Chương 2: Ý chí sinh tồn
Lăng Tu chỉ liều mạng chạy về phòng của mình, dưới lầu, đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm, hắn cả kinh run run, căn bản mới đầu không có cảm giác lạnh nhưng lúc này Linh hồn hắn lại như bị đóng băng.
Hắn giương mắt nhìn lên, ở dưới ngọn đèn mờ tối, có ba người đang ngồi chồm hổm ăn thứ gì đó ở dưới đất.
Nhìn thấy coq người, lo lắng và khẩn trương trong lòng Lăng Tu liền giảm bớt, đang muốn chạy tới đem chuyện lão Trương thay đổi Thành Tang Thi nói cho bọn họ.
Hắn mới vừa bước một bước, ngay cả tiếng cũng chưa ra khỏi miệng thì liền nhìn thấy giữa ba người kia có một cái đùi người còn đang co giật, lại định thần nhìn lại, phát hiện đó là một người ngửa mặt nằm dưới đất, đầu lệch qua bên, cái bụng bị xé toang, mà ba người ngồi xổm chung quanh hắn đang ăn không phải là thứ gì khác, mà là nội tạng và huyết nhục của người này.
Ruột gan bị kéo ra, sau đó đưa vào trong miệng, ba người kia giống như bị quỷ đói phụ thân, ăn như hổ đói, thậm chí ngay cả nhai còn tiết kiệm, trực tiếp nuốt xuống bụng.
Trên mặt đất đều là máu tươi từ trên người kia chảy ra, không bao lâu, một người xé một cánh tay tay phải, sau đó cho vào miệng gặm.
Lăng Tu thấy da đầu tê dại, cổ họng như muốn phun thứ gì đó ra, chạy một hơi về phòng mình ở lầu bẩy, vọt vào WC nôn thốc nôn tháo, thẳng đến khi không nôn ra được thứ gì nữa mới chống tay đi tới đại sảnh ngồi xuống ghế sa lon. Trong đầu loạn thành một đống, tất cả đều là hình ảnh trong phim《 Resident Evil 》.
Ngồi có chừng nửa giờ, Lăng Tu mới cảm giác dễ chịu chút, đi tới cửa sổ quan sát phía dưới.
Người ăn thịt người từ ba biến thành một đám, mà lão Trương thì, vẫn không ngừng chạm vào tấm thủy tinh của vọng gác. Dưới sự bao phủ của bóng đêm, tiếng khàn khàn trong cổ họng tang khi có kèm theo khát vọng với máu tươi.
Đến tột cùng thì... Chuyện gì đã xảy ra? !
Thân thể Lăng Tu run lên một cái, sợ hãi giống như hắc ám vô biên vô tận, dần dần thôn phệ hắn.
Đột nhiên nhớ tới cảnh sát, hắn vội vàng chạy vào phòng ngủ tìm điện thoại di động báo cảnh sát, thế nhưng, điện thoại báo cảnh sát vẫn ở vào trạng thái đường dây bận, liên tục bấm hơn mười lần đều là như vậy. Lăng Tu gấp đến độ giận dữ ném điện thoại lên giường, lúc này, đêm tối im ắng giống như ch.ết đột nhiên sôi trào lên.
Tiếng kêu sợ hãi của mọi người, tiếng kêu thảm thiết, tiếng sát tiếng còi cảnh, tiếng va chạm, cùng với tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, sau đó hỗn tạp pha lẫn vào nhau.
Lăng Tu lần thứ hai trở lại trước cửa sổ để quan sát, dưới ánh lửa chiếu rọi, khói đen nồng nặc bừng bừng bốc lên cao, trùng trùng điệp điệp chiếm giữ toàn bộ bầu trời, mọi nơi đều là hình ảnh mọi người đang kinh hoảng chạy thục mạng.
"Phanh" "Phanh" "Phanh" ...
Có cảnh sát đang cầm súng xạ kích về phía đám tang thi, nhưng tang thi căn bản là đánh không ch.ết, thậm chí còn bị tiếng súng hấp dẫn kéo nhau qua vây quanh những cảnh sát này, mấy cảnh sát đáng thương phát sinh vài tiếng thê lương kêu rên, sau đó liền ch.ết dần ch.ết mòn trong đám tang thi, thân thể bị chia cắt trong sát na, bị xé nát, máu tanh đầy đất.
Nhìn cái thành thị quen thuộc này biến thành một tòa thành tận thế, trong đầu hiện Lăng Tu ra một nỗi bi thương cực lớn, hắn dùng lực nhéo nhéo mặt mình, dung cách này đến nghiệm chứng lần này không phải là một giấc mộng, nhưng đau kịch liệt nói cho hắn biết, những thứ này đều là chân thật, thời mạt thế đã tới!
...
Lăng Tu trừng mắt nhìn dần phục hồi lại tinh thần, giờ này khắc này, đã cách ngày Virut X bạo phát được nửa tháng, trong nửa tháng này, hắn vẫn co đầu rút cổ ở trong căn phòng của mình, hắn rất may mắn, đêm Virut X bạo phát thì vừa mới đi siêu thị mua đồ, tuy chỉ một túi, nhưng một túi đồ này đủ để cho hắn có thể sinh tồn nửa tháng.
Đeo giày vào, đi vào buồng vệ sinh đơn giản rửa mặt một phen sau đó liền tới đến trong sảnh.
Đói quá để cho bụng sôi hẳn lên, để cho ánh mắt Lăng Tu quét về phía một túi bánh mì duy nhất ở trên bàn để. Đây là phần lương thực cuối cùng, sau khi ăn xong thì phải đi bên ngoài tìm kiếm thêm đồ ăn, bằng không đợi hắn chính là ch.ết đói.
Lăng Tu khẽ thở dài, xé túi bánh mì cuối cùng này ra, sau đó bỏ vào trong miệng ăn, hắn ăn rất tỉ mỉ, tay trái để ở bên dưới, đón lấy các vụn bánh mì đang rơi xuống, khi ăn xong cái bánh mì, hắn còn đưa bàn tay trái lên miệng ăn sạch các vụn bánh mì.
Một cái bánh mì xuống bụng, cảm giác đói được giảm bớt.
Quét mắt quạnh căn phòng, Lăng Tu cảm nhận được bi thương cùng tuyệt vọng vô hạn, những ngày này, để cho hắn có cảm giác sống một ngày bằng một năm, để cho thân thể cùng tinh thần của hắn bị áp lực rất lớn. hắn có cảm giác sống không bằng ch.ết, nhìn không thấy hi vọng sinh tồn.
Thở dài một tiếng, sau đó tựa vào trên ghế sa lon nhắm hai mắt lại, đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện.
Mới sinh ra, chính bản thân đã bị phụ mẫu vứt bỏ ở ven đường tự sinh tự diệt, nghe viện trưởng nói, đó là cùng buổi tối lạnh như băng, ở tã lót hắn bị đông cứng oa oa khóc lớn, thanh âm cũng rất nhỏ, khi đem hắn trở về cô nhi viện, sinh mệnh đang bị đe dọa, tùy thời cũng có thể ch.ết đi, ngay cả bác sĩ cũng phải lắc đầu thở dài, nhưng mạng hắn quá cứng, không có tiếp nhận bất kỳ trị liệu nào, chỉ mỗi ngày đều dùng khăn lông nóng đắp lên cái trán thì lại phát sinh kỳ tích.
Hắn lại nghĩ tới khi còn bé trượt chân ngã vào giữa sông, nước sông chảy xiết nhấn chìm hắn xuống, mang theo hắn đi cuống hạ nguồn, cái loại cảm giác hít thở không thông làm hắn đến nhớ rất rõ, có người nói đội cứu hộ lục soát cứu một ngày một đêm cũng không có tìm thấy hắn, đến cuối cùng, hay vẫn nước sông đưa hắn trở về bên bờ, hắn hôn mê ói ra vài hớp nước sông thì sống lại.
Còn có một lần nữa, sau khi tan học bị bạn học khóa trái ở phòng học, ngày này, hắn vừa lúc phát sốt, lại vừa lúc là thời điểm lạnh nhất, hắn lạc giọng lực kiệt hô hoán, thế nhưng không ai nghe được, một đêm kia, hắn hỗn loạn nằm ở trên mặt đất lạnh như băng, tựa như cô bé bán diêm vậy, ở khi sắp gặp tử vong thì thấy được cái giường lớn ấm áp, nghe được thanh âm hoa nở hoa tàn.
...
Mỗi một lần, tính mạng của hắn như sắp mất đi, nhưng hắn tựa như một cái hạt rơi vào thổ nhưỡng âm u nẩy mầm, ngoan cường cứng cỏi, cuối cùng phá vỡ thổ nhưỡng, lớn lên.
Lúc này mới phát hiện, mình nguyên lai cũng đã đã trải qua các loại cực khổ đồng thời còn ngoan cường sinh tồn.
Hôm nay tận thế đã tới, chẳng lẽ mình liền phải chịu thua, liền phải lùi bước? !
Không!
Lăng Tu bỗng dưng mở hai mắt ra, nguyên bản ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng đã trở nên kiên nghị hẳn lên, toát ra ánh sáng sắc bén.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ, chất vấn Thiên Đạo: "Ngươi muốn ta ch.ết như vậy?" Cười nhạt, đứng lên từ trên ghế salon, "Nhưng ta không thể cho ngươi toại nguyện, tận thế thì như thế nào, Lăng Tu ta liền sống cho ngươi xem, sống thật tốt cho ngươi xem!"
Cuối cùng một tiếng gần như rít gào, từ nhỏ đến lớn, bởi vì là cô nhi, hắn thừa nhận bao nhiêu tiếng cười a, vừa sinh nhân biết bao gian khổ và đau khổ, hơn hai mươi năm chịu khuất nhục vào giờ khắc này bất chợt bộc phát ra, để cho hắn khống chế được tâm tình, nước mắt dần dần làm mơ hồ hai mắt.
Lăng Tu không biết kế tiếp nên làm cái gì, hắn cũng không có bất kỳ kế hoạch nào, bất quá trong lòng hắn đã có một tín niệm, tín niệm vô cùng kiên định, đó chính là: Sống sót, phải sống sót ở nơi tràn ngập tang thi này, phải chống lại vận mệnh!