Chương 46: Dũng khí tự sát

Đầu óc có bệnh, còn bệnh không nhẹ!
Lăng Tu đánh giá với Đường Tiểu Mạt, hắn không muốn trả lời một người ngu ngốc như vậy, thế nhưng, lại không nhịn được Đường Tiểu Mạt nhõng nhẽo, cuối cùng đành phải trả lời: "Không có cảm giác, cảm giác gì cũng không có!"


Mà trả lời như vậy thì Đường Tiểu Mạt liền tức giận, cắn răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm nói: "Lăng lạnh lùng, ngươi là đại phôi đản!"
Sau đó liền thở phì phò xoay người chạy đi.
Đại phôi đản? !
Lăng Tu ngẩn người, chợt cười cười, hoàn toàn không thèm để ý.


Đứng ở trong sân ngẩng đầu quan sát phòng ở, dường như thật lâu không có người ở, phòng ở có chút âm trầm, ảm đạm. Mặt ngoài lát gạch men sứ màu trắng, thoạt nhìn có phong cách tây.
"A..."
Đột nhiên, tầng hai truyền ra tiếng Đường Tiểu Mạt kêu sợ hãi.


Lăng Tu giật mình, lập tức lấy ra Khai Sơn Đao chạy như điên, chờ thấy Đường Tiểu Mạt bình yên vô sự đứng ở lầu hai trước một cái cửa phòng, liền giận không chỗ phát tiết, trách mắng: "Đường Tiểu Mạt, ngươi không có việc gì thì kêu gào cái quỷ gì?"


Vừa rồi hắn khẩn trương đến đổ mồ hôi lạnh, cho rằng Đường Tiểu Mạt gặp bị tang thi tập kích.
Đường Tiểu Mạt thất kinh đứng tại chỗ, chỉ vào trong phòng run giọng nói: "Trong... Bên trong... Có..."
Bên trong?
Chẳng lẽ là tang thi?


Lăng Tu lúc này xông tới, chuẩn bị giải quyết tang thi trong phòng, chỉ là, ở nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì hắn liền giật mình, trong phòng không có tang thi, mà là ba cổ thi thể.


available on google playdownload on app store


Đầu của bọn họ đều bị lợi khí băm, hoàn toàn thay đổi. Thi thể đã hư thối lưu mủ, trong cả căn phòng tràn đầy mùi thối. trên mặt đất cùng trên giường đều là giòi bọ.


Tuy rằng Thời mạt thế đầy máu tanh và dơ bẩn, thế nhưng khi nhìn thấy tràng cảnh này thì, Lăng Tu vẫn cảm thấy buồn nôn, trên người cũng cảm giác khó chịu, thật giống như giòi bọ đang bò trên người hắn.


Đường Tiểu Mạt đã không nhịn được, chạy vào bên trong đại sảnh, mở ra cửa sổ đưa đầu ra ngoài mà nôn.


Lăng Tu như có điều suy nghĩ, từ ba cổ thi thể mà xem, bọn họ hẳn là người một nhà, một đôi vợ chồng trung niên cùng một nữ nhi, bọn họ hình như đều biến thành Tang Thi, chỉ là bị người giết ch.ết thôi.
Như vậy người giết ch.ết bọn họ là ai?


Trong đầu mới vừa sinh ra vấn đề này, cửa đại sảnh truyền đến một tiếng quát mắng: "Các ngươi là ai? Xông vào nhà ta làm gì?"
Lăng Tu nghiêng đầu qua, liền nhìn thấy một người mặc áo màu đen, tóc rối tung, mặt đầy râu. khuôn mặt đen nhẻm thấy không rõ khuôn mặt, chỉ có cặp mắt ct linh lợi mở to.


Tay còn cầm một lưỡi búa sắc bén, lưỡi búa có vết máu khô.
Thoạt nhìn thì thấy hắn giống như hành khất trên đường, Đường Tiểu Mạt sợ hãi nhanh chóng trốn phía sau Lăng Tu.
"Chúng ta đi ngang qua." Lăng Tu đáp.


Đường Tiểu Mạt cũng phụ họa: "Đúng, chúng ta đi ngang qua , không biết nơi này còn có người cho nên mới xông vào."
"Ta mặc kệ các ngươi là người nào, nơi này là nhà ta, các ngươi nhanh chóng cút ra ngoài cho ta."


Tên kia quơ quơ cái búa trong tay lớn tiếng quát, lúc này, hắn phát hiện Lăng Tu mở cửa phòng bên cạnh ra, lúc này trên mặt biến sắc, tiếp theo liền phát sinh một tiếng cười điên cuồng, "Đã mở cửa phòng ra, các ngươi lại mở cửa phòng ra, vậy các ngươi không thể đi , các ngươi nhất định phải ch.ết tại đây."


Cái gì...
Đột nhiên chuyển biến, để cho Đường Tiểu Mạt thoáng cái bối rối.
"Ách a ~ "
Lúc này, tên kia gào thét giơ búa lên vọt tới, khóe mắt như sắp nứt ra, tựa như một con ác quỷ bò ra từ Địa Ngục.


Đường Tiểu Mạt kinh hoảng, cung nỏ trong tay lập tức nhắm vào người này: "Này, ngươi... Ngươi đừng lại, mau dừng lại, nếu như ngươi không dừng lại, ta liền... Ta liền đánh ch.ết ngươi."
Nhưng mà, tên kia lại hồn nhiên không để ý tới cung nỏ, vẫn như cũ hai mắt đỏ ngầu giơ búa lên lao tới gần.


Đường Tiểu Mạt không có thể ra tay, vẫn không thể hạ thủ đối với người sống, mắt nhìn hắn xông lại.


Nhìn Đường Tiểu Mạt, Lăng Tu bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt co rút, đi tới một bước, đưa tay chộp một cái, liền cầm thật chặt cán búa, vô luận người kia dùng sức làm sao, cái búa cũng không nhúc nhích chút nào.


"Vì sao chúng ta mở cửa căn phòng này ra , ngươi liền muốn giết ch.ết chúng ta?" Lăng Tu hỏi hắn.
"Bởi vì... Các ngươi thấy được vật không nên thấy."


Tên kia ánh mắt hung ác độc địa, cắn răng dùng sức muốn tranh đoạt lại lưỡi búa, "Không giết các ngươi, các ngươi nhất định sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó ta sẽ bị cảnh sát mang đi."
Cảnh sát?
Lẽ nào tên này còn không biết thế giới đã hoàn toàn thay đổi sao?


Lăng Tu nghi hoặc, thấy hắn còn đang không cam lòng giơ búa lên, liền đá một cước vào ngực của hắn.
"Oành "
Tên kia giống diều đứt giây bay ra ngoài, va chạm kịch liệt vào bức tường mới dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Lăng Tu, phát sinh một tiếng cười điên, sau đó liền bưng ngực chạy ra ngoài.


Lăng Tu vứt búa xuống mặt đất, chậm rãi đi theo.
Tên kia chạy lên lầu chót, chờ Lăng Tu cùng Đường Tiểu Mạt đuổi tới, hắn đã đứng ở trên mép tường.
Đường Tiểu Mạt giật mình: "Này, ngươi muốn làm gì a, rất nguy hiểm nhanh xuống!"


Tên kia chậm rãi quay đầu lại, trên mặt hiện đầy vẻ thồng khổ: "Ta không có năng lực giết ch.ết các ngươi, cuối cùng cũng sẽ bị cảnh sát mang đi bắn ch.ết, còn không bằng nhảy xuống là xong hết mọi chuyện."


"Ngươi đừng làm chuyện điên rồ a, mặc dù thế giới đã thay đổi, nhưng ngươi vẫn phải nỗ lực sống sót a." Đường Tiểu Mạt khuyên.
"Nỗ lực sống sót? Ha hả... Ha hả a..."


Tên kia tự giễu cười lên, sau đó mở to hai mắt trừng Đường Tiểu Mạt, "Ta giết phụ mẫu cùng muội muội ta, pháp luật không cho phép, ta cũng không có thể tha thứ cho bản thân ta, hơn một tháng nay, ta một mực sợ hãi, bàng hoàng, buổi tối mỗi ngày đều thấy ác mộng mơ thấy bọn họ, ta thật là thống khổ."


Nói xong, thì rơi lệ như mưa, "Ta không phải cố ý, ta không muốn như vậy. Các ngươi biết không? Cha ta điên rồi, hắn ở trước mắt ta cắn cổ mẫu thân ta cùng muội muội ta, hắn còn muốn cắn ta, ta dùng búa chém hắn, nhưng thế nào đánh ch.ết được, cuối cùng ta bổ nát đầu của hắn thì hắn mới bất động. Ta lúc đó sợ hãi, cũng muốn không biết tại sao phụ thân biến thành cái dạng này, sau đó mẫu thân ta và muội muội cũng điên theo, tựa như cha ta giương nanh múa vuốt xông lại cắn ta, ta... Ta đều giết ch.ết các nàng."


"Ta là một tội nhân, ta không xứng sống thêm trên thế giới này."
Tên kia nói, "Hiện tại được rồi, tất cả đã lộ ra ánh sáng, ta rốt cục có dũng khí tự sát rồi, cám ơn các ngươi!"
Vừa dứt lời, hắn liền thả người nhảy, nhảy xuống từ mái nhà.






Truyện liên quan