Chương 29: Đi giết nó

Lăng Tu thực sự không cách nào hiểu nổi Đường Tiểu Mạt, trong lòng thầm nghĩ: Lẽ nào hiện tại nữ hài mười bảy tuổi đều như vậy sao?
Mạnh trấn định lại, nói như chém đinh chặt sắt: "Đường Tiểu Mạt, ngươi nghiêm túc một chút cho ta."
"Vâng "


Đường Tiểu Mạt lập tức đứng thẳng người, khuôn mặt xinh đẹp vẫn cười hì hì, không có đứng đắn gì cả.


Lăng Tu hối hận, hối hận khi đã quay trở lại cứu nàng, Đường Tiểu Mạt này chính là một thiếu nữ có vấn đề, suy nghĩ một chút sau này sẽ phải như hình với bóng cùng người như vậy, hắn liền không ngừng rùng mình. Sau đó hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Thứ hai, đối với mệnh lệnh của ta phải chấp hành vô điều kiện, không được có bất kỳ dị nghị gì." Tựa hồ là sợ Đường Tiểu Mạt lại đưa ra chuyện nam nữ, Lăng Tu lập tức nói bổ sung, "Còn có, ta không có hứng thú đối với thiếu nữ vị thành niên, ngươi đừng tự mình đa tình."


Nói xong, đem cái hòm thuốc nhét vào trong lòng Đường Tiểu Mạt, xoay người liền đi ra ngoài biệt thự.
Đường Tiểu Mạt giật mình, lập tức hỏi: "Nói xong? Này, ngươi không phải mới vừa nói có ba điều sao, nhưng mới có hai a!"


Đi được ba bốn bước khóe miệng Lăng Tu co rúm, như sắp bão nổi vậy, thật sự là không nghĩ ra, Đường Tiểu Mạt này lại tựa như một con ruồi vậy, nga không, phải tựa như một đám ruồi vây vo vo bên người không ngừng, khiến cho hắn phiền não không dứt.


Mạnh mẽ nhịn xuống xung động muốn la hét, nói: "Tạm thời chỉ có hai, còn có một cái thì sau này bổ sung lại!"
...


available on google playdownload on app store


Rời khỏi bán đảo Ngọc Bích, rốt cuộc đã đi ra khỏi Thành Hải Dương. Quốc lộ cũng không có bị phá như trong dự liệu, đám tài xế biến thành Tang Thi cũng không có đi ở trên lối đi, mà là du đãng chung quanh.


Lăng Tu tìm một chiếc xe đạp hai người cỡi, đầu xe tất nhiên là do hắn khống chế, vì tăng thể năng cho Đường Tiểu Mạt, dọc theo đường đi đều là do Đường Tiểu Mạt đạp xe.
"Lăng oppa, chúng ta nghỉ ngơi một chút được không?." Sắp được bốn km, Đường Tiểu Mạt đổ mồ hôi bắt đầu kêu mệt .


Lăng Tu không để ý tới nàng, nói thật, nếu mà Đường Tiểu Mạt thực sự chỉ biết kéo chân sau hắn, hắn tuyệt không sẽ có bất luận chút thương hại nào, nhất định sẽ vứt Đường Tiểu Mạt lại.
"Lăng Tu ca, van cầu ngươi, dừng lại nghỉ ngơi một chút đi."


"Ta không còn một chút khí lực nào, nếu quái vật tới, ta ngay cả chạy cũng không chạy nổi rồi."
"Lăng công tử, Lăng thiếu gia, lăng dễ thương, ngươi thương cảm thương cảm ta đi!"
Hết lời ngon ngọt, Lăng Tu vẫn như cũ không động lòng chút nào.


Đường Tiểu Mạt tức giận, nàng cảm thấy Lăng Tu quá bất cận nhân tình, để cho mình đạp xe không, hắn thì thư thư phục phục ngồi trên xe đạp lái xe, loại chênh lệch này, để cho trong lòng Đường Tiểu Mạt đặc biệt khó chịu.


Hít sâu mấy hơi thở, nàng trực tiếp lớn tiếng hô lên: "Lăng lạnh lùng, ngươi..."


Câu "Có nghe hay không" tiếp sau còn chưa hô lên, Lăng Tu đột nhiên phanh lại, xe đạp thắng gấp một cái, đã bị quán tính tác dụng, Đường Tiểu Mạt đụng đầu vào ba lô sau lưng Lăng Tu, nàng bị ba lô dụng một cái thật đau điếng, lúc này liền giận không chỗ phát tiết, chú cái miệng nhỏ nhắn hướng Lăng Tu oán giận nói: "Ngươi làm gì a?"


Lăng Tu không nói gì, mà rút Khai Sơn Đao ra.
Đường Tiểu Mạt chỉ cảm thấy đao phong sang quắc, đâm vào trong mắt nàng, trong lòng lạnh toát, toàn thân sợ run cả người, nhảy xuống xe đạp, lui về phía sau hoảng sợ hỏi: "Lăng lạnh lùng, ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Nàng cho rằng Lăng Tu muốn gây bất lợi cho nàng.


Đem Khai Sơn Đao nhét vào trong ngực nàng, Lăng Tu chỉ chỉ phía trước, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngươi đi giết nó!"


Đường Tiểu Mạt nhìn về phía trước, thấy một con tang thi đang ngồi chồm hổm dưới đất ăn nội tạng một người khác, bụng người kia bị móc sạch, ruột dầm dề máu nằm ở bên ngoài, trong phạm vi một thước quanh người hắn, đều là máu chảy từ trên người hắn. Càng làm người ta sợ hãi chính là, người kia còn giữ một hơi thở, khi tang thi bẻ cánh tay hắn, tên kia còn phát sinh một tiếng kêu thảm thiết làm da đầu người ta tê dại.


Nhìn thấy tang thi ăn thịt người, sắc mặt Đường Tiểu Mạt "Bá" một tiếng trở nên ảm đạm không gì sánh được, thân thể cũng không kềm chế được, nhất thời nàng không có thể nắm được Khai Sơn Đao, Khai Sơn Đao "Loảng xoảng " một tiếng rơi trên mặt đất.


Bất quá cũng may con kia tang thi đang hết sức chăm chú vào huyết nhục trước mặt, ngược lại không có nghe được động tĩnh bên này, vẫn ở chỗ cũ gặm huyết nhục. Xung quanh miệng đều máu tươi, nó cắn tiếp một khối huyết nhục lớn, ngay cả nhai cũng không nhai liền nuốt xuống, yết hầu bị phồng to lên.


Từ trên người Đường Tiểu Mạt, Lăng Tu thấy được bóng dáng của chính bản thân trước kia, hắn đã từng sợ hãi đối với tang thi như vậy, cho nên hắn cũng không có khinh thường Đường Tiểu Mạt, hắn chỉ là muốn Đường Tiểu Mạt chiến thắng loại sợ hãi này, chỉ có chiến thắng nỗi sợ hãi đối với tang thi, mới có sinh tồn được ở Thời mạt thế, mà chiến thắng nỗi sợ hãi tang thi, biện pháp đơn giản nhất nhanh nhất chính là giết tang thi.


Đi xuống xe đạp, nhặt Khai Sơn Đao lên, một lần nữa đặt ở trên tay Đường Tiểu Mạt, nói: "Rất đơn giản, ngươi chỉ cần lặng lẽ đi tới, dùng cái Khai Sơn Đao xuyên qua đầu là được."


Thân thể Đường Tiểu Mạt run kịch liệt, nhìn Lăng Tu rồi lắc đầu, trong viền mắt, nước mắt đang loạn chuyển: "Không, ta... Ta làm không được, ta khẳng định không làm được, ta làm sao có thể giết được quái vật ăn thịt người nè."


Lăng Tu vỗ vỗ bả vai của nàng, khích lệ nói: "Ngươi có thể, đầu tang thi đặc biệt yếu đuối, ngươi không cần phải dùng khí lực quá lớn là có thể xuyên qua đầu nó, rồi lại nói, nó hành động rất chậm chạp, mà ngươi hành động linh hoạt, dù bị nó phát giác, ngươi cũng có năng lực chạy trốn, mau đi đi, có ta ở đây, nó không thể gây thương tổn được ngươi."


Vì để cho Đường Tiểu Mạt có đầy đủ năng lực tự bảo vệ mình, mà không phải chỉ để cho minh bảo vệ, Lăng Tu kiên trì với điều này, như một vị thấy giáo cổ vũ nàng.


Đường Tiểu Mạt giật mình, hỏi ngược lại: "Ngươi... Ngươi thực sự có thể bảo đảm nó không đả thương được ta sao?"
Lăng Tu gật đầu: "Ta bảo đảm!" Không đợi Đường Tiểu Mạt nói chuyện, hắn từ phía sau nắm lấy bả vai của nàng, nhẹ nhàng đẩy nàng về phía trước.


"Ta... Ta không đi được chưa?" Đường Tiểu Mạt không cách nào đè nỗi sợ hãi trong nội tâm.
Ánh mắt Lăng Tu lạnh băng, lắc đầu, lạnh lùng nói: "Nếu mà ngươi không đi, ta sẽ bỏ ngươi lại." Dừng lại chỉ chốc lát, nói bổ sung, "Ta nói là làm được!"


Nhìn ánh mắt Lăng Tu, nước mắt Đường Tiểu Mạt chảy xuống, nàng biết Lăng Tu không có đùa cho vui, nếu mà nàng không đi giết con tang thi kia, nàng sẽ bị vứt bỏ lại, vừa nghĩ tới sắp xảy tới tối, nàng liền kinh khủng run lập cập không kềm chế được.
"Tốt... Ta đi!" Đường Tiểu Mạt nức nở nói.


Thân thể mềm mại run rẩy, lúc này Đường Tiểu Mạt làm cho người ta thật thương tiếc, để cho người ta không tự kìm hãm được sinh ra ý muốn bảo hộ mãnh liệt.






Truyện liên quan