Chương 3: Biểu dương
Công giao hẹn với tiểu thiếu gia cứ xếp trên hạng hai mươi toàn thành phố là có thể gặp mặt.
Kết quả lần thi sau đó thụ đứng thứ hai toàn thành phố, không hề bị tụt hạng mà còn tiến bộ, được khen thưởng trước toàn trường.
Người đứng thứ nhất cũng ở trong trường của họ, là một thiếu niên anh tuấn mà lạnh lùng, lúc đứng cạnh tiểu thiếu gia thì còn cao hơn cậu một cái đầu.
Lúc tiểu thiếu gia đứng trên bục lĩnh thưởng, công đứng ngay dưới khán đài nhìn cậu, anh là một nhà tài trợ của trường học, vốn hẳn là ngồi ở hàng ghế đầu, nếu anh muốn còn có thể tự tay phát giấy khen cho tiểu thiếu gia.
Nhưng anh vẫn nhớ rõ thân phận “ngưu lang đầu bảng được tiểu thiếu gia bao dưỡng” của mình, kiên quyết ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Đây là lần đầu tiên công nhìn thấy tiểu tiếu gia mặc đồng phục, đồng phục của trường trung học là áo sơ mi trắng và áo khoác tây trang màu lam, trên mặt tiểu thiếu gia không có eyeline linh tinh, cả người trắng tinh sạch sẽ, ánh mắt vừa sáng vừa tròn, giống như một con nai con chưa dứt sữa, non nớt báo cáo thành tích học tập đáng tự hào, làm gương cho bạn học cố gắng mỗi ngày. Cậu không cao lắm, micro đã hạ xuống mà vẫn còn cao hơn cậu, lúc nói thường phải kiễng ngón chân.
Công không nhịn được cười, lén lấy điện thoại quay lại cảnh này.
Anh nghe thấy các nữ sinh nhỏ giọng bàn tán, nói tiểu thiếu gia trông thế kia chỉ khiến tình thương của mẹ ở các cô bùng nổ thôi, nhưng Hàn Dữ Tiếu đứng đầu toàn thành phố đứng bên cạnh cậu thì dù đẹp trai nhưng quá lạnh lùng, đừng nói yêu đương, dù chỉ nói chuyện đôi câu với cậu ta cũng khiến bản thân cảm thấy tổn thương vì giá rét.
Công không để ý lắm liếc nhìn Hàn Dữ Tiếu, nhưng một cái liếc mắt này lại liếc ra vấn đề, Hàn Dữ Tiếu này sao lại giống với nhân viên phục vụ trong quán của anh thế?
Mà ở hàng ghế cách chỗ công ba dãy, bạn gay tốt của tiểu thiếu gia, cái người nhiệt tình cung cấp đạo cụ “cuồng dã” cho cậu, đang dùng ánh mắt chẳng thân thiện gì nhìn Hàn Dữ Tiếu, vừa nhìn vừa hừ hừ vài tiếng.
Album ảnh trong điện thoại của cậu ta, bức thứ nhất chính là Hàn Dữ Tiếu mặc đồng phục nhân viên đứng trong nơi xa hoa trụy lạc, nhìn thế nào cũng không phải nơi tốt đẹp gì.