Chương 23: Có Lai Lịch Lớn
zalo
Mọi người thấy Từ Khuyết trở về, dồn dập hoan hô thành tiếng.
Rất nhiều người vây tới, quan tâm hỏi hắn có bị thương hay không, kết quả sau khi thấy Từ Khuyết lông tóc không tổn hại, mọi người lại kinh hãi một trận, xưng Từ tiên trưởng thực sự là thần thông quảng đại.
- Các hương thân yên tâm, có trận pháp này ở đây, sau này bọn họ sẽ không còn dám xâm phạm.
Từ Khuyết hướng về mọi người cam kết.
Các thôn dân đều cảm kích vạn phần, lại sắp chuẩn bị lạy dập đầu nói cám ơn, nhưng bị Từ Khuyết vội vàng ngăn cản, sau vài lần khuyên can mới bằng lòng coi như thôi.
Lúc này, Đại Tráng từ trong đám người đi ra, lo lắng nói:
- Từ tiên trưởng, kế tiếp chúng ta nên làm gì? Lúc các ngươi đại chiến, ta thấy có hai người lặng lẽ đào tẩu, nếu như bọn họ gọi tới nhiều người hơn...
- Ồ? Chạy hai tên à?
Từ Khuyết cũng rất bất ngờ.
Vừa nãy chỉ lo truy sát đám người Lưu trưởng lão, có một hai tên đệ tử lọt lưới chạy mất cũng là chuyện bình thường.
Nhưng điều này cũng không có gì ghê gớm, coi như không ai chạy mất, những tông phái kia một khi không liên lạc được với đám người Lưu trưởng lão, khẳng định sẽ trở lại.
- Yên tâm đi, mọi người an tâm ở lại, trận pháp này sẽ bảo vệ các ngươi.
Từ Khuyết động viên mọi người nói.
Hắn cũng không phải không cân nhắc việc mang các thôn dân rời xa nơi này, nhưng thần thức của tu tiên giả quảng đại biết bao, coi như từ trong mật đạo rời đi, nhiều lắm cũng chỉ là đi tới phía sau núi mà thôi, vẫn sẽ bị những tu tiên giả kia phát hiện.
Lúc đó không còn Bát Hoang Tứ Tượng Trận phòng ngự, các thôn dân chỉ càng thêm nguy hiểm.
- Mọi người đều nghe Từ Khuyết ca ca đi, hắn nhất định sẽ bảo vệ chúng ta.
Tiểu Nhu cũng chạy đến nói chuyện.
Từ Khuyết nở nụ cười với nàng, nàng nhất thời lại đỏ mặt, hồn nhiên đến đáng yêu.
Các thôn dân thấy ở trong mắt, nhìn thấu nhưng không nói toạc, dồn dập lộ ra ý cười thuần phác, Tiểu Nhu nhìn ra lập tức quay đầu liền chạy.
Cuối cùng đoàn người cũng tản đi, trở lại trong nhà từng người nghỉ ngơi.
Từ Khuyết thì lại bắt đầu tính toán vì tương lai Bàn Sơn Thôn.
Dù sao hắn không thể ở đây trong thời gian dài được, thế giới lớn như vậy, hắn muốn đi xem, chỉ có điều trước khi rời đi cần phải giải quyết nỗi lo về sau cho Bàn Sơn Thôn.
Hiện tại có Bát Hoang Tứ Tượng Trận trấn thủ, Bàn Sơn Thôn trên căn bản xem như an toàn.
Hơn nữa có nhiều đất đai cùng dòng sông như vậy, trên núi cũng có sơn dương chim trĩ, các thôn dân tương lai không bước chân ra khỏi cửa cũng có thể tự cấp tự túc.
Nhưng trước mắt trong thôn vẫn cần tiếp tế một ít vật tư, ví dụ như lương thực dự trữ cùng với hạt giống trồng trọt.
Từ Khuyết tìm tới Đại Tráng, hỏi thăm được phía đông gần Bàn Sơn Thôn có một cái thị trấn nhỏ, nơi đó không chỉ có bách tính bình dân sinh hoạt, cũng thường có tu tiên giả tụ tập vui đùa ở đó.
- Đại khái vượt qua hai ngọn núi, là có thể nhìn thấy tòa thành nhỏ kia. Từ tiên trưởng, nếu không hay để ta đi cho?
Đại Tráng biết được Từ Khuyết muốn đi ra ngoài đặt mua vật chất cho thôn, rất là lo lắng.
Bởi vì hiện tại lệnh truy nã của Từ Khuyết đã dán đầy ở bên trong thị trấn nhỏ, nếu hắn xuất hiện, tất nhiên sẽ bị càng nhiều tu tiên giả hơn nữa vây công.
- Không cần, đồ vật hơi nhiều, ngươi một người mang không nổi, hơn nữa cũng dễ làm người khác hoài nghi, ta có thể giải quyết.
Từ Khuyết vỗ vỗ vai Đại Tráng, từ chối đề nghị của y.
Kỳ thực hiện tại Từ Khuyết hận không thể có thêm nhiều người hơn nữa đến đưa kinh nghiệm cho hắn, hơn nữa cũng vừa được áo bào đen của Tiêu Viêm, có thể che lấp dung mạo, căn bản không cần lo lắng sẽ bị tu tiên giả nhận ra thân phận.
Chủ ý đã định, Từ Khuyết liền để Đại Tráng đi các nhà tiến hành hỏi dò, nhìn xem các thôn dân còn có đồ vật gì cần phải mua, hắn có thể thuận tiện mua về.
Tiểu Nhu sau khi nghe xong, liền chạy tới đầu tiên, nói:
- Từ Khuyết ca ca, lúc ngươi trở lại nhớ mua mấy khối vải vóc tốt một chút.
- Vải vóc?"
Từ Khuyết sững sờ.
Tiểu Nhu đỏ mặt gật gù, thấp giọng nói:
- Quần áo ngươi có chút không vừa, ta... ta muốn làm cho ngươi một bộ mới.
Từ Khuyết vừa nghe, cúi đầu nhìn áo tang thô trên người mình một chút, lại nhìn Tiểu Nhu đang cúi đầu thẹn thùng, không khỏi nở nụ cười:
- Được, ta sẽ mua.
- Ừm.
Tiểu Nhu đáp một tiếng, lập tức xoay người chạy đi.
Nhìn bóng lưng đáng yêu của nàng, trong lòng Từ Khuyết ấm áp, khóe miệng tự nhiên cũng giương lên nụ cười vui vẻ.
...
Mãi đến tận chạng vạng tối, sau khi mặt trời đã xuống núi, Từ Khuyết mới chuẩn bị xuất phát.
Hắn xuyên qua địa đạo, đổi áo bào đen của Tiêu Viêm, sau khi xác định phía sau núi không có người, mới lặng yên không tiếng động sử dụng Tam Thiên Lôi Động, hướng về xa xa mau chóng vút đi.
Bóng đêm dần dần buông xuống, rốt cục Từ Khuyết cũng chạy tới Ly Thủy Trấn.
Nói là một thị trấn nhỏ, kỳ thực quy mô không nhỏ một chút nào.
Từ Khuyết xa xa nhìn lướt qua, cảm giác thành trấn này ít nhất cũng lớn cỡ mấy cái sân đá banh, hơn nữa tường thành xây dựng rất cao, cửa thành còn có đội tuần tr.a đi lại.
Mà trên bầu trời Ly Thủy trấn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tu tiên giả ngự kiếm mà đi.
Lúc Từ Khuyết đi vào Ly Thủy trấn, trong trấn còn rất náo nhiệt, chợ đêm phồn hoa, đèn đuốc sáng choang.
Trong vài khách sạn vô cùng huyên náo, cũng không thiếu tu tiên giả đang uống rượu tán gẫu, nhưng phần lớn đều là đệ tử Luyện Khí kỳ.
Từ Khuyết tùy ý nhìn mấy lần, đang chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ bên cạnh lướt qua.
- Là nàng?
Trong lòng Từ Khuyết kinh dị kêu một tiếng.
Bóng người kia, chính là cô gái đầu tiên lúc Từ Khuyết vừa tới thế giới này gặp được, cũng chính là Đường Tuyết Như của Thiên Võ Tông.
Lúc này bên cạnh nàng còn có vài tên tu sĩ trẻ tuổi cũng ăn mặc áo bào Thiên Võ Tông, đoàn người thân mang lợi kiếm, vừa nói vừa cười từ trong khách sạn đi ra, hiển nhiên là vừa mới cơm nước xong, chuẩn bị rời đi.
Mà lúc mấy người vừa đi ra, ánh mắt liền đột nhiên không hẹn mà cùng quét về phía Từ Khuyết, dồn dập kinh ngạc một thoáng.
Đường Tuyết Như cũng không nhận ra Từ Khuyết, bởi vì lúc này Từ Khuyết ăn mặc áo bào đen của Tiêu Viêm, không chỉ là dung mạo bị che lấp, còn liên tục toả ra một luồng uy thế.
Mấy người chính là bởi vì luồng áp lực này, mới bị hấp dẫn chú ý.
Từ Khuyết không thèm để ý tới mấy người này, cũng không có ý định bại lộ thân phận, đơn giản không nói một lời, trực tiếp từ bên cạnh bọn họ đi qua.
Kết quả chân trước mới vừa đi ra vài bước, phía sau liền truyền đến tiếng mấy người thấp giọng nghị luận.
- Khí thế thật là mạnh!
- Người này ăn mặc quái lạ như vậy, tu vi lại cao như thế.
- Vừa nãy lúc hắn đứng bên cạnh chúng ta, ta có loại cảm giác sắp nghẹn thở, thật mạnh a!
-...
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết vô hình Trang Bức thành công, khen thưởng mười điểm Trang Bức.
Trong đầu Từ Khuyết đồng thời truyền đến âm thanh thông báo của hệ thống, hắn lập tức vui vẻ.
Thầm nói quả nhiên không đoán sai, cái áo bào đen này quả thật là lợi khí Trang Bức, xem ra không có chuyện gì cần phải mặc vào đi dạo thêm nhiều hơn.
- Đúng rồi, các ngươi nghe nói gì không? Ngày hôm nay có mấy tông phái xảy ra vấn đề rồi, có người nói người bị chúng ta truy nã kia đang ở Bàn Sơn Thôn, kết quả vài tên trưởng lão dẫn người đi vào, cuối cùng ch.ết hết, chỉ còn hai tên đệ tử Lạc Dương Phái chạy về.
- Đương nhiên biết rồi, Lạc Dương Phái ngày hôm nay đi tới Thiên Võ Tông chúng ta, chính là đàm luận việc này.
- Hơn nữa ta còn nghe nói, người kia có lai lịch lớn, là đệ tử thân truyền của một vị đại nhân vật.
Lúc này, vài tên đệ tử Thiên Võ Tông phía sau lại tiếp tục bàn luận.
Mà mấy câu nói này, vừa vặn để Từ Khuyết nghe thấy, lúc này bước chân liền hơi ngưng lại, ngừng lại, tỏ vẻ kinh ngạc.
Gì đây?
Ta có lai lịch lớn? Còn là đệ tử của một vị đại nhân vật?
Tại sao mình lại không biết nhỉ?