Chương 35: Phải lạc quan một chút
Cho Đường Tiểu Mạt một cái ba lô hơn ba mươi cân, tất nhiên không phải là Lăng Tu muốn ngược đãi nàng, mà là vì muốn tăng thể năng của nàng, để cho nàng khi gặp nguy hiểm thì có thể tự bảo vệ mình, có thể có tỷ lệ sống sót nhiều hơn.
Đương nhiên, ngoài ra, hai người cỡi xe đạp cũng là để cho Đường Tiểu Mạt có sức khẻo hơn, theo Lăng Tu, phương pháp không khác gì một cách rèn luyện than thể, rất thích hợp với Đường Tiểu Mạt.
Không có đạp được bao lâu Đường Tiểu Mạt liền thở hổn hển như trâu, mồ hôi rịn ra đầy mặt, nàng lại bắt đầu mệt mỏi muốn dừng lại nghỉ ngơi, Lăng Tu chỉ nhàn nhạt đáp lại nàng năm chữ: Còn chưa tới thời điểm!
"Oành "
Đột nhiên một tiếng vang thật lớn, dọa hai người nhảy lên.
Dừng lại kiểm tr.a một phen phát hiện, thì ra là săm lốp xe bị bể.
Đường Tiểu Mạt ngẩn người, chợt vui vẻ bật cười tiếng đến: "Ha ha... Thật tốt quá, vậy là không cần cỡi xe đạp !"
Nếu là hai người cùng đạp xe thì đương nhiên nàng sẽ cam tâm tình nguyện, nhưng Lăng Tu chỉ có ngồi, còn nàng thì phải ra sức, cái này tương đương với việc nàng cỡi xe đạp chở theo hơn một trăm cân, nàng đương nhiên không vui, chỉ vì ɖâʍ ~ uy của Lăng Tu nên mới không dám phản kháng.
Ngồi chồm hổm dưới đất, Lăng Tu chăm chú kiểm tr.a săm xe quay đầu trừng nàng. Đường Tiểu Mạt le lưỡi một cái, bày ra một dáng vẻ vô tội.
Đối với nàng, Lăng Tu thật sự là đã không muốn quan tâm, đứng lên, nhìn thoáng qua về phía cuối của quốc lộ ở phía xa, xe đạp không dùng được nữa, vậy cũng chỉ có thể dựa vào hai chân mà thôi.
Thấy hắn dừng lại chỉ chốc lát rồi lại bước theo dọc quốc lộ, Đường Tiểu Mạt kéo hắn lại, hỏi: "Lăng lạnh lùng, không phải là ngươi muốn đi bộ một đi tới Quảng Lăng chứ? Ngươi xem trên cột mốc đường, viết nơi này cách Quảng Lăng hơn tám mươi km đó, chúng ta dựa vào hai chân, thì tới năm nào mới có thể tới đó a!"
Lăng Tu tức giận hỏi ngược lại: "Ngươi có biện pháp tốt hơn?"
"Đương nhiên rồi!"
Đường Tiểu Mạt giơ tay ô tô trên quốc lộ, "Nơi này có nhiều xe như vậy, tùy tiện lái một chiếc không phải tốt hơn sao."
Lăng Tu bất đắc dĩ lắc đầu, thiếu nữ vị thành niên chính là thiếu nữ vị thành niên, suy nghĩ quá đơn giản, mặc dù quốc lộ không có bị loạn như mình nghĩ, nhưng ô tô vẫn rất khó đi được trong tình huống này, lái xe thế nào?
Cũng không nhiều lời cùng nàng, lôi nàng đi tới một chiếc xe có rèm che trước mặt, ý bảo nàng leo đến trên mui xe xem. Đường Tiểu Mạt theo lời bò lên, đợi thấy phía trước tựa như kẹt xe xe ô tô nằm kín đường, nàng liền ủ rũ cúi đầu chạy xuống: "Được rồi, xem ra thực sự chỉ có thể đi bộ rồi."
...
Trên bầu trời đều là sương mù, âm u, áp lực, trong không khí thường thường bay tới một mùi thối, đây là khí tức Thời mạt thế.
Lăng Tu đi phía trước, Đường Tiểu Mạt như một cái đuôi nhỏ theo ở phía sau, sắp được mười km rồi, Đường Tiểu Mạt đã rất mệt mỏi, khi năn nỉ Lăng Tu dừng lại nghỉ ngơi nhưng lại không có kết quả sau đó trực tiếp ngồi xuống đất không đi nữa.
"Ta thật sự là đi không được, đi tiếp nữa, ta nhất định sẽ ch.ết !" Đường Tiểu Mạt bỏ cái hòm thuốc cùng ba lô xuống, miệng thở dốc nói.
Nàng đổ thừa không đi, Lăng Tu cũng không có cách, không thể làm gì khác hơn là dừng lại nghỉ ngơi, thản nhiên nói: "Nghỉ ngơi mười lăm phút đồng hồ!"
"Quá tốt, Lăng lạnh lùng muôn năm!"
Nghe được Lăng Tu cho mười lăm phút đồng hồ để nghỉ ngơi, Đường Tiểu Mạt lập tức như được sống lại hưng phấn nhảy dựng lên, từ trong balô lấy ra thủy cùng thịt heo rừng, tự mình gặm. Đột nhiên tròng mắt chuyển động một cách tinh quái, trong lòng đánh ra một cái tính toán nhỏ nhặt, lại lấy ra một khối thịt heo rừng, đưa cho Lăng Tu, "Lăng lạnh lùng, ngươi khẳng định cũng đói bụng không, cho, ngươi ăn nhiều một chút."
Lăng Tu cúi đầu liếc nhìn miếng thịt heo rừng nặng chừng hai cân trước mặt, thoáng cái liền khám phá ra mánh khoé của Đường Tiểu Mạt, này không phải là biến đổi phương pháp muốn giảm bớt phụ trọng trên người sao?
Thấy hắn mặt không thay đổi nhìn mình, Đường Tiểu Mạt chột dạ, nhưng vẫn chớp chớp đôi mắt sáng ngời, lộ ra một nụ cười vô hại nói: "Làm gì nhìn ta kinh như vậy, trên mặt ta có vết bẩn ah?"
Lăng Tu đẩy miếng thịt quay trước mắt ra: "Lấy đi, ta không đói bụng!" Phút cuối cùng, lại bổ sung một câu, "Đường Tiểu Mạt, thức ăn nước uống hiện tại đều rất thiếu thốn, ngươi hay tiết kiệm một chút, đừng có chưa tới Quảng Lăng mà đã ăn xong rồi, đến lúc đó đói bụng cũng đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi."
"A? Ngươi nói, ta chỉ có thể ăn thức ăn nước uống mà bản thân ta trong mang theo?" Đường Tiểu Mạt kinh ngạc thất sắc.
Lăng Tu chẳng nói gì chỉ gật đầu.
"Cái gì đó, chúng ta không phải là một đoàn đội sao? Thức ăn nước uống đều phải dùng chung mới đúng, Lăng lạnh lùng, ta không đồng ý..."
"Chúng ta ước định điều thứ nhất là như thế nào?" Lăng Tu ngắt lời nói.
Tựa như đụng chạm tới nỗi đau của Đường Tiểu Mạt, Đường Tiểu Mạt thì thầm: "Hết thảy đều nghe lời ngươi."
"Ân, biết liền tốt rồi."
Lăng Tu hài lòng gật đầu, liếc nhìn thịt heo rừng trong tay Đường Tiểu Mạt, đột nhiên có ý trêu cợt nàng trong đầu, nhân tiện nói, "Được rồi, ta hiện tại cảm giác có chút đói bụng, ngươi mới vừa nói muốn đem khối thịt quay này cho ta đúng không? Vậy ta nhận!"
Đường Tiểu Mạt sao có thể đồng ý, vội vàng đem thịt heo rừng giấu ở phía sau, khuôn mặt đỏ lên lúng túng cười nói: "Cái này... Cái kia... Kỳ thực ngươi vừa rồi nghe lầm rồi, ta cũng không có nói muốn đem miếng thịt quay này cho ngươi."
"Vậy ngươi có ý gì?" Chỉ chỉ Đường Tiểu Mạt cầm trong tay hai khối thịt quay.
"Ta lấy ra ước lượng, lấy ra ước lượng!" Đường Tiểu Mạt nói.
Ước lượng?
Nghe cái lý do này, thiếu chút nữa Lăng Tu bị chọc cho phun nước miếng, vốn cho rằng nói chuyện với Đường Tiểu Mạt sẽ rất buồn chán, nhưng lúc này laị phát hiện vẫn rất thú vị đó.
Sau mười lăm phút đồng hồ, lại khởi hành ...
Lăng Tu đột nhiên phát giác, đoạn quốc lộ này không có vật cản nào cả, liếc mắt nhìn sang, đúng là không nhìn thấy một chiếc xe đứng ở trên đường.
"Hối hận rồi sao?, Lăng lạnh lùng, ta đã sớm nói lái một chiếc xe, nếu có một chiếc xe, không chừng đêm nay chúng ta có thể đến Quảng Lăng rồi!" Đường Tiểu Mạt nói với đầy ý châm chọc.
Đối với lời của nàng, Lăng Tu hoàn toàn bỏ qua, nếu mà sớm biết một đoạn đường này có thể lái được ô tô, hắn sẽ chọn đi bộ sao?
Đang đi tới, Đường Tiểu Mạt đột nhiên quay đầu nhìn về phía hậu phương, hưng phấn kêu lên: "Xe, Lăng lạnh lùng ngươi xem, có xe lái tới rồi, chúng ta vừa lúc có thể đi nhờ xe."
Lăng Tu dừng bước lại xoay người giương mắt nhìn lên, quả thật có một xe MiniBus chậm rãi chạy tới từ phía sau.
Lúc này, Đường Tiểu Mạt đã huy động hai tay lên cao, lòng tin tràn đầy muốn đi nhờ chiếc xe này, nàng thật sự không muốn đi bộ.
Lăng Tu không có lạc quan như nàng, biểu tình ngược lại thì rất ngưng trọng, Từ Tam Lăng để cho hắn ý thức được nhân tâm trong Thời mạt thế rất khó lường, vạn sự đều phải cẩn thận mới được.
Tạt vào đầu Đường Tiểu Mạt một chậu nước lạnh: "Không nên quá lạc quan, nói không chừng đối phương không chịu để cho ngươi lên xe."
Đường Tiểu Mạt lộ ra biểu tình hồ nghi, lập tức không đồng ý nói: "Làm sao lại như vậy? Hiện tại xảy ra tai nạn, khẳng định mọi người đều phi thường nguyện ý giúp đỡ lẫn nhau, Lăng lạnh lùng, ngươi không nên quá bi quan nha, mọi việc đều muốn phải nghĩ tới phương diện tốt, như vậy ngươi mới có thể ít phiền não!"
"..." Lăng Tu không trả lời.