Chương 9: Phiên ngoại (tiếp theo)
Hai ngừoi ngồi trong nhà, hệ thống sưởi hoàn toàn không có khiến cho mùa đông trở nên đặc biệt lạnh lẽo khắc nghiệt, ly trà ấm trong tay cả hai cũng đã sớm nguội lạnh.
“Biện Tang cậu ấy…”
Biện Thương mỉm cười, nụ cười cực kỳ giống người kia nhưng mang thêm vài phần ôn nhu làm tâm Trương Đông Hạo nhói đau.
“Tang ca… Kỳ thực chúng tôi không ở cùng nhau nhưng anh ấy rất tốt, tiền đi làm dành dụm được đều là lo cho tôi, anh ấy nói cuộc sống của anh ấy thật sự rất phức tạp nên mới không muốn tôi sống cùng anh ấy! Tôi rất thương Tang ca, đó là cũng là ngừoi thân duy nhất của tôi!”
Thiếu niên dừng lại một lúc chăm chú nhìn vào tách trà đang dần nguội lạnh, cừoi khổ nhấp một ngụm. Hắn ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, một mực im lặng lắng nghe.
“Chúng tôi khi ấy rất ít khi gặp nhau, cho đến một ngày, Tang ca tới đây và nói với tôi rằng anh ấy lỡ đem lòng đi yêu một nam nhân nọ, mà người đó lại chẳng để ý tới anh ấy, vậy nên anh ấy đau lòng. Tôi còn nhớ rõ quãng thời gian đó Tang ca cách vài ngày lại tới tìm tôi, anh nói rằng rất mệt mỏi, mà chỉ có mình tôi là điểm tựa!”
“Sao cậu ấy lại ngốc như vậy!” Trương Đông Hạo viền mắt phiến hồng khổ sở giữ chặt tách trà trong tay.
Biện
Thương lắc đầu “Có một số chuyện anh không hiểu, vĩnh viễn không hiểu!”
“Tại sao?”
Thiếu niên buồn bã cúi thấp đầu hai vai dường như đang run rẩy, giọng nói có điểm biến đổi “Lần cuối chúng tôi gặp nhau, Tang ca anh ấy thực sự rất tiều tuỵ, nhưng anh ấy vẫn đối với tôi cừoi đến híp mắt, anh ấy nói rằng cuối cùng nam nhân mà anh ấy yêu cũng chịu cười một cách thật lòng với anh ấy, anh ấy còn nói thời gian qua rất nhanh, anh ấy không còn thời gian nữa, muốn tôi tới thay anh ấy diễn vai của anh ấy, sợ rằng khi anh không vui sẽ không ai bên cạnh anh, sợ rằng sau khi anh ấy…”
Lúc này giọng cậu đã khản đặc, từng mảng từng mảng ký ức mơ hồ bất chợt rõ nét đến tim đau. Cố gắng nói ra câu cuối “Anh ấy sợ rằng sau khi anh ấy đi rồi, người đó sẽ quên mất anh ấy …”
“Thực ngốc! Biện Tang em ấy đúng là tên ngốc mà! Tôi làm sao có thể…” Hắn khổ sở rơi lệ, mặt úp vào đôi bàn tay của chính mình không câu nệ mà bật khóc.
Hoá ra hắn đã lầm, hoá ra Biện Tang vẫn luôn yêu hắn, hoá ra hắn chính là tên khốn như vậy, hoá ra…
Trương Đông Hạo như một bệnh nhân tâm thần vội đứng dậy chạy ra ngoài không nói thêm lời nào mặc kệ cho Biện Thương ngơ ngác chưa kịp phản ứng.
Hắn điên cuồng chạy tới khu nhà trọ
trước đây của y, ngây ngốc tìm tới căn phòng quen thuộc ấy, cửa phòng đã được sửa lại, tổng thể cũng đã tu bổ đôi chút, vừa đúng lúc hắn tới trước cửa, người bên trong nhà trùng hợp bước ra ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau cả hai nhất thời đều bất ngờ.
Khoảng 10 giây sau đó thiếu niên trong nhà ấy kéo khăn quàng len lên che hết gần nửa khuôn mặt cúi đầu chạy đi lướt ngang qua hắn.
Trương Đông Hạo thất thần vội giữ lấy tay người kia, khẩn trương gọi lớn “Tiểu Tang!” (Biện Tang còn sống!!!)
Không chờ y trả lời, hắn tiến tới ôm chặt lấy ngừoi kia “Anh rất nhớ em, thời gian qua em đã làm gì? Tại sao lừa dối anh?”
Có quá nhiều câu hỏi mà hắn cần lời giải đáp.
Vốn dĩ dự tính sẽ giả vờ không có chuyện gì nhưng gặp lại cố nhân, kiên cường giả tạo mà Biện Tang cố gắng thiết lập nên hoàn toàn sụp đổ thời khắc gặp lại ấy “Trương Đông Hạo, anh buông ra!”
Nghe thấy người kia lại một lần nữa gọi tên mình, tim hắn một lần nữa trật nhịp “Không được, anh buông ra rồi em sẽ chạy mất!”
“Xin lỗi!”
“Tại sao?”
“Vì tôi sớm đã muốn li khai anh, muốn rằng trong lòng anh Biện Tang tôi lúc nào cũng là hoàn hảo nhất, anh ban đầu muốn có được tôi vì tôi làm anh vui vẻ, nhưng mà tôi lại chẳng phải
thần tiên, phần buồn bã sầu não trong tôi phải tận lực giấu đi, tôi thực sự rất mệt, vậy nên…”
Hắn như sợ hãi điều gì đó càng ôm chặt hơn “Đừng! Em không được đi nữa, em nhất định phải ở lại, sau này và cả sau sau này nữa, nỗi buồn của em, niềm vui của em đều là của anh có được không? Không cần che giấu như vậy, có được không?”
“Anh không tức giận khi tôi lừa dối anh sao?”
“Em không lừa dối anh, đều là anh bức em!”
Biện Tang vừa khóc vừa cười đẩy hắn ra “Anh biết tại sao hôm nay tôi lại quay về đây không?”
Hắn ngơ ngác nhìn y chắc chắn rằng mình chẳng hiểu gì “Tại sao?”
“Vì tôi phát hiện mình còn để quên một thứ!”
Mặt hắn càng ngốc hơn.
“Cho tôi mượn tay trái của anh!”
Trên bàn tay ấy, tại ngón vô danh vẫn như cũ là chiếc nhẫn bạch kim thiết kế đơn giản mà tinh tế, mà hiện tại trong tay y cũng là chiếc nhẫn hệt như vậy.
Họ nhìn nhau không ai nói lời nào, niềm hạnh phúc tưởng chừng đã lạc mất lại vô tình tìm thấy được, mấy năm qua của hắn dùng để chờ đợi cây khai hoa kết quả không hề uổng công.
———————-
() Biện Tang còn sống: đáng lẽ là ẻm die rồi mà may sao lúc bác sĩ trả về ẻm liều mạng tới tìm em trai, trong nhà em trai có giữ lọ rượu thuốc (thần dược) của ông tổ từ xưa để lại. Bệnh được chữa hết (mà ai cũng biết HIV thì đương nhiên k chữa đc nhe ahihi), phục hồi lại từ sớm, tuy nhiên k để cho TĐH biết, Biện Thương thấy anh trai khổ quá nên che giấu dùm. Hết!!!:))