Chương 72: Nhìn xem

Tóc nhuộm đủ mọi màu sắc dùng sức kéo vài cái, lại không có thể thoát khỏi khống chế của Lăng Tu, liền trợn to hai mắt trừng Lăng Tu, hét lớn: "Buông tay, con mẹ nó ~ buông tay!"
Lăng Tu chưa nói một câu, đá một cước vào người bụng thanh niên này.
"Oành" như bị đầu tàu đập vào.


Tên tóc đủ mọi màu sắc kêu thảm một tiếng, thân thể tựa như diều đứt giây bay ra ngoài hai ba mét, sau khi té xuống vẫn chưa có phản ứng kịp, Lăng Tu lại như một cơn giớ mà lướt tới, Khai Sơn Đao trong tay trực tiếp gác ở trên cổ của hắn.


Đao phong lạnh lẽo, toát ra hàn mang chói mắt, Tên tóc đủ màu sắc sợ đến hít thở không thông, nằm trên mặt đất dám đạn cử động.
Những người còn lại tới lúc này mới phục hồi lại tinh thần, Gerry cùng tên kia đều lấy côn thép ra, chỉ vào Lăng Tu kêu lên: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn làm gì?"


Lăng Tu nở nụ cười, trong tiếng cười xen lẫn ý giễu cợt nồng nặc, hắn ngẩng đầu, nhìn lại, lạnh lùng nói, "Ta cũng muốn hỏi một chút, các ngươi... Muốn làm gì?"
Cặp đen kịt như bầu trời đêm kia, tán lộ ra một cổ lãnh ý hít thở không thông.


Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, tựa như bị một con sói đói hung mãnh nhìn chằm chằm, hai tên kia cảm thấy lông tơ trên người cũng dựng thẳng lên. Lăng Tu chất vấn, để cho bọn họ nhất thời không biết nên trả lời thế nào, bởi vì là bọn họ xuất thủ đánh lén trước, kết quả đánh lén không thành còn bị quần áo.


Đường Tiểu Mạt kẹp ở giữa, khổ sở không biết nên giúp bên nào, nàng vốn cho là bản thân sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào khi dễ hoặc uy hϊế͙p͙ thần tượng của mình, mà khi đối phương là Lăng Tu thì, cái "Cho rằng" này liền mất hiệu lực.
"Ngươi... Ngươi muốn thế nào?"


available on google playdownload on app store


Tên tóc nhuộm đủ mọi màu sắc khẩn trương hỏi, Khai Sơn Đao gác ở trên cổ mình mang theo một cổ khí tức sát phạt nồng nặc, hắn thập phần xác định Lăng Tu là một dám giết người hung ác.
Lăng Tu nhàn nhạt cúi đầu liếc mắt nhìn hắn, sau đó nghiêng đầu qua nhìn về phía Trương Nhất, hỏi: "Trương Nhất?"


Trương Nhất lúc này mới trừng mắt như mới tỉnh ở trong mộng.
"Lão Lăng ngươi tránh ra, để cho ta tới thịt ch.ết hắn!"


Cắn răng nghiến lợi nói xong, Trương Nhất đi lên, tung một trận quyền đấm cước đá vào tên này, vừa đánh vừa mắng, "DCM cho ngươi đánh lén lão tử! Nếu không phải vì có huynh đệ, hôm nay lão tử có khả năng mất mặng ở trong tay ngươi !"


Tuy Khai Sơn Đao rời khỏi cái cổ, nhưng thanh niên này lại hoàn toàn không phải là đối thủ của Trương Nhất, chỉ có thể bị đánh.
Hai người còn lại thấy thế, gào thét xông lên muốn trợ giúp tên này.
Ánh mắt Lăng Tu ngưng lại, lắc mình đi tới, hai chân liền đá bọn họ ngã trên đất.


Hai người làm sao có thể cam tâm, bò dậy từ dưới đất, mặt dữ tợn, như tựa như điên vậy nhào tới hướng Lăng Tu.


Lăng Tu không muốn đả thương bọn họ, mỗi lần đều dùng sống dao để đánh, nhưng hai tên lại muốn hắn vào chỗ ch.ết, vung côn thép một cách hung ác. Lăng Tu không chú ý, trên người đã trúng vài cái, đau rát lập tức nảy lên đại não.
"Lăng lạnh lùng!"


Đường Tiểu Mạt nhìn Lăng Tu bị đánh trúng, không khỏi tiếc nhíu mi, lộ ra vẻ lo âu.
Nàng nhìn Gerry thần tượng của mình, lại nhìn Lăng Tu, cuối cùng lấy cây nỏ sau lung cầm trong tay, nhắm ngay vào tên kia, lớn tiếng quát lên: "Dừng tay, mau dừng tay!"


Thấy cung nỏ trong tay Đường Tiểu Mạt nhắm vào bản thân, Gerry cùng tên kia đâu còn dám càn rỡ, đều ngừng lại lui sang một bên.
Lăng Tu có chút hết ý nhìn về phía Đường Tiểu Mạt, sau đó lộ ra một cái ý tươi cười.


Ngay cả Trương Nhất cũng ngừng lại, cười to nói: "DCM , ta đã nói rồi, biểu muội ta nhất định là theo phe cúng ta, ha ha ha..."
Gerry cười cười, chỉ là hiện tại lộ ra vẻ rất không tự nhiên, hắn nghi ngờ hướng Đường Tiểu Mạt hỏi: "Tiểu Mạt, đây là ý gì?"


"Gerry, từ sơ trung ngươi chính là thần tượng của ta, ta cũng vẫn coi ngươi là nam thần trong lòng ta, thế nhưng xin lỗi..."
Ánh mắt nhìn về phía Lăng Tu, "Hắn là ta một người rất trọng yếu, ta... Ta không cho ngươi thương tổn hắn, cho nên, mời các ngươi dừng tay được không?."


Gerry và Lăng Tu, nàng không chút do dự mà lựa chọn Lăng Tu.
Người rất trọng yếu? !
Lăng Tu sửng sốt, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Đường Tiểu Mạt vì hắn mà đối mặt trực diện với con tang thi to lớn.


Tên kia không thể tin, bởi vì đây là lần đầu hắn bị một fans vứt bỏ. Trước kia đều điên cuồng vì hắn, thậm chí vì hắn mà còn chia tay với bạn trai, càng thản nhiên nguyện ý đem thân thể cùng linh hồn giao cho hắn.


Đối mặt với fans nữ của bản thân, cho tới bây giờ hắn đều rất tự tin, ngạo mạn, thế nhưng, Đường Tiểu Mạt đã phá hủy hết thảy.
Hắn tự giễu nở nụ cười, không có nói thêm câu nào.


Nghe được lời Đường Tiểu Mạt, trong lòng Trương Nhất thoải mái cực kỳ, liền buông tên tóc nhiều màu ra, quát lên: "Cút, đừng để ca gặp lại ngươi, bằng không gặp một lần đánh một lần."
Tên này đâu còn dám nói thêm cái gì, phẫn hận dùng dư quang trừng Trương Nhất rồi chạy về xe gắn máy.


"Này, con chuột, các ngươi còn ở đây làm gì, mau cút sao?!"
Trương Nhất cười tủm tỉm nói, "Nhớ kỹ, biểu muội ta mặc dù là fans của người, nhưng không phải như ngươi nghĩ là có thể làm gì thì làm, còn phải hỏi một vị huynh đệ ta có đáp ứng hay không."


Đường Tiểu Mạt mắc cỡ gương mặt đỏ bừng, cũng không nói gì, ngược lại là len lén quan sát Lăng Tu, xem hắn có biểu tình cùng phản ứng gì.
Khi Lăng Tu trúng gậy, nàng liền hiểu, nàng thực sự thích Lăng Tu, nàng vô điều kiện đứng ở phía hắn.


Lăng Tu chỉ hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đang suy nghĩ, xem ra cần phải nói với Trương Nhất về quan hệ của hắn và Đường Tiểu Mạt, đỡ phải hiểu lầm càng ngày càng sâu.
Gerry nghe thế, khóe miệng nhịn không được co quắp vài cái, hắn đặc biệt nhìn Lăng Tu, ánh mắt tràn đầy hàn quang.


"Các ngươi chờ cho ta!"
Vứt lại một câu đe dọa, ba người đội nón an toàn lên, điều khiển xe thể thao đi.
"Chờ sẽ chờ, DCM thật là cho rằng chúng ta sợ các ngươi a!" Trương Nhất hướng bóng lưng bọn họ rời đi mà gào lên, phút cuối cùng, còn phi một cái nước bọt.


Đường Tiểu Mạt thu hồi cung nỏ, nhanh chóng chạy đến trước mặt Lăng Tu, khẩn trương hỏi: "Lăng lạnh lùng, ngươi có bị thương không?"
"Ngươi cảm thấy ta có thể bị tổn thương sao?" Lăng Tu tức giận hỏi ngược lại.


"Không đúng, ta mới vừa rõ ràng thấy bọn họ đánh ngươi vài cái, không có khả năng không có bị thương ah."
Nói xong, Đường Tiểu Mạt đi tới cởi quần áo Lăng Tu, muốn nhìn chỗ bị đập có xuất hiện máu bầm hay không.


"Này, Đường Tiểu Mạt ngươi làm gì, lại phát điên có đúng hay không?" Lăng Tu né tránh về phía sau, hướng Đường Tiểu Mạt lớn tiếng quát.
"Ai nha, ngươi cho ta xem một chút xem có bị thương không nha, ta là hộ sĩ, nếu như bị thương ta sẽ bôi thuốc giúp ngươi a."


Đường Tiểu Mạt không nghe theo không buông tha, nhất định phải cởi quần áo Lăng Tu để kiểm tr.a một phen.
Lăng Tu đâu có thể để cho nàng như nguyện, nam nữ thụ thụ bất tương thân, rồi lại nói, cứ như vậy chẳng phải là càng làm cho Trương Nhất hiểu lầm sao?
Không được!
Kiên quyết không được!


Nói cái gì cũng không có thể để cho Đường Tiểu Mạt nhìn.
Vì vậy cuối cùng liền diễn biến thành hắn bị Đường Tiểu Mạt đuổi chạy vòng vòng.


Trương Nhất thấy được thì cười ha ha, sau đó trợ uy nói: "Lão Lăng chạy mau a! Biểu muội cố gắng lên, biểu ca tin tưởng, ngươi nhất định có thể đuổi được Lão Lăng !"






Truyện liên quan