Chương 6
Lúc Sở Tự dùng chìa khóa mở cửa nhà Tô Khuyết thì đập vào mắt là một đống đồ đạc cùng rác rưởi, tiếp đó là mùi thuốc lá cùng mùi rượu nồng đậm không ngừng lan ra.
“Ầm—-” Sở Tự vừa mới bước vào thì có thứ gì đó từ bên trong bị ném ra, đập trúng chân cậu.
Tiếp đó là một giọng nam suy sút sắc bén pha giữa đàn ông cùng trẻ con vang lên: “Ai cho phép anh vào đây? Không phải tôi đã nói khoảng thời gian này không cho phép ai quấy rầy à?”
Nhìn hết thảy trong phòng, Sở Tự yên lặng đánh giá, đứa nhỏ này quả thực đang rất suy sụp.
Đầu tiên là bị người đóng thế Lâm Khinh Vũ nghịch tập, tiếp đó là tin đồng bị bao dưỡng tuông ra, fan trên mạng bắt đầu chửi mắng, kim chủ vứt bỏ, IP bị Lâm Khinh Vũ đoạt đi… mà hiện giờ thì ngay cả người đại diện cũng không cần, công ty cũng muốn từ bỏ…
Quả thực không suy sụp cũng uổng.
“Tô Tô đừng nháo loạn mà, Tô Tô. Công ty vừa đổi người đại diện cho em, đừng nháo mà.” Trợ lý của Tô Khuyết thấy vậy thì vội vàng tiến tới an ủi, sợ Tô Khuyết gây ra ấn tượng không tốt với Sở Tự.
Cô vẫn thực đau lòng cho đứa nhỏ này, rõ ràng bây giờ công ty đã từ bỏ Tô Khuyết, nếu lại còn đắc tội người đại diện mới thì tương lai quả thực không còn gì để nói nữa.
Tô Khuyết nhất thời không kịp phản ứng, giật bắn người túm lấy Tiểu Vương: “Đổi người đại diện, vì sao lại đổi người lại diện, sao không nói gì với tôi, anh Trương đâu? Tề Dự không cần tôi, ngay cả anh Trương cũng không cần tôi nữa sao?”
Tề Dự chính là kim chủ của Tô Khuyết, là một vị đại gia trẻ tuổi đầy hứa hẹn.
Trước kia Sở Tự từng gặp qua một lần, có thể nhìn ra Tô Khuyết có vài phần thật lòng với vị kim chủ này…
Tiểu Vương không biết nên trả lời thế nào.
“Xin chào, Tô Khuyết, tôi là người đại diện mới của cậu, Sở Tự. Hi vọng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.” Sở Tự tiến tới, trực tiếp mở lời giới thiệu.
Lúc này Tô Khuyết mới chú ý tới Sở Tự, bất quá vẫn không thể tiếp nhận sự thật mình bị từ bỏ, liền gào lên: “Sở Tự, là Sở Tự không có đạo đức nghề nghiệp quy tắc ngầm nghệ nhân kia à, không phải anh ta là người là Hán Ngữ à? Sao lại qua Tinh Quang rồi, vì sao các người lại để anh ta làm người đại diện của tôi, các người cảm thấy Tề Dự không cần tôi nữa thì tôi chẳng là gì à?”
Mấy ngày này Tô Khuyết vẫn luôn ru rú trong nhà xem tin tức, tin về mình, về Lâm Khinh Vũ…
Bất quá càng xem thì càng chán nản, tính tình lại càng táo bạo hơn… Mấy hôm trước tin tức về Sở Tự bùng nổ dữ dội như vậy, Tô Khuyết không thấy là chuyện không có khả năng.
“Các người thấy Tề Dự không cần tôi nữa thì liền tùy tiện quẳng tôi cho một người như vậy à? Tôi nói cho các người biết, không có khả năng đâu, tuyệt đối không có khả năng Tề Dự không cần tôi, chỉ là tạm thời thôi, là tạm thời…” Có lẽ nhận ra được sự thật, Tô Khuyết bắt đầu bật dậy lục lọi lung tung, ý đồ tìm kiếm thông tấn khí của mình: “Anh Trương đâu? Anh Trương đâu rồi, tôi phải gọi điện cho anh Trương, gọi cho công ty, tôi không cần đổi người đại diện, tôi không cần Sở Tự làm người đại diện, tôi không cần…”
Tâm thần Tô Khuyết dần dần trở nên cuồng loạn: “Tôi không cần, tôi không cần——”
“Tô Tô——” Nhìn Tô Khuyết như vậy, Tiểu Vương thực sốt ruột nhưng cũng không biết làm thế nào ngăn cản, ngay cả kéo cũng không kéo nổi.
Nhìn Tô Khuyết nổi điên, Sở Tự trực tiếp cầm ấm trà nguội lạnh trên bàn rót ra một ly, sau đó bước tới hất thẳng vào mặt Tô Khuyết: “Cậu không muốn cũng phải muốn, kim chủ đã không cần cậu, phim cũng bị Lâm Khinh Vũ cướp, công ty cùng người đại diện trước đều đã buông tha cậu, thanh danh cậu thì tồi tệ không còn gì để nói… Bây giờ tôi chính là người đại diện của cậu, ván đã đóng thành thuyền, đây chính là sự thật, không có cách nào thay đổi!”
Tô Khuyết bị tạt nước tới giật bắn, không dám tin nhìn Sở Tự.
“Anh Sở—–” Tiểu Vương cùng Tiểu Giang thấy Sở Tự hành động như vậy cũng kinh ngạc không thôi, làm gì có người đại diện nào đối xử với nghệ nhân như vậy a.
Sở Tự nhìn chằm chằm Tô Khuyết, từng câu từng chữ nói: “Hiện giờ chúng ta đã ngồi chung một thuyền, cậu chỉ có thể dựa vào tôi, mà tôi cũng chỉ có thể dựa vào cậu mà thôi.”
Tô Khuyết vẫn không muốn tiếp nhận sự thật này: “Anh—- anh nghĩ hay quá nhỉ, cho dù Tề Dự không cần tôi, không ai cần tôi thì tôi cũng không leo lên chung một thuyền với anh đâu!”
Bị tin tức trên mạng tẩy não, Sở Tự trong lòng Tô Khuyết chính là một tên ɖâʍ dật bỉ ổi.
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ là người đại diện của cậu, chỉ có quan hệ trong công việc mà thôi. Tôi rất có đạo đức nghề nghiệp, tuyệt đối sẽ không ra tay với nghệ nhân của mình.” Sở Tự lạnh lùng nói.
Tô Khuyết rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, ngã rạp xuống đất thì thào: “Tề Dự, anh Trương, công ty… bọn họ thật sự, thật sự không cần tôi nữa sao?”
“Tô Tô—–” Tiểu Vương nhìn Tô Khuyết mà đau lòng không thôi.
Thế nhưng Sở Tự lại không chút lưu tình vạch trần sự thực: “Đúng vậy—-”
“Ô oa oa oa—–” Rõ ràng ý thức được sự thật này, Tô Khuyết giống hệt như quả bóng xì hơi, vô lực nằm xụi lơ dưới đất, thống khổ khóc.
Sở Tự ngồi xuống ghế, chờ Tô Khuyết khóc đã, phát tiết đã rồi mới bước qua đỡ Tô Khuyết đứng dậy: “Đừng khọc nữa, nước mắt của đàn ông không dễ rơi, nếu không phải chuyện cốt yếu thì tuyệt đối không thể khóc, mau chóng thu hồi rồi tỉnh táo lại cho tôi, cậu đã không còn là miếng thịt tươi đắt đỏ nữa, sau này bớt kiêu căng mắng người này chửi người kia đi, nếu còn tiếp tục như vậy, xã hội này sẽ dạy cho cậu biết vị trí thực sự của mình ở đâu.”
“Chính là, chính là hiện giờ không còn ai cần tôi nữa, anh Trương…. anh Trương cũng không còn là người đại diện của tôi…” Trong giọng nói của Tô Khuyết có chút nghẹn ngào, nghiễm nhiên bản thân cậu ta cũng ý thức được sự thực này.
Trước kia có người nuông chiều cậu nịnh nọt cậu, chẳng qua là vì kim chủ của cậu mà thôi.
Bây giờ kim chủ không còn, cậu cũng chẳng còn gì nữa.
Sở Tự trầm mặc, nhìn Tô Khuyết nói: “Cậu vẫn còn có tôi.”
Cho dù Tô Khuyết không nguyện ý thì bọn họ cũng đã bị cột lại cùng một chỗ.
“Anh… anh thì có ích lợi gì chứ? Thanh danh của anh bây giờ cũng chẳng tốt đẹp gì, tài nguyên cũng chẳng có, mười mấy năm chỉ dẫn dắt được một mình Đàm Thành, anh làm người đại diện cho tôi, hai chúng ta chẳng phải ch.ết chắc rồi à?” Tô Khuyết là đứa nhỏ thành thật thiếu tâm mắt, khóc lóc một trận liền nói ra hết suy nghĩ trong lòng, một chút cũng không giữ mặt mũi cho người đại diện mới của mình.
Tiểu Vương nhìn mà lo lắng không thôi, chỉ sợ Sở Tự bực mình từ bỏ luôn Tô Khuyết…
Bất quá, sức chịu đựng của Sở Tự khá lớn, nghe Tô Khuyết nói vậy cũng không hờn giận, chỉ lau đi nước mắt rồi nói: “Ít nhất tôi cũng từng là người đại diện dẫn dắt ra ảnh đế, hơn nữa trước mắt tôi chỉ có một mình cậu là nghệ nhân, có thể dốc toàn bộ tâm trí lên người cậu, so với anh Trương nào đó của cậu, tôi nghĩ mình có ưu thế về mặt chuyên nhất.”
Tô Khuyết ngây ngốc nhìn Sở Tự, cậu thực không ngờ Sở Tự lại có thể nói ra những lời này.
“Đi rửa mặt chỉnh trang lại cho sạch sẽ, nhìn bộ dáng của cậu bây giờ kìa.” Nhìn gương mặt đầy nước mắt nước mũi hốc hác suy sút của Tô Khuyết, Sở Tự thực ghét bỏ: “Cậu vốn đã không có thực lực, không có kỹ năng diễn xuất, thứ duy nhất đáng tiền chính là gương mặt này, nếu ngay cả nó mà cũng không còn thì cho dù tôi là Đại La Kim Tiên cũng không có cách nào cứu vãn… Chờ cậu chỉnh trang lại sạch sẽ rồi chúng ta mới bàn chuyện công việc.”
Có lẽ nhận rõ sự thật, có lẽ tính cách vốn không quá kém như lời đồn đãi, Tô Khuyết đang ngẩn người, nghe thấy Sở Tự ra lệnh thì ngoan ngoãn
‘ừm’
một tiếng rồi chạy ù vào phòng tắm.
“Anh Sở, anh đừng giận Tô Tô. Tô Tô tuổi còn nhỏ nên tính tình hơi kiêu căng một chút, bất quá bản tính không xấu.” Tiểu Vương có vẻ rất thích nghệ nhân Tô Khuyết này, có thể thấy ngày thường Tô Khuyết đối xử với trợ lý của mình cũng không tệ.
Sở Tự xoa xoa cằm nhìn đối phương: “Yên tâm, Tô Khuyết hiện giờ là nghệ nhân của tôi, có vinh cùng hưởng có nạn cùng chịu, đạo lý này tôi hiểu.”
Không riêng gì Tô Khuyết, bản thân Sở Tự cũng cần phải tẩy trắng cùng chứng minh thực lực của mình.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Sở Tự, không biết vì sao Tiểu Vương tự dưng có ảo giác Sở Tự đáng tin hơn hẳn người đại diện cấp A đã dẫn dắt ra một nhóm nghệ nhân xuất sắc của Tô Khuyết trước đó.
Nhất định là ảo giác.
****
Có lẽ xem Sở Tự là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Tô Khuyết rất nhanh đã rửa mặt sạch sẽ đi ra, quầng thâm dưới mắt không che đi được, bất quá mặt đã rửa sạch, râu cũng cạo đi, thoạt nhìn tràn đầy sinh lực hơn hẳn.
Sở Tự liếc mắt nhìn một cái, cơ bản khá hài lòng.
“Kỳ thực kim chủ không cần cậu cũng không phải là chuyện xấu.” Hai người vừa mới ngồi xuống, Sở Tự đã nói một câu như vậy.
Rất ít người đại diện thẳng thắn nói về chuyện nghệ nhân bị bao dưỡng, vừa nãy là Tô Khuyết không quá tỉnh táo… Hiện giờ vừa nghe thì sắc mặt Tô Khuyết liền biến đổi. Ngay cả Tiểu Vương cũng không tốt cho lắm.
“Người sống trên đời này xét đến cùng thì vẫn phải dựa vào chính mình, cậu có thể nhất thời đi đường tắt nhưng không thể đi cả đời, chỉ có dựa vào bản thân mới có thể tiến xa hơn lâu hơn.” Lời nói của Sở Tự không hề có ý tứ xem thường hay khinh miệt chuyện Tô Khuyết từng bị bao dưỡng, chỉ nhàn nhạt nói ra suy nghĩ của mình: “Hiện giờ trong giới giải trí này có không ít minh tinh dựa vào sắc vóc thanh xuân của mình để đổi lấy tài nguyên từ người bao dưỡng, bất quá cậu cứ chờ mà xem, tới một độ tuổi nào đó, bọn họ phải tẩy trắng thanh danh mới có thể tiếp tục kéo dài con đường nghệ thuật của mình, bằng không đều lụi bại… Mà cậu bây giờ chẳng qua chỉ là tiến hành sớm hơn mà thôi.”
Sở Tự nhìn Tô Khuyết: “Dựa vào bán mình để nổi tiếng chỉ là bữa cơm thanh xuân, trừ phi gặp được chân ái, tôi không phủ nhận khả năng này, bằng không khi tới độ tuổi hoa tàn ít bướm, dung mạo xuống sắc, cho dù cậu không muốn chia tay thì kim chủ cũng đá cậu đi…
Những chuyện thế này ở trong giới, cậu sớm đã nhìn tới quen mắt.
Lời này của Sở Tự chọt trúng tâm tư Tô Khuyết, Tô Khuyết liền chăm chú lắng nghe.
“Ngành nghệ thuật chú trọng danh tiếng này nói trắng ra chính là ăn cơm thanh xuân mà thôi… Cho dù cậu nổi tiếng cỡ nào, nếu không đi đúng đường thì cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, đảo mắt liền trở thành quá khứ. Nhớ rõ minh tinh An Nam của tám chín năm trước không? Năm đó anh ta nổi tiếng cỡ nào, chỉ cần mở TV lên thì gần như nhìn thấy anh ta xuất hiện trong tất cả các bộ phim được chiếu, ngay cả nhóm ảnh đế kỳ cựu cũng phải nể mặt, chính là sau đó thế nào? Anh ta tự tìm đường ch.ết, tự làm khán giả mất đi độ hảo cảm với mình, nhìn anh ta bây giờ xem…” Sở Tự lạnh nhạt nói: “Bây giờ anh ta căn bản không đáng xách dép cho đám người mới, toàn đóng những vai như ông chồng ngoại tình hay kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác, phân cảnh thì thiếu, lại còn làm người ta chán ghét, suốt ngày chỉ có thể nhận việc mặc đồ thú đứng ngoài sân ga để kiếm tiền…
Sở Tự từng câu từng chữ nói: “Mà trong số những ngôi sao từng nổi tiếng, anh ta như vậy đã có thể xem là khá tốt rồi. Nhìn lại đi, người càng thảm hơn đâu đâu cũng có!”
Sở Tự thẳng thắn nói.
Ý thức được những lời Sở Tự nói đều là sự thật, Tô Khuyết nháy mắt cảm thấy sống lưng lạnh toát, tự dưng nghĩ tới không biết sau này mình sẽ thế nào, sẽ có kết cục ra sao.
Mà hết thảy những điều này, người đại diện trước kia của cậu không hề nói tới.
Khi đó, cậu ỷ mình được bao dưỡng, ỷ mình có tài nguyên tốt, mỗi ngày đều ngây ngây ngốc ngốc kiếm tiền mà không có lý tưởng…
“Trong cái giới giẫm đạp nhau mà leo lên này, người thất bại thực sự rất nhiều. Muốn tồn tại lâu dài đồng thời thu được cả danh cả lợi thì chỉ có hai con đường để đi, một là trở thành nghệ nhân kỳ cựu, dựa vào kỹ năng diễn xuất giật lấy giải ảnh đế để chứng minh chính mình, sau này sẽ không ngừng nhận được những vai diễn lớn, cho dù già đi vẫn có thể đóng phim, giá trị không rớt danh vọng không giảm. Còn con đường thứ hai chính là kinh doanh, lúc còn là tiểu thịt tươi nóng sốt thì cố gắng kiếm thật nhiều tiền, tới độ tuổi nhất định thì bắt đầu gầy dựng sự nghiệp của riêng mình, mở công ty, làm ông chủ bồi dưỡng người mới, đừng đầu tư, đầu tư có tính phiêu lưu rất cao, có tiền thì cứ mua nhà mua đất, mấy thứ này mới đảm bảo.” Sở Tự phân tích rõ ràng.
Hầu kết Tô Khuyết khẽ nhúc nhích, ánh mắt chờ mong nhìn Sở Tự: “Anh Sở, kia anh cảm thấy tôi là loại nào?”
Người tiến vào giới này đều hi vọng chính mình có thể đi trên con đường thứ nhất, kia mới là nghệ thuật gia danh lợi song thu, người người kính trọng.
Thế nhưng… sự thực cũng thực tàn khốc….
“Thứ hai, muốn làm ảnh đế thì phải có thiên phú cùng tư chất, cậu không có tài năng trời cho, bắt buộc phải đi con đường thứ hai.” Sở Tự không chút lưu tình đả kích.
Tô Khuyết có chút mất mác: “Anh Sở—-”
Con đường thứ hai cần có tài nguyên cùng nâng đỡ, hiện giờ thanh danh của cậu thối như vậy, tài nguyên thì không có, thật sự có thể đi được sao?
“Chuyện dài lâu không cần nghĩ tới, hiện giờ đó không phải điều chúng ta cần lo lắng. Hiện giờ tuy thanh danh của cậu tuy thối nhưng tốt xấu gì người xem cũng biết tới cậu, cho dù bị bôi đen nhưng vẫn tốt hơn người không có danh tiếng.” Sở Tự chậm rãi nói: “Bộ phim tốt nhất của cậu đã bị Lâm Khinh Vũ đoạt đi, số còn lại cũng bị hủy hợp đồng đổi người khác, chỉ còn lại vai nam chính trong bộ phim
‘chuyện tình hoa hồng’
, trước mắt bọn họ không có ý đổi người, bộ phim này chỉ cần có diện mạo là hút được fan, cậu chỉ cần cải thiện một chút kỹ năng diễn xuất nữa thôi, cho dù không còn kim chủ thì vẫn có thể nổi lên, không sợ không có phim để đóng tiếp.”
Sở Tự khựng lại, có chút lo lắng: “Đây là cơ hội cuối cùng của cậu, phải biết nắm chắc, lần này nếu không làm tốt thì cậu thực sự sẽ lụi tàn, không thể cứu vớt được nữa. Cậu phải cẩn thận cho tôi, cho dù chỉ là phim ngắn nhưng vẫn cần kỹ thuật diễn xuất, nếu tiếp tục làm bình hoa như trước kia thì chắc chắn sẽ ăn mắng, nhớ kỹ, hiện giờ cậu không còn kim chủ nâng đỡ nữa đâu.”
“Nhưng… nhưng mà, anh Sở, tôi không… không biết diễn a.” Tô Khuyết nhỏ giọng nói.
Lúc mới tiến vào giới này Tô Khuyết cũng từng có giấc mộng ảnh đế, từng khắc khổ luyện tập kỹ năng diễn xuất, thế nhưng thiên phú không có, có luyện cũng không được.
Bởi vì, Tô Khuyết chỉ đành cam chịu, trở thành bình hoa được kim chủ nâng đỡ mà nổi tiếng.
Sở Tự cũng không ngoài ý muốn, vốn cũng không chờ mong quá lớn: “Tôi biết, tôi sẽ giúp cậu, còn một tháng mới bắt đầu quay, chúng ta phải chuẩn bị kĩ càng, hảo hảo nghiên cứu vai diễn, cho dù chỉ là phim thần tượng nhưng cậu phải cư xử thực chuyên nghiệp.”
Năm đó, kỹ năng diễn xuất của Đàm Thành cũng là do cậu từng chút từng chút luyện tập, giúp đỡ đối phương tôi rèn mài dũa…