Chương 50: Ta Có Một Cách
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!
Âm thanh thông báo của hệ thống nhất thời vang lên trong đầu Từ Khuyết.
Tô Vân Lam ở bệ cửa sổ sững sờ, có chút kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Từ Khuyết sẽ từ chối đến thẳng thắn như vậy.
- Từ đạo hữu có thể nói nguyên nhân cho ta hay không?
Nàng nghi hoặc hỏi.
Nguyên nhân?
CMN, cũng không thể nói cho ngươi, ta cần phải giết người giết yêu thú mới có thể thăng cấp, cần khắp nơi Trang Bức mới có thể phát tài chứ? Nếu như lưu lại, không phải là tương đương với việc cam nguyện sa đọa sao?
Nói đùa, Từ Khuyết ta là loại người cam nguyện sa đọa kia sao?
Ai cũng không thể ngăn cản ta Trang Bức!
Trong lòng nghĩ như thế, nhưng trên mặt Từ Khuyết vẫn nở một nụ cười xán lạn, nói ra:
- Tướng tướng vốn không loại, nam nhi phải tự cường. Tại hạ chí ở bốn phương, yêu thích du lịch thiên hạ, Tô chưởng môn để ta lưu lại làm trưởng lão, chẳng khác nào đem đôi cánh bay lượn của ta bẻ gãy.
Tô Vân Lam nhất thời kinh ngạc, trong lòng cả kinh.
Tướng tướng vốn không loại, nam nhi phải tự cường!
Một c tứ tuyệt quá hay!
- Không nghĩ tới Từ đạo hữu tài hoa trác việt như vậy, đúng là ta đã đường đột, nếu Từ đạo hữu không muốn, vậy ta cũng không miễn cưỡng.
Tô Vân Lam miễn cưỡng nở nụ cười, trong mắt tràn ngập phức tạp.
Nàng nguyên bản cảm thấy Từ Khuyết là một tán tu miệng ba hoa vô lại, nhưng tính cách cũng không xấu, hơn nữa thực lực mạnh mẽ, nếu có thể ở lại Thái Dịch Phái, nhất định có thể giúp cho Thái Dịch Phái quật khởi.
Cũng không ngờ hiện tại Từ Khuyết lại xuất khẩu thành chương, giống như tài tử tài hoa hơn người, đầy bụng kinh luân, đặc biệt là câu "Tướng tướng vốn không loại, nam nhi phải tự cường" kia, quả thực làm cho nàng cảm thấy kinh diễm.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 50 điểm Trang Bức!
Từ Khuyết nghe được thông báo của hệ thống, trong lòng cười thầm, không nghĩ tới mình đọc câu thơ ở thế giới cũ, đặt ở trong tu tiên giới này cũng rất bất phàm, quá thích hợp Trang Bức.
Hắn nhìn về phía Tô Vân Lam, nói:
- Tô chưởng môn quá khen rồi, kỳ thực loại lãnh khốc bất kham giống như ta, làm người càn kiệt ngạo, thật sự không thích hợp ở bên trong môn phái, sẽ mang đến phiền toái lớn cho môn phái, vì lẽ đó ý tốt của Tô chưởng môn, tại hạ chỉ có thể chân thành ghi nhớ.
"Phốc phốc!"
Tô Vân Lam không nhịn được che miệng cười ra tiếng.
Lãnh khốc bất kham, làm càn kiệt ngạo?
Chưa từng nghe qua có người sẽ tự hình dung mình như vậy, Từ Khuyết này cũng thật là người quái lạ.
Nàng không nhịn được cười nói:
- Từ đạo hữu quả nhiên không giống người thường, chỉ có điều dưới cái nhìn của ta, Từ đạo hữu tuy có vẻ cương quyết bất kham, nhưng cũng bình dị gần gũi, cũng không lãnh khốc!
- Không lãnh khốc sao? A... Xem ra lần sau đi loại con đường này thử xem, dù sao cao ngạo mới là yếu tố đầu tiên của Trang Bức nha!
Từ Khuyết sờ sờ cằm, thấp giọng tự nói một câu.
Con ngươi của Tô Vân Lam nhìn Từ Khuyết, nhất thời càng có loại cảm giác ước ao, không khỏi sâu kín thở dài.
- Kỳ thực ta rất ước ao có loại cuộc sống tự do tự tại này như Từ đạo hữu, không bị ràng buộc, người lại mang tuyệt kỹ, có thể chu du tứ phương!
Từ Khuyết sửng sốt một chút, trước mắt đột nhiên sáng ngời, ngồi dậy nói:
- Ngươi cũng có thể mà, làm chưởng môn cũng không nhất định cần phải mỗi ngày đều ở bên trong môn phái, quá tẻ nhạt. Đến, chúng ta đến nói chuyện đi lữ hành đi, ta mang theo ngươi, ngươi mang theo ngân lượng.
- Đi lữ hành?
Tô Vân Lam lẩm bẩm một câu, tâm thần run lên, thật sự có chút động tâm.
Nhưng lập tức lại cười khổ lắc lắc đầu:
- Nếu thật có thể nói đi là đi là tốt rồi! Trong môn phái trừ ta ra, liền chỉ còn lại hai vị trưởng lão tọa trấn, thường ngày rất nhiều chuyện ba người chúng ta đều khó mà xử lý hết, nếu ta đi rồi, chỉ sợ trên dưới Thái Dịch Phái sẽ loạn tung lên!
- Làm sao lại thế? Ta thấy các ngươi... Khặc khặc, chớ để ý, ta cảm thấy đệ tử trong môn các ngươi cũng không nhiều, tháng ngày vẫn là rất thanh nhàn.
Từ Khuyết kinh ngạc nói.
- Đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, thường ngày vẫn còn có chút người trong Ma môn tới đây gây sự, đuổi một nhóm lại tới một nhóm khác.
- Ồ?
Từ Khuyết đột nhiên hứng thú, mắt sáng lên nói:
- Đến nhiều người không?
Hắn vừa nghe Tô Vân Lam nói có Ma Môn đến gây sự, lập tức liền cảm thấy thật giống như nhìn thấy một đống người tới đưa kinh nghiệm, hưng phấn không thôi.
- Rất nhiều, nhưng cũng sẽ không thật động thủ với chúng ta, bình thường cho bọn họ một ít linh thạch, bọn họ sẽ rời đi.
Tô Vân Lam thuận miệng đáp.
Khóe miệng Từ Khuyết nhếch lên, con mẹ nó, đây là đang thu phí bảo kê à, thì ra lũ Ma Môn nổi tiếng như thế?
- Đại khái là người có cảnh giới gì đến đây?
Từ Khuyết lại hỏi.
Tô Vân Lam không khỏi kỳ quái nhìn Từ Khuyết một chút, tựa hồ không hiểu hắn tại sao hỏi những thứ này, nhưng vẫn hồi đáp:
- Bình thường sẽ có một hai vị cường giả Nguyên Anh kỳ, cùng với mấy tên đệ tử Kim Đan kỳ, Từ đạo hữu, ngươi hỏi cái này làm cái gì?
- Ha ha, không có gì, không có gì!
Từ Khuyết cười lên ha ha, liên tục khoát tay nói.
Nhưng hưng phấn trên mặt vẫn đem hắn bán đi, Tô Vân Lam dường như đoán xảy ra điều gì, biến sắc, vội vàng nói:
- Từ đạo hữu, ngươi cũng không thể làm xằng bậy được, những người kia đều là Ma Môn ở gần Phong Vụ Thành, hành tung bất định, giết một nhóm, lại sẽ trở lại một nhóm, nếu như ngươi giết bọn họ, Thái Dịch Phái sau này sẽ thật sự chọc phải phiền phức.
- Sợ cái gì, tới một lần liền giết một lần.
Từ Khuyết thô bạo nói.
Tô Vân Lam có chút u oán liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Nếu Từ đạo hữu đồng ý lưu lại nhậm chức đại trưởng lão, ta tự nhiên cái gì cũng không sợ. Nhưng nếu như ngươi rời đi, Thái Dịch Phái chúng ta sao có thể phản kháng được người trong Ma môn tới xâm lấn!
- Có vẻ cũng đúng!
Từ Khuyết nhất thời gật đầu, lời này của Tô Vân Lam quả thật cũng có đạo lý, nếu như hắn ở Thái Dịch Phái chọc xong người trong Ma môn, sau đó lại đi thẳng một mạch, xác thực sẽ mang đến đại họa cho Thái Dịch Phái.
Nhưng... Nếu như có thể để thực lực của Thái Dịch Phái trở nên mạnh mẽ, vậy thì có thể thiếu đi tầng lo lắng này.
Lúc này, thần niệm của Từ Khuyết hơi động, gọi ra hệ thống, tiến vào thương thành.
Đồng thời hướng về hệ thống hỏi:
- Có đồ vật gì có thể tăng cao sức chiến đấu của môn phái, lại có thể cho người khác sử dụng không?
Vốn là cho Thái Dịch Phái một bộ trận pháp là thích hợp nhất, nhưng đồ vật trao đổi từ hệ thống ra bây giờ, ngoại trừ hắn, người ngoài căn bản không có cách sử dụng, vì thế nên Từ Khuyết mới hỏi như thế.
Không lâu lắm, danh sách thương thành của hệ thống lóe lên, tiếp đó liệt kê ra vài món vật phẩm.
Từ Khuyết lập tức kinh ngạc, bởi vì mấy thứ vật phẩm này, tất cả đều là bản vẽ!
Nhưng sau đó liếc mắt nhìn, sau khi kiểm tr.a tin tức của vài tờ bản vẽ, Từ Khuyết lập tức bắt đầu cười lớn.
Tô Vân Lam bên cạnh sợ hết hồn.
Vốn là thấy Từ Khuyết đột nhiên mặt đần thối, nàng đang vô cùng nghi hoặc, định nói cái gì đó, kết quả Từ Khuyết lại đột nhiên cất tiếng cười to, làm cho nàng có chút không kịp phản ứng lại.
- Từ... Từ đạo hữu, ngươi sao thế?
Từ Khuyết tỏ rõ vẻ hưng phấn, đột nhiên xuyên qua cửa sổ, càng ôm chặt lấy Tô Vân Lam, mừng rỡ vạn phần nói:
- Tô chưởng môn, ta có một cách, có thể để cho Thái Dịch Phái từ đây không bị Ma Môn quấy nhiễu, thậm chí có thể nhảy một cái trở thành một môn phái mạnh mẽ nhất trong phạm vi Phong Vụ Thành.
Tô Vân Lam đột nhiên không kịp chuẩn bị bị Từ Khuyết ôm lấy, đang kinh hãi đến biến sắc muốn giãy dụa ra, kết quả vừa nghe thấy Từ Khuyết nói, lập tức tâm thần rung mạnh, tỏ rõ vẻ kinh ngạc sững sờ ở tại chỗ, cả kinh nói:
- Ngươi... ngươi nói cái gì?