Chương 43: Hạnh phúc, cầu ngươi đừng đi
Hà Tiêu mang theo Tiểu Hà Nại đến ở căn nhà nhỏ mới mua, ban đầu Hà Tiêu cũng ra ngoài tìm việc làm. Nhưng bà cái gì cũng không biết, tính tình bốc đồng, không để mình chịu thiệt thòi, cho nên lần nào cũng bị cuốn gói, dần dần bà cũng không muốn tìm việc làm nữa, liền xài đến phần tiền để dành.
Nhưng mà cho dù là núi vàng núi bạc, không làm mà ăn cũng thành núi lở. Huống hồ học phí của Hà Nại không hề rẻ, hơn nữa số tiền kia cũng chả phải núi tiền, nên rất nhanh liền cạn sạch.
Hà Tiêu là một người do dư không rõ ràng, thích đi dường tắt, hơn nữa chưa bao giờ cảm thấy có cái gì gọi là bàng môn tả đạo, nếu không năm đó ũng không bỏ hết mọi thứ mơ màng đi theo Phương Bảo Thượng. Hiện tại không còn đàn ông nuôi, Hà Tiêu cảm thấy làm việc cực khổ còn bị người ta khi dễ khinh bỉ chỉ mới được vài đồng tiền, vậy nên đành tìm một công việc được đàn ông nuôi. Hà Tiêu phong nhã hào hoa, xinh đẹp mê người, cho nên đàn ông rất dễ mắc câu, nhưng vừa nhìn thấy bà mang theo một thằng nhóc, đại đa số đều đánh trống lui quân, cho dù có ngoại lệ cũng không được lâu dài
Nếu như không có Hà Nại, có lẽ cuộc sống của Hà Tiêu sẽ thoải mái không ít, nhưng dù vậy, bà chưa từng nghĩ đến sẽ bỏ rơi Hà Nại một lần nữa. Tuy Hà Nại rất cảm kích công nuôi dưỡng của Hà Tiêu, nhưng là lại không ủng hộ cách sống của bà, càng ngày Hà Nại không thể chịu đựng ở cùng chỗ với Hà Tiêu được nữa.
Dần dần, Hà Tiêu thẳng thắn đi tìm một nhà ‘Tài trợ’. Cũng chính là lúc này, Hà Nại tốt nghiệp trung học, vừa đủ mười sáu tuổi liền dọn ra ngoài.
Hà Nại đã sơm muốn rời khỏi Hà Tiêu, để dành được chút tiền liền dọn ra ngoài. Khi đó Hà Nại quen biết một vài người, sau đó cùng bọn họ hỗn loạn, đánh nhau ẩu đả là chuyện bình thường, Hà Nại tuy nhỏ gầy, nhưng động tác rất nhanh nhẹn, đầu óc phản ứng rất nhanh, đánh nhau một thoài gian dài Hà Nại có chút tâm đắc với thân thủ của mình, khoảng tiền tích lúc rời khỏi nhà tích góp ngày càng nhiều.
Chỗ vận chuyển nào cần hậu cần, hoặc làm vài việc vặt vãnh, hay có người tìm hỗ trợHà Nại đều cùng những người khác phụ giúp một tay. Sống một cuộc sống dưới đáy xã hội, ít nhiều gì cũng không tránh khỏi những việc này. Hà Nại vốn nghĩ sẽ sống hết một đời cứ như thế. Mãi đến có một ngày, Hà Nại chợt phát hiện một người bạn muốn gạ gẫm cậu cùng đi buôn lậu ma túy, thậm chí còn có ý đồ muốn làm cho cậu bị nghiện.
Hà Nại đột nhiên tỉnh ngộ, cậu giả bộ bị bệnh không tham gia vào cái hoạt động kia, sau đó tìm cơ hội tách hẳn khỏi bọn họ, trốn đến thành phố này. May mà thành phố này rất lớn, không lâu sau đó có đụng mặt vài lần, nhưng chẳng ai nhận ra ai.
Hà Nại sở dĩ ra ngoài ở là vì muốn dựa vào bản thân mình mà thành thành thật thật sống tiếp, cậu cũng chưa từng nghĩ mình có cái gì xấu xa bẩn thỉu. Nhưng mà Hà Nại rất nhanh bất tri bất giác suýt chút nữa lạc lối. Hà Nại nghĩ đến một ngày nào đó dưới ánh mặt trời, có người đứng sau lưng cậu chỉ chỉ chỏ chỏ, bị người ta đâm sau lưng mắng cậu là tiện chủng.
Hà Nại sinh hoạt phi thường tiết kiệm, thậm chí ngay cả ăn no cũng không nỡ, chỉ cần không bị đói ch.ết là được, tuy Hà Nại kiếm tiền rất chậm, nhưng dần dần tích góp cũng được một con số nhỏ. Dựa vào số tiền này, Hà Nại muốn tìm cái gì đó học để có một cái băng, đây là điều mà cả đời này Hà Nại tự hào nhất. Khoảng thời gian đó cậu thường xuyên nhịn đói để đóng học phí, nên Hà Nại lớn lên mới không được cao…
Mà được bằng, Hà Nại liền được công ty bảo an nhận, trông coi và túc trực vào ban đêm. Lúc đầu bởi vì cậu hơi lùn, nên khó tránh khỏi trúc trắc. Nhưng Hà Nại rất kiên trì, có một lần được mướn làm bảo an của một công ty, cậu dễ dàng đánh bại gã đàn ông khổng lồ như con gấu khiêu khích gây hứng với cậu, bị một người nhìn trúng liền mướn cậu về.
Từ đây, sinh hoạt của Hà Nại bắt đầu đi vào quỹ đạo, tuy đôi lúc có gấp khúc, công việc mất rồi lại tìm được, tìm được lại mất, cứ như vậy nhiều lần, bất quá có kinh nghiệm làm việc nhiều năm, so với lúc mới bắt đầu còn tốt hơn nhiều. Tuy gian nan, nhưng Hà Nại coi như được toại nguyện tự dựa vào bản thân mình duy trì cuộc sống, thậm chí còn có thể tiết kiệm gửi chút tiền gửi cho Hà Tiêu, mặc dù biết có hi vọng cũng không được, nhưng cậu vẫn luôn mong muốn Hà Tiêu đừng cố chấp mà hưởng thụ vật chất như vậy nữa. Nếu như thế, chỉ cần tiết kiệm một chút thì cậu có thể gánh vác cuộc sống của hai người.
Có điều, hai người bọn họ đều có chung suy nghĩ là, điều mà đối phương làm là sai, không ai muốn thay đổi tư tưởng của mình, đại khái là muốn như vậy cả đời…
Hà Nại thở dài, cứ nghĩ mọi chuyện đã qua, qua nhiều năm như vậy cư nhiên còn gặp lại, vẫn còn nhớ Phương Bảo Thượng là ai… Ai, đều đã qua. May là chỉ gặp phải là Phương Luân, cậu không biết nếu để mình gặp lại ông ta cậu sẽ có cảm giác gì gì, Hà Nại cũng không muốn biết, tốt nhất là từ nay về sau tránh đôi phụ tử đó xa một chút.
Hà Nại cầm lấy thẻ ngân hàng, tính tính một chút, tiền lương tháng này hình như hôm qua đã vào rồi. Lần trước Hà Tiêu cầm đi nhiều như vậy, tháng này sẽ không cho bà ta nữa. Từ khi mình chuyển vào nhà Tôn Hối, ăn, dùng tất cả đều do Tôn Hối bỏ tiền, lúc trước không có tiền, hiện tại có thể đem món nợ này trả từ từ, chỉ sợ là hết sạch tiền, không đợi được đến tháng sau để chia tiền sinh hoạt với anh ấy.
Hà Nại cắn răng ngẫm lại, tháng này bởi vì hạnh phúc quá độ mà quên mất gốc rễ, cái gì cũng ỷ lại vào Tôn Hối…
Có lẽ nên nói với trưởng phòng một tiếng, xin cấp cho mình thêm vài ca trực đêm nữa. Ca đêm chẳng có ai muốn làm cả, hơn nữa tiền so với ca sáng thấp hơn rất nhiều.
Thôi kệ, tiền lương tháng này đem trả cho Tôn Hối trước đã…
Tại ATM, Hà Nại ngạc nhiên phát hiện số tiền rong thẻ so với tính toán của mình nhiều hơm mấy trăm, thì ra lần trước Hà Tiêu không rút hết tiền của mình! Hà Nại vui mừng khôn xiết, cũng có chút hối hận, sớm biết đã đến ngân hàng xem thử, tháng này cũng không phải nợ Tôn Hối nhiều như vậy!
May mắn Tôn Hối làm cho Hà Nại một cái thẻ riêng có cùng ngân hàng với thẻ lương của cậu, nếu không Hà Nại chắc đã ba chân bốn cẳng đi tìm một ngân hàng khác làm thẻ rồi. Lập tức đem tiền rút ra, cả người Hà Nại nhất thời thả lỏng, giống như tảng đá trên đỉnh đầu được gỡ xuống.
Trên đường về nhà, từ xa có một chiếc xe dừng trước cửa siêu thị, có chút quen mắt. Hà Nại nhìn không rõ, chợt thấy một người từ trong siêu thị bước ra, mau chóng lên xe. Bóng Hà Nại liếc mắt một cái liền nhìn ra người đó, là Tôn Hối.
Hà Nại tâm tình một trận nhảy nhót, thẳng thắn chạy tới.
Nhưng vừa chạy được vài bước, xe bắt đầu chuyển động, Hà Nại vội vã lớn tiếng gọi Tôn Hối, nhưng Tôn Hối không nghe. Xe cứ như vậy đi càng ngày càng xa, Hà Nại cụt hứng, không phải có ca phẫu thuật sao? Sao lại xuất hiện ở đây…
Hà Nại chợt nhớ tới đây là nơi đầu tiên bọn họ gặp Phương Luân, Hà Nại không hiểu sao mình lại có cảm giác Phương Luân đnag ở trên xe của Tôn Hối.
Ngày đó Phương Luân vừa nhìn thấy Tôn Hối thì rất kích động, Tôn Hối trong lòng hình như cũng có gì đó, hơn nữa còn che che giấu giấu không chịu giới thiệu.
Khi đó Hà Nại không biết, Phương Luân là con trai của Phương Bảo Thượng. Hai mươi năm qua, cậu chưa từng gặp lại ông ta, thậm chí còn chưa từng nhớ tới người này. Thật vất vả mới quên được đoạn kí ức đó, quên mất rằng mình cũng từng có ba ba, không ngờ con trai của ông ta lại xuất hiện trong cuộc sống của cậu, hơn nữa còn là người mà trước kia Tôn Hối từng thích…
… Tôn Hối còn thích Phương Luân sao? Nếu không tại sao khi gặp y lại không được tự nhiên, tại sao đi gặp y lại lến lén lút lút, che che giấu giấu?
Tô Học nói Phương Luân là thẳng, cho nên Tôn Hối đã bỏ qua. Hà Nại cậu lúc trước cũng là thẳng a… Nói không chừng Phương Luân cũng bắt đầu yêu thích Tôn Hối, y ỷ lại vào Tôn Hối như thế, e là ngay cả y cũng không phát hiện ra thôi. Kỳ thực bọn họ mới là hai bên tình nguyện, còn mình chỉ là dư thừa…
Tâm tình thỏai mái bị quét sạch, cục đá lơ lửng kia biến mất, mơ hồ cũng kéo theo quan hệ giữa cậu và Tôn Hối cùng biến mất, Hà Nại trong lòng nặng nề, đây lần đầu tiên cậu oán hận, tại sao ông trời lại không công bằng như thế, cái gì tốt cũng bi Phương Luân chiếm hết, y có ba ba, y có một gia đình hoàn chỉnh, tại sao ngay cả Tôn Hối cũng là của y?! Tại sao tất cả đều là của Phương Luân, cái gì cũng không chia cho cậu một chút? Những thứ khác Hà Nại không cần, nhưng có thể hay không đem Tôn Hối trả lại cho cậu…
Cho dù Tôn Hối không yêu cậu, nhưng cũng đừng để cho Phương Luân và Tôn Hối hai bên tình nguyện, Hà Nại không đòi hỏi Tôn Hối phải yêu mình, chỉ cầu Tôn Hối ở bên cạnh, ít nhất… Nhiều hơn một chút, để cho cậu tận hưởng cảm giác hạnh phúc thêm chút nữa…
Hạnh phúc quá mức ngọt ngào, làm cho người ta đắm chìm, Hà Nại không tham lam, chỉ là hiện tại, cậu không bỏ xuống được…
Nghĩ đi nghĩ lại, khổ sở đến mức ngực muốn phình lên, Hà Nại hít sâu một hơi, đem nước mắt nén về. Đã qua nhiều năm như vậy, mình sao có thể khóc, chỉ cần nhịn một chút là qua, nhịn một chút là qua…
Vừa mới đi tới trước cao ốc, liền thấy một người vội vội vàng vàng từ trong vọt ra, vừa nhìn thấy Hà Nại liền ôm lấy cậu: “Hơn nửa đêm rồi sao em lại ra ngoài thế này?”
Nhìn thấy Tôn Hối còn có thể lo lắng cho mình, Hà Nại không nén được hai mắt có chút ướt át, khuôn mặt nhợt nhạt cười rộ lên: “Em chỉ đi xung quanh tản bộ một chút.”
Tôn Hối vỗ vỗ đầu Hà Nại, kéo cậu vào nhà, dặn dò nói: “Buổi tối không được ra ngoài, không an toàn.”
Hà Nại vốn muốn nói cậu là con trai thì có gì nguy hiểm, nhưng vừa ra khỏi miệng liền biến thành: “Ừm.”
Đêm nay, Tôn Hối vẫn như cũ ôm Hà Nại vào trong lòng, Hà Nại ngoãn ngoãn để anh ôm, nhưng không như bình thường, không ôm lấy anh. Tôn Hối kỳ quái hỏi: “Sao vậy?”
“Hả?” Hà Nại ngẩng đầu cười cười với Tôn Hối.
“Không…” Tôn Hối trong lòng lo lắng, hôm nay Hà Nại thật kì, anh ôm Hà Nại chặt thêm mấy phần, để hai người dính chặt vào nhau như bình thường.
Hà Nại thoáng đẩy anh ra, để hai người dễ thở một chút, Tôn Hối vừa định hỏi, Hà Nại đã đem đầu dựa vào vai anh làm ổ, chậm rãi nói: “Ôm sát quá rất nóng.”
Thật là lạ, mấy hôm trước còn nóng hơn bây giờ rất nhiều, Hà Nại vẫn quấn chặt lấy anh. Tôn Hối cảm thấy thật kì quái, nhưng nhìn Hà Nại nhắm mắt, hơi thở đều đều, cuối cùng vẫn không mở miệng. Đến nửa đêm, Tôn Hối đột nhiên cảm giác khó chịu tới lợi hại, giống như bị một con đại mãng xà cuốn lấy, rốt cục cũng mở mắt tỉnh lại.
Thì ra là Hà Nại đang quấn chặt lấy anh, ôm quá chặt, chặt đến nổi anh có chút khó thở. Hà Nại nhăn mày thành một đoàn, mặt cũng nhăn nhó, dường như rất thống khổ. Tôn Hối cho là Hà Nại gặp phải ác mộng, dùng sức hít thở, cũng không mở tay cậu ra, mà là an ủi vuốt ve lưng Hà Nại, nhỏ giọng ghé vào tai cậu: “Không sao rồi, không sao rồi, anh ở đây.”
Quả nhiên, Hà Nại rất nhanh đã thả lỏng người, chỉ là khóe mắt lăn xuống giọt nước nước mắt. Tôn Hối thấy, cúi đầu hôn lên nước măt của cậu, sau đó hôn mắt cậu một cái, ôn nhu an ủi: “Ngoan, đừng sợ, anh sẽ luôn ở bênh cạnh bảo vệ em.”
Trong mơ, bao nhiêu đè nén mù mịt đều bay hết, bầu trời trong trẻo, ánh mặt trời ấm áp bao quanh cơ thể, ấm áp…
Buổi sáng khi Hà Nại mở mắt ra, trên mặt lại có loại cảm giác không tả được, giống như lúc còn bé trốn sau phân xưởng khóc tới thương tâm, nước mắt trên mặt khô lại, thật giống như cảm giác đó…