốn động, cậu không biết Tôn Hối để thuốc chỗ nào, cũng lười đi tìm, đành nằm xoa bụng, chờ Tôn Hối trở về.
Đến khi Hà Nại lim dim ngủ mất, không biết ngủ bao lâu, liền mơ màng tỉnh dậy, Tôn Hối vẫn chưa về, Hà Nại nhìn ánh đèn sáng trưng cảm thấy thật lãng phí, thẳng thắn đứng dậy tắt đèn. Đèn vừa tắt, trong nhà một mảnh đen thui, Hà Nại va va chạm chạm ngã xuống thảm lông trên sàn nhà, thảm lông mềm mại dễ chịu, Hà Nại tay chân vô lực, không muốn di chuyển, cứ dứt khoát nằm ngủ như vậy.
Chừng nào Tôn Hối mới về nhà đây...