Chương 50: Ta ở nơi này
Sau một phen nói chuyện với nhau, Lăng Tu mới biết được ba người Quan Vân Vũ là người Quảng Lăng, sau khi tai nạn phát sinh, bọn họ liền từ Quảng Lăng chạy trốn tới ngoại ô thành phố, ở một cái nhà xưởng hoang phế ở gần đây.
"Vậy người nhà các ngươi đâu?" Đường Tiểu Mạt trừng mắt nhìn hỏi theo bản năng.
Nói đến người nhà, ba người Quan Vân Vũ có biểu tình hơi chậm lại, đều cúi đầu xuống.
"ch.ết rồi, đều ch.ết hết!"
Tựa hồ như nhớ lại tràng diện người nhà bỏ mình, mắt Quan Vân Vũ ướt át, trên mặt lộ vẻ cực kỳ bi ai.
"Xin lỗi!"
Đường Tiểu Mạt vội noiq1, tiếp theo nàng cũng không nói được một lời cúi đầu đi theo.
Lăng Tu nhìn nàng, thấy nàng nhíu mày, thoạt nhìn có tâm sự gì đó. Lắc đầu, trong lòng thở dài một tiếng nói: "Xem ra cô gái nhỏ này đang liên tưởng đến cha mẹ mình !"
Không cách nào liên lạc với cha mẹ ở Thạch Thành, ai cũng không cách nào xác định bọn họ còn sống trên cõi đời này hay không.
Không bao lâu, đoàn người đi tới nhà xưởng bỏ hoang.
Chỉ có một tòa nhà xưởng, trống rỗng, khắp nơi trên mặt đất đều là gạch, giấy vụn..., lăng loạn không chịu nổi. Bất quá có một khoảng đất nhỏ được dọn dẹp rất sạch sẽ, có bàn, ghế, giường các loại vật dụng sinh hoạt.
Ở chính giữa còn có một cái lò, chắc là dùng để sưởi ấm vào buổi tối.
"Lăng Tu huynh đệ, Tiểu Mạt cô nương, các ngươi mời ngồi!"
Quan Vân Vũ đưa đến hai cái ghế, vỗ cái ót nói, "Chỗ ở đơn sơ, cũng tương đối loạn, thật sự là ngượng ngùng."
"Không sao!"
Lăng Tu quan sát bốn phía, đích xác là rất đơn sơ, nhưng bây giờ là Thời mạt thế, có thể tìm tới một địa phương không có tang thi ở lại đã coi là không tệ rồi.
Đường Tiểu Mạt rất nhiệt tình, lúc này đang giúp Quan Hiểu Đồng xử lý cái chân bị thương.
Sau khi sát trùng rồi bang bó lại, Đường Tiểu Mạt liền đứng lên lộ ra một nụ cười rất hồn nhiên nói: "Hiểu Đồng tỷ, mấy ngày nay ngươi nhất định phải đặc biệt chú ý, nghìn vạn đừng có cử động mạnh, bằng không sẽ rất khó lành, sẽ lưu lại di chứng."
"Ân, tốt!"
Quan Hiểu Đồng chân thành tha thiết nói, "Muội muội, cám ơn ngươi!"
"Tiểu Mạt cô nương, ta cũng Hiểu Đồng cám ơn ngươi." Trần Hưng Văn nói.
Đường Tiểu Mạt đào tròng mắt một cách tinh quái, nhớ tới Trần Hưng Văn vẫn một tấc cũng không rời làm bạn ở bên cạnh Quan Hiểu Đồng, quan hệ của hai người cũng sẽ không đơn giản, hẳn là tình lữ không thể nghi ngờ.
"Không có chuyện gì rồi, các ngươi không cần khách khí như vậy ."
"Các ngươi không chỉ cứu chúng ta, còn giúp muội muội ta băng bó vết thương, đại ân của các ngươi, Quan Vân ta Vũ sẽ nhớ kỹ cả đời."
Quan Vân Vũ đi tới nói, "Như vậy đi Lăng Tu huynh đệ, sắc trời đã tối, không bằng các ngươi ở đây một đêm, sáng sớm ngày mai lại khởi hành được không?"
Lăng Tu còn chưa lên tiếng, Đường Tiểu Mạt liền dẫn đầu trả lời.
"Tốt tốt, bất quá thật lâu rồi ta chưa ăn cơm, nơi này các ngươi có cơm không?"
"Có, có bảy tám chục cân nè, còn có rau xanh lạp xưởng."
Quan Vân Vũ cao hứng nói, tuy rằng ân cứu mạng không phải là một bữa cơm có thể so sánh được, thế nhưng có thể chiêu đãi ân nhân, hắn đã cảm thấy hài lòng.
Vừa nghĩ tới rau xanh, Đường Tiểu Mạt liền không nhịn được nuốt nước miếng.
Sau đó chạy đến trước mặt Lăng Tu: "Lăng lạnh lùng, ngươi nghe chưa, có cơm cùng rau xanh để ăn đó."
Lăng Tu lại hung hăng trừng nàng, thản nhiên nói: "Nhiều chuyện!"
Hắn vốn là dự định phải đi thành phố Quảng Lăng tìm chỗ ở, tuy nói Quan Vân Vũ và Trần Hưng Văn vì Quan Hiểu Đồng mà phấn đấu quên mình vọt vào thi đàn chiến đầu có thể thấy được bọn họ cũng không phải là người xấu, nhưng hắn vẫn còn là không muốn ở cùng một chỗ với người mới quen.
Nhưng Đường Tiểu Mạt đã đáp ứng, hơn nữa Quan Vân Vũ và Trần Hưng Văn đã bắt tay vào chuẩn bị làm cơm chiêu đãi hai người, Lăng Tu cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
Đường Tiểu Mạt le lưỡi một cái, đẹp đẽ cười cười, dường như rất hưởng thụ cảm giác bị Lăng Tu răn dạy.
Quan Vân Vũ và Trần Hưng Văn khí thế ngất trời, bất kể là rửa rau hay là thái rau, cũng vô cùng chuyên nghiệp, đặc biệt khi xào rau, Đường Tiểu Mạt thấy mà sợ ngây người.
Kinh hô: "Thật là lợi hại!"
Quan Hiểu Đồng ngồi ở trên giường, nghe nói Đường Tiểu Mạt kinh hô, liền ra giải thích: "Ở trước khi phát sinh tai nạn anh ta và Hưng Văn đều là đầu bếp."
"Oa, thì ra là đầu bếp, ta và Lăng lạnh lùng có lộc ăn rồi, hì hì..."
Đường Tiểu Mạt càng thêm kích động, đầu bếp làm đồ ăn khẳng định ăn sẽ rất ngon, nàng phi thường mong đợi.
Trên mặt Quan Hiểu Đồng tràn đầy vẻ tươi cười, nhìn Đường Tiểu Mạt hồn nhiên, lại nhìn Quan Vân Vũ, trong lòng như có suy nghĩ gì đó.
Ca ca đã ba mươi tuổi, đến bây giờ vẫn còn không có bạn gái, tai nạn tới rồi, thì càng khó tìm một cô nương tốt, Tiểu Mạt cũng thật không tệ, đơn thuần đáng yêu, tuy rằng niên kỷ còn nhỏ, nhưng cũng phải mười bảy mười tám tuổi, da dẻ trắng nõn, vóc người tươi ngon mọng nước, nếu như nàng có thể làm chi dâu của nàng thì tốt rồi.
Thế nhưng, nàng dường như rất ỷ lại vào Lăng Tu, dọc theo con đường này luôn thân mật khăng khít cùng Lăng Tu, nàng hẳn là thích Lăng Tu rồi!
Nghĩ vậy, Quan Hiểu Đồng không khỏi cẩn thận quan sát Lăng Tu.
Tóc đen bóng thẳng, mày kiếm, hại con ngươi đen, đường viền góc cạnh phân minh, cả người tán lộ ra một cổ tà mị cùng khí tức cô lạnh.
"Luận hình dạng, hắn so mạnh hơn ca ca nhiều lắm, hơn nữa thân thủ lại rất lợi hại, nếu như ta là Đường Tiểu Mạt, cũng sẽ khăng khăng một mực thích hắn."
Quan Hiểu Đồng thở dài một cái.
"Oành Oành Oành "
Nhưng vào lúc này, cửa sắt nhà xưởng đóng kín bị người đánh phát sinh một loạt tiếng nổ.
Quan Vân Vũ, Trần Hưng Văn và Quan Hiểu Đồng nhất tề biến sắc.
"DCM, đám hỗn đản lại tới nữa rồi, mau đưa vật tư đi giấu." Quan Vân Vũ nhanh chóng nói với Trần Hưng Văn.
Trần Hưng Văn không nói hai lời, kéo đám rơm rạ, lộ ra một cái tầng hầm ngầm, sau đó đem gạo cùng vật tư sinh hoạt bỏ vào bên trong nhưng, còn có mấy cái ba lô cũng đều ném xuống.
Phút cuối cùng, lại nhanh chóng ôm lấy Quan Hiểu Đồng, thận trọng đem nàng đặt ở trong tầng hầm ngầm.
"Lăng Tu huynh đệ, Tiểu Mạt cô nương, các ngươi cũng mau tránh đi, bọn họ là một đám lưu manh vô lại không nói lý, nếu như bị bọn họ phát hiện có nữ hài, Tiểu Mạt cô nương nhất định sẽ bị bọn họ bắt đi." Quan Vân Vũ khẩn trương chạy đến trước mặt Lăng Tu và Đường Tiểu Mạt nói.
Đường Tiểu Mạt hướng Lăng Tu hỏi thăm.
Vì lý do an toàn, Lăng Tu liền cho nàng một ánh mắt, ý tứ phải đi trốn đi.
Đường Tiểu Mạt vui sướng nhảy vào trong tầng hầm ngầm, có chút hưng phấn nói: "Hiểu Đồng tỷ, chúng ta đi trốn."
"Hư "
Quan Hiểu Đồng khẩn trương hướng nàng làm cái dấu hiệu chớ có lên tiếng.
"Lăng Tu huynh đệ, ngươi không trốn vào sao?" Quan Vân Vũ hướng Lăng Tu hỏi.
Lăng Tu thản nhiên nói: "Không cần, ta ở chỗ này."
Thời gian cấp bách, cũng không được phép nhiều lời, Quan Vân Vũ than nhẹ một tiếng nhanh chóng gọi Trần Hưng Văn ngụy trang của tầng hầm.
Trần Hưng Văn đắp chiếu lên, đem khô rơm phủ lên trên, để cho người ta hoàn toàn nhìn không ra nơi đó cất giấu một cái hầm.
"Tốt lắm, Lăng Tu huynh đệ ngươi ở chỗ này không cần nói gì, mục đích bọn họ chủ yếu là thực vật cùng vật tư sinh hoạt khác, chúng ta tới ứng phó là tốt rồi." Quan Vân Vũ căn dặn Lăng Tu nói.
Lăng Tu nhíu mi, gật đầu.