Chương 51
Viên Tiệp thực cảnh giác đám cảnh sát này, lúc gọi điện vẫn luôn nắm chặt khẩu súng trong tay, ngay cả cơ giáp tùy thân cũng trong trạng thái có thể khởi động bất kỳ lúc nào.
Chỉ cần cảm thấy có một điểm không đúng, anh sẽ lập tức khởi động cơ giáp.
Bất quá sau khi nghe thấy những cuộc gọi của anh, nhìn ra thân phận anh không bình thường nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Viên Tiệp vừa gọi điện xong, còn không tới mười lăm phút một đội binh sĩ cầm súng chạy tới bao vây cả gara ngầm này.
Phi thuyền của bọn họ từ thủ đô trực tiếp bay qua đây.
“Tướng quân—–” Người dẫn đầu cung kính dùng nghi thực quân đội chào Viên Tiệp.
Viên Tiệp hướng người nọ gật đầu: “Xin chào Giang thiếu tá, trễ vậy rồi còn làm phiền anh.”
Nhóm binh sĩ chỉnh tề bao vây đám cảnh sát xen lẫn xã hội đen ở bên trong, vị cảnh sát Lưu kia lập tức sợ tới mức ngã rạp xuống đất, tè ra quần.
Tác oai tác quái ở khu này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gã gặp phải nhân vật lớn như vậy.
Cũng không biết vị tình nhân của thái tử xã hội đen kia xảy ra chuyện gì, vốn cứ tưởng chỉ hỗ trợ giáo huấn một tên dân thường không có bối cảnh mà thôi, nào ngờ đâu đối phương cư nhiên có thân phận lớn tới vậy.
Viên Tiệp trẻ tuổi như vậy đã có thể leo lên vị trí tướng quân, có thể nhìn ra bối cảnh gia thế phải cực kỳ cường hãn.
Nhân vật cỡ này đừng nói bọn họ, cho dù là cấp trên của bọn họ cũng không dám trêu chọc.
Lúc nhìn thấy nhóm binh sĩ vũ trang tận răng ôm súng chạy vào bao vây, cảnh sát Lưu đã biết mình xong đời, không riêng gì cả, lần này kinh động tới người bên thủ đô, chỉ sợ cấp trên của gã cũng bị kéo vào.
Sau khi lực lượng vũ trang bao vây khu gara này, không tới một giờ, thị trưởng cùng cục trưởng cục cảnh sát đầu mướt mồ hôi vội vội vàng vàng chạy tới.
Xưa giờ bọn họ vẫn luôn dung túng cùng kết giao với đám xã hội đen kia, quả thực không nghĩ tới có ngày lại chọc trúng một nhân vật lớn cỡ này.
“Trong khu vực tôi quản lý xuất hiện tình trạng mang súng phi pháp, lại còn chặn đường bao vây ý đồ rây rối, quả thực là tôi quá thất trách, không quản nghiêm cấp dưới, ngàn sai vạn vai đều là lỗi của tôi.” Nhìn thế trận trước mắt, thị trưởng cũng thầm hiểu không tốt, sắc mặt trắng bệch cuống quít giải thích, bất quá nhìn Viên Tiệp lại không biết nên xưng hô thế nào: “Không biết, ngài đây… xưng hô thế nào?”
Gã chỉ biết Viên Tiệp là nhân vật lớn trong quân bộ, bất quá không rõ là người nào.
Viên Tiệp cũng không nhiều lời, trực tiếp dùng thông tấn khí mở chứng minh thân phận rồi đưa tới trước mắt thị trưởng.
Mồ hôi lạnh trên trán gã thị trưởng lại càng túa ra nhiều hơn: “Làm… làm trung tướng kinh hách, thực sự thực sự là thất trách của tôi….”
Gã quả thực muốn tự tát vào mặt mình.
Tuy nhìn ra thân phận Viên Tiệp không tầm thường nhưng quả thực không ngờ chức vị của Viên Tiệp lại lớn tới vậy, so sánh với nhóm đồng lứa đã là cực kỳ xuất sắc, thế nhưng vẫn không tính là gì cả, dù sao trong nhóm cấp trên vẫn có nhân vật cường đại hơn, chính là thị trưởng lăn lộn trong giới chính trị đã lâu, vừa thấy chứng minh thân phận liền biết gia thế của Viên Tiệp…
Vị này quả thực chính là
‘thái tử gia’
chân chính.
Bản thân là trung tướng không nói, em trai chính là thái tử phi tương lai được Đế hậu chỉ định, cha là một trong năm vị đại nguyên soái của An Sâm đế quốc.
Đừng nói gã, cho dù lạ vị đứng sau gã có đứng trước mặt Viên Tiệp thì cũng phải khúm núm vì sợ đắc tội với cha Viên Tiệp.
Cũng không biết đám tôm tép nhà Hiên Viên bị cái gì, tự nhiên lại trêu chọc vị này.
“Đúng là thất trách, trước hôm nay tôi không hề biết An Sâm đế quốc phát sinh những chuyện như vậy. Dùng súng phi pháp, cảnh sát kết bè kết phái với xã hội đen, lại còn dùng bạo lực uy hϊế͙p͙ dân chúng, hở ra là mời người ta về làm khách, cảnh sát không chịu xử lý, ngược lại bao che dung túng… S thị các người, hôm nay quả thực đã làm tôi lĩnh giáo được nhiều điều, tốt, tốt lắm, cực kỳ tốt.” Viên Tiệp không hề lưu lại chút mặt mũi nào cho đối phương, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Cục trưởng cục cảnh sát, cảnh sát Lưu cùng đám du côn thấy thị trưởng ngày thường vẫn luôn làm hùm làm hổ trước mặt bọn họ, thế mà hiện giờ lại khúm núm trước mặt Viên Tiệp như vậy, trong lòng bọn họ cũng lạnh ngắt, mồ hôi lạnh túa túa ra.
Thị trưởng không dám cãi lại một câu, chỉ không ngừng nhận lỗi: “Đều tại tôi thất trách, đều tại tôi thất trách, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tr.a rõ ràng, thanh trừng cả S thị, tuyệt đối không để sự tình thế này phát sinh nữa.”
“Ông đương nhiên phải điều tr.a rõ ràng, tôi đang chờ xem kết quả đấy.” Giọng điệu Viên Tiệp từ đầu tới cuối vẫn lạnh như băng.
Thị trưởng vội vàng nói: “Tôi nhất định sẽ khai báo rõ ràng với trung tướng.”
Ông biết, lần này đắc tội Viên gia, ngay cả vị cấp trên đứng sau cũng không dám ra mặt bảo vệ ông.
“Không phải khai báo với tôi, mà là với dân chúng, với xã hội cùng quốc gia.” Khóe môi Viên Tiệp cong lên lộ ra nụ cười mỉa mai, chỉnh lại lời đối phương.
Lúc này vị thị trưởng kia chỉ cúi đầu không dám lên tiếng, trong lòng gã đã hiểu rõ, cuộc đời chính trị của mình tới đây là chấm hết.
Viên Tiệp liếc mắt: “Tôi chờ kết quả của ông đấy.”
“Đương… đương nhiên…” Thị trưởng cười gượng, hiện giờ phương pháp tốt nhất là cố gắng che dấu hoặc thu nhỏ phạm vi sự việc lại, để người liên lụy càng ít càng tốt.
Viên Tiệp lười tiếp tục vô nghĩa với đối phương: “Còn vấn đề gì nữa không? Không thì tôi đi trước… à, có cần chúng tôi phối hợp tới cảnh cục làm bảng ghi chép nữa không vậy?” Nói tới đây, anh đảo mắt nhìn về phía cảnh sát Lưu đang chật vật bên kia.
Đũng quần cảnh sát Lưu đã sớm ướt nhẹp.
Thị trưởng nào dám ngăn cản: “Mời… mời ngài…”
“Chuyện này tôi sẽ phản ánh lên cấp trên, các người—– tự giải quyết cho tốt đi.” Sau đó, Viên Tiệp liền dẫn Sở Tự rời đi.
Thị trưởng vẫn còn muốn nói gì đó, bất quá Viên Tiệp căn bản không cho gã cơ hội này.
Viên Tiệp vừa đi, nhóm bộ đội vũ trang cũng rút lui.
Lưu lại đám thị trưởng không ngừng túa mồ hôi lạnh, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, lần này bọn họ xong đời rồi.
Người tình của Hiên Viên Hoàng rốt cuộc làm sao chọc trúng vị sát tinh này a?
*****
Sở Tự cùng Viên Tiệp rời khỏi hầm ngầm đỗ xe liền trực tiếp lên xe huyền phù của quân bộ. Giang thiếu tá tuy không biết vì sao Viên Tiệp lại xuất hiện ở một nơi long xà hỗn tạp thế này, bất quá cũng không hỏi nhiều, thế nhưng nhìn thấy bàn tay nắm chặt của anh cùng Sở Tự thì không khỏi tò mò: “Tướng quân, không biết vị này là…”
Trong ấn tượng thì vị trung tướng này đã độc thân rất nhiều năm, hơn nữa vẫn luôn giữ hình tượng lãnh đạm cấm dục a.
Lẽ nào lần này cuối cùng cũng thông suốt, bắt đầu yêu đương?
Mà cũng vì người tình nhỏ nên mới chạy tới nơi nhỏ bé hỗn tạp này…. Anh đang tận mắt nhìn thấy một tiết mục thiếu gia nhà giàu yêu thương dân chúng bình dân sao?
Gia tộc trung tướng chính là hào môn thế gia, bọn họ sẽ đồng ý sao?
Đầu óc suy nghĩ miên man không ngừng, hơn nữa nhìn quần áo thực bình thường của Sở Tự, Giang thiếu tá cảm thấy mình đã đoán đúng.
“Người yêu của tôi.” Viên Tiệp cúi đầu nhìn Sở Tự, ánh mắt ôn nhu tới mức có thể tích ra nước, lúc nói những lời này, vành tai anh cũng vô thức đỏ ửng.
Nhiều năm như vậy.
Anh rốt cuộc có thể công khai nắm tay Sở Tự cùng nói ra những lời này.
Nhìn bộ dáng của Viên Tiệp, lại liên tưởng tới sườn mặt khí phách của anh lúc còn ở dưới hầm, Sở Tự không hiểu sao lại cảm thấy anh thực đáng yêu, bàn tay đang nắm tay Viên Tiệp vô thức siết chặt hơn.
Cậu tựa hồ nhìn thấy vành tai Viên Tiệp trở nên đỏ ửng, anh nhất định rất thương cậu, nên mới thẹn thùng như vậy!
Nhìn bàn tay nắm chặt của Viên Tiệp cùng Sở Tự, không hiểu sao Giang thiếu tá đột nhiên cảm thấy mặc dù hai người trước mắt không hề nói gì nhưng anh lại bị vứt cẩu lương đầy mặt, còn có biểu tình thẹn thùng hạnh phúc của tướng quân nhà bọn họ thực manh a.
Tóm lại, so với hình tượng thế ngoại cao nhân nghiêm nghiêm nghị nghị trước kia có nhân tính hơn.
Bản thân Giang thiếu tá cảm thấy, Sở Tự cùng Viên Tiệp ở cùng một chỗ nhìn thực xứng, chính là không biết tương lai Viên nguyên soái nhà bọn họ có đồng ý để tướng quân cùng vị Sở này ở cùng một chỗ hay không.
Khoảng cách môn đăng hộ đối cũng quá lớn đi.
Nhìn bộ dáng ngọt ngọt ngào ngào của hai người, Giang thiếu tướng đã bổ não tới cảnh tương lai hai người muốn kết hôn, nguyên soái đại nhân liền nổi trận lôi đình phản đối, muốn chia rẽ uyên ương, trình diễn tiết mục lọ lem thường thấy.
“Bộ dáng oai hùng của anh vừa nãy dưới hầm, tôi cho anh một trăm linh một điểm luôn, thích chưa.” Ngồi không nhàm chán, Sở Tự liền nổi hứng trêu chọc Viên Tiệp: “Thật nhìn không ra a, từ nhỏ anh đã luôn giữ mô phạm thiếu gia hoàn mỹ, giả vờ nghiêm nghị một chút liền đầy khí thế, ngay cả tôi cũng khiếp sợ luôn a! Ai cũng sợ anh hết.”
Trước kia cậu thực sự không tưởng tượng được Viên Tiệp còn có một mặt như vậy.
Hình ảnh kia khá giống ba ba Sở Tùng Bách nhà cậu, quả nhiên cán bộ kỳ cựu không hổ là bạn vong niên của Sở Tùng Bách, cứ như là chân truyền.
Trước mặt Sở Tự, Viên Tiệp thực khiêm nhường: “Không phải bọn họ sợ anh, anh chẳng qua cũng chỉ mượn oai ba ba, cáo mượn oai hùm mà thôi. Nếu chỉ với thân phận một trung tướng quen thì chẳng có tác dụng gì trong mắt nhiều người.
Mặc dù được khen ngợi nhưng Viên Tiệp cũng không tự phụ, trong lòng anh hiểu rất rõ, còn trẻ như vậy đã có thể ngồi lên vị trí trung tướng cũng nhờ vào gia thế cùng uy quyền của cha mình.
Nếu bản thân anh tự nỗ lực thì căn bản không thể thuận lợi leo tới vị trí này.
Vì thế, anh biết rõ, so với Sở Tự mình cũng không xuất sắc gì.
Ngược lại trong mắt anh, Sở Tự hoàn toàn không dựa vào sức lực của gia tộc, chỉ dựa vào khả năng của mình lăn lộn trong giới tới tận hôm nay, cậu mới thực sự là người lợi hại, có quyết đoán.
“Cho dù có uy danh của bác Viên thì bản thân anh cũng phải không chịu thua kém, lại còn cố gắng kiên trì mới có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay. Trong giới có rất nhiều người như vậy, nhị đại cũng nhiều, thế nhưng được mấy người giỏi giang như anh chứ? Ngược lại ăn chơi phá của thì đâu đâu cũng có.” Sở Tự không đồng ý với cách nói của anh, trong mắt cậu Viên Tiệp là một người cực kỳ xuất sắc.
Viên Tiệp lắc đầu: “Anh thì cảm thấy nếu trước kia em cũng chọn con đường này thì nhất định có thể làm tốt hơn, tiến xa hơn.”
Anh vẫn luôn cảm thấy tính cách cứng nhắc của mình có chỗ thiếu hụt rất lớn.
“Thôi thôi, anh đừng dát vàng lên mặt tôi. Đức hạnh mình thế nào tôi rõ nhất, anh từ nhỏ đã là hình mẫu trong lòng các cụ rồi, người nào người nấy cũng cảm thấy anh tốt, mà tôi từ nhỏ đã là hình mẫu phản diện, vừa nhắc tới tôi, bọn họ liền nói tôi phản nghịch, chỉ hận không thể thay thế cha mẹ quản giáo tôi… nếu tôi thực sự đi con đường giống anh, ngày ngày giao tiếp bọn họ, hở ra lại bị gọi đi nói chuyện, tôi nhất định sẽ phát điên.” Tuy cảm thấy Viên Tiệp rất tốt, bản thân cậu hiện tại không tốt cho lắm.. bất quá nếu cho cậu một cơ hội làm lại từ đầu, cậu vẫn không làm một vị thiếu gia mẫu mực nỗi.
Cậu vẫn luôn cho rằng mình sống là vì mình, không cần quá để ý tới cái nhìn của người khác, đây cũng là ý tứ của mẹ cậu.
Viên Tiệp kéo tay cậu, giọng điệu ôn nhu: “Em đừng châm biếm mình như vậy, làm gì mà mọi người đều xem em là hình mẫu phản diện chứ? Bác Mặc Sĩ không phải rất thích em, cảm thấy em rất tốt à?”
Mặc Sĩ là họ của thủ tướng.
Từ nhỏ tới lớn vị thủ tướng này vẫn luôn yêu thích Sở Tự, vừa thấy Sở Tự liền khen ngợi.
“Là vì bác Mặc Sĩ có quan hệ tốt với mẹ nên mới đối xử với tôi đặc biệt như vậy. Có một lần sinh nhật bà, bác ấy còn tặng một bức tranh mà, làm tôi cứ nghi ngờ bác ấy yêu thầm mẹ… Khi đó tôi còn hỏi mẹ, vì sao bác Mặc Sĩ tốt như vậy mà mẹ không kết hôn với bác ý, cứ nhất quyết phải kết hôn với ba ba.” Nhớ lại trước kia, Sở Tự không thể không thừa nhận lúc còn bé, có rất nhiều vị trưởng bối đối xử với cậu rất tốt.
Mà những người này, trong quyển tiểu thuyết
‘Trọng Sinh Chi Nam Thần Công Lược’
lại không có được kết cục tốt…
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Sở Tự chọn trọng sinh trở về chứ không luân hồi chuyển thế.
Đời này, Lâm Khinh Vũ đừng mơ tưởng hãm hại được những người cậu để ý.
Viên Tiệp ẩn ý nhìn Sở Tự, nhẹ giọng nói: “Dì Phùng thực sự rất thích bác Sở. Mẹ anh nói, lúc dì Phùng còn trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng điều khiển cơ giáp của bác Sở liền yêu thích.”
Những chuyện như tình, từ đó tới giờ không có cách nào khống chế.
“Lúc ba tôi còn trẻ… quả thực chính là một tên nhóc mặt trắng.” Tướng mạo phần lớn được di truyền từ cha, Sở Tự không thể không thừa nhận điểm này.
Viên Tiệp: “…”
Giang thiếu giáo vô tình nghe trộm được đoạn nói chuyện của Viên Tiệp cùng Sở Tự, lúc này liền hiểu ra những màn tưởng tượng cùng bổ não của mình nãy giờ không có khả năng phát sinh, Sở Tự thoạt nhìn thực bình thường, thế nhưng theo đoạn nói chuyện vừa nãy thì gia thế của Sở Tự cũng thực bất phàm, hiển nhiên cũng giống như tướng quân nhà bọn họ, là nhị đại môn đăng hộ đối.
Quả nhiên được thiếu gia hào môn coi trọng sao có thể là người bình thường, mấy vở kịch lọ lem này nọ căn bản không xảy ra trong đời thực.
Giờ phút này Giang thiếu tá không rõ mình nên thất vọng hay vui sướng.
“Đúng rồi Tiểu Tự, em có biết vì sao chúng ta lại bị bao vây trong hầm đỗ xe không?” Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Viên Tiệp liền nhíu mày hỏi.
Đụng tới cả súng ống.
Nghĩ thế nào cũng không đơn giản là du côn tới gây chuyện.
Huống chi, đối phương còn đặc biệt chỉ định Sở Tự về làm khách.
Sở Tự nhíu nhíu mày, con ngươi tối sầm lại, nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ, nếu đoán không sai thì rất có thể chuyện này liên quan tới một tiểu minh tinh mà tôi từng kết oán.”
Trừ bỏ Lâm Khinh Vũ, cậu không nghĩ ra còn người nào hận mình thấu xương như vậy.”
“Tiểu minh tinh?” Viên Tiệp nhíu mày, giống như không hiểu được một minh tinh nho nhỏ sao có thể có năng lực lớn như vậy.
Sở Tự cười mỉa một tiếng, giống như giễu cợt nói: “Người này không phải một tiểu minh tinh bình thường, sau lưng không chỉ có vài đại gia nâng cỡ mà còn dính líu với xã hội đen.”
Sở Tự đến lúc ch.ết cũng không ngờ được, mình lại ch.ết trong tay một kẻ như vậy.
“Xã hội đen?” Viên Tiệp thì thầm, đặc biệt chú ý vấn đề này.
“Ừm, xã hội đen.”
Với xuất thân của mình, đám xã hội đen đứng sau Lâm Khinh Vũ trong mắt Sở Tự kỳ thực không hề khó giải quyết, chỉ cần cậu gọi điện cho nhóm chú bác có quan hệ tốt với cha mẹ thì có thể tìm hiểu cặn kẽ mọi chuyện. Chỉ là Sở Tự sợ chuyện này liên lụy quá lớn, một khi đám xã hội đen này bị diệt, những thế lực cùng quan viên đứng sau cũng bị kéo xuống nước thì thế giới ngầm sẽ bị tẩy rửa một trận. Sở Tự vốn còn đang đắn đo xem nên tiến hành lúc nào. Hơn nữa từ khi sống lại tới giờ, xã hội đen chưa từng gây hấn gì với cậu, căn cứ theo nguyên tắc người không đụng ta ta không đụng người, Sở Tự tạm thời đặt xã hội đen cùng Hiên Viên Hoàng qua một bên, không quản tới… Sau đó công việc quá bận rộn, cậu còn khôi phục liên lạc với Viên Tiệp, tiếp đó là nói chuyện yêu đương, lại càng không có thời gian để ý vấn đề này.
Thế nhưng hiện giờ Hiên Viên Hoàng đã chủ động động vào cậu, mà Viên Tiệp lại chủ động hỏi vấn đề này, Sở Tự cũng không giấu diếm.
“Anh Viên, Hiên Viên này vừa buôn lậu súng ống vừa buôn lậu thuốc phiện, sau lưng rất có thể có dính lúy tới Vạn gia. Nếu chúng ta tính toán động vào gã thì nhất định phải lôi ra hết thế lực đứng sau, Viên gia cùng Sở gia liên hợp lại, tìm luôn cả bác Mặc Sĩ, diệt trọn ổ một lần, không cho bọn họ cơ hội thở dốc, ngay cả Vạn gia cũng lật đổ luôn. Đừng để bọn chúng có cơ hội cắn trả lại.” Sở Tự nhíu mày nói.
Tên đã rời cung không có khả năng quay lại.
Nếu đã quyết định ra tay thì tuyệt đối không để kẻ địch có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Vạn gia là một trong tứ đại gia tộc của đế quốc An Sâm, gia thế danh vọng có thể sánh với Viên gia. Nếu Sở gia cùng Viên gia liên hợp thì không khó đối phó.
Vị thiếu tướng mà Lâm Khinh Vũ từng công lược trong quyển tiểu thuyết kia cũng chính là người thừa kế Vạn gia.
“Vạn gia?” Viên Tiệp ngẩn ra, thực không ngờ Vạn gia cư nhiên lại dính líu tới đám xã hội đen này.
Sở Tự cúi đầu nói khẽ: “Ừm.”
Nói hết toàn bộ tin tức về Hiên Hiên bang cùng Vạn gia mà mình thu hoạch được từ tiền thế cùng quyển tiểu thuyết kia cho Viên Tiệp, nửa điểm cũng không dấu diếm, ngay cả chuyện bọn họ làm thế nào buôn lậu, rửa tiền, bán ma túy, Sở Tự cũng có không ít thông tin.
Lần này, cậu tuyệt đối không để Vạn gia cùng Hiên Viên gia có bất cứ cơ hội nào giúp Lâm Khinh Vũ.
Đồng thời cũng bắt bọn họ phải trả cái giá thực đắt vì dám tổn hại cậu cùng người nhà của cậu.
Viên Tiệp càng nghe thì biểu tình càng nghiêm nghị.
Sau khi trao đổi xong những tin tức Sở Tự nắm giữ, hai người đều nghiêm mặt không nói thêm gì.
Qua một hồi lâu sau, Viên Tiệp đột nhiên nghĩ tới gì đó, mới lên tiếng: “Tiểu Tự, nếu Hiên Viên bang này lợi hại như vậy, sau lưng còn có Vạn gia chống đỡ thì chỗ ở hiện giờ của em không đủ an toàn đâu. Em cùng bác trai lại có chút vấn đề, em không muốn về nhà anh cũng không ép, không bằng như vầy đi, em dọn tới nhà anh, nơi đó do quân bộ phân cho, có cảnh vệ mang theo súng tuần tra, chỉ số an toàn rất cao, nhóm xã hội đen không có cơ hội ra tay… Em một mình ở căn hộ cho thuê, anh thực sự rất lo lắng.”
Cho dù hệ thống bảo an của khu Sở Tự rất cao nhưng trong mắt Viên Tiệp vẫn không đủ an toàn.
Xảy ra chuyện thế này, chỉ có đặt Sở Tự ở dưới mí mắt mình anh mới an tâm được.
“…” Sở Tự sửng sốt.
Ý tứ là… ở chung?
Thấy Sở Tự không trả lời, Viên Tiệp có chút sốt ruột thúc giục: “Tiểu Tự—–”
Chuyện này liên quan tới vấn đề an toàn, nếu Sở Tự khôn chịu dọn qua, khoảng thời gian trước khi diệt trừ được Vạn gia cùng Hiên Viên bang anh đừng mong ngủ yên, mỗi ngày đều phải chạy tới nhà Sở Tự trông chừng.
“Anh Viên, thói quen cuộc sống của tôi quả thực không tốt, làm việc nghỉ ngơi cũng không có quy luật, sau khi dọn qua, hi vọng anh có thể bao dung tôi một chút, giúp tôi chỉnh sửa lại thói quen cùng quy luật ngủ nghỉ.” Tuy Sở Tự từng kết giao với không ít đối tượng, thế nhưng ở chung chính là lần đầu tiên, nghĩ nghĩ một chút, cậu quyết định uyển chuyển tiếp nhận lời mời của đối phương.
Viên Tiệp liền nắm lấy tay cậu, nghiêm túc cam đoan: “Được, anh nhất định sẽ giúp em sửa lại tật xấu này. Anh sớm đã cảm thấy quy luật sống như vậy không tốt cho sức khỏe của em.”
Sở Tự: “…”
Không biết vì sao, Sở Tự đột nhiên có dự cảm không tốt…. Bất quá nghĩ lại sắp tới sẽ được ở chung với Viên Tiệp, trong lòng Sở Tự vẫn ngọt ngào tới nhức cả răng.