Chương 8: Hình như em càng thích anh
Đợi đến khi công hành hạ cái hộp chocolate đến mức có thể nhìn được thì thời gian đã qua nửa tháng.
Dù sao anh cũng không phải ngưu lang hàng thật giá thật, mỗi ngày đều có công việc ở công ty đợi anh xử lý, chuyện hẹn hò tiểu thiếu gia nhiều lần đề nghị cũng bị anh từ chối.
Chẳng lần nào tiểu thiếu gia tức giận, giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia chẳng nghe ra chút giận nào, chỉ dịu giọng bảo “Vậy em đợi đến khi anh có thời gian rảnh”
Cậu không nói cho công biết nhờ thành tích thứ hai toàn thành phố lần trước mà cậu nhận được một khoản từ nhà trường. Mua khăn cho chị gái xong cậu mua cho công một cái cavat nhưng đến giờ vẫn nằm yên trong cặp sách, chưa có cơ hộ đưa cho công.
Đến thứ sáu thì cuối cùng công cũng có thời gian đến đón tiểu thiếu gia đi ăn cơm.
Tiểu thiếu gia ngoan ngoãn ôm cặp sách đứng đợi anh, cậu mặc cả cây áo sơmi quần dài màu đen, còn đeo một chiếc kính râm lớn che kín cả nửa khuôn mặt, ý là muốn làm cho bản thân trông thật ngầu.
Nhưng dáng đứng của cậu thì thẳng tắp, giống như một mặt trời nhỏ ngoan ngoãn, miệng còn ngậm một cái kẹo que.
Công đoán hẳn là vị dây tây, vì tiểu thiếu gia thích dâu tây.
Công dừng xe trước mặt cậu, hai mắt tiểu thiếu gia sáng lên, miệng vẫn ngậm kẹo que nên lời nói không rõ ràng cho lắm, khen ngợi “Hôm nay anh đẹp trai quá”
Công vừa từ công ty đến, trên người vẫn mặc tây trang, tóc vuốt ngược, so với bình thường trông càng trưởng thành điềm tĩnh, chỉ có đôi mắt so với người làm ăn thì vẫn không giống, còn nét gì đó tàn nhẫn ẩn bên trong.
Nhưng một câu khen ngợi kia của tiểu thiếu gia đã xua đi rất nhiều hơi lạnh trên người công.
“Em cũng rất bảnh” Anh gỡ kính râm của tiểu thiếu gia xuống, bên dưới là một gương mặt trắng nõn tinh xảo, ánh mắt tròn xoe sáng lên như một viên trân châu quý giá. Anh nhìn tiểu thiếu gia một lượt, mặt tiểu thiếu gia liền đỏ lên.
Công đưa tiểu thiếu gia đến một quán ăn gia đình tính riêng tư cao, vừa vừa cửa đã có người đón tiếp họ, nhìn tiểu thiếu gia ngoan ngoãn đi theo công thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
“Đưa cậu bạn nhỏ đến ăn cơm” Công nói rồi đưa tiểu thiếu gia đến chỗ cậu ngồi xuống.
Thật ra tiểu thiếu gia muốn nghe công gọi mình là bạn trai, cậu bạn nhỏ nghe cứ thấy vai vế nhỏ hơn công nhiều quá.
Nhưng lúc công gọi cậu như thế thì giọng rất dịu dàng nên tiểu thiếu gia ngồi xuống đã không ngừng cười được, cười đến rất là vui vẻ.
Hôm nay cậu không dán hình xăm lên tay, ngón tay và cánh tay xinh đẹp đều vươn ra, dưới ánh đèn trắng trông như một khối bơ mềm mịn.
Công vừa gọi món vừa nhìn cậu, cảm thấy tiểu thiếu gia thật nhỏ, rõ ràng sắp thành niên vậy mà còn ôm chén uống nước như mèo con.
Bóng hai người chiếu lên cửa sổ thủy tinh, anh là người đàn ông trưởng thành tây trang giày da, khóe mắt đuôi mày đều có dấu tháng năm đọng lại, mà tiểu thiếu gia thanh nhã, là vừa đúng độ tuổi đẹp hơn hoa.
Công cảm thấy lời đại ca mắng hôm qua không sai, chẳng phải anh chính là tên khốn đạp nát nụ hoa non sao.
Anh vừa nghĩ thế vừa đưa hộp chocolate vẫn cất kĩ cho tiểu thiếu gia. Đây là lần đầu tiên anh tặng chocolate cho người khác.
Công không biết lúc anh bận rộn trong bếp thì những thủ hạ bên ngoài vừa nghi ngờ đầu óc đại ca hỏng rồi vừa liên hệ cho những người khác bảo chắc đám bọn họ sắp có chị dâu.
Vị đồng sự nọ đi theo công đã lâu ra điều tâm đắc lắm “Các cậu đã bao giờ thấy Đại Ca tốn tâm tư đến thế chưa, có lúc nào anh ấy không thích lấy tiền chọi người, thế mà cái thứ chỉ có con gái mới thích như chocolate kiểu này mà anh ấy cũng làm, các cậu nói xem vì sao nào?”
Những chuyện ấy công cũng không biết. Anh chỉ biết anh thật sự thích lúc tiểu thiếu gia nhận chocolate, gương mặt như bừng sáng. Gương mặt trắng xinh, chỉ có đôi môi đỏ tươi mềm mại, xinh đẹp như một tiểu vương tử trong truyện đồng thoại.
Trong một khoảnh khắc, anh rất muốn hôn tiểu thiếu gia một cái.
Môi của tiểu thiếu gia, chắc chắn ngọt hơn cả chocolate.
—
Cơm nước xong cuối cùng tiểu thiếu gia cũng mở hộp chocolate ra, cầm một viên cho vào miệng mình rồi lại cầm một viên đưa đến miệng công, sau đó mới đóng hộp chocolate lại thật cẩn thận.
Công liếc mắt một cái, nghi ngờ liệu tiểu thiếu gia có coi hộp chocolate này thành bảo vật mang đi cất hay không nữa, dù sao không gian logic của anh và tiểu thiếu gia không giống nhau lắm.
Lúc này hai người đang tản bộ bên bờ sông, tiểu thiếu gia muốn đến quảng trường ở gần đó vì có gió đêm thổi rất thoải mái.
Bên bờ sông có nơi chuyên dụng để thả đèn, có bán cả đèn trời. Anh mua một ngọn đèn cho tiểu thiếu gia, thân đèn màu trắng ngà, bên trong có ánh sáng màu vàng ấm áp, bên ngoài có chỗ để viết chữ.
Tiểu thiếu gia cầm bút, không cho công nhìn cậu viết gì. Viết xong mới quay đầu lại.
Cậu gọi tên công.
“Ngu Hành Chu, bây giờ, anh có thích em chút nào không?” Cậu hỏi.
Ngu Hành Chu, bây giờ anh có thích em chút nào không?
Ngu Hành Chu không nói gì, trên mặt sông có rất nhiều ngọn đèn đang trôi, chiếu sáng cả một vùng. Tiểu thiếu gia nửa ngồi xổm trên mặt đất giống như mèo con nhút nhát, cậu nâng ngọn đèn trên tay, ánh vàng ấm áp chiếu lên đôi mắt e lệ mà bất an đang đợi câu trả lời.
Ngu Hành Chu hiểu rõ, tiểu thiếu gia đang đợi anh nói “Có”
Nhưng anh chỉ im lặng nhìn tiểu thiếu gia, xung quanh có người đi qua đi lại, trên quảng trường rất náo nhiệt, có tiếng trẻ nhỏ nô đùa có tiếng cười hạnh phúc của những đôi tình nhân.
Anh nhìn thấy ánh mắt mong chờ của tiểu thiếu gia dần tối xuống.
Tiểu thiếu gia không ép Ngu Hành Chu trả lời.
Cậu thả ngọn đèn vào nước, nhìn đèn trôi ra xa, cùng với những ngọn đèn khác tụ lại một chỗ, xua đi bóng tối mênh mang.
“Ngu Hành Chu” Tiểu thiếu gia vẫn dùng giọng nói mềm mềm giống như không hề biết giận của mình lên tiếng.
Ngu Hành Chu đứng sau lưng cậu trả lời một tiếng.
“Hình như em càng thích anh thêm rồi” Tiểu thiếu gia cười nói, quay đầu lại nhìn Ngu Hành Chu “Phải làm sao bây giờ?”
Ngu Hành Chu nghe thấy tiếng trái tim mình đập rộn rã.
Trước khi anh kịp phản ứng đã kéo tiểu thiếu gia vào ngực, hai đôi môi chạm nhau, hương vị bạc hà chocolate hòa cùng hương sữa chocolate, ngọt ngào êm dịu.
Đầu lưỡi tiểu thiếu gia rất mềm, môi mỏng ướt át, Ngu Hành Chu một tay ôm cậu, giống như kẻ thiếu dưỡng khí xâm lược mỗi một phần không gian trong miệng cậu.
Tiểu thiếu gia len lén kiễng chân ôm cổ Ngu Hành Chu.
Lồng ngực cậu và Ngu Hành Chu kề sát bên nhau, cậu cảm nhận rõ ràng nhịp đập mãnh liệt từ trái tim anh.
Cũng giống như cậu.
Lời tác giả:
Ngu Hành Chu: Tôi vẫn chưa hoàn toàn chìm đắm, tôi rất thích em ấy, nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng được.
Tác giả: Cậu có thể cái mông.