Chương 73: Kết cục: đêm tiêu hồn
Tôn Hối nhẹ nhàng lau người cho Hà Nại, lúc lau đến eo, Hà Nại không tự chủ được muốn tách ra một chút, một tay Tôn Hối bận bịu đỡ lấy eo cậu. Ai ngờ vừa mới đỡ một cái, không nặng không nhẹ, Hà Nại đột nhiên cảm giác được một loại chua xót từ hông truyền tới. Loại cảm giác muốn tìm cũng không được này làm Hà Nại theo bản năng ưỡn ưỡn về phía trước, cọ cọ vào tay Tôn Hối.
Tôn Hối vốn đang khổ sở nhẫn nhịn, cảm giác mềm mịn làm cho Tôn Hối bị kích thích: "Thao, anh lo lắng em đang bị thương, còn định đợi thêm hai ngày, không ngờ em còn gấp hơn anh!"
Hà Nại còn chưa kịp hiểu Tôn Hối đang nói gì, đã bị Tôn Hối hôn lên, đầu lưỡi tinh mịn của anh tiến vào trong miệng Hà Nại, hai tay hư hỏng bắt đầu sờ soạng khắp người, ghê gớm hơn là tay phải của Tôn Hối liên tục vuốt ve xương đuôi của Hà Nại, làm cho từ hông xuống chân cậu có cảm giác nhột nhột, cả người mềm nhũn.
"Anh làm gì a?" Ngữ khí của Hà Nại có hơi oán giận, nhưng giọng nói lại lộ ra vẻ khát vọng.
Tôn Hối vừa nghe liền hiểu rõ, cười rộ lên: "Còn nhớ hồi đó chúng ta mới gặp không, anh đã nói với em có một loại phương phá hoại dây thần kinh tọa rất an toàn? Hôm nay anh giúp em trải nghiệm một chút ha?"
"A?" Hà Nại còn đang nghi hoặc, nhưng lập tức hiểu ra. Bởi vì Tôn Hối đang ấn ấn hậu huyệt của cậu. Tôn Hối hôn rái tai Hà Nại, theo gò má hôn xuống đến yết hầu của cậu. Tay anh thuận tiện vuốt ve eo Hà Nại, vuốt lên tới nách, sau đó hai tay đồng loạt khiêu khích đầu v* của cậu. Đầy tiên là vẽ vòng xung quanh đầu v*, đến khi đầu v* cứng lên, tay của anh ngày càng kịch kiệt, vừa nắn vừa xoa làm Hà Nại phải ưỡn ngực về phía anh.
"Đừng như vậy." Hà Nại nhẹ giọng cầu xin.
"Thí nghiệm còn chưa bắt đầu nha ~" Tôn Hối nhìn đầu v* Hà Nại đã đứng thẳng như vệ binh, cười cười, dùng ngón tay giữ chặt điểm đỏ bên trái từ từ kéo ra, sau đó ôn nhu nắn bóp.
Hà Nại lập tức run rẩy, tất cả thần kinh phảng phất như đều tập trung ở đầu v*. Lúc này, Tôn Hối bỗng nhiên dùng móng tay ngón trỏ đâm vào trên đỉnh. Tuy đau nhói nhưng lại mang theo vô số cảm giác nóng ngứa, Hà Nại không nhịn được rên lên.
Tôn Hối nâng khóe miệng, thuận theo cổ Hà Nại, hôn xuống xương quai xanh, rồi hôn lên điểm đỏ bên phải như đang chờ nụ hoa nở ra.
đầu v* bên trái chịu dằn vặt rốt cục cũng được thả ra, Hà Nại vừa thở phào một hơi, bên phải lại truyền tới cảm giác nhột nhột, ẩm ướt mà lại ấm áp, Hà Nại đột nhiên có cảm giác xấu.
Quả nhiên, Tôn Hối há miệng ngậm đầu v* Hà Nại vào miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve, Hà Nại cau mày, tất cả thần kinh đều theo đầu lưỡi của Tôn Hối đi từ trên xuống dưới, ngực phải rất ngứa, ngứa tới mức không chịu được. Hà Nại ưỡn ngực, cảm giác tê tê ngứa ngứa rồi lại không được thõa mãn khiến cổ họng Hà Nại ngứa lên, cậu khó khăn nhịn xuống để mình không phát ra tiếng rên rỉ.
Nhìn thấy Hà Nại bởi vì nhẫn nại mà phát ra tiếng nghẹn ngào, Tôn Hối làm sao lại bỏ qua cơ hội nghe tiếng rên kiều mị kia, anh tà tà nhở nụ cười cắn xuống một cái, Hà Nại liền hé miệng: "A..."
Tôn Hối tiếp tục vừa cắn vừa hút ngực Hà Nại, mãi đến khi đầu v* bên phải vừa đỏ vừa sưng, mềm mại dụ người, nhưng Tôn Hối không chịu động vào điểm đỏ bên trái. Bên trái không chiếm được an ủi liền rơi vào hư cảm, làm Hà Nại phải tự mình xoa xoa.
Tôn Hối đứng dậy hôn môi Hà Nại, lần này Hà Nại ngoài dự đoán mà phi thường phối hợp, hai người quấn lấy nhau bắt đầu triền miên.
Hà Nại cảm thấy ngày càng thoải mái, trong đầu đều là khuôn mặt và cơ thể cường tráng của Tôn Hối, một luồng hơi nóng bắt đầu phân tán khắp cơ thể cậu. Ngay lúc này, Tôn Hối nắm lấy chân Hà Nại mở ra, để tiểu đệ và hậu huyệt của Hà Nại lõa lồ trước mắt mình.
Hai chân bỗng nhiên bị mở ra, nơi riêng tư bị gió lạnh thổi qua, Hà Nại mới giật mình tỉnh lại, trước mặt Tôn Hối mình lại làm ra động tác như vậy, nơi tư mật đều hoàn toàn bại lộ trước mặt Tôn Hối!
Hà Nại mắc cỡ cả người đỏ như tôm luộc, cậu bất chấp muốn khép chân lại. Tôn Hối mở chân Hà Nại ra để cự vật của mình đối diện với hậu huyệt của cậu, Hà Nại nhúc nhích muốn khép chân lại làm cả người cậu hơi dịch ra ngoài, cự vật đã sớm cứng rắn nóng rực cứ như vậy để ở hậu huyệt của Hà Nại.
"Đừng nóng vội" Tôn Hối cười cười, ở hậu huyệt Hà Nại cọ sát mấy lần, vẫn là nhịn xuống kích động lui ra "Để anh nhìn một chút."
Cự vật nóng rực không còn ở hậu huyệt, gió lạnh lại thổi qua, Hà Nại một trận ngứa ngáy. Hậu huyệt không tự chủ co rút lại, Tôn Hối nhìn thấy, ‘đạn’ nơi bụng dưới không chỉ tăng lên mấy lầm, thậm chí còn tự động ‘kéo chốt’.
Vẫn là thoải mái trước, những cái khác tính sau đi? Tôn Hối không nhịn được nghĩ. Tôn Hối nhanh chóng đem gel bôi trơn chen vào hậu huyệt của Hà Nại, cảm giác lạnh lẽo làm Hà Nại run lên, hoa cúc cũng co rút đến lợi hại.
Tôn Hối nuốt nước bọt, chờ không kịp, lấy ngón tay tùy tiện lau một cái sau đó trực tiếp cắm vào thân thể Hà Nại.
"A!" Hà Nại cùng Tôn Hối đã lâu chưa làm, lúc này hậu huyệt co rút chặt chẽ, Tôn Hối cứ như vậy đâm vào, cảm giác khó chịu làm Hà Nại nhíu mày, "Lấy ra đi, lấy ra đi..."
"Ngoan, đừng lộn xộn," Tôn Hối động viên nói, động tác trong tay vẫn không chậm lại "Chỗ này của em rất lâu chưa dùng tới, rất chặt, giống như lần đầu."
"Dừng lại! Anh mau lấy ra! Sao anh lại đâm vào tới hai ngón!" Hà Nại muốn đẩy Tôn Hối ra, lại bị Tôn Hối một phát bắt được, nghiêng người đè lên, "Anh đừng tưởng chỉ cần hôn là lừa được em!! Không được, hôm nay không làm, đau..."
"Anh sẽ nhẹ nhàng,... cũng sẽ thật chậm." Tôn Hối ôn nhu nói, "Hà Nại, anh yêu em."
Tôn Hối nói xong liền hôn Hà Nại, anh nhìn Hà Nại khó chịu cũng không đành lòng, bất quá đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh, bụng dưới đau tới mức nhẫn không được nữa.
"Tôn Hối, anh khốn nạn! Em là người bệnh! Không phải anh nói với mẹ em sẽ chăm sóc em thật tốt sao!" Hà Nại quay mặt qua một bên, giãy dụa che miệng Tôn Hối lại không cho anh hôn.
"Không phải anh đang chăm sóc em sao? Hơn nữa em nói những vết thương nhỏ đó không đáng là gì mà?" Tôn Hối để cậu tùy ý bịt miệng mình, mấy ngón tay trong thân thể Hà Nại duỗi ra bắt đầu động, "Để anh tìm xem, điểm G của em ở đâu?"
"A... Đừng nhúc nhích, lấy ra đi." Tôn Hối vừa đứng lên, Hà Nại lập tức muốn ngồi dậy, Tôn Hối lại nắm lấy chân cậu, làm cho Hà Nại không thể hoàn toàn ngồi dậy. Tay Tôn Hối trong cơ thể Hà Nại vừa ấn vừa đâm, còn mở rộng xung quanh.
Ngón tay Tôn Hối linh hoạt, Hà Nại dần dần không còn cảm thấy khó chịu, mà thay vào đó là loại cảm giác kì dị, cậu chống đỡ cơ thể của mình ngửa ra sau, há miệng thở dốc: "Ân ~ "
"Thoải mái?" Tôn Hối vừa hỏi vừa cầm lấy tiểu đệ đang cứng rắn của Hà Nại.
"Hừ." Hà Nại trả lời anh chỉ là hừ hừ.
Tôn Hối tuốt mấy cái, ở ngạnh sau của nó, dùng ngón tay cái mài nổi lên phía trước. Tay cắm ở hậu huyệt cũng lui ra, ở cửa hậu huyệt vẽ mấy vòng.
Đây cũng là một loại dằn vặt, giống như món ngon trước mặt không chỉ không được ăn, còn không ngừng ở trước mặt mình khiêu khích. Dục vọng phía trước bị Tôn Hối dằn vặt, hơn nữa nơi mềm yếu phía sau không được an ủi làm cho cậu muốn phát điên.
Hà Nại khát vọng chủ động mở chân ra, thậm chí còn đong đưa hùa theo tay Tôn Hối, Tôn Hối vẫn cứ không nhanh không chậm tiếp tục động tác của mình, Hà Nại phía trước chịu không nổi dằn vặt, cậu muốn dùng tay vuốt vuốt, lại bị Tôn Hối cản lại. Hà Nại khẩn cầu nói: "Em chịu không nổi, để em để em..."
Tôn Hối đắc ý nở nụ cười, êm ái ở trên đỉnh vuốt ve, ép hỏi: "Thoải mái sao?"
Hà Nại run rẩy, thở hổn hển không nói lời nào, Tôn Hối khiêu khích dùng móng tay bấm lên quy đầu một cái, xấu xa nói: "Em không nói anh cũng không khách khí."
Hà Nại không chịu được cảm giác vừa đau vừa ngứa, tiểu đệ bị Tôn Hối nắm chặt trong tay không trốn được, chỉ thỏa hiệp nói: "Sướng, thoải mái..."
"Thật ngoan, bé ngoan sẽ có thưởng." Tôn Hối cúi đầu ngậm tiểu đệ Hà Nại vào miệng.
Đầu lưỡi Tôn Hối linh hoạt trêu trọc Hà Nại, Hà Nại cả người hưng phấn gào rít, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ gợi cảm, cực kỳ gợi cảm.
Hà Nại bắt đầu nhịn không được, cái gì cũng không nghe thấy, trong đầu đều là dục vọng, cậu ôm lấy đầu Tôn Hối, ở trong miệng anh đỉnh lên. Tôn Hối không kịp chuẩn bị, cuống họng bị đâm chọc tàn nhẫn, suýt chút nữa ho lên, nhưng Hà Nại vẫn tiếp tục ra vào, hiếm khi thấy Hà Nại chủ động như vậy, Tôn Hối chỉ có thể điều chỉnh phối hợp với cậu.
Cả nửa ngày, Hà Nại mới bắn ra, xụi lơ ngồi xuống dưới, ngửa mặt nằm trên bệ tắm, Tôn Hối xoay người đem thứ trong miệng nhổ ra.
"Xin lỗi..." Hà Nại áy náy nói.
Miệng Tôn Hối có chút cứng đờ, cuống họng bị Hà Nại đỉnh tới khô rát, hơn nữa bạch trọc trực tiếp phun thẳng vào trong cổ họng anh, có chút tanh. Bất quá bởi vì là của Hà Nại nêm Tôn Hối rất cao hứng, lại nghe cậu nói xin lỗi, Tôn Hối cười nói: "Mùi vị thật thơm."
"Nói hưu nói vượn, mau súc miệng mau súc miệng." Hà Nại mặt đỏ như máu, muốn giúp Tôn Hối lấy bàn chải đánh răng.
Tôn Hối đem Hà Nại ấn trở về, làm bộ bất mãn nói: "Đừng nghĩ trốn, em thì sướng rồi, anh còn chưa đâu ~ "
Tôn Hối vừa nói, dùng vũ khí của mình đặt ở giữa hai chân Hà Nại ma sát cửa huyệt của cậu.
Hà Nại giương mắt nhìn khuôn mặt tràn đầy dục vọng của Tôn Hối, cuối cùng cũng bé ngoan tự ôm hai chân của mình lên, tận lực thả lỏng thân thể. Tôn Hối vừa tròng bao cao su, bôi gel bôi trơn, vừa tán thưởng nói: "Thật ngoan."
Vừa dứt lời, Tôn Hối động thân một cái, trực tiếp cắm vào trong cơ thể Hà Nại.
"Nha... Đau!!" Hà Nại vốn còn tưởng anh sẽ làm chút trò vui để khởi động, ai ngờ anh cứ như vậy chui vào, cậu đau đến rớt nước mắt, "Nhẹ chút! Anh nghĩ anh đang làm cái gì a!!"
"Thao, XXX em a." Tôn Hối thở hổn hển, vừa nói, vừa đâm, đâm càng lúc càng sâu.
"Nha... Anh chậm một chút... a!!" Hà Nại bị căng trướng tới khó chịu.
Tôn Hối giống như trả thù mà đâm lút cán, đến khi Hà Nại hoàn toàn ‘ngậm’ hết, mới lên tiếng: "Vừa nóng vừa chặt, Tiểu Nại em giỏi quá!"
"Nói bậy cái... A ~~~" Hà Nại đang thẹn thùng chợt khàn giọng kêu lên, bởi vì Tôn Hối đụng tới nơi nào đó, làm cho cậu một trận run rẩy, tiểu đệ phía trước liền đứng lên.
"Không phải mới vừa bắn sao, lại đứng lên rồi? Thân ái, đúng là tính dục dồi dào nha ~ hôm nay anh sẽ thõa mãn em." Tôn Hối một mặt rõ ràng nói, nắm chặt lấy eo Hà Nại, bắt đầu đâm chọc.
"Anh, anh, anh nói bậy!!" Hà Nại vừa nghe liền thẹn thùng, đặc biệt khi nghe tiếng va chạm lúc hai người kết hợp, cậu mắc cỡ muốn bịt tai lại, nhưng cậu bị đâm tới xóc nảy không thôi, ngay cả ổn định thân thể còn rất khó khăn, nói chi là che lỗ tai lại. Hơn nữa Tôn Hối vừa lớn lại vừa dài, một cái va chạm mãnh liệt như muốn trực tiếp cắm vào bụng cậu, Hà Nại cái gì cũng không quản, thở hồng hộc, khát vọng cùng Tôn Hối lên đỉnh.
Tôn Hối điên cuồng đâm vào rút ra. Hà Nại theo tần suất của anh mà điên cuồng đong đưa eo, âm thanh va chạm ngày càng kịch liệt, thậm chí còn mơ hồ nghe được tiếng nước trong đó.
Hà Nại không còn biết trong đầu mình đang lóe lên những hình ảnh gì, phảng phất là lần đầu bọn họ gặp nhau, phảng phất là bọn họ lần đầu tiên hôn nhau ở quá bar, lại phảng phất là đêm đầu tiên mông lung...
Hà Nại không thích rên rỉ, nhưng lần nào cũng tới cực hạn, làm cậu mệt nhọc rên rỉ, vào lúc Tôn Hối đâm vào một cái thật sâu thật mạnh, Hà Nại ưỡn người một luồng bạch trọc phun ra.
Tôn Hối rút súng ra, tháo bao cao su đã đựng đầy chất dịch ra, nghiêng người ôm lấy Hà Nại, "Anh yêu em."
"Em cũng yêu anh..."
Cao trào qua đi, hai người đều thở gấp, mồ hôi đầm đìa. Hà Nại rất mệt, muốn nằm trên bệ tắm thiếp đi, cậu nghĩ Tôn Hối sẽ giúp cậu xử lý, hai người sẽ có thể mỹ mãn đi ngủ, cậu tùy ý để anh thao túng mình.
Ai mà ngờ Tôn Hối xoa nắn Hà Nại một hồi, đột nhiên cậu lật lại, bắt đầu vào trận thứ hai.
...
Đêm đó, hai người dằn vặt từ phòng tắm ra tới phòng khách, từ phòng khách dằn vặt vào phòng ngủ. Mãi đến lúc gần sáng, Hà Nại đỡ cái eo đau nhức của mình nằm lỳ trên giường, nha nha nha, cái mông của mình chắc chắn là nát bét rồi, đau quá a...
Tôn Hối hài lòng ôm lấy Hà Nại định đi ngủ, Hà Nại nhăn mũi mạnh mẽ lườm anh một cái, thầm nghĩ thù này không báo không là quân tử! Một ngày nào đó em nhất định sẽ áp đảo anh, để anh nếm trải mùi vị này!!
Tôn Hối lười mở mắt, dựa vào gối miễn cưỡng nói: "Đừng nghĩ nữa, em không thắng được đâu."
Hà Nại cả kinh, vội vàng che mông nhích ra ngoài, Tôn Hối sao lại biết cậu đang nghĩ cái gì?
Tôn Hối lại mở mắt ra đem cậu ôm về, ôm vào trong ngực mình, ôm thật chặt "Cái tên nhà em, cả đời cũng đừng nghĩ trốn khỏi anh."
Hà Nại hạnh phúc mà cười rộ lên, ở trong ngực Tôn Hối cọ cọ, nhẹ nhàng nói: "Em không trốn, anh cần phải bảo vệ em cả đời ~ "
Toàn văn hoàn