Chương 74
Thời gian tiến hành lễ trao giải khá dài, sau Phan Nghiên Nghiên cùng Giang Diệc Thần là giải thưởng cho nhóm hậu trường nên người xem không hứng thú cho lắm.
Hơn nữa bởi vì
‘Phong Hoa Ký’
đại bạo nên Sở Tự cùng Phan Nghiên Nghiên còn lên đài nhận giải thưởng phim truyền hình hay nhất năm.
Cũng vì thế không ít dân mạng cùng khán giả TV mới biết Sở Tự cùng Phan Nghiên Nghiên không chỉ là diện viên chính cùng người đại diện mà còn là người đầu tư, người xuất phẩm, nói tóm lại chính là ông chủ của
‘Phong Hoa Ký’
.
Vì thế lời cám ơn của Phan Nghiên Nghiên dành cho Sở Tự lại càng hợp tình hợp lý hơn.
Sau khi phút kích động trôi qua, tâm tình Phan Nghiên Nghiên đã bình tĩnh trở lại, mỉm cười cùng Sở Tự lên đài nhận giải phim truyền hình hay nhất năm, còn nói vài lời dí dỏm.
Sau những giải nặng kí như giải nam nữ chính xuất sắc nhất, phim truyền hình hay nhất đều rơi vào tay đoàn phim
‘Phong Hoa Ký’
…
Tiếp đó giải biên kịch xuất sắc nhất của Tinh Hoa chắn chắn cũng nằm trong tay Sở Tự, không cần tranh luận.
Sở Tự ngồi dưới đài, yên lặng chờ giải đạo diễn xuất sắc nhất, ca khúc hay nhất được công bố, cuối cùng là giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất.
Tâm tình của Sở Tự không kích động như Phan Nghiên Nghiên, thậm chí có thể nói là bình tĩnh.
Chính là khi MC mời vị khách quý lên trao giải, sắc mặt Sở Tự lập tức thay đổi.
Cũng không biết nhóm chế tác cố ý tạo mánh lới hay vì lí do gì khác… vị khách được mời tới trao giải cho Sở Tự cư nhiên là ảnh đế Đàm Thành cùng người đại diện hàng đầu Tinh Quang, Lý Ngọc Hoa.
Cả hai người này đều từng có xích mích với cậu.
Thực sự là…
Thực sự là mặt mũi cậu cũng quá lớn rồi a.
Ảnh đế tuổi trẻ anh tuấn xuất hiện ở lễ trao giải, vừa bước lên đài đã được toàn trường hoan hô, Đàm Thành dùng ánh mắt sâu lắng đầy thâm tình của mình nhìn khán giả bên dưới, cuối cùng dừng lại trên người Sở Tự, ẩn ý nói: “Hôm nay tôi đến đây là vì người đạt giải thưởng này, tôi nghĩ mọi người cũng đoán được người đoạt giải là ai rồi đúng không, người này cùng tôi có mười mấy năm hữu nghị, từng là người đồng hành rất tốt rất tốt… ”
Khác với lúc Phan Nghiên Nghiên nói về Sở Tự làm khán giả kích động nhiệt liệt đáp lại. Đàm Thành vừa nói vậy, tuy mọi người đều hiểu được người đó là Sở Tự nhưng không bao nhiêu người dám hô lên tên cậu… Bọn họ cũng biết rõ trước kia Sở Tự cùng Đàm Thành có mâu thuẫn với nhau.
Chỉ có nhóm khán giả được nhóm chế tác sắp xếp hưởng ứng gào lên: “Sở Tự, Sở Tự…”
“Đúng vậy, mọi người đoán đúng rồi. Tất cả chúng ta hãy chúc mừng người đạt được giải thưởng biên kịch phim truyền hình hay nhất, Sở Tự.” Đàm Thành vừa tươi cười vừa lớn tiếng nói ra cái tên này.
Ở dưới đài, Sở Tự nghe thấy âm thanh của Đàm Thành mà chán ghét không thôi.
Hơn nữa Phan Nghiên Nghiên vừa nhận giải đã lập tức cám ơn cậu, mà cậu bồi Đàm Thành suốt mười mấy năm gian khó, từng bước từng bước nhìn đối phương trở thành ảnh đế, thế mà Đàm Thành chưa từng cám ơn cậu khi nhận giải. Không chỉ như vậy, lúc cậu gian nan nhất Đàm Thành đã không chút do dự từ bỏ cậu, từ bỏ tình hữu nghị suốt mười mấy năm qua của bọn họ…
Đối với người này, Sở Tự đã thất vọng tới cực điểm.
Thực không hiểu hôm nay đối phương tự dưng nói những lời như vậy làm gì.
Sở Tự cảm thấy thực xót xa, thế nhưng biểu tình không hề lộ ra chút dị thường, mỉm cười sáng lán hệt như một vị thiếu gia nhà giàu sải bước bước lên đài, cự tuyệt cái ôm của Đàm Thành rồi nhận lấy chiếu cúp trong tay đối phương: “Cám ơn Đàm ảnh đế đã đích thân tới trao giải cho tôi.”
“Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy.” Đàm Thành nhìn Sở Tự, cứ như trong mắt chỉ có thể chứa đựng mỗi mình cậu.
Sở Tự né đi tầm mắt đối phương, ngoài cười nhưng lòng không cười: “Sau này tôi nhất định sẽ viết ra nhiều tác phẩm hay hơn nữa, như vậy mới xứng đáng với chiếc cúp biên kịch xuất sắc nhất này.”
Lý Ngọc Hoa nhìn Sở Tự mà khó chịu không thôi, bất quá ngoài mặt vẫn mỉm cười hối thúc: “Tốt lắm tốt lắm, thời gian không nhiều lắm, Sở biên kịch mau phát biểu cảm nghĩ khi được nhận giải đi. Sở biên kịch ở trong giới chúng ta quả thực rất giỏi, làm gì cũng thành công a.”
“Hôm nay tôi có thể đứng đây, đầu tiên phải cám ơn tất cả nghệ nhân, tất cả nhân viên công tác cùng nhóm đạo diễn chế tác, nhân viên hậu kỳ… tất cả bọn họ đều đã cố gắng hết sức, không có bọn họ, cho dù kịch bản tôi viết hay thế nào thì bộ phim cũng không thể thành công. Sự thực bọn họ đã rất cố gắng, cũng lấp đi không ít bug cùng lỗ hổng trong kịch bản của tôi, để nội dung bộ phim lại càng chặt chẽ hoành tráng hơn… Tôi thực cảm ơn bọn họ, đồng thời phải nói một câu
‘cám ơn, mọi người đã vất vả rồi’
.” Sở Tự vừa nói xong liền quay người khom lưng cúi đầu với thành viên đoàn phim có mặt ở dưới đài.
Khán giả dưới đài lập tức vỗ tay vang dội.
Lý Ngọc Hoa thấy vậy thì bĩu môi, nhưng ngay lập tức lại mỉm cười sáng lạn, vui đùa hỏi: “Sở biên kịch, cậu không cám ơn Nghiên Nghiên sao? Vừa nãy Nghiên Nghiên vừa nhận được giải liền cám ơn mỗi mình cậu, còn nói những người đại diện trước đều không thể sánh với cậu a.”
Lý Ngọc Hoa cũng chính là người đại diện cũ của Phan Nghiên Nghiên.
Trong lời nói ẩn chứa đầy dao nhọn, ý gây sự rất đậm.
Sở Tự không chút biến sắc cười cười: “Nghiên Nghiên cùng Giang Diệc Thần đương nhiên phải cám ơn rồi, là nam nữ chính, bọn họ đã dùng diễn xuất để chinh phục khán giả, đồng thời cũng làʍ ȶìиɦ tiết kịch bản trở nên kịch thích hơn, thuyết phục hơn. Có thể là vì tôi cùng Nghiên Nghiên chăm sóc lo lắng cho nhau như anh em ruột, hơn nữa tôi còn là người đại diện, người biên kịch cùng người đầu tư bộ phim này nên cô ấy mới đặc biệt cám ơn như vậy… bất quá Nghiên Nghiên tuyệt đối không phải chỉ cám ơn một mình tôi, lúc nhận giải thưởng xuất phẩm, Nghiên Nghiên đã cám ơn tất cả các vị tiền bối trong giới cùng nhân viên trong đoàn.”
“Bất quá cho dù là vậy, Nghiên Nghiên đã để sót không cám ơn các nhân viên cố gắng công tác ở hậu trường là không tốt. Tôi là vừa là anh trai vừa là người đại diện, xin đại diện Nghiên Nghiên cám ơn mọi người một lần nữa, mọi người đã vất vả rồi.” Nói xong Sở Tự lại khom lưng chúi đầu, ngăn cản hết những lưỡi dao ám hại của Lý Ngọc Hoa.
Làm người đại diện, cậu tuyệt đối không để nghệ nhân mình lộ ra nhược điểm… đồng thời nhận được một tràng vỗ tay của mọi người.
Lý Ngọc Hoa ngoài cười nhưng lòng không cười, cảm thán nói: “Sở biên kịch đối với Nghiên Nghiên đúng là tốt thật.”
Đàm Thành lúc này có chút đăm chiêu nhìn về phía Sở Tự…. mới trước kia, Sở Tự cũng đối với gã như vậy.
“Nghiên Nghiên trong mắt tôi giống như một cô em gái ruột vậy.” Sở Tự làm như không nhìn thấy, mỉm cười đáp lại Lý Ngọc Hoa.
Sau khi nhận giải xong, cùng hai người nói chuyện vài câu rồi bước xuống đài.
Ba người ở trên đài âm thầm công kích nhau, ngoại trừ người trong giới cùng vài người thân thiết có thể nhìn ra chút manh mối, chỉ sợ đại đa số mọi người chỉ thấy bọn họ trò chuyện xã giao mà thôi, thậm chí còn thực vui vẻ trêu đùa nhau.
Cũng vì hai vị khách quý kia mà tâm tình của Sở Tự tuột dốc không phanh, thậm chí không thèm xem giải, trực tiếp mở thông tấn khí lướt web, phát hiện không ít bài post với tiêu đề
#Sở Tự Đàm Thành hòa hảo#, #tình hữu nghị mười mấy năm của Sở Tự cùng Đàm Thành#, #Sở Tự, người đại diện cũ của Đàm Thành#
.
Thậm chí còn có người trực tiếp chạy qua weibo Sở Tự hỏi
: ‘Thái độ của Sở Tự cùng Đàm Thành ở lễ trao giải thực vi diệu a, mười mấy năm ở bên cạnh Đàm Thành, Sở Tự không hề dẫn dắt nghệ nhân nào khác, giữa bọn họ có phải có chuyện gì không? Có khi nào là hiểu lầm không, vì ảnh chụp của Sở Tự cùng nghệ nhân kia bị tung ra mà bọn họ cãi nhau? Hiện giờ là tiết tấu tái hợp à?’
‘Đột nhiên cảm thấy Đàm Thành cùng Sở Tự có chút mờ ám nhỉ? Ánh mắt ảnh đế nhìn người đại diện thực sự quá thâm tình a, ngao ngao ngao!’
Bởi vì Đàm Thành thân là ảnh đế lại đích thân tới lễ trao giải phim truyền hình mà dẫn dắt ra hết thảy vấn đề, tâm tình Sở Tự lại càng kém hơn nữa.
Cậu không cần Đàm Thành dệt hoa trên gấm, cũng không muốn hai bên hỗ trợ cùng có lợi, cậu chỉ muốn vạch rõ giới hạn với đối phương.
Sở Tự buồn bực cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, dự tính thời gian lễ trao giải chấm dứt rồi nhắn tin bảo Viên Tiệp tới đón, sau đó còn dành ra chút thời gian trò chuyện với anh, lúc này tâm tình mới tốt lại một chút.
Thoát khỏi cảm giác ghê gởm mà Đàm Thành mang tới.
Sau lễ trao giải là thời gian phóng viên phỏng vấn.
Sở Tự cùng Phan Nghiên tiếp nhận vài câu phỏng vấn, đang định lấy cớ rời đi thì lại đụng mặt một người quen tới không thể quen hơn được nữa.
Đinh Ninh.
Trước kia khi còn ở Hán Ngữ, cô ta cướp đi vị trí người đại diện Đàm Thành, liên hợp Lâm Khinh Vũ hại cậu rơi đài. Sau này Hiên Viên gia bại lụn, Hán Ngữ cũng bại lụn theo, Đinh Ninh cùng Đàm Thành đã tự ra riêng, hiện giờ vẫn còn là người đại diện của Đàm Thành…
Thực không ngờ cô ta cũng theo Đàm Thành tới lễ trao giải.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, hôm nay cậu quả thực bị sao chổi ếm mà.
“Lâu rồi không gặp a anh Sở, úi chào, cả cô Phan nữa, hôm nay chính là nữ chính xuất sắc của Tinh Hoa a.” Đinh Ninh từ xa đã thấy Sở tự, rõ ràng là cố ý tìm tới.
Sở Tự gật đầu chào, bảo trì phép lịch sự: “Lâu rồi không gặp, cô Đinh.”
“Trước kia anh Sở là người đại diện ảnh đế, tham dự đều là lễ trao giải điện ảnh. Giờ lăn lộn bên mảng truyền hình, thực không biết anh Sở có cảm tưởng gì?” Đinh Ninh nhếch môi cười: “À, quên nói với anh Sở, hiện giờ Đàm Thành ra riêng rồi, là lúc thiếu người nhất, không biết anh Sở có đồng ý giúp đỡ một phen hay không? Dù sao thì anh Sở cùng Đàm Thành cũng có mười mấy năm giao tình, là người đại diện cũ của Đàm Thành.” Lời nói ẩn dấu ý khiêu khích rất đậm.
Sở Tự cười lạnh, biểu tình cũng không hề có chút che giấu: “Cám ơn ý tốt của cô. Nghệ nhân hiện giờ của tôi tốt lắm, tôi không cần mà cũng không muốn làm người đại diện cho ảnh đế.”
Nói xong, Sở Tự liền dứt khoát bỏ đi, một chút cũng không muốn dây dưa với Đinh Ninh.
Đúng lúc này, một phóng viên giống như đã chuẩn bị sẵn từ trước đột nhiên vọt tới, không ngừng tuy hỏi: “Sở Tự, trước kia cậu cùng Đàm Thành có quan hệ gì? Vì sao Đàm Thành lại đặc biệt tham gia trao giải cho cậu?”
“Hai người từng hợp tác suốt mười mấy năm, vì sao lại trở mặt?”
“Hiện giờ hai người đã hòa giải rời à? Cậu có một lần nữa làm người đại diện cho Đàm Thành không?”
“Khi đó trong tay cậu chỉ có một nghệ nhân là Đàm Thành thôi, hiện giờ lại dẫn dắt nhiều nghệ nhân như vậy, cậu có suy nghĩ thế nào? Cậu cảm thấy nghệ nhân của mình hiện giờ có thể trở thành Đàm Thành thứ hai không?”
“Sở Tự…”
Sở Tự bị đám phóng viên cứ gán ghép mình cùng Đàm Thành lại cùng một chỗ mà buồn bực không thôi, đúng lúc này Đinh Ninh lại chạy tới chen vào hỏi: “Đàm Thành hiện giờ chính là ảnh đế trẻ tuổi nhất An Sâm đế quốc, là ngôi sao sáng chói nhất, anh ấy là một kỳ tích, anh Sở mất mười mấy năm mới dẫn dắt ra được, kỳ tích không thể nào phục chế… Kia hiện giờ anh Sở có tự tin mình có thể dẫn dắt ra Đàm Thành thứ hai không?”
“Tôi không tin mấy chuyện kỳ tích không thể phục chế, nghệ nhân hiện giờ của tôi đều rất xuất sắc.” Sở Tự bị ép vào thế không còn đường lui, trong đầu lập tức lủi lên một cỗ quật cường phản nghịch.
Tất cả mọi người đều nghĩ cậu cùng Đàm Thành giải hòa, bức cậu phải nhận ý tốt của Đàm Thành, bức cậu phải khen ngợi Đàm Thành, bức cậu phải mang ơn Đàm Thành vì đã tới lễ trao giải.
Thế nhưng cậu sẽ không.
Sở Tự nhìn nhóm phóng viên vây xung quanh, mở miệng liều lĩnh nói: “Tôi có thể dẫn dắt ra một ảnh đế thì cũng có thể tiếp tục dẫn dắt ra người thứ hai, thứ ba.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người có mặt ở đó đều ồ lên.
Ngay cả Đinh Ninh vì sợ Sở Tự quay lại cướp đi vị trí người đại diện Đàm Thành của mình, ngoài mặt thì đáp ứng sẽ khuyên nhủ Sở Tự hòa giải nhưng ngấm ngầm khiêu khích cũng há hốc mồm, cô hoàn toàn không ngờ hiệu quả lại kinh người tới vậy.
Nhóm phóng viên không ngừng quay chụp, những lời Sở Tự nói lập tức được cắt thành clip đăng lên mạng, bên dưới là vô số lời bình luận. Một lần nữa làm Sở Tự trở thành tâm điểm đêm nay.
“Xin mọi người hãy mỏi mắt mong chờ.” Lời vừa ra khỏi miệng, Sở Tự lập tức ước lượng được hậu quả, ngày mai trên mạng lại có một đống mắng chửi lộn xộn, thế nhưng cậu không quan tâm…. cậu không để tâm tới cái nhìn của người khác, cũng không muốn vì lợi ích toàn cục mà tạm nhân nhượng.
Cậu muốn tùy hứng làm theo ý mình một phen.
Sau khi nói ra những lời này, trong lòng cậu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất… ngược được đám cặn bã đúng là sướng rơn người!
…