Chương 62: Mặt hướng biển rộng

Hỏa quang chập chờn, chiếu chiếu vào mọi người, mang đến sự ấm áp, mang đến ánh sáng.
Đường Tiểu Mạt mặc áo màu trắng cổ áo chữ V bó sát thân, một mái tóc đen sẫm, vô cùng nhu thuận. Dưới hỏa quang chiếu rọi, mũi quỳnh tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại ướt át, nàng lộ ra vẻ động nhân.


Tuy nói đã vứt bỏ niệm tưởng đối với Đường Tiểu Mạt, nhưng Quan Vân Vũ vẫn còn nhìn có chút si mê, muội muội hắn Quan Hiểu Đồng nhìn hắn, trong lòng thở dài vì hắn. Mà Đường Tiểu Mạt cũng ngọt ngào nhìn Lăng Tu, Lăng Tu thì nhìn lửa trại.


Nội thương trên người đã khôi phục không sai biệt lắm, sáng sớm ngày mai, chính là có thể khỏi hẳn. Nghĩ đến con tang thi to lớn này, Lăng Tu cũng cảm giác được áp lực cực lớn, ngay cả đạn cũng không thể tlàm gì được nó, như vậy tang thi quả thực chính là ác mộng trong Thời mạt thế.


Lúc này, Đường Tiểu Mạt đột nhiên bu lại, một đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn.
Lăng Tu chỉ cảm thấy một làn gió thơm xông vào mũi, sau đó liền ho khan một tiếng trừng nàng hỏi: "Tới gần như vậy làm cái gì?"


"Lăng lạnh lùng, ngươi thật giống như lại càng đẹp trai hơn rồi!" Đường Tiểu Mạt nghiêm túc nói.
Lại thay đẹp trai hơn? Là cái quỷ gì?
Lăng Tu nghiêm mặt: "Đường Tiểu Mạt, đầu óc ngươi có vấn đề đúng hay không?"
"Không có đâu, người ta chỉ là muốn..."


Nói đến đây, Đường Tiểu Mạt dừng lại, miệng tiến đến bên tai Lăng Tu, rất nhỏ tiếng nói, "... Người ta chỉ muốn đi giải quyết một chút, xung quanh quá tối, ngươi đi theo ta có được hay không?"
Nghe nói thế, Lăng Tu hít một hơi, nghĩ thầm: Thảo nào lại nói ta đẹp trai, thì ra là muốn cầu cạnh ta!


available on google playdownload on app store


"Ai nha, có được hay không, có được hay không vậy!" Đường Tiểu Mạt lôi kéo cánh tay Lăng Tu ỏn ẻn năn nỉ nói.
Lăng Tu cảm thấy có chút phiền, hất tay của nàng ra đứng lên, bất đắc dĩ trừng nàng, cũng không nói gì, thở thật dài một tiếng liền xoay người đi, rốt cuộc thầm chấp nhận.
"Hì hì..."


Đường Tiểu Mạt cười cười, sau đó nhanh chóng hớt ha hớt hải đuổi kịp, lần thứ hai kéo cánh tay Lăng Tu, "Lăng lạnh lùng, ngươi thật tốt, ngươi là nam nhân siêu cấp."


Lăng Tu không muốn để ý nàng, hắn rất phiền muộn, từ khi gặp phải Đường Tiểu Mạt, buổi tối hình như hắn chuyên môn bồi Đường Tiểu Mạt đi nhà cầu, tuy rằng mỗi một lần Đường Tiểu Mạt đều khen hắn, nhưng hắn lúc nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.


Nhìn hai người bọn họ thân mật khăng khít đi vào trong rừng, Quan Vân Vũ và Quan Hiểu Đồng hai mặt nhìn nhau, trong đầu đã nghĩ tới hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi.


Quan Vân Vũ dẫn đầu lắc đầu cười cười, như là tự giễu, lại mang chút hâm mộ giọng nói: "Không nghĩ tới Lăng Tu huynh đệ và Tiểu Mạt cô nương đã phát triển đến bước này." Tâm tình có chút thất lạc.


Quan Hiểu Đồng vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi: "Ca, mặc dù bây giờ thế giới đã thay đổi dạng, nhưng có thể ta tin tưởng ngươi vẫn có thể tìm tới một nữ nhân tốt."
Quan Vân Vũ khẽ mỉm cười, cũng là không có nói gì.
*


Ngày thứ hai, nói lời từ biệt cùng Lăng Tu va Đường Tiểu Mạt xong, Quan Vân Vũ và Quan Hiểu Đồng liền lựa chọn đi vào trong núi.
"Lăng lạnh lùng, ngươi nói chúng ta có thể gặp lại bọn họ không?" Nhìn ô tô rời đi, Đường Tiểu Mạt hơi có chút sầu não.
"Không biết!"


Lăng Tu thu hồi ánh mắt, ngược lại bước chân dọc theo quốc lộ mà đi.
Đường Tiểu Mạt cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bước nhanh đi theo.


"Được rồi Lăng lạnh lùng, ngươi còn không có nói cho ta biết ngươi tại sao muốn đi Huyễn Thành nè? Không biết là bởi vì cô nương ở trong radio chứ." Đường Tiểu Mạt đi song song cùng Lăng Tu, đột nhiên nhớ lại vấn đề này, không khỏi hiếu kỳ.


"Ngươi nói bậy cái gì đó!" Lăng Tu chợt đen lại, lên tiếng khiển trách.
"Hừ, ta mới không có nói bậy, hàng ngày đều ngươi cầm radio nghe nàng nói chuyện."


Đường Tiểu Mạt đột nhiên ghen tuông, nói, "Nàng lúc nào cũng nói những lời này, "Ngươi còn đang chịu đói cùng cô độc sao? Ngươi còn đang vì sinh tồn mà trốn trốn tránh tránh sao? Đến đây đi, tới nơi này, Huyễn Thành hoan nghênh hết thảy người sống sót, cho tới bây giờ, đã có hai mươi vạn đồng bào tụ tập, nơi này có hi vọng’, ngươi xem, ngay cả ta cũng đã thuộc luôn rồi, lỗ tai sắp bị thủng luôn rồi , các ngươi hoặc là có quan hệ, hoặc là ngươi bị thanh âm của nàng mê hoặc!"


Nhìn Đường Tiểu Mạt hổn hển, Lăng Tu không khỏi cảm thấy buồn cười, ta cũng không gạt nàng, nói: "Ta đi Huyễn Thành, là vì một cô bé."
"Tiểu cô nương?" Đường Tiểu Mạt bình tĩnh lại, ʍút̼ lấy ngón út nhìn Lăng Tu.


Lăng Tu gật đầu: "Nàng gọi Lăng Tuyết, là một cô nhi bị vứt bỏ, một buổi tối sáu năm trước, ta ở đường cái phát hiện được nàng. Ta từng phát thệ phải thủ hộ nàng cả đời, không cho nàng bị bất kỳ thương tổn nào. Có lẽ là thượng thiên quan tâm, ta ngẫu nhiên đạt được tin tức của nàng từ trong radio, nàng còn sống, đang ở Huyễn Thành."


"Thì ra là như vậy a!"
Đường Tiểu Mạt thật không ngờ Lăng Tu đi Huyễn Thành vì thực hành một lời hứa, nàng đột nhiên cảm thấy Lăng Tu thật vĩ đại, "Lăng lạnh lùng, ngươi thực sự chuẩn men!" Hướng Lăng Tu giơ ngón tay cái lên.


Nghe nói vậy, Lăng Tu phục hồi tinh thần lại, không khỏi kinh ngạc một trận: tại sao mình nói nhiều với Đường Tiểu Mạt như vậy?
Ho khan vài tiếng, không nói thêm gì nữa.
"Đợi khi tìm được Lăng Tuyết, ngươi định đi nơi nào?"
"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?" Lăng Tu tức giận hỏi ngược một câu.


"Ai nha, ta rất hiếu kỳ nha."
Đường Tiểu Mạt năn nỉ nói, "Nói nha nói nha, đợi khi tìm được Lăng Tuyết sau đó ngươi định đi nơi nào?"
"Tìm một tiểu đảo, nửa cuộc đời còn lại sẽ sống ở đó." Lăng Tu liếc nàng, không nhịn được nói.


"Tốt tốt, Lăng lạnh lùng, ngươi nhất định phải mang theo ta, nga không, đem ta cùng người nhà ta, chúng ta cùng đi tới đó, cả cuộc đời này, hì hì..." Đường Tiểu Mạt trên mặt tràn đầy hi vọng.


Lăng Tu dè bỉu lắc đầu, nghĩ thầm: Mang theo ngươi? Hay là thôi đi, ta còn muốn chạy tới Thạch Thành thật nhanh rồi ném ngươi cho cha mẹ ngươi, để cho lỗ tai được thanh tình đây nè.
Đường Tiểu Mạt không biết dự định trong lòng Lăng Tu, hai tay còn không dừng khoa tay múa chân.


”Hằng ngày, sẽ cho ngựa ăn và chặt củi; Hằng ngày, đi trồng rau, rồi dựng một ngôi nhà, hướng ra biển. Lăng lạnh lẽo, chờ tìm được một hòn đảo nhỏ như vậy, tôi chắc chắn sẽ xây dựng một ngôi nhà hướng ra biển. Khi mùa hè đến, tôi có thể đến bãi biển để nhặt sò vỏ và đi bơi. Mặc dù tôi không biết bơi, nhưng anh có thể dậy tôi, tôi sẽ học được thôi.”


Nàng đã hoàn toàn đắm chìm trong huyễn tưởng, say sưa suy nghĩ.
Lăng Tu gõ đầu của nàng một cái, chỉ vào phía trước nói: "Nơi đó có chỉ tang thi, dùng cung nỏ giết ch.ết nó đi."


Đường Tiểu Mạt đã tỉnh hồn lại từ trong huyễn tưởng, liếc nhìn quốc lộ, không khí tràn ngập mùi hôi thối, nàng đột nhiên cảm thấy hiện thực quá tàn khốc.
"Đều là bởi vì quái vật này, thế giới mới biến thành cái dạng này !"


Mắt hung tợn trừng tang thi mắng một tiếng, nâng cung nỏ lên liền bóp cò súng.
Tên nỏ bay vụt đi ra ngoài, "Sưu" một tiếng xuyên qua mi tâm tang thi, lại chui ra từ gáy.






Truyện liên quan