Chương 61: Không thể thờ ơ không động lòng
"Phương Luân, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, hôm nay cậu làm như vậy, chúng ta vẫn còn là bạn bè sao? Nếu cậu đã đi đến nước này, tôi còn có thể thế nào được, việc này cứ coi như xong đi." Nói xong, Tôn Hối liền nói với Tô Học: "Tôi mệt mỏi, phiền cậu tiễn khách."
"Được."
"Tôn Hối, tôi sai rồi! Chúng ta vẫn là bạn bè!" Phương Luân đột nhiên cảm thấy như mất đi cái gì đó quan trọng nhất trong đời mình, y đứng lên nhào tới bên giường Tôn Hối, ân hận nói: "Chuyện của Tiểu Khiết nhất định là có hiểu lầm, việc này là do anh trai của cô ấy gây ra, nếu các cậu muốn kiện, tôi sẽ không cản, nhưng các cậu đừng giận tôi có được không?"
Tôn Hối quay mặt ra chỗ khác không nói gì, Phương Luân cũng bị Tô Học nắm áo kéo ra ngoài.
Sau đó Phương Luân có tới rất nhiều lần, Tôn Hối vẫn đồng ý gặp y, nhưng y lại có cảm giác giữa bọn họ không còn tự nhiên như lúc trước. Tuy Tôn Hối vẫn cười cười nói chuyện, Tô Học vẫn nổi giận đùng đùng đuổi y đi ra ngoài, nhưng y lại phảng phất cảm thấy bọn họ sẽ không bao giờ trở lại như xưa.
Mà bên này, Tôn Hối tuy không nói, nhưng Tô Học lại nổi giận cả ngày, hơn nữa y đối với thái độ cho qua của Tôn Hối lại còn căm tức hơn, suốt ngày kêu gào muốn quyết chiến với Trần Hổ để báo thù. Trần Hổ là người thừa kế duy nhất của một bang phái hắc đạo, thực ra cho dù là Trần Hổ hay là Phương Luân, Tôn Hối đều chưa từng nghĩ đến việc đụng tới pháp luật, chỉ là Tôn Hối không đồng ý nói với người trong nhà, Tô Học rất tức giận.
Mãi đến khi Tôn Hối bị Tô Học phiền tới không chịu nổi, mới nói cho Tô Học biết là anh không muốn người nhà lo lắng, cũng không muốn dựa vào thế lực của gia đình. Nhưng thù này không phải là không báo, chỉ là chưa tới lúc, chờ thời cơ đến, phải trả thù cho đối phương không kịp trở tay.
Câu này làm Tô Học tỉnh ngộ, hơn nữa Tôn Hối còn nói không thể vội vàng, nhưng Tô Học không chờ kịp mà đi thực hiện ngay, còn huyên náo đến mức Tôn Hối phải quyết định trốn đi...
Tôn Hối tuy không thích đấm đá, cũng không phải là người trói gà không chặt, tuy anh trọng thương, nhưng Trần Hổ cũng tổn hại không ít, vết thương của Trần Hổ không nghiêm trọng nhưng lại tổn hại đến ‘bộ vị quan trọng’.
Là đàn ông đều hiểu, "Bộ vị quan trọng" này trọng yếu đến mức nào, nên Trần Hổ còn đặc biệt vào bệnh viện điều trị. Tô Học biết được việc này, hơn nữa còn có chút quen biết với bệnh viện Trạm thị, y lợi dụng thế lực gia tộc mình mà sắp xếp một bác sĩ nữ cho Trần Hổ.
Đối phương không thể không đồng ý, chỉ là họ không biết bác sĩ nữ này chính là Tô Học, bởi vậy, Tô Tuyết liền hiên ngang xuất hiện ở bệnh viện Trạm thị. Tô Học mượn cớ làm việc, chích thuốc mê cho Trần Hổ, tặng cho hắn một ‘Cuộc phẫu thuật nhỏ tuyệt tử tuyệt tôn’. Việc này Tô Học làm rất thành công, ai ngờ Trần Hổ biết được lại tưởng đây là kết quả do Tôn Hối ban cho, liền muốn liều mạng với Tôn Hối.
Vừa lúc Tôn Hối bị Phương Luân phiền đến sắp ch.ết, dứt khoát đem ba mẹ chuyển về nhà chính, còn mình thì đến một thành phố khác giải sầu. Cũng từ chuyện này mà Tôn Hối bắt đầu hứng chí rèn luyện thân thể, học thêm bản lĩnh đánh nhau, ít ra lúc đánh lộn không cần như bao cát bị người ta đá. Mà Tô Học phân nửa vì chơi vui, phân nửa vì trốn lão gia tử của mình mà đóng giả thành Tô Tuyết.
Đến mấy năm sau khi Tôn Hối trở về, những ngày yên tĩnh chưa qua được bao lâu, thì có một đầu lĩnh hắc bang được đưa đến bệnh viện, Tô Học không tiện xuất hiện, Tôn Hối liền thay y, lão đầu kia mạng treo mành chỉ được Tôn Hối cứu trở về. Mà lão đầu này chính là cha của Trần Hổ, ông ta không biết xảy ra chuyện gì mà mấy năm trước đột nhiên thiên vị đứa con lớn, làm đứa con nhỏ như Trần Hổ hận uất, cuối cùng không nhịn được muốn mưu sát cha ruột. Đối với ân nhân cứu mạng cha hắn, Trần Hổ tất nhiên là thù mới hận cũ chất đống, bất luận thế nào cũng không buông tha Tôn Hối.
Tôn Hối là một kẻ cực kì ngu si!
Tô Học tàn nhẫn thầm mắng một câu. Y một bên sắp xếp nhóm người đi điều tr.a gia tài của Trần Hổ, một bên mang theo những người khác đi tìm Hà Nại. Cái thiết bị định vị kia rất nhỏ, khuyết điểm chính là thời gian sử dụng có hạn, nếu không mau chóng tìm được thì sẽ mất hết dấu vết.
Tô Học vừa ngồi lên xe, đã thấy từ Hâm chạy lại mở cửa ghế phó lái.
"Em chạy ra đây làm gì?"
"Tất nhiên là theo anh cứu người." Từ Hâm vẻ mặt đương nhiên nói, ngồi vào trong xe.
"Em đi làm cái gì? Thời gian cấp bách, em mau xuống, ngoan ngoãn về phòng đừng có chạy lung tung." Tô Học không muốn mang Từ Hâm đi.
Từ Hâm không chịu, hai người bắt đầu tranh chấp, Tô Học thậm chí vòng xuống xe kéo hắn xuống. Từ Hâm chịu không nổi đẩy Tô Học ra, cả giận nói: "Không phải anh nói thời gian cấp bách sao? Còn kéo cái gì?! Tất cả mọi người đang chờ anh đó!"
Tô Học cũng có chút giận: "Cái gì mà chờ tôi? Em leo xuống tôi mới đi được!"
"Em nói em cũng muốn đi, anh có nói gì em cũng muốn đi!" Từ Hâm muốn đóng cửa xe lại.
Tô Học biết Từ Hâm là người thích mềm chứ không thích cứng, giữ cửa xe đè cơn giận xuống, tốt tính nói: "Tôi không có ý đó, em đi sẽ gặp nguy hiểm, tôi lo cho em."
"Anh lo cho em? Em cũng lo lắng cho anh." Từ Hâm sắc mặt cũng trở nên nhu hòa.
"Tôi không sao! Những chuyện này tôi có kinh nghiệm, nhưng em thì không, em đi theo tôi sẽ gặp nguy hiểm."
"Nếu anh cảm thấy bên cạnh mình nguy hiểm, vậy làm sao em dể anh đi một mình được." Từ Hâm cố chấp nói, nói xong lại thắt dây an toàn.
Tô Học nắm lấy dây an toàn không cho hắn gài lại, nói: "Đừng quậy, đi càng sớm thì Hà Nại càng an toàn, càng sớm cứu được Tôn Hối."
"Vậy còn không mau lên xe, với lại, dù anh nói cái gì em cũng không xuống xe." Từ Hâm giật lại dây an toàn, gài lại, "Nếu anh cường ngạnh quăng em xuống xe, em cũng sẽ cướp hoặc bắt một chiếc xe khác đến đó, cũng vậy thôi!"
Từng giây từng phút trôi qua, Tô Học gấp đến mức lớn tiếng quát: "Em đừng có phá nữa! Tình huống lúc đó thế nào rất khó nói, tôi không rãnh bảo vệ em!"
"Ai cần anh bảo vệ?!" Từ Hâm vừa nghe liền mất hứng, liếc Tô Học một cái ngang ngược nói, "Em bị anh làm mấy lần thì biến thành phụ nữ sao?! Nhìn cho kĩ, gia là đàn ông chân chính!"
Tô Học nghe hắn nói thì có chút sững sốt, "Tôi..."
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau lên xe, nếu không muốn đuổi em đi nữa thì buông tay ra." Nói xong, Từ Hâm lười nói tiếp, đẩy Tô Học ra đem cửa xe đóng lại.
Nói đến đây, thời gian vô cùng gấp rút, Tô Học cũng không làm gì được hắn, trước mang hắn theo rồi tính sau.
Thiết bị định vị nhỏ rất hạn chế về thời gian, vị trí địa lí cũng hạn chế, nếu ở nơi quá xa sẽ không bắt được tín hiệu, cho nên Tô Học vô cùng lo lắng, chỉ huy một nhóm người đi tìm Hà Nại, lại phân công một nhóm người đi điều tr.a phạm vi hoạt động của Trần Hổ, ngoài ra còn cho người đi tìm bệnh viện mà Trần lão đầu đang dưỡng bệnh. Bởi vì Trần Hổ muốn hại cha mình, nên hắn ta chắc chắn sẽ mượn Tôn Hối để ra tay. Tôn Hối nói cho Tô Học chuyện này, nhưng lại không nói Trần lão đầu đang dưỡng bệnh ở đâu.
May mà xã hội tiến tiến, thiết bị hiện đại, rất nhanh, một điểm nháy hiện trong tầm mắt của họ—— Biệt thự Hương Giang.
Biệt thư Hương Giang nằm ở ngoại thành, cũng không tính là quá xa.
Sau khi Tôn Hối bị đưa đi, Hà Nại ngồi dựa vào tường đầu óc ngơ ngác, suy nghĩ của cậu bây giờ rất loạn, thật lâu mới tỉnh táo lại. Hà Nại giả bộ làm ra vẻ mặt bó tay hết cách, vừa quan sát tên đàn ông hút thuốc, vừa lét lút cứ động tay chân.
Tên hút thuốc kia như lo lắng cái gì đó, liên tục từ cửa sổ nhìn xuống lầu, cuối cùng nhịn không được đi gọi điện thoại. Hà Nại thừa dịp hắn gọi điện thoại, ngửa ra sau một chút, co chân nâng hông, lòn hai tay ra phía trước.
"Này? Mẹ nó, sao mày còn chưa về, tao muốn đi vệ sinh cũng không đi được!" Hắn mất hứng mắng vào điện thoại không ngừng sau đó hỏi đối phương đang ở đâu.
Lúc nãy Hà Nại đã tỉ mỉ quan sát sợi dây thừng đang trói chân mình, nhân lúc tên kia còn đang gọi điện thoại, Hà Nại dễ dàng dùng tay tháo dây ra. Nhưng mà sợi dây trên tay thì có chút phiền phức, bất quá hồi nãy cử động nhiều nên lỏng ra không ít, chỉ có điều là dây thừng cứa vào thịt rách da chảy máu.
Tên đàn ông hút thuốc vẫn không có cảnh giác, không nhịn nói vào điện thoại: "Biết rồi, biết rồi, mày nhanh lên!"
Lúc này Hà Nại đã đứng áp sát phía sau hắn, giây tiếp theo, hắn còn chưa kịp phản ứng thì một cái gạt tàn đập lên ót, hai mắt hắn tối sầm ngã xuống đất.
Tên đó bị Hà Nại tát mấy cái từ từ tỉnh dậy, bây giờ trong phòng tình thế đã thay đổi. Không biết có phải để xả giận hay không mà Hà Nại đem hắn trói thành một đoàn, cái tư thế này y như lúc nãy Hà Nại bị trói, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất.
"Nói, bọn họ đi đâu?!" Hà Nại ngồi xổm trước mặt hắn tàn bạo hỏi.
"Không biết." Tên kia oán hận nói, một bên mặt áp dưới đất, nói chuyện có chút khó khăn, "Mày mau thả tao ra, thằng bạn tao sắp về rồi, nếu bây giờ mày thả tao, tao sẽ coi như chưa có gì xảy ra. Chờ đại ca xong xuôi mọi việc, tao sẽ cho mày đi. Thế nào?"
"Mày nghĩ tao chưa ăn thịt lợn thì cũng chưa thấy heo chạy à? Trên TV tụi mày đều giết người không chớp mắt, tao đã biết nhiều chuyện của tụi mày như vậy, tụi mày còn để tao sống à?" Hà Nại cười lạnh.
"Đại ca của bọn tao nói một là một hai là hai, chắc chắn sẽ không đổi ý!"
"Hừ, tao không tin." Hà Nại từ trên người tên đàn ông hút thuốc lấy ra con dao đặt trên cổ hắn, "Mày lập tức nói cho tao biết bọn họ đem Tôn Hối đi đâu, nếu không tao sẽ giết mày!"
"Thằng nhóc, tao nói cho mày nghe thì mày làm được gì? Cũng là đi chịu ch.ết." Hắn khinh thường nói, "Ngoan ngoãn ở đây chờ đi, sống sót còn đỡ hơn nộp mạng."
"Mày có nói không?" Hà Nại vừa gấp vừa hận, tay cầm dao không tự chủ được dùng lực, cổ của tên kia lập tức rách da hiện ra một tơ máu.
Tên kia thấy Hà Nại đúng là mù quáng, có chút khẩn trương: "Nhẹ chút, nhẹ chút, tao nói, tao nói là được. Ở biệt thự Hương Giang, khu đông E, tòa 1..."
Hắn vừa nói xong, ngoài cửa liền truyền tới tiếng bước chân, một giọng nam thô lỗ nói: "Ca, là em."
"Ầy, người của tao về rồi, mày thả tao ra chúng ta..." tên hút thuốc đắc ý nhìn cửa nói, vừa quay đầu đã thấy Hà Nại giơ gạt tàn lên, cả kinh kêu: "Đừng đánh..."
Hắn ngoẹo đầu, cả người co quắp nằm bất động dưới đất. Người ngoài cửa vẫn còn đang gõ cửa, Hà Nại lo lắng nhìn xung quanh, cửa lại không mở ra được, đây là lầu ba, nếu trực tiếp nhảy xuống chắc chắn sẽ gãy chân.
"Ca? Ca, có chuyện gì vậy?!" Người ngoài cửa bắt đầu lo lắng, muốn tông cửa chạy vào.
Hà Nại nhìn ra ngoài, gần cửa sổ có một hàng cây, cơ bản là có thể nhảy qua được, chỉ cần bám được vào thân cây thì coi như sống sót. Cậu cắn răng, leo lên bệ cửa sổ, cậu tuyệt đối không thể ở đây chờ ch.ết, nếu không đi cứu Tôn Hối, cậu nhất định sẽ hối hận.
Trước một giây cửa bị tông sập, Hà Nại thả người nhảy một cái, liều mạng hướng về cái cây trước mặt...