Chương 41: Kể chuyện cười
Không biết qua bao lâu, Lăng Tu mở mắt ra tỉnh lại, xe vẫn như cũ chạy trên quốc lộ. Cúi đầu liếc nhìn vai trái, đưa tay đụng vào thử, không có cảm giác đau đớn nào, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, vai trái đã triệt để khôi phục.
Không có ngoài ý muốn cùng kinh ngạc, cũng không có bất kỳ hưng phấn!
Lăng Tu bình tĩnh thong dong, phảng phất vết thương lành nhanh như vậy cũng là việc hiển nhiên.
Đưa tay tháo bang vài trên người, lúc này bên tai truyền đến một tiếng ngái ngủ. Quay đầu nhìn lại, phát hiện Đường Tiểu Mạt đang dựa vào nghế mà ngủ, hai cánh tay tự nhiên rũ xuống, tay lái đang không có người khống chế.
Lăng Tu mắt trợn to bỗng nhiên cũng hít một hơi lạnh, sửng sốt trong 0. 01 giây, hắn dùng lực đẩy Đường Tiểu Mạt một cái, rống lớn kêu lên: "Đường Tiểu Mạt, ngươi làm gì vậy? Mau tỉnh lại, nhanh tỉnh lại!"
"Làm sao rồi..."
Đường Tiểu Mạt mở mơ mơ màng màng mắt tỉnh lại, theo bản năng duỗi người một cái, kết quả chân phải thoáng cái liền nhấn vào chân ga.
Nhất thời, chiếc xe nhương con trâu phát điên gầm hét lên, tốc độ đang khoảng hai mươi mét đã tang lên 30m trong chớp mắt, bốn mươi mét, năm mươi mét, tựa như một đầu dã thú gào thét chạy như điên, cho đến khi tốc độ lên tới tám mươi mét.
Lăng Tu hoảng hốt thất sắc, lo lắng kêu lên: "Phanh lại! Ngươi nhanh phanh xe a!"
Đường Tiểu Mạt thanh tỉnh chút, thấy Lăng Tu, cười chào hỏi: "Lăng lạnh lùng, sớm a." Nàng có ảo giác cho là lúc này là buổi sáng c.
Nghe nói thế, Lăng Tu trực tiếp tức giận đến đầu bốc khói trắng, không để ý bất luận cái hình tượng gì mà chửi ầm lên: "Sớm cái em gái ngươi a, ngươi con mẹ nó nhanh phanh xe lại!"
"Phanh lại? Cái gì phanh lại?"
Đường Tiểu Mạt khuôn mặt nghi hoặc, căn bản còn không có ý thức được bản thân đang lái xe.
Lăng Tu gấp đến độ sắp thổ huyết, đang chuẩn bị lên tiếng lại hướng Đường Tiểu Mạt hô lên, dư quang của khóe mắt lại bỗng dưng phát hiện phía trước đậu một chiếc xe khác, mà xe bọn họ, đang tinh chuẩn vô cùng nhắm thẳng vào chiếc xe kia.
"Ta @#%..."
Sắc mặt chợt biến, Lăng Tu nhanh chóng đưa tay lấy dây an toàn, nhưng lại không bắt được cái gì cả, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện chỗ ngồi không có dây an toàn. Lăng Tu như muốn ch.ết, chính bản thân cũng không nên để cho Đường Tiểu Mạt lái xe.
Khi thấy phía trước có chiếc xe, Đường Tiểu Mạt thoáng cái liền tỉnh lại, rốt cục ý thức được mình đang lái xe, nàng thét lên lập tức đạp phanh lại, ô tô phát sinh "Xèo xèo" tiếng kêu phanh khẩn cấp, nhưng vẫn đã muộn, chiếc xe đã phát sinh va chạm.
"Oành "
Một tiếng vang thật lớn, không có giây an toàn Lăng Tu theo quán tính phá tan miếng kính bay ra ngoài.
Đường Tiểu Mạt ngược lại thì không sao, hơn nữa cái xe này còn lắp đặt túi khí an toàn, khi va chạm thì hệ thống an toàn liền khởi động, hơn nữa còn đeo dây an toàn, nàng ngoại trừ cảm thụ được một trận nộ hải phong ba, còn thân thể không có bị bất kỳ tổn thương nào.
Quay đầu nhìn lại, chỗ ngồi kế bên tài xế rỗng tuếch, mà cửa kiếng trước mặt phá ra một cái lổ thủng lớn, miểng thủy tinh văng khắp nơi, sau đó sẽ đưa ánh mắt nhìn ra xa một chút, liền nhìn thấy Lăng Tu nằm thẳng ở trên mui xe.
Đường Tiểu Mạt run kịch liệt, vội vàng đẩy cửa xe ra đi xuống, chạy đến vẻ mặt lo lắng nói: "Lăng lạnh lùng, ngươi thế nào? Ngươi... Ngươi nghìn vạn không nên có chuyện a!" Gấp đến độ mắt đỏ một vòng.
Nằm ở trên mui xe Lăng Tu nắm chặt song quyền, hô hấp dồn dập, ở vào ngưỡng bùng nổ. Hắn bò xuống từ trên mui xe, lạnh lùng nhìn Đường Tiểu Mạt.
Đường Tiểu Mạt cảm giác tựa như bị một đầu mãnh thú nhìn chằm chằm, thân thể không tự chủ được mà run lên, nàng vội vàng xin lỗi: "Đừng nóng giận có được hay không, ta không phải cố ý, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra liền... Liền ngủ, nếu mà ngươi thực sự chưa hết giận, ta... Lăng lạnh lùng cẩn thận!"
Đang nói, bỗng dưng phát hiện trong xe có tang thi đang đi ra, từ phía sau đánh lén Lăng Tu, nàng cả kinh thét ra.
Lăng Tu ngay cả đầu cũng không quay lại, tay phải nắm Khai Sơn Đao đâm một cái, tinh chuẩn đâm vào mi tâm tang thi, chấm dứt tính mệnh tang thi.
"PHỐC "
Mặt không thay đổi rút Khai Sơn Đao ra, máu tang thi tuôn ra, mùi hôi thối xông vào mũi, tang thi cũng mềm nhũn đánh sập trên mặt đất.
"Rầm "
Đường Tiểu Mạt chật vật nuốt xuống một ngụm nước bọt, thủ pháp sắc bén tàn nhẫn như thế, ánh mắt lạnh như băng lãnh đạm như vậy, hết thảy tất cả, đều nói Lăng Tu đã nổi giận, hơn nữa còn là một cơn giận chưa từng có, khiến cho nàng không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ cúi đầu, cằm để trước ngực .
"Lăng lạnh lùng, ngươi đừng tức giận có được hay không, van cầu ngươi!" Thanh âm nhỏ như muỗi.
Lăng Tu làm sao có thể không tức giận, nếu mà Đường Tiểu Mạt không phải là một cô gái, hắn hiện tại trực tiếp liền đánh một trận rồi. Bất quá, cuối cùng vẫn nhịn xuống, hừ lạnh một tiếng kiểm tr.a chiếc xe.
Phát hiện đầu xe cã co rúm lại, bên trong đầu xe còn toát ra khói trắng, thử đề máy vài lần, kết quả không có phản ứng chút nào. Lại đi thử cái xe trước mặt, kết quả đồng dạng cũng không khởi động được.
Hít sâu một hơi, đem cái hòm thuốc cùng ba lô từ trong xe ra, vứt xuống trước mặt Đường Tiểu Mạt, sau đó lại cõng ba lo của mình lên, cầm lên cung nỏ, thần tình đạm mạc, không nói một lời liền đi.
Đường Tiểu Mạt tự biết phạm vào sai lầm lớn, đâu còn dám nói chuyện cùng đưa ra kháng nghị, chỉ ngoan ngoãn theo đi.
...
Lại là một buổi tối, tìm một chỗ kín gió đốt lửa trại, ăn mấy khối thịt quay để no bụng, Lăng Tu liền gối trên mặt đất chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đường Tiểu Mạt thì ngồi bên đống lửa, nâng cằm trơ mắt nhìn hắn. Hỏa quang chiếu vào trên người nàng, cái mũi nhỏ cao, mắt sáng sủa trong suốt, lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn, thoạt nhìn xinh đẹp đáng yêu.
"Dọc theo đường đi cũng không nói một câu, hiển nhiên Lăng lạnh lùng còn đang giận ta, làm thế nào hắn mới có thể tha thứ cho ta nè?"
Trong lòng nói thầm, hai mắt đảo một vòng .
Có rồi!
Đột nhiên có rồi chủ ý, nhất thời thích thú vô cùng.
Nàng đứng lên, ho nhẹ một tiếng, nói: "Lăng lạnh lùng, ta kể chuyện cười cho ngươi nghe có được hay không."
Thấy Lăng Tu không có phản ứng, vẫn như cũ nằm trên mặt đất từ từ nhắm hai mắt, như là đang ngủ, Đường Tiểu Mạt cũng không để ý, hai tay khoác lên phía sau lưng, bắt đầu nói.
"Có một ngày, tiểu Minh đi trường học, các học sinh nói mặt của hắn rất giống mông đít. Tiểu Minh rất buồn chạy ra ngoài, đi tới bên cạnh cái giếng, hắn đem đầu vào trong muốn nhìn khuôn mặt mình xem nó thế nào, trong giếng có một vị công nhân đào giếng, ngươi đoán, vị công nhân khi nhìn thấy tiểu Minh đưa mặt vào thì hắn nói cái gì?"
Đường Tiểu Mạt dừng lại, cố ý đợi một chút.
Qua tốt hồi lâu.
"Hắn nói..." Toại cố ý kéo to tiếng nói, Đường Tiểu Mạt học một cái tên kia dáng vẻ, tay trái cắm thắt lưng, tay phải chỉ vào phía trên tục tằng nói, "Tiểu tử, ngươi nếu mà dám đi bậy ngươi sẽ ch.ết trắc, ha ha ha..." Nói xong, tự phình bụng cười to, phát sinh tiếng cười như chuông bạc.