Chương 114

Phụ cận nơi Tuyết Nhận cùng Sa Mãng chiến đấu có hồ nước, tự nhiên cũng có thảm thực vật theo nước mà hình thành, chẳng qua đều tương đối thưa thớt, chậm rãi sinh trưởng ra theo sườn cát.


Trang Dịch đi xuống dọc theo con đường do thảm thực vật này xếp thành, bọn họ cũng không đi lâu lắm đã tìm được một nơi địa thế đón nắng hơi thấp để đóng trại.
Như vậy vừa có thể chắn gió, lại không cần sợ cát trên sườn núi sụp xuống.


Tuyết Nhận hơn đội săn ma khoảng hơn 10 ngày sinh tồn dã ngoại, bởi vậy động tác đóng quân nhanh chuẩn ngoan, đồng thời sau khi xác định nơi đóng quân, bọn họ còn phái người quay đầu lại hợp sức kéo Sa Mãng đã sắp đi vào cõi ch.ết kia lại đây, sau đó động tác thuần thục làm thịt, lột da gọt thịt, làm người đội săn ma xem mà trợn mắt há mồm.


“Lương An, cho các ngươi.” Dưới chỉ thị của Trương Thừa Lạc, Nhiễm Hành kéo hơn nửa da, thịt, còn có mật rắn vân vân, vài hán tử đồng lòng chung sức kéo, kéo đến trước mặt đội săn ma bên kia.


Lương An nghe vậy lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Nhiễm Hành, khi nghe nói Tuyết Nhận cho bọn họ, hơn nữa nghe Nhiễm Hành tỉ mỉ dặn dò tác dụng tốt của mấy thứ này, Lương An không từ chối được, đành phải thu lại.


“Thịt rắn chắc bụng, da rắn giảm nhiệt, mật rắn giải độc…” Sau khi Lương An lấy đồ đến tay lập tức chạy đến trước mặt Trang Dịch Lôi Tu xin chỉ thị.


available on google playdownload on app store


Trang Dịch nhìn mấy thứ này, xem như hiểu được Tuyết Nhận rõ ràng không có phụ hồn sư, hơn 10 ngày này là sống sót như thế nào. Hắn quay đầu nói với Hải Minh: “Ngươi sắp xếp vài vị phụ hồn sư đến bên Tuyết Nhận giúp chút bận rộn, bọn họ có không ít người bị nọc độc Sa Mãng làm bị thương, những vết thương này mà không để ý cẩn thận sẽ rất phiền toái.”


“Cấp bậc hồn sư bên chúng ta có chút thấp…” Hải Minh nhìn Trang Dịch có chút khó xử, “Phụ hồn sư phổ biến ở cấp bốn cấp năm, với chiến hồn sư cấp sáu cấp bảy cũng không thể có tác dụng quá lớn.”


“Ít nhất có thể giảm đau cầm máu.” Trang Dịch nói, “Một người không được thì hai người hợp tác, cấp bậc phổ thông của phụ hồn sư tương đối thấp, càng hẳn là tăng thêm tu luyện, nếu không không thể phát huy công dụng trong toàn đội ngũ.”


Lời Trang Dịch nói khiến Hải Minh rùng mình, hắn gật gật đầu, cũng không đoái hoài đến tâm tính tự ti của đám hồn sư kia nữa, lôi kéo bọn họ đi tìm Tuyết Nhận, đi được vài bước, Hải Minh nghĩ nghĩ, lại kéo cả Lương An đi qua.


Mạc Vi An đang nói chuyện với Trương Thừa Lạc, nói về chuyện hành trình kế tiếp. Hắn nói chuyện bọn họ ở thành Huệ Xương lúc trước một lần, cũng nói ra sau khi bọn họ trốn được ra khỏi thành Huệ Xương, bởi vì ma thú chạy về phía thành Thái Khang cho nên bọn họ mới không thể không lựa chọn con đường Ngự Hồn điện này, đường vòng mà đi.


Dựa theo kế hoạch ban đầu của đội săn ma, Ngự Hồn điện là nơi chiến đấu với dị ma kịch liệt nhất, chút thực lực của đội săn ma mà đi thì còn chưa đủ nhét kẽ răng, bọn họ vốn nghĩ vòng qua Ngự Hồn điện đến học viện Ellen, cho tới bây giờ đều không có tính toán chạm mặt cùng hồn sư nơi đó.


Ở trên một điểm này, mục đích của đội săn ma cùng Tuyết Nhận hắn là nhất trí mới đúng. Tuy rằng hiện tại Tuyết Nhận rất mạnh, nhưng phía thành Thái Khang kia chính là có vài con ma thú cấp tám, cũng có tiểu đệ là ma thú cấp sáu cấp bảy đếm không hết, Tuyết Nhận muốn đi ra khỏi mảng sa mạc này, biện pháp duy nhất đó là đi theo đội săn ma ra ngoài.


Mạc Vi An nói xong, thấy đám Lương An Hải Minh dẫn đầu phụ hồn sư giúp Tuyết Nhận chữa vết thương, người hai đội ở chung hòa thuận vui vẻ, hắn lại nói: “Lực tấn công của Tuyết Nhận rất mạnh, đội săn ma ở điểm này tuy không bằng, binh chủng chúng ta không đồng nhất, chỉ nói lực tấn công thì có lẽ là nt, nhưng nếu đánh giá thực lực tổng thể, đội săn ma lại cực kỳ cân đối… Hơn nữa, còn có một điểm không biết học trưởng có chú ý tới không, đội ngũ của các ngươi vì trường kỳ không có người chỉ điểm, thực lực hồn sư tăng trưởng quá nhanh, trận pháp các ngươi chọn để chiến đấu hiện tại đã không theo kịp bước chân… Mà đúng lúc, trong đội săn ma có một vị thiên tài trận pháp.”


Trương Thừa Lạc nghe vậy, chậm rãi nhìn về phía Trang Dịch cùng Lôi Tu, sức chiến đấu cá nhân cực mạnh của Lôi Tu hắn đã nhìn thấy rồi, năng lực khống chế tình hình chung của Trang Dịch, hắn đồng dạng chú ý tới. Có thể chỉ huy đội săn ma pha tạp ba loại này trực tiếp vượt cấp bị thương nặng Sa Mãng cấp tám, nghe Mạc Vi An nói, trước hôm nay bọn họ còn có chiến tích càng thêm huy hoàng, hai người xuất sắc như vậy đồng thời xuất hiện trong cùng một đội ngũ, chỉ nhìn theo điểm này thôi thì ai cũng đã không dám coi khinh đội săn ma, càng miễn bàn bên cạnh còn có vị Mạc học đệ ngôn thiện biện mạc này, vị đội hậu cần Lương An quản lý toàn đội săn ma gọn gàng ngăn nắp cách đó không xa kia…


Mặt ngoài nhìn như bình thường, nhưng đội ngũ này đã hoàn toàn có đủ hình thức ban đầu cùng quy mô của đội ngũ tinh anh, chỉ cần lại trải qua một thời gian rèn luyện, một khi bọn họ rút đi ngây ngô mà trưởng thành dần lên, sợ là ai cũng không thể thao túng mũi nhọn này.


Đột nhiên, Trương Thừa Lạc nhìn thấy đội trưởng cùng đội phó đội săn ma cách đó không xa càng dựa vào càng gần sau đó, đội trưởng vươn tay cầm tay vị hội phó kia, tiếp theo…
“Khụ, ừm!” Tiếng ho khan của Mạc Vi An đột ngột vang lên bên cạnh.
Trương Thừa Lạc lập tức xoay qua nhìn hắn.


“Cảm tình của đội trưởng cùng đội trưởng phu —— ách, đội phó của chúng ta tương đối tốt.” Mạc Vi An cười nói, “Trương học trưởng, ngươi cảm thấy đề nghị của ta như thế nào?”
“Được.” Trương Thừa Lạc rõ ràng đồng ý.


Mạc Vi An sửng sốt, sau đó giương lên một nụ cười thật to, bản thân hắn lớn lên tốt, lúc này tươi cười nở rộ ra, răng nanh trắng noãn dưới ánh mặt trời, tươi cười đẹp mắt dẫn tới vài hồn sư Tuyết Nhận ngồi bên cạnh Trương Thừa Lạc cách đó không xa không khỏi nhìn lại đây —— hồn sư đội săn ma này, một người lớn lên đẹp hơn một người.


Tuyết Nhận đưa chiến lợi phẩm ma thú cho đội săn ma, đội săn ma trị liệu vết thương cho Tuyết Nhận; Tuyết Nhận dạy đội săn ma mấu chốt làm sao đóng quân nghỉ ngơi thật nhanh, đội săn ma dạy Tuyết Nhận xem bản đồ; đội viên Tuyết Nhận chỉ đạo đội săn ma một chút chuyện phương diện tu luyện, chia sẻ kinh nghiệm bọn họ có thể tăng thực lực rất nhanh trong hơn 10 ngày ngắn ngủi, đội săn ma lấy lương thực cùng dùng với Tuyết Nhận, hơn nữa dưới sự bày mưu đặt kế của Trang Dịch, Hải Minh cũng giảng giải cho Tuyết Nhận về tương quan trận pháp…


Trải qua ngươi tới ta đi như thế, Tuyết Nhận cùng đội săn ma ở chung ngày càng hòa hợp, hơn nữa ngày kế Trương Thừa Lạc tuyên bố muốn đồng hành cùng đội săn ma, mọi người đồng tâm hiệp lực cố gắng đi ra khỏi khu vực hoang tàn vắng vẻ này, quan hệ giữa đội săn ma cùng Tuyết Nhận càng thêm ấm lên rất nhanh, nghiễm nhiên muốn trở thành một chỉnh thể lớn.


Đồng thời, Mạc Vi An chú ý tới, tuy tính tình Trương Thừa Lạc mặt ngoài ít lời không nói cười tùy tiện, nhưng nội tâm cũng là một người cực kỳ cẩn thận, sau khi hai đội ngũ lớn sáp nhập, ai tới thống lĩnh sẽ trở thành vấn đề lớn nhất, vì lo lắng có tranh chấp không cần thiết phát sinh, Mạc Vi An còn vắt hết óc suy nghĩ cả đêm, tính toán làm người trung gian, cố gắng chắc chắn vấn đề này càng sớm càng tốt.


Kết quả Mạc Vi An không thể ngờ được, Trương Thừa Lạc vậy mà tự nguyện ở dưới Lôi Tu, tuy hắn cũng không biểu hiện rõ ràng, nhưng cũng cho Lôi Tu đủ tôn trọng, nghiễm nhiên đặt mình ở vị trí đội phó.


Trương Thừa Lạc thân là một Vương hồn sư, làm ra hành vi như vậy có chút không thể tin, nhưng mà Mạc Vi An suy nghĩ một chút, nghĩ đến ngày một mình Lôi Tu cứu toàn đội ngũ Tuyết Nhận, có lẽ chính là chuyện ngày ấy đã thúc đẩy Trương Thừa Lạc nhanh chóng đồng ý hợp tác cùng đội săn ma, hơn nữa nguyện ý nghe lệnh của Lôi Tu.


Có Trương Thừa Lạc nhượng bộ, mâu thuẫn lớn nhất giữa hai đội ngũ khi chưa phát sinh đã tiêu tán vô hình, một đường phối hợp kế tiếp quả thực cực kỳ ăn ý, giống như Tuyết Nhận trời sinh chính là thành viên bên trong đội săn ma vậy!


Từ nơi bọn họ giết Sa Mãng cấp tám đến nơi này, còn cách Ngự Hồn điện năm ngày đường. Một đường này đi xuống, bọn họ gặp vài đám ma thú cùng dị ma, một lần nguy hiểm nhất là gặp phải đàn Sa Tích bị dị ma ăn vào, bất luận là tấn công phòng ngự hay là sức sống đều mạnh bất ngờ, nếu một mình đội săn ma hoặc Tuyết Nhận gặp phải, chỉ sợ đều có nguy hiểm toàn quân bị diệt! Cũng may khi đụng phải đàn Sa Tích, giữa hai đội đã vô cùng hòa hợp, dưới sự chỉ huy của Trang Dịch, hơn 300 người hợp thành trận cánh hạc, từ đội ngũ chiến hồn sư ban đầu của đội săn ma cùng Tuyết Nhận tạo thành hai cánh, giam chân đàn Sa Tích, sau khi hình thành thế bao quanh thì mới tấn công, giết ch.ết toàn bộ đàn Sa Tích, một con cũng không chừa lại!


Trận cánh hạc có yêu cầu cực cao với người chỉ huy trận pháp, nhưng đồng thời hiệu quả cũng cực kỳ rõ ràng, khi đối mặt đối thủ thực lực tương đương, đội săn ma cùng Tuyết Nhận dưới sự điều khiển của Trang Dịch, vậy mà lập ra kỷ lục thương vong bằng không, nếu lúc trước Tuyết Nhận chỉ là tin phục năng lực của Trang Dịch mà nói, sau khi trải qua trận chiến này, các hồn sư Tuyết Nhận nhìn thấy Trang Dịch đều hoàn toàn bái phục, loại hai bên rõ ràng mạnh như nhau, nhưng người chỉ huy mạnh mẽ, làm cho thủ hạ cũng đặc biệt chiến đấu mạnh mẽ này, đánh đến quả thực không thể thoải mái hơn, huống chi chiến hồn sư trời sinh hiếu chiến, đánh qua một lần sau đó hoàn toàn nghiện, hận Trang Dịch không thể chỉ huy bọn họ đánh nhiều thêm mấy trận!


Vì thế sau đàn Sa Tích, các hồn sư đội săn ma cùng Tuyết Nhận càng đánh càng hăng, Trang Dịch bị tâm tình của mọi người cuốn hút, đối với chỉ huy chiến đấu cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió, dưới dạng rèn luyện cường độ cao này, khi bọn họ rốt cuộc tới ngoại vi Ngự Hồn điện, thực lực tổng thể của đội săn ma cùng Tuyết Nhận lại một lần bay lên một bậc thang, đặc biệt đám hồn sư cấp thấp tuổi trẻ trong đội săn ma, cấp bậc bay lên vèo vèo cứ như ngồi tên lửa, lúc trước bởi vì bọn họ cấp bậc thấp mà kéo trình độ tổng thể của đội săn ma xuống, lúc này cấp bậc tăng lên, thực lực trung bình của đội săn ma lập tức lên tới giữa cấp năm và cấp sáu, mà Tuyết Nhận thì bắt đầu cố gắng tiếp cận cấp bảy!


“Phía trước chính là Thần tích chi tường ngoại vi Ngự Hồn điện, lúc trước chúng ta chính là đi ra từ nơi đó.” Cách Ngự Hồn điện càng gần giống như gợi lên ký ức không tốt lắm của Trương Thừa Lạc, biểu tình trên mặt hắn càng thêm lạnh như băng, “Đã qua nửa tháng, không thể xác định Ngự Hồn điện có bịt kín hay không.”


Lúc này đang là đêm khuya, xa xa đen tuyền, cái gì cũng không nhìn rõ, Trang Dịch nhìn phương xa, chắc chắn nói: “Nhất định không có.”


Phương án đi vòng qua Ngự Hồn điện này là hắn nói ra, ý tưởng lúc trước của hắn là nhân lúc Ngự Hồn điện giao chiến với dị ma, không rảnh bận tâm, bọn họ sẽ vụng trộm đi ngang qua, sau đó rời đi nơi này.


Kỳ thật biến số trong kế hoạch này khá nhiều, nhiều sao Thần tích chi tường là tay nắm cửa của Ngự Hồn điện, cho dù giao chiến có kịch liệt, Ngự Hồn điện cũng sẽ không lơi lỏng phương diện phòng ngự, vì làm cho tính khả thi của kế hoạch này lớn hơn một chút, Trang Dịch dựa vào hiểu biết không quá sâu sắc của mình với Ngự Hồn điện, vắt hết óc giả thiết ra vô số tình huống đột phát cùng phương án tương ứng, chỉ vì chọn ra kế hoạch ổn thỏa nhất.


Kết quả không nghĩ tới, trên nửa đường vậy mà đụng phải đoàn người Tuyết Nhận.


Căn cứ lúc trước Trương Thừa Lạc nói, Thần tích chi tường vây ngoài Ngự Hồn điện bị dị ma đánh vỡ, làm cho Ngự Hồn điện hai mặt thụ địch, coi Tuyết Nhận như đồ bỏ phái ra ngoài để kéo dài thời gian, sau đó Ngự Hôn điện mở trận pháp phòng ngự ra, lúc đó mới tạm thời bảo vệ Ngự Hồn điện.


Trang Dịch kết hợp tình huống lúc trước khi bọn họ còn ở thành Huệ Xương đến xem, nửa tháng này, chiến đấu giữa dị ma cùng Ngự Hồn điện chỉ biết sẽ càng thêm kịch liệt, nếu Ngự Hồn điện đã mở trận pháp ra, như vậy chuyện hao phí sức lực như đi sửa tường thành này, nhất định sẽ đẩy đến sau khi kết thúc chiến sự mới có thể bắt đầu tiến hành.


Quả nhiên, bọn họ lại tăng tốc đi tiếp hơn 3 giờ, khi phát hiện dị ma bốn phía ngày càng nhiều, hơn nữa tập trung ở lỗ thủng cách đó không xa ra ra vào vào, chính mắt nhìn thấy lối đi ra ngoài, Lôi Tu lập tức hạ lệnh toàn đội đề phòng!


Đồng thời, Trang Dịch tự mình chỉ huy Hải Minh bố trí hai tầng trận pháp ẩn nấp cùng ngụy trang. Bên trong bọn họ có không ít hồn sư cấp trung cấp cao, muốn hoàn toàn che giấu được chấn động hồn lực là không thể nào, Trang Dịch đơn giản làm cho mọi người cố gắng áp súc hơi thở đến khoảng cấp một, vừa có chấn động hồn lực, lại vì thực lực nhỏ yếu mà không dễ khiến cho dị ma cảnh giác.


Mà Trang Dịch cùng dị ma tiếp xúc lâu như vậy, tuy rằng nhìn đám đen tuyền kia không giống sinh mệnh, nhưng hắn không dám coi khinh trí tuệ dị ma chút nào. Vì làm cho nhóm người bọn họ này càng thật một chút, tác dụng ngụy trang trong hai tầng trận pháp chính là làm cho mọi người nhìn giống như bị tiêu hao gần như không còn hồn lực, hơi thở không ổn, bị đe dọa tính mạng, thậm chí vì làm cho ngụy trang càng thêm rất thật, vài hồn sư đứng ở ngoài cùng trận pháp đều tự nguyện cắt lên thân thể, làm cho tình huống của bọn họ thoạt nhìn càng thêm thê thảm.


Mùi máu tươi bay lượn trong không khí, chỉ chốc lát sau liền khiến cho dị ma ở xa xa chú ý.


Theo bọn họ tới càng gần bên Thần tích chi tường, dị ma đều bay lại đây, không ngừng xoay quanh ở khoảng không trên đầu bọn họ, không tới một lúc, số lượng càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, bởi vì số lượng khổng lồ, xa xa nhìn lại, giống như lốc xoáy màu đen vậy, làm người ta rợn cả tóc gáy.


Đám dị ma này phổ biến ở cấp bốn đến cấp năm, khi phát hiện đám nhân loại này đều là hồn sư tay mơ cấp một cấp hai, hơn nữa hồn lực trong cơ thể không ổn, thân thể lại cơ bản đều trưởng thành, bẩn thỉu một chút cũng không thể ăn, dị ma lập tức phát ra tiếng kêu ghét bỏ, còn thường thường cố ý bay thấp xuống, sau đó phóng xuất ra khí thế, giống như đang đe dọa đám Trang Dịch vậy.


Thành viên đội săn ma cùng Tuyết Nhận tự nhiên phối hợp dị ma làm ra biểu tình sợ hãi, không chỉ biểu tình trên mặt vô cùng đúng chỗ, hai chân cũng run nhè nhẹ, thân thể cứng ngắc không thể nhúc nhích.


Dị ma thấy thế, cũng không tính toán buông tha bọn họ dễ dàng như vậy, một đám dị ma phô thiên cái địa bay tới bay lui ở bốn phía bọn họ, xua đuổi đám hồn sư đang “sợ hãi” này đi đến trung tâm, chỗ đó không chỉ là đại bản doanh của dị ma, mà còn có một số dị ma cấp cao ở bên trong.


Trận pháp này của Trang Dịch dù sao cũng chỉ có hồn sư cấp trung tạo thành, dị ma cấp cao hoặc dị ma cấp bậc Vương hồn sư chỉ cần để ý nhìn là có thể phát hiện sơ hở.


Theo cách trung tâm dị ma ngày càng gần, thành viên đội săn ma cùng Tuyết Nhận áp súc hồn lực trong cơ thể đến vài giờ, chỉ đợi đến sau khi nhìn thấy thân ảnh dị ma, Lôi Tu ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ nhanh chóng ra tay —— sau khi giết ch.ết lực lượng chính của dị ma, thừa dịp dị ma đại loạn, bọn họ mới có cơ hội chạy trốn!


Cảm giác bị rất nhiều dị ma vây quanh bao trùm cũng không tốt lành gì, mỗi người một bên diễn trò một bên trong lòng căng thẳng muốn ch.ết, rất nhiều người trong lòng bàn tay đều toát ra mồ hôi ẩm ướt, kết quả đi tới đi tới, đột nhiên, phía trước truyền tới một luồng sóng âm rất mạnh, sau đó, đám dị ma cấp bốn cấp năm vốn đang xua bọn họ đến trung tâm lại vòng một hướng khác, xua đám Trang Dịch đi đến lỗ thủng trên Thần tích chi tường, giống như muốn đuổi bọn họ vào Ngự Hồn điện!


“Sao lại thế này…” Mạc Vi An nhìn hành động của đám dị ma, thấp giọng kinh ngạc nói.


Mấy người Trang Dịch Lôi Tu nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của dị ma, thấy bọn họ chậm rãi bị dị ma vây vòng lại, bị dị ma đuổi đi vào trong Thần tích chi tường, thẳng cho đến khi bọn họ đi tới bên cạnh trận pháp Ngự Hồn điện, dị ma mới dừng động tác, lúc này Trang Dịch mới xác định suy nghĩ trong lòng: “Đám dị ma giảo hoạt này.”


Bọn họ không rõ cho nên quay sang nhìn về phía Trang Dịch, chờ đợi hắn giải thích nghi hoặc.


“Bởi vì chúng ta ẩn nấp cùng ngụy trang, ở trong mắt dị ma, chúng ta chính là một đám hồn sư cấp một sắp ch.ết…” Trang Dịch nói, “Đối với dị ma mà nói, cấp bậc của chúng ta rất thấp, chúng nó khinh thường phụ thể, đồng thời bởi vì chúng ta di chuyển trong sa mạc lâu như vậy, da thô thịt dày, chúng nó cũng không có hứng thứ ăn uống, thậm chí giết cũng ngại phiền phức, đơn giản đuổi chúng ta vào trong Ngự Hồn điện, ném đám gánh nặng chúng ta này vào trong Ngự Hồn điện, để cho bọn họ đau đầu đi…”


“Còn có như vậy?!” Hải Minh ở bên cạnh kinh hãi, “Cho nên chúng ta bị coi là đồ ăn hại mà ghét bỏ sao?”


“Đúng vậy.” Trang Dịch vẻ mặt hắc tuyến, nhưng mà có thể qua cửa nhẹ nhàng như vậy, đồ ăn hại thì đồ ăn hại, toàn đội săn ma cùng Tuyết Nhận không có thương vong gì cũng là một chuyện tốt, Trang Dịch nói, “Vừa hay không uổng người nào để chúng ta vào trong —— Trương đội trưởng, kế tiếp liền phiền toái ngươi.”


Sau khi bước vào phạm vi Ngự Hồn điện, trong toàn đội ngũ thì chỉ có Tuyết Nhận là quen thuộc địa hình nhất, muốn vụng trộm vòng qua Ngự Hồn điện, tự nhiên để cho bọn họ mang đội mới là thích hợp nhất.


Trương Thừa Lạc gật gật đầu, sau đó đi tới trước nhất đội ngũ, mang theo mọi người chậm rãi vòng qua trận pháp phòng ngự này của Ngự Hồn điện.


Ngự Hồn điện là một trong ba kiến trúc lớn đại biểu trên đại lục, nối liền với Thần tích chi tường, kiến trúc tự nhiên là cực kỳ to lớn, không chỉ có mỗi chỗ thiết kế, mỗi cách xây dựng đều hao phí vô số tâm huyết của tổ tiên, hơn nữa vì làm cho Ngự Hồn điện nhìn qua càng thêm khí thế hào hùng, diện tích mặt đất mà Ngự Hồn điện chiếm cũng không phải nhỏ.


Đáng tiếc loại thời điểm này, bất luận là thành viên đội săn ma hay là Tuyết Nhận, không một người sẽ đi thưởng thức vẻ ngoài của Ngự Hồn điện, sẽ chỉ oán giận trong lòng, không có việc gì thì xây lớn như thế làm cái gì, đi hơn hai giờ còn chưa tìm được đường!


Chớp mắt ba giờ đã trôi qua, thấy trời sắp sáng đến nơi, đúng lúc Trương Thừa Lạc ở phía trước đang định quay đầu tuyên bố đã tìm được đường, giây tiếp theo, hắn đột nhiên cảm ứng được cái gì, biểu tình trên mặt cứng lại, bước chân cũng chợt dừng lại.


Trương Thừa Lạc dừng bước, người phía sau được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng thống nhất dừng lại, đồng thời, Lôi Tu cùng Mạc Vi An thực lực chỉ kém Trương Thừa Lạc một chút cũng lập tức cảm ứng được cái gì, sắc mặt bọn họ hơi thay đổi, còn chưa kịp nhắc nhở mọi người lui về phía sau ẩn nấp, đột nhiên, một đội ngũ hồn sư quần áo hoa lệ chỉnh tề chợt xuất hiện trước mặt bọn họ!


“Ta đã nói dị ma ở bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, tối nay nhất định sẽ có hành động!” Sau khi người dẫn đầu đội ngũ hồn sư kia chặn đám Trương Thừa Lạc lại, ánh mắt sáng lên, lập tức lớn tiếng cười nói, thanh âm của hắn có chút chói tai, nghe vào làm cho người ta không quá thoải mái, “Quả nhiên có một đàn dị ma nhỏ vụng trộm lẻn vào, ha ha, nếu các ngươi tránh ở bên ngoài chúng ta còn không có biện pháp làm gì, nếu phân chia nhỏ đi vào tìm cái ch.ết như vậy, ta đây sẽ thành toàn ngươi, vừa lúc thêm cho chúng ta một chiến công!”


Trang Dịch là người thứ tư trong toàn đội ngũ nhân thấy được đội ngũ hồn sư này xuất hiện, tuy năng lực cảm ứng tầm xa của hắn kém, nhưng năng lực cảm ứng chi tiết lại cực mạnh, đội ngũ hồn sư này xuất hiện trước mặt bọn họ, Trang Dịch lập tức hiểu chuyện không ổn!


Có thể xuất hiện đột nhiên như vậy, thực lực đội ngũ hồn sư này là không thể nghi ngờ, vậy mà không kém Tuyết Nhận hiện tại bao nhiêu, đây còn không phải phiền toái nhất, làm người ta đau đầu nhất chính là trang bị trên người bọn họ!


Bản thân Trang Dịch mang bảo tàng triệu hoán sư, từ lâu đã không phải người bình thường có thể so sánh, tự nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra quần áo của đội ngũ hồn sư này không chỉ đơn giản là nhìn qua hoa lệ, bên trong bố trí không ít trận pháp lớn nhỏ, có đủ lực phòng ngự nhất định, đồng thời, trong tay mỗi hồn sư trong đội ngũ này đều cầm một thanh trường kiếm, không chỉ cận chiến có thể làm vũ khí lạnh sử dụng, dao động trận pháp bên trên trường kiếm cũng chứng minh trường kiếm này cũng có tác dụng tăng thêm hồn lực!


Đội ngũ hồn sư bản thân đã có đầy đủ mạnh mẽ, lại phối thêm những bảo vật này, thực lực chân chính phát huy ra sẽ tăng lên một bậc thang, lấy thực lực hiện tại của đội săn ma cùng Tuyết Nhận, nếu cùng bọn họ liều mạng, sợ là cực kỳ phiền toái.


Đúng lúc này, Trương Thừa Lạc đi lên phía trước vài bước, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm người dẫn đầu đội ngũ hồn sư kia nói: “Trần Trần, ngươi nói ai là dị ma?”


Tươi cười đắc ý trên mặt Trần Trần chợt cứng đờ, hắn phút chốc mở to mắt, chỉ vào Trương Thừa Lạc, vài giây sau mới nói: “Trương, Trương Thừa Lạc!”
Trương Thừa Lạc nhìn chằm chằm Trần Trần không nói lời nào.


Người hẳn là đã ch.ết đột nhiên xuất hiện, trong lòng Trần Trần hoảng hốt, hắn nhìn lướt qua người phía sau Trương Thừa Lạc, sau khi thấy rõ thực lực đám người này, tâm tư bị dọa sợ do Trương Thừa Lạc đột nhiên xuất hiện của Trần Trần được thu về. Lấy thực lực cấp bảy đỉnh phong của hắn, liếc mắt một cái đã nhìn ra đám hồn sư này chỉ phổ biến ở cấp một đến cấp hai, hơn nữa sắc mặt mỗi người tái nhợt, hồn lực chấn động không ổn định, thậm chí trên người không ít người còn nhỏ máu…


Đám binh tàn tướng bại!
“Trần thiếu, là người Tuyết Nhận…” Đội phó đứng ở bên cạnh Trần Trần thấy thế, thấp giọng nói, chờ đợi Trần Trần ra chỉ thị.


Trần Trần tự nhiên nhận ra trong những người đứng sau lưng Trương Thừa Lạc còn có không ít đội viên Tuyết Nhận, nhưng lại trộn lẫn rất nhiều khuôn mặt xa lạ… Nghĩ đến bất hòa cùng Trương Thừa Lạc khi còn ở Ngự Hồn điện lúc trước, còn có mâu thuẫn ngầm giữa hai nhà Trần Trương, Trần Trần lập tức phản ứng lại, hắn không để ý đến đội phó mà chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt Trương Thừa Lạc, trên mặt chậm rãi toát ra tươi cười dữ tợn: “Trương Thừa Lạc, ngươi vậy mà đã trở lại, thật đúng là bất ngờ a, ta xem xem, lại còn trở thành Vương hồn sư?!”


Trương Thừa Lạc vừa đơn độc đi ra mấy bước, tạm thời thoát ly trận pháp Trang Dịch bố trí, cho nên thực lực rất nhanh đã bị Trần Trần thực lực chỉ kém hắn một chút nhìn thấu.


“Nhưng mà, ngươi nghĩ ta sẽ mắc mưu sao? Ngươi quá ngây thơ rồi, dị ma!” Trần Trần lớn tiếng nói, “Trước khi Trương Thừa Lạc bị phái ra ngoài giết dị ma, chỉ là một hồn sư cấp bảy mà thôi, đồ bỏ đi không có trị số tinh thần lực 88 như hắn, cuối cùng đã dừng ở cấp bảy 5 năm không có chút tiến bộ nào, làm sao có thể trở thành Vương hồn sư trong hơn 10 ngày ngắn ngủi? Còn có thành viên Tuyết Nhận do Trương Thừa Lạc dẫn đầu, đột nhiên từ cấp bốn cấp năm giảm đến cấp một, quả thực thiên phương dạ đàm!”


“Nhưng mà trên người hắn không có ma khí của dị ma, lại còn có thể nói…” Đội phó của Trần Trần thấp giọng nói.
Trần Trần vung tay tát một cái lên mặt đội phó: “Hồn sư bị dị ma Vương cấp phụ thể cũng có thể nói, cái đồ ngu xuẩn nhà ngươi!”


Trang Dịch nghe lời Trần Trần nói, trong mắt hiện lên một tia lệ khí!
Cảnh tượng này… Những lời nói quen thuộc này, rõ ràng là gần như giống những lời mà Thượng Thanh Vân Tưởng Tuyên vu oan hắn là dị ma đời trước!


Đời này Trang Dịch đã đi lên một con đường hoàn toàn khác, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép tình huống đời trước lại xuất hiện lần nữa, nhưng mà, hôm nay Trang Dịch vậy mà chính mắt thấy được chuyện hãm hại phát sinh ở một nơi khác!


Đã có một lần từng trải bị hãm hại cho đến ch.ết như vậy, Trang Dịch căm thù loại chuyện này nhất, sát khí trong lòng không khống chế được mà tràn ngập ra, Trang Dịch nhìn chằm chằm Trần Trần, vẻ mặt thì càng lạnh như băng còn hơn cả Trương Thừa Lạc.


Lôi Tu cảm giác được tâm tình Trang Dịch thay đổi, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Trang Dịch một cái, sau đó nhìn theo về phía Trần Trần, giống như nhìn người ch.ết vậy —— kẻ có thể làm cho Trang Dịch tức giận như vậy, còn giữ làm cái gì.


Đúng lúc này, Trần Trần giơ tay cao lên, quát to: “Xếp thành hàng, tấn công! Bắt toàn bộ đàn dị ma này, một con cũng không để sót!”






Truyện liên quan