Chương 52: Thi Nhân

Đã quá trưa, thời tiết vẫn còn oi bức, cái nắng như đổ lửa trên người.
Con đường núi cỏ dại mọc um tùm chỉ còn một lối đi nhỏ hẹp, thời tiết ẩm ướt, oi bức, đi trên con đường như vậy đơn giản là một cực hình, mồ hôi cứ như vò khăn, từng lớp từng lớp.


Nhưng có hai người đang đi trên con đường này, cả hai đều ăn mặc như học giả, với áo choàng trắng và buộc tóc. Người đàn ông đi phía trước có dáng người dài và mảnh khảnh. Chiếc áo choàng được buộc ngang hông, mái tóc bết vào mặt và làn da hơi nâu vì nắng.


“Sư huynh, chờ ta, đừng đi nhanh như vậy.” Người phía sau gầy hơn rất nhiều, giống như một đứa trẻ đang mặc quần áo không thuộc về mình: “Ở lại U Châu thành thì tốt rồi, hết lần này tới lần khác muốn đi nơi này đến, sợ rằng cả ta và huynh đều sắp chịu khổ rồi.”


“Không đi được ngàn dặm thì làm sao có thể biết được thiên hạ, nếu chỉ ở lại U Châu thành, thì làm sao có thể nhìn thấy núi sông vĩ đại này.” Ca Ca nghiêng đầu lại, nhếch miệng cười một tiếng, một nụ cười sạch sẽ xinh đẹp.


"Cái vùng khỉ ho cò gáy này thì có gì đáng xem, ta nghe nói nơi này có sơn tặc, huynh đừng có mà đem sơn tặc đưa tới." Đệ đệ chậm bước tiến lên, trong miệng oán giận nói.


“Sơn tặc thì có gì phải sợ, nếu bọn hắn dám đến, chỉ bằng thanh kiếm trên tay ta đã có thể chém ra một đường.” Ca ca vỗ bội kiếm bên hông.


available on google playdownload on app store


"Này!" Rống to một tiếng, Trình Đại Lôi từ trong rừng nhảy ra, hô lớn: "Ăn cướp a, ăn cướp a, nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải, ngươi... Nói ngươi đâu, đứng ở giữa."
Đệ đệ đỏ mặt lên, hối hả đứng sau lưng Ca Ca. Ca Ca liếc nhìn Trình Đại Lôi một chút, đưa tay rút ra bội kiếm.


"Có ta ở đây, không cần sợ."
Mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, hắn quét qua nhìn thanh đại phủ của Trình Đại Lôi, lại nhìn chút bội kiếm của mình, bỗng nhiên giơ tay, làm ra tư thế đầu hàng.
"Chúng ta đầu hàng!"
"Ồ!"
"Ồ!"


Trình Đại Lôi cùng người đệ đệ kia đồng thời mở to hai mắt. Ca Ca bỗng nhiên kéo cái mũ trên đầu người em xuống: “"Đây là muội muội ta, sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, giữ nó đi, thả ta là được rồi.”


Với mái tóc dài xõa xuống tôn lên một khuôn mặt tinh xảo, mịn màng, nữ nhân hóa trang thành nam lại càng thêm đặc biệt và quyến rũ.
"Ca!" Muội muội mặt mũi tràn đầy không vui, ở trên người hắn đạp một cước: "Huynh tại sao có thể bán muội."


"Muội muội, ta còn có tiền đồ rộng lớn, muội cứ hi sinh một chút, ta sẽ hoài niệm muội mà."
"Ai bảo huynh hoài niệm, huynh chính là tên hỗn đản."
"Ngừng!"
Trình Đại Lôi kịp thời ngăn lại hai huynh muội này, nói: "Tên gọi là gì?"


"Ta gọi Lý Uyển Nhi, hắn gọi Lý Hành Tai." Lần này là đến phiên muội muội bán Ca Ca.
“Làm nghề gì?” Trình Đại Lôi hỏi.
"Thi Nhân!" Lý Hành Tai ngóc đầu lên nói.
"Thi Nhân?" Trình Đại Lôi kinh ngạc hỏi.


“Đúng vậy, ước mơ của ta là đi khắp Thần Châu, viết ra những bài thơ xuất chúng lưu truyền đời đời.” Lý Hành Tai chững chạc đàng hoàng nói.


"Như vậy ngươi nhất định đã đi qua rất nhiều nơi?" Trình Đại Lôi nghĩ đến, nói: "Rất tốt, chúc mừng các ngươi, các ngươi đã bị bắt cóc."
Hai người bị Trình Đại Lôi vội vàng kéo lên núi, Lý Uyển Nhi nhỏ giọng nói: "Ca Ca, chúng ta phải lên núi cùng hắn sao?”


"Đi mau, dông dài cái gì!" Trình Đại Lôi thúc giục nói.
Cuối cùng, Trình Đại Lôi áp giải cả hai đến trại Cáp Mô, sau khi đi qua sân trường, Lý Uyển Nhi giật mình khi nhìn thấy lá cờ của Cáp Mô trại.
"Nơi này, không lẽ chính là trại Cáp Mô trong truyền thuyết?"


“A, hai chữ truyền thuyết này là bắt đầu từ đâu ra?” Trình Đại Lôi hơi có chút ngạc nhiên về danh hiệu này.


Lý Hành Tai nhìn Trình Đại Lôi: "Chẳng lẽ ngươi chính là Cáp Mô đại vương, người đã đánh bại một nghìn binh lính tinh nhuệ với sức mạnh chỉ năm người và đuổi giết Hắc Thạch thành đến tơi bời?”
“Ồ, danh tiếng của ta bây giờ lớn vậy sao?” Trình Đại Lôi gãi gãi đầu.


"Trong truyền thuyết còn nói ngươi mỗi bữa muốn ăn cơm đều phải ăn thịt người, uống máu người... Các ngươi bắt chúng ta lên núi, sẽ không phải muốn ăn chúng ta đi?" Lý Uyển Nhi hoảng sợ nói.
"Ngươi thấy ta giống ăn thịt người sao?" Trình Đại Lôi bất đắc dĩ nói.
"Giống." Lý Uyển Nhi gật đầu.


Trình Đại Lôi gống như bị vùi dập giữa chợ.


“Được rồi, ta sẽ giải thích cho các ngươi những quy tắc của Cáp Mô trại.” Trình Đại Lôi thu dọn cảm xúc bi thương và nói: “Các ngươi cứ ở lại đây, ta sẽ không đánh, không nhốt, muốn đi thì tùy ý, chẳng qua nơi này, trong bán kính năm mươi dặm ở đây đều là sơn tặc. Nếu các ngươi tự tin rằng mình có thể ra khỏi núi Thanh Ngưu một cách an toàn, có thể tự mình rời đi.”


“Vậy ngươi giữ chúng ta ở lại chỗ này để làm cái gì? Không lẽ…” Lý Uyển Nhi vô ý thức ôm chặt ngực.


"Khục." Trình Đại Lôi ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng thu hồi ánh mắt đang dán trên ngực của Lý Uyển Nhi, lại nhìn Lý Hành Tai: “Ngươi không phải Thi Nhân sao, ở đây viết ra tất cả kinh nghiệm và kiến thức của mình, xong xuôi, ta sẽ cử người hộ tống hai người rời khỏi núi Thanh Ngưu.”


"Từ quân sư!" Trình Đại Lôi hô 1 tiếng lớn: “Chuẩn bị bút mực, sắp xếp phòng ở cho bọn họ.”


Lý Hành Tai cùng Lý Uyển Nhi được đưa vào một căn phòng, khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Lý Uyển Nhi bất mãn nói: "Sư huynh, tại sao huynh lại cố tình ở lại đây? Kiếm pháp của huynh còn được sư phụ khen ngợi mà…”


“Ha.” Lý Hành Tai ngã người trên giường, đối với hoàn cảnh đơn sơ ở đây rất thoải mái: “Muội không nghĩ sơn trại này rất thú vị sao?”
“Thú vị ở chỗ nào, tại sao muội lại không thấy?"


“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một sơn tặc muốn cướp kiến thức, mà ngọn núi cùng sơn trại này, ta luôn cảm thấy có cái gì đó khác." Lý Hành Tai trải ra giấy bút trước mặt: "Đến, mài mực, nếu là Thi Nhân, thì hãy để ta phú ra một câu thơ."






Truyện liên quan