Chương 42: Diễn Kịch

“Đại ca, nói thật bọn họ làm thật sự rất ngon, muối cũng bỏ vừa phải.” Cao Phi Báo một bên xỉa răng, một bên nói tiếp: “Ta còn thuận tiện trộm thêm một bao muối, haha. Bọn họ nhất định không hề phát hiện.”


Cao Phi Hổ nhìn mình chằm chằm đệ đệ của mình, dở khóc dở cười nói: “Ngươi chỉ nhớ tới cơm ngon thôi sao, ta để ngươi đi qua đó, mục đích là cái gì, nếu như muốn đánh trại Cáp Mô, rốt cục thì nên làm thế nào?”


“Kỳ thực cũng không có gì đáng lo, trại Cáp Mô chỉ có 6 người, chủ yếu là do Trình Đại Lôi có Ngũ lôi pháp, mà cũng không biết là thật hay giả.”
“Ta để ngươi đi, chính là vì mục đích này, hôm nay ngươi không nhìn ra cái gì sao?”
“Không, hôm nay, hắn không hề lộ diện.”


"Vậy ngươi ngày mai tiếp tục đi, mang thêm nhiều người nữa, nhất định phải thăm dò được chuyện của Trình Đại Lôi.”


“Ừm, sáng mai ta cũng muốn đi sớm một chút, từ ngày mai, ta sẽ không ăn cơm sáng, đến chổ bọn hắn ăn nhiều một chút. Đại ca, huynh có muốn ngày mai đi luôn không, cơm đều là bánh màu trắng a.”
Bắp thịt trên mặt Cao Phi Hổ run run, trong miệng thốt ra một chữ: "Cút!"
…………….


Ngày thứ hai, người đến so với hôm qua còn đông gấp bội, khoảng chừng hơn nghìn người. Hoàng Tam Nguyên đều bị một màn này hù dọa, hắn thật sự không thể biết được, trình độ đói nghèo của sơn tặc núi Thanh Ngưu này đã đến cái dạng nào.


available on google playdownload on app store


Tất nhiên, càng nhiều người thì tiến độ công việc càng nhanh. Hoàng Tam Nguyên xứng đáng là quản gia của một thành, thậm chí cả nghìn người đều được hắn chỉ huy một cách rất trật tự.


Một số người dùng đất và đá để xây tường, một số đào đất nung gạch, một số khác chặt cây lớn trên sườn đồi.
Trong ngồi nhà bằng đất, Trình Đại Lôi cùng Tô Anh mắt lớn trừng mắt nhỏ, Tô Anh bị nhìn có chút không tự nhiên liền hơi nghiêng đầu qua.


“Ngươi tới đây làm cái gì?”
"Bảo trì cảm giác thần bí."
"Cảm giác thần bí?"


Trình Đại Lôi nằm trên giường, nói: “Bây giờ bên ngoài đều nghe nói rằng ta cùng các vị thần đã học được ngũ lôi pháp, ngày ngày trong phòng đều hít thở nguyên khí trời đất, luyện tập thuật trường sinh. Nếu ta thường xuyên ra ngoài, sẽ bị họ nhìn thấy, cao nhân mà cũng cần đi nhà xì sao, thần tường sùng bái trong lòng nhất định sẽ sụp đổ.”


Bây giờ Trình Đại Lôi đang nằm trên giường, gối lên hai cái cánh tay, mà Tô Anh thì đang ngồi ở góc giường. Cảnh tượng này khiến nàng có cảm giác như một cô con dâu nhỏ với chồng mình, nhưng nàng cũng không thể nói được gì. Dù sao, nàng là con tin, Trình Đại Lôi không đánh hay mắng, không ép buộc làm gì, thật sự mình cũng không thể được một tấc liền muốn lên một tấc.


“Vậy sao ngươi lại đến phòng của ta?” Tô Anh.
“Bởi vì nàng rất đẹp a.” Trình Đại Lôi thản nhiên nói.
Tô Anh liền nghiêm mặt, chân mày khẽ nhăn lại, lộ ra chút tức giận.


“Ngươi đừng tức giận, ta ở mãi như này cũng rất nhàm chán, toàn bộ sơn trại, ta cũng chỉ thấy ngươi là ngươi đẹp mắt nhất.”
Bên ngoài, mọi người đều đang bận rộn, bộ dạng vô cùng hăng hái.


Tần Man mang theo thiết thương, kéo 1 con lợn rừng chậm rãi từ bên ngoài đi vào, ném vào nhà bếp đang chuẩn bị nấu cơm.
“Tần đại ca, hôm nay lại săn được lợn rừng sao, chúng ta đúng là được ăn ngon mà.”
“Hắc, con lớn rừng này, đoán chừng cũng nặng hơn ba trăm cân, Tần đại ca quá lợi hại rồi.”


Trong đám sơn tặc, thiên kiêu cường đại, sau hai ngày tiếp xúc, sơn tặc ở núi Thanh Ngưu này không có bất mãn gì với Tần Mẫn. Tần Mẫn tính tình đơn giản, lại thẳng thắn, đây là điều bọn hắn thích nhất, hơn nữa mọi người mỗi ngày đều được ăn thịt là nhờ vào Tần Mẫn ngày nào cũng đi săn thịt trở về.


“Tần đại ca, hai cánh tay ngươi phải có đến ba bốn trăm cân khí lực đi.”
"Ha ha, không hề khoa trương như vậy." Tần Man cởi mở mà cười cười.
"Tần đại ca, bộc lộ tài năng cho chúng ta nhìn một cái thôi, cũng cho chúng ta mở mắt một chút." 1 đám sơn tặc ồn ào nói.


Mặt Tần Man đỏ bừng, như là uống rượu say. Hắn nhìn thấy một hòn đá bị nghiền ép cách đó không xa, cười nói: "Vậy liền thử một chút đi."
“Tần đại ca, hòn đó này nặng ít nhất bốn năm trăm cân, huynh nhẹ một chút.” Có người lo lắng nói.
“Thử một chút thôi.”


Tần Man bó chặt thắt lưng, khuỵu gối ngồi xổm. Ôm chặt cối xay đá bằng cả hai tay. Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn cảnh tượng này một cách cẩn thận, không muốn bỏ sót một chi tiết nào.
Kacha~, kacha~!


Xương cốt toàn thân như muốn nổ tung, Tần Mẫn sắc mặt đỏ bừng, lộ ra cảnh tượng, hắn đột nhiên hét lên một tiếng, thiếu chút nữa cầm lên tảng đá. Ha ah một tiếng, hắn bất ngờ nâng hai tay lên trên đầu.
Xoạt!


Mọi âm thanh yên tĩnh, thậm chí tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Tất cả mọi người há to mồm, trái tim tại phanh phanh bồn chồn.
"Tần đại ca, huynh...huynh thật sự là thần tiên hạ phàm nha!"
“Năng tảng đá này, khí lực đã vượt quá 500 cân rồi.”


Tần Man đem đá quẵng xuống đất, cười ha ha nói: “Không tính là gì, ta cũng không phải là người có khí lực mạnh nhất sơn trại này.”
Một số người thử đến nâng hòn đá lên, kết quá chớ nói đến nâng lên, ngay cả đẩy cũng đẩy không nổi.


“Vậy ai là người có khí lực mạnh nhất sơn trại a?” Có người hiếu kỳ hỏi, ánh mắt đã nhìn về phía Lâm Thiếu Vũ.
"Này, hắn không phải nói về ta, chính là Đại đương gia của chúng ta, Tần Man còn không bằng một nửa sức lực của Đại đương gia.”
Tê!!!






Truyện liên quan