Chương 14: Lấy oán trả ơn
"Đưa cho ta a? Vậy ta thực sự là rất đa tạ ngươi!"
Từ Tam Lăng âm dương quái khí nói lên một tiếng, rút ra Khai Sơn Đao giấu ở sau lưng, hung ác bổ Lăng Tu.
Lăng Tu không nghĩ đến Từ Tam Lăng lại đột nhiên làm khó dễ mình, phát giác được một khí tức âm lãnh đánh úp về phía sau lưng, theo bản năng liền né qua bên cạnh, thế nhưng đã muộn.
"Phốc xùy"
Khai Sơn Đao đánh xuống, lưỡi đao sắc bén trực tiếp xé rách lưng Lăng Tu ra một cái miệng máu thật dài, một cảm giác đau nhức nảy lên đại não trong nháy mắt. Lăng Tu phát sinh một tiếng kêu, cả người tè ngã xuống đất.
Từ Tam Lăng cười gằn bước nhanh lên, lại chém một đao hướng về phía Lăng Tu.
Tính mệnh bị uy hϊế͙p͙, Lăng Tu chịu đựng đau nhức lăn qua một bên né được một chiêu này, sau lưng chảy rất nhiều máu tươi, trên mặt đất lưu lại rất nhiều máu. Ho khan vài tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Từ Tam Lăng: "Ngươi... Lấy oán trả ơn?" Trong giọng nói lộ ra một sự phẫn nộ.
Từ Tam Lăng thu đao, hắc hắc âm trầm cười nói: "Đúng vậy, nhưng vậy thì thế nào, ai kêu ngươi có gas có nước, còn có đồ ăn, giết ngươi thì chỉ còn lại một mình ta, ta có thể nửa tháng không phải chịu đói a."
Nghe lời ấy, Lăng Tu tự giễu nở nụ cười, hắn cười chính bản thân đã quá lương thiện, cũng cười chính bản thân lại không đề phòng với một người xa lạ. Vết thương phía sau lung không ngừng chẩy máu, đau đớn, để cho trán của hắn rịn ra đầy mồ hôi hột, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Từ Tam Lăng cũng không vội vã lấy đi tính mệnh của hắn, chỉ cười gian trá.
"Ngươi cũng đừng trách ta, ta là vì sống sót, nếu không phải là như vậy, ta cũng sẽ không muốn giết ngươi, dù sao ngươi cũng không để cho lão tử cảm thấy khó chịu, không giống tên quản đốc ở Xưởng Phú Lâm kia, lão tử nghiện thuốc núp ở trong WC rút một điếu thuốc thôi mà, vậy mà lại lớn tiếng giáo huấn ta? Mẹ nó, làm cho lão tử quá khó chịu."
Nói đến tổ trưởng ở Xưởng Phú Lâm, trên mặt Từ Tam Lăng lộ vẻ tức giận, sau đó lại hưng phấn cười to, "Vì vậy, lão tử tìm một cơ hội thọc hắn một đao, trời tối đen đèn hắn cũng không thấy rõ cái gì, dù cho báo cảnh sát cũng không được, hắn ở viện nửa năm, chờ sau khi ra ngoài, vị trí tổ trưởng này sớm đã bị người khác ngồi, hắn lại bắt đầu làm lại từ đầu, hẳn là hắn đã cảm thấy thoải mái a!"
Càng nói càng hưng phấn, vẻ mặt điên cuồng, trong ánh mắt toát vẻ điên cuồng của người bệnh tâm thần, thân thể hơi rung động, dường như nghĩ lại tới tình cảnh lúc ấy nên bắt đầu trở nên phấn khích.
Lăng Tu thật không ngờ Từ Tam Lăng lại như vậy, có pháp luật ước thúc mà lại có dũng khí cầm đao đâm người, thì càng không nói tới khi ở nơi này không có cái phép tắc gì ước thúc, thế giới hủy diệt, quốc gia không còn, pháp luật đã không còn, Thời mạt thế làm người ta lún sâu vào trong ác niệm.
"Ha hả a..." Lăng Tu giống như xem vở hài mà cười, tràn đầy ý vị châm chọc.
"Ngươi cười cái gì?" Từ Tam Lăng nghiêm mặt, lạnh giọng hỏi.
"Đương nhiên là cười ngươi một kẻ đáng thương."
"Kẻ đáng thương? Lão tử là kẻ đáng thương?" Từ Tam Lăng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lăng Tu ho khan một tiếng, nói: "Bị một chút ủy khuất thì không thể chịu được, bề ngoài thoạt nhìn ngươi rất cường đại, kỳ thực nội tâm của ngươi lại rất yếu đuối, một nội tâm yếu ớt như vậy thì căn bản người không xứng làm nam nhân, ngươi nói ngươi ngay cả nam nhân cũng không phải, ngươi không phải là kẻ đáng thương thì là cái gì!"
Những lời này khiến trán Từ Tam Lăng nổi gân xanh, gương mặt bởi vì phẫn nộ mà co rúm hẳn lên, đây chính là mặt chân thật nhất của hắn, khi bị Lăng Tu nói ra, hắn cũng cảm giác như đang trần như nhộng đứng ở trước mặt mọi người, điều này làm cho hắn xấu hổ và giận dữ, để cho hắn khó có thể ngăn chặn sự phẫn nộ.
"Ngươi nói hơi nhiều, hiện tại ta liền làm thịt ngươi!"
Nói xong, cầm Khai Sơn Đao nhuốm máu đi tới chỗ Lăng Tu, đằng đằng sát khí. Ở trong mắt Từ Tam Lăng, Lăng Tu đã là thịt cá, hắn cũng không tin tưởng một người tay không tấc sắt, còn bị thương thật nặng lại có năng lực hoàn thủ.
Lăng Tu mất máu rất nhiều, nếu không phải là dựa vào một cổ ý chí kiên cường chống đỡ, hắn hiện tại đã nằm trên mặt đất rồi. Mắt thấy Từ Tam Lăng tới gần, hắn cắn răng, khi Từ Tam Lăng tới gần hắn khoảng hai mét thì hét lớn một tiếng hung hăng đụng tới.
Từ Tam Lăng không phòng bị bị Lăng Tu đụng phải, thân thể giống diều đứt giây bay ra ngoài hơn hai thước, Khai Sơn Đao trong tay đã văng ra ngoài khi bay đi, rơi ở phía xa trên mặt. Từ Tam Lăng chỉ cảm thấy ngực như bị một tòa núi lớn đè ép vậy, sau khi tĩnh hồn lại, hắn lập tức liền đứng lên đi nhặt Khai Sơn Đao.
Nhưng ở lúc này, Lăng Tu cũng bò dậy từ dưới đất, như một con hổ xô Từ Tam Lăng ngã nhào xuống đất, hắn quyết không thể để cho Từ Tam Lăng bắt được Khai Sơn Đao, bằng không đợi hắn chính là tử vong.
"Mẹ nó!"
Từ Tam Lăng bộc lộ bộ vẻ mặt hung ác, một tay đẩy Lăng Tu ra, một chân hung hăng đá vào ngực Lăng Tu.
Lăng Tu đau nhức khó nhịn, thân thể bởi vì trọng thương cùng với trước đó đã chống đẩy sáu trăm cái nên vô cùng suy yếu, nhưng mắt thấy Từ Tam Lăng muốn đứng lên, hắn lại liều lĩnh bò qua ôm chân trái Từ Tam Lăng.
"Buông ra!"
Từ Tam Lăng nổi giận, trán nổi gân lên xanh, một cước lại một cước đạp đầu Lăng Tu.
Lăng Tu cắn răng ôm cô chân Từ Tam Lăng, cũng không buông lỏng một chút nào, hàm răng cắn môi, vết máu đỏ tươi từ khóe miệng tràn ra. Sau khi bị Từ Tam Lăng liên tiếp đá bảy tám cái, Lăng Tu liền cắn chân trái Từ Tam Lăng, nhất thời một khối huyết nhục đỏ tươi bị cắn xuống, miệng Lăng Tu đầy máu tươi.
"A" Từ Tam Lăng phát sinh một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
"Buông ra, nhanh buông ra cho lão tử!"
Từ Tam Lăng vặn vẹo cực độ, càng tăng lực, đã từng đi lính nên lực lượng mạnh phi thường, Lăng Tu chỉ cảm thấy đầu đang bị cây búa đập ầm ầm vậy.
Lăng Tu chậm rãi mất đi lý trí, buông chân trái Từ Tam Lăng ra lại ôm chặt chân phải của Từ Tam Lăng, rồi cắn một cái cắn ra một khối huyết nhục lớn.
Từ Tam Lăng đau đến gần như ngất đi, Lăng Tu nhân cơ hội bò lên người hắn, như điên cuống vậy một quyền lại một quyền đánh vào mặt hắn. Sau vài quyền, mặt Từ Tam Lăng đã sưng lên như đầu heo, trong miệng tràn ra máu tươi, tinh thần xuất hiện hoảng hốt.
Sau đó, hai tay Lăng Tu níu lấy ngoài áo, phảng phất như đã không còn đầu khớp xương, Từ Tam Lăng mềm nhũn, hét lớn một tiếng dùng hết cả người khí lực nhấc Từ Tam Lăng lên đẩy về phía lan can.
Nhận thấy được tiếng gió vù vù rung động Từ Tam Lăng mới tỉnh lại, quay đầu nhìn lại, phân nửa thân thể hắn đã bị Lăng Tu đẩy ra khỏi lan can nhìn phía dưới là mặt đất cách ba mươi mét thì hồn phi phách tán, tức khắc liền hướng Lăng Tu cầu xin tha thứ: "Huynh đệ... Huynh đệ có chuyện thì thương lương, ta... Ta sai rồi, ta không phải người, van cầu ngươi... Van cầu ngươi tha cho ta một lần!"
Vừa nói hắn vừa khóc, hắn hoảng sợ tới Thân hồn điên đảo.
Ánh mắt Lăng Tu băng lãnh, miệng đầy máu tươi để cho hắn như mới uống máu người nhìn rất tà dị, trong lòng tranh đấu một hồi, cuối cùng quyết định giết Từ Tam Lăng.
"Tốt, ta tha ngươi!"
Nói xong, chợt đem thở dài một hơi, Từ Tam Lăng cho rằng hắn thật muốn bỏ qua cho mình.
Từ Tam Lăng phát sinh một tiếng hoảng sợ la hét, từ mái nhà lầu bảy rớt tự do xuống, "Oành" một tiếng trầm đục đập vào mặt đất cứng rắn, máu tươi chậm rãi nhiễm đỏ mặt đất.