Chương 35: Phật Nộ Hỏa Liên, Nổ Đi!
Nợ máu phải trả bằng máu!
Mấy chữ này đánh vào nội tâm của đám người!
Tất cả đệ tử của Thiên Võ Tông đều ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết lại dám làm càng đưa ra một câu trả lời như vậy!
Nợ máu trả bằng máu, hắn muốn cùng Thiên Võ Tông không ch.ết không thôi sao?
Nhưng hắn lấy dũng khí từ đâu để nói ra những lời này?
Ở trước mặt Trương Tông chủ và chư vị trưởng lão trước mặt, hắn chỉ là một tu sĩ Kết Đan kỳ, dũng khí từ đâu tới?
"Vèo!"
Khi mọi người đều đang ngây người, Từ Khuyết lại lặng yên không tiếng động ra tay!
Thân ảnh của hắn gần như mơ hồ, dưới chân đạp lên sấm sét, hung hăng lao về phía lão bà kia!
Dưới trạng thái Long Đằng Cửu Biến, thực lực của Từ Khuyết đã vượt khỏi Kết Đan kỳ, so với Kim Đan kỳ bình thường còn cường đại hơn.
Một quyền vung lên, sát ý mạnh mẽ vốn được thu ɭϊếʍƈ trong nháy mắt bạo phát!
Lão bà bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần, mồ hôi lạnh chảy khắp cả người, sắc mặt kịch biến, vội vàng thối lui về phía sau!
Nhưng uy lực của một quyền này của Từ Khuyết đã hoàn toàn phát huy toàn bộ sức mạnh của Long Đằng Cửu Biến, gấp chín lần sức mạnh, dĩ nhiên có thể so với Nguyên Anh kỳ!
Hơn nữa lão bà kia bởi vì hôm qua tự mình loại bỏ Bát Hoang Tứ Tượng Trận quanh Bàn Sơn Thôn nên bị nội thương, thực lực cũng đã giảm xuống nhiều.
Trong khoảng thời gian ngắn, tốc độ của bà ta không thể nhanh bằng Từ Khuyết, chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm của Từ Khuyết giống như Cự Long dần phóng to trước mặt mình!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người đột nhiên xuất hiện, chen vào giữa Từ Khuyết và lão bà!
- Đủ rồi!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, một luồng uy áp cường thế đột nhiên hạ xuống.
Một quyền của Từ Khuyết đánh ra, cảm giác như đánh vào một bịch bông, không hề có điểm nào chịu lực.
Sau đó hắn bị lực đàn hồi mạnh mẽ đánh úp lại khiến ngực hắn chấn động, ép thân thể hắn bay ngược "Ầm" một tiếng vang trầm thấp, đập trên Luyện Võ Trường.
Phốc!
Từ Khuyết chống một gối xuống đất, trong miệng phun ra một ra một ngụm máu tươi, hắn bị thương!
Anh Biến Kỳ... Quả nhiên rất mạnh mẽ!
Dù cho hiện tại hắn có tu luyện nhiều pháp quyết hơn nữa, cũng không phải là địch thủ của gã!
Tinh thần Từ Khuyết tập trung cao độ, con ngươi nhẹ giương, gắt gao tập trung vào Trương Đan Sơn đang che trước mặt lão bà!
Vừa nãy nếu không có Trương Đan Sơn ra tay, hắn tuyệt đối chắc chắn có thể dùng một quyền đánh lão thái bà kia trọng thương, tiếp theo lại dẫn ra Cốt Linh Lãnh Hỏa, thiêu ch.ết lão thái bà.
Nhưng cường giả Anh Biến Kỳ Trương Đan Sơn này lại nhúng tay vào, điều này khiến kế hoạch của Từ Khuyết bị hủy.
Chênh lệnh giữa Kết Đan kỳ và Anh Biến Kỳ thực sự quá to lớn, không phải chỉ dựa vào pháp quyết là có thể bù đắp được.
- Từ tiểu hữu, như thế cũng đủ rồi chứ!
Trương Đan Sơn lạnh lùng nhìn Từ Khuyết, trầm giọng nói, trong giọng nói còn có thêm một chút uy hϊế͙p͙.
- Khà khà chỉ cần giết ch.ết lão thái bà này, ta mới cảm thấy đủ!
Từ Khuyết che ngực cười lạnh nói, đồng thời thần thức triệu hoán hệ thống, mở ra công năng tự động chữa trị, thương thế trong cơ thể đang từ từ khôi phục.
Sắc mặt Trương Đan Sơn nhất thời trầm xuống, nói:
- Ngươi nhất định phải vì sinh mệnh của mấy chục phàm nhân mà đối đầu với Thiên Võ Tông sao? Dù cho sư phụ ngươi đến đây, cũng không thể làm loại chuyện lưỡng bại câu thương này!
- Chỉ là sinh mệnh của mấy chục phàm nhân? Ha ha.
Trên mặt Từ Khuyết lộ ra ý cười châm chọc, bàn tay cố gắng chống đỡ, chậm rãi đứng dậy.
- Phàm nhân thì làm sao? Dưới cái nhìn của ta, những thôn dân đã ch.ết kia không hề thấp kém chút nào, mà lão thái bà này, ngay cả cầm thú cũng không bằng!
- Lưỡng bại câu thương thì làm sao? Có một số việc, cho dù ch.ết ta cũng nguyện ý làm!
...
Tiếng nói hắn khàn khàn mà vang dội, vang vọng toàn trường!
Tất cả đám đệ tử Thiên Võ Tông đều ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu không ngừng vang vọng lời Từ Khuyết nói.
Đường Tuyết Như cũng sửng sốt, trong miệng thì thào nói nhỏ, không ngừng lặp lại hai câu nói của Từ Khuyết...
Phàm nhân thì làm sao? Lưỡng bại câu thương thì lại như thế nào?
Ở trong tình huống này, hắn còn có thể nói ra những lời tràn đầy nhiệt huyết, nên nói hắn trọng tình trọng nghĩa hay là nói hắn ngốc đây?
Ài!
Đường Tuyết Như khẽ lắc đầu, nàng rất rõ ràng, hôm nay Trương Tông chủ nhất định bảo hộ sư phụ nàng. Nếu Từ Khuyết lại tiếp tục dây dưa, thì người chịu khổ cũng chỉ là hắn.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, hưởng 20 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!
...
Tiếng thông báo của hệ thống lần thứ hai từ vang lên trong đầu Từ Khuyết.
Từ Khuyết không thèm để ý tới.
Mà lúc này, Trương Đan Sơn cũng khẽ hừ một tiếng:
- Giận quá mất khôn!
Gã không có bất kỳ ý muốn ra tay nào, nhưng vẫn như trước đứng chắn trước mặt lão bà, trầm giọng nói:
- Nể mặt mũi sư phụ ngươi, bản tọa sẽ không ra tay với ngươi. Thế nhưng, ta cũng nói cho ngươi biết, từ giờ khắc này, ngươi không thể giết Tôn Trưởng lão, cũng không thể giết bất luận người nào của Thiên Võ Tông! Thiên Võ Tông của ta không phải nơi để ngươi tùy hứng làm càn!
- Thật vậy sao?
Khóe miệng Từ Khuyết hiện lên một nụ cười lạnh lẽo:
- Vậy ta cũng nói cho ngươi biết, người Từ Khuyết ta muốn giết, không có ai có thể cứu được!
Vừa dứt lời, chân nguyên lực mạnh mẽ trong cơ thể hắn đột nhiên tăng mạnh, hai tay trắng nõn thon dài chậm rãi nhô ra khỏi tay áo tang màu trắng!
Trương Đan Sơn ngẩn ra, gương mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc, tựa như không hiểu vì sao Từ Khuyết lại làm ra loại động tác này.
Tất cả đệ tử Thiên Võ Tông và Trưởng lão cũng trở nên mơ hồ.
Hắn muốn làm gì?
Sau một khắc, hai tay Từ Khuyết đột nhiên chỉ lên trời, đánh ra một tia chân nguyên, sau đó thả trước người.
Một thoáng vắng lặng, trên tay trái, một hỏa diễm màu xanh đột nhiên bốc lên.
Vèo!
Hỏa diễm hừng hực chói mắt, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ luyện võ tràng.
Hỏa diễm màu xanh bốc lên, phóng ra một luồng năng lượng hung hãn, mơ hồ đốt cháy hư không khiến nó trở nên vặn vẹo.
Hítttt!
Thấy thế, vài tên trưởng lão ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh!
Đây là pháp quyết gì, sao có thể ngưng luyện ra hỏa diễm có uy lực kinh người như vậy?
Quả thực chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy!
Sắc mặt Trương Đan Sơn cũng hơi trở lên nghiêm nghị, lông mày khẽ nhíu.
Cường đại như gã cũng chưa từng thấy loại hỏa diễm quỷ dị này, trong màu xanh kia còn lộ ra vẻ thâm trầm u ám, còn có nhiệt độ đáng sợ kia, tất cả đã vượt khỏi nhận thức của gã về hỏa diễm!
Sau một khắc, lòng bàn tay phải Từ Khuyết lại xuất hiện một đoàn Hỏa Diễm màu trắng, bay bay như khói, tỏa ra một luồng hàn ý, bao phủ bóng lưng của tất cả mọi người.
Vô số đệ tử Thiên Võ Tông có tu vi thấp không nhịn được bị lạnh run, cái cổ rụt lại, tỏ rõ vẻ kinh hãi!
Trương Đan Sơn và đám trưởng lão cũng nhanh chóng biến sắc!
Thân là người của Hỏa Nguyên Quốc, đối với hỏa diễm quả thực không thể quen thuộc hơn được, nhưng bọn họ chưa từng nghe nói có loại hỏa diễm mang theo hàn khí, hơn nữa loại hàn khí này, so với huyền băng ngàn năm còn lạnh hơn.
Trương Đan Sơn chấn động nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, thầm nghĩ trong lòng, cái tên này... đến cùng là từ đâu mà có nhiều vật ly kỳ cổ quái như vậy?
Dù Đoạn tiền bối là sư phụ hắn, hắn cũng không thể có nội tình sâu như vậy chứ?
Loáng thoáng, trong mắt Trương Đan Sơn xẹt qua một tia tham lam, trừng trừng nhìn chằm chằm vào bạch sắc hỏa diễm kia.
Mà lúc này Từ Khuyết, đã hoàn toàn tập trung vào trong đấu kỹ, phảng phất không đếm xỉa đến tất cả mọi việc xung quanh đều, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn, mơ hồ hiện ra một nụ cười có chút điên cuồng.
Phật Nộ Hỏa Liên!
Đây là tuyệt kỹ thành danh của nhân vật chính Tiêu Viêm trong Đấu Phá Thương Khung, muốn triển khai nó, nhất định cần phải có hai loại Dị Hỏa trở lên, yêu cầu về tinh thần lực đối với người sử dụng cũng cực cao.
Nhưng Từ Khuyết đã tăng tiến độ tu luyện Phật Nộ Hỏa Liên lên 30%, đủ để khống chế dung hợp ba loại Dị Hỏa, giờ khắc này mới chỉ dung hợp hai loại Dị Hỏa, đối với hắn mà nói cũng không có gì khó khăn.
Khi song chưởng của hắn chậm rãi tụ lại, hai cỗ Dị Hỏa cũng bắt đầu trở nên xao động, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa giá trị hơn ba trăm điểm Trang Bức, cùng với Cốt Linh Lãnh Hỏa giá trị hơn 1 ngàn ba trăm điểm Trang Bức, song song ở trên tay hắn không ngừng kịch liệt bốc lên, nóng rực và băng hàn tản ra trên luyện võ tràng Thiên Võ Tông.
- Tiểu tử này, hắn muốn làm gì?
Con ngươi Trương Đan Sơn híp lại, Đạo Tâm tu luyện mấy trăm năm hiện tại đang dâng lên một ít bất an.
Mà lão bà ở phía sau gã, cùng với một đám trưởng lão và các đệ tử càng không nhịn được phải lùi về phía sau.
Sau một khắc, tinh mang trong mắt Từ Khuyết tăng vọt, đột nhiên trầm giọng hét một tiếng:
- Hợp cho ta!
"Ầm!"
Hai tay mang theo hai cỗ Dị Hỏa, bỗng nhiên hợp lại cùng một chỗ, rồi nổ tung phát ra một tiếng sấm vang vọng!
- Không được!
- Dừng tay, ngươi điên rồi! ! !
- Hai cỗ hỏa diễm thuộc tính trái ngược, sao có thể hòa vào nhau, đây là để băng và lửa hòa vào nhau.
- Nếu không dừng lại, chính ngươi cũng phải ch.ết ở chỗ này!
Nhất thời, vài tên trưởng lão thất thanh hô lên, trên mặt tràn ngập sợ hãi.
Một khắc đó, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Từ Khuyết đã hoàn toàn thay đổi, giống như nhìn một người điên, một người điên từ đầu đến đuôi!
Con ngươi Trương Đan Sơn nhanh chóng co lại, vung chưởng lên, tạo thành một vòng bảo vệ bằng ánh sáng lớn che ở trước người, màn sáng này đã tiêu hao hết hơn nửa chân nguyên lực ngưng tụ trong cơ thể gã.
Đồng thời tức giận gầm lên:
- Từ Khuyết, bản tọa lệnh cho ngươi dừng lại, chúng ta không cần thiết nháo đến mức đồng quy vu tận!
Nhưng mà Từ Khuyết cũng không có ý dừng lại, cũng không thể dừng lại!
Hắn so với người khác càng hiểu rõ uy lực Phật Nộ Hỏa Liên này hơn!
Ngày hôm nay, lão thái bà Tôn Tuyệt Ly này, hắn giết chắc rồi!
Ầm!
Hai cỗ hỏa diễm lượn lờ trong hai tay hắn, thanh trắng luân phiên, nhìn có vẻ cực kỳ quỷ dị và âm u, năng lượng cuồng bạo không ngừng xông tới, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung trên tay hắn!
Mười ngón tay Từ Khuyết nhanh chóng chuyển động, linh hoạt như vặt lá hái hoa, khi hai cỗ hỏa diễm khẽ bay lên một chút, hắn khẽ rót vào từng sợi chân nguyên, không ngừng đè ép hai đám Dị Hỏa này!
Một lát sau, dưới ánh mắt chấn động cùng hoảng sợ của tất cả mọi người, hỏa diễm kia đột nhiên ngưng tụ thành một đóa hoa sen màu trắng xanh to bằng bàn tay!
Nó như một đóa hoa sen rực rỡ lẳng lặng chuyển động trên tay Từ Khuyết, mỹ lệ nhưng trí mạng.
- Phật Nộ Hỏa Liên, nổ đi!
- Lão thái bà, đền mạng cho mấy chục sinh mệnh của Bàn Sơn Thôn đi!
Từ Khuyết điên cuồng hét lớn, vung tay một cái, Hỏa Liên màu trắng xanh nhất thời lướt ra, quỷ dị xẹt qua hư không, trôi về phía Trương Đan Sơn và Tôn Tuyệt Ly phía trước hắn!
- Dừng tay!
Trương Đan Sơn kinh hãi, quát ầm lên.
- Không...
Tôn Tuyệt Ly tỏ rõ vẻ sợ hãi, lông tơ cả người đột nhiên đứng thẳng lên, rít lên một tiếng!
Sau đó Hỏa Liên mỹ lệ kia ngay lập tức nổ tung trước mắt bà và Trương Đan Sơn!