Chương 20
Sáng, nó đến công ty thì đã thấy Angus đang nằm ngủ ngon lành trên ghế ở phòng nghỉ của cả nhóm. Trông mặt hắn lúc này thạt đẹp và ngoan ngoãn. Đôi mắt nhắm hờ với hàng mi cong vút, cái mũi cao cộng thêm làn da trắng tôn lên màu môi, tạo một ma lực cuốn hút khiến nó có chút chao đảo. Nhưng hắn đang ngủ rất say, cơ hội ngàn vàng thế này mà bỏ qua thì Vũ Hoàng Minh này không phải là Vũ Hoàng Minh nữa.
- Mà khoan, quân tử không đánh lén sau lưng cơ mà?
Nó chợt khựng lại nhưng rồi lại tặc lưỡi: "Nhưng đối với kẻ tiểu nhân thì mình phải tiểu nhân hơn mới được."
Và thế là một tác phẩm ra đời........
Nó hí hửng để cửa mở rồi lẻn sang phòng khác ngồi tán gẫu với nhân viên trong công ty, đợi chờ phản ứng của 1 cô gái nào đó ngẫu nhiên đi qua. Và không ngoài dự đoán, nó đang vui vẻ thì bỗng có tiếng hét:
- AAAAAAAAAAAAA...........
Nhưng như sét đánh bên tai, nó nhận ra giọng của Tiêu Dương và vội vàng trở về. Tiêu Dương đang đứng ngay trước cửa, nhắm mắt lại mà hét. Nó vội bịt miệng cô nàng lại rồi kéo sang bên cạnh cửa:
- Không sao....... chứ
Thấy nó cúi xuống thở hổn hển, Tiêu Dương hốt hoảng lo lắng:
- Cậu có sao không? Sao lại chạy nhanh thế? (=.=) Mình không sao rồi, nhưng........
Tiêu Dương chợt đỏ mặt lên rồi quay đi ngay. Nó thở lại được thì mọi người cũng tụ lại từ bao giờ. May cho Angus là mới sáng sớm nên chưa đông người. Chỉ có nhóm nó, Quốc Huy và 1 số người nữa thôi. Quốc Huy chạy đến sau, kéo mọi người ra để xông vào xem có chuyện gì thì thấy Angus đang nằm trên ghế, áo phanh ra, 1 tay đặt trên bụng, 1 tay thọc vào trong quần với tư thế rất chi là phản cảm. Mặt cậu ta thì bị vẽ râu ria và 2 cái vòng tròn quanh mắt như gấu trúc. Nó vốn không định vẽ xấu hắn như thế đâu, chỉ tại lúc đó nhìn cái mặt hắn "đáng ghét" quá nên mới bực mình vẽ tùm lum lên.
Nhưng tại sao Tiêu Dương hét to như thế mà hắn vẫn không thức dậy
Quốc Huy sai tụi nó chặn mọi người ở cửa và yêu cầu đừng bàn tán về vụ này để anh ta vào với hắn. Dù sao hắn cũng là siêu mẫu của MZ, tuy có nhiều người ngưỡng mộ nhưng cũng không ít kẻ ganh ghét, dần dần tin đồn hắn "một mình" trong phòng nghỉ cũng lan rộng ra. Khi giới báo chí nhận được tin đồn thì nó đã bị biến thành thế này: "Siêu mẫu Angus làm "chuyện ấy" với người tình bí ẩn ngay trong phòng nghỉ của nhóm"
Sáng hôm sau đọc báo mà nó cười đau cả bụng. Nhưng trở lại với lúc này, Quốc Huy vào phòng lay mãi mà hắn vẫn không tỉnh. Anh ta lau mặt và khuy lại áo cho hắn xong rồi hỏi:
- Có ai có sữa hay nước trái cây ở đây không?
Nó đang có chút lo lắng, chợt nhớ ra trong ba lô cũng có sữa thì lấy ra:
- Sữa đây anh.
Duy và Kỳ nhìn nó thắc mắc nhưng nó nhún vai không biết. Cả 3 đứa theo dõi từng hành động của Huy. Anh ta nâng đầu hắn lên, cắm ống hút vào hộp sữa và đưa đầu ống hút vào miệng hắn. Hắn hơi hé miệng ra rồi từ từ mở mắt và ngồi hút sữa chụt chụt như một đứa con nít. Nó và 2 tên kia trố mắt lên nhìn. Thì ra hắn cứ đói là nằm ngủ say như ch.ết, phải uống sữa hoặc nước trái cây mới tỉnh. Hắn hút xong rồi đưa vỏ hộp sữa cho Huy và nói:
- Chưa bắt đầu hả anh?
Huy cười:
Thấy vẻ mặt ái ngại của Huy và vẻ mặt phởn nhưng giả vờ nghiêm túc của nó, cộng thêm ánh nhìn không mấy thiện cảm của Kỳ và Duy, hắn như hiểu ra đã có chuyện xảy ra. Hắn kéo Quốc Huy ra 1 chỗ hỏi cho ra lẽ rồi bừng bừng tức giận, quay lại nhìn nó với con mắt khủng bố:
- Cậu... LÀ CẬU LÀM ĐÚNG KHÔNG
Nó vờ như không biết:
- Làm cái gì? Tôi làm cái gì chứ? Anh có chứng cứ à? Có nhân chứng à?
Hắn không biết nói sao bèn đi lại dí sát nó vào tường:
- Cậu cẩn thận đấy! Tôi nhất định không bỏ qua chuyện này đâu!
Nó ngoáy ngoáy tai và huýt sáo như không hiểu gì càng làm hắn tức giận. Nhưng mọi người đã đến đủ để đi quay, hắn đành nuốt cục tức lại mà ra xe.
Lên xe, chiếc xe du lịch dài, hắn chọn chiếc ghế ở cuối xe và ngồi phịch xuống đó, khoanh tay lại như muốn nói: "Đây là địa phận của ta, cấm xâm phạm!" Nó thấy chướng mắt bèn lại đá vào chân hắn:
- Tránh ra, ghế này rộng lắm, đừng có tự ý chiếm đoạt của công chứ?
Hắn tức giận nhưng vẫn ngồi im như điếc, nó quát:
- TRÁNH RA KHÔNG?
Hắn vẫn cứ ương bướng tới cùng, không chịu tránh. Nó tức giận cầm cả cái ba lô lia vào người hắn rồi đạp dúi hắn xuống ghế. Hắn vừa dùng cả 2 cánh tay ôm lấy đầu vừa hét:
- CẬU LÀM CÁI GÌ ĐẤY HẢ
- NÀY THÌ KHÔNG TRÁNH! KHÔNG TRÁNH THÌ ANH CHẾT LUÔN Ở ĐÓ ĐI!!!
Nó vẫn không ngừng giẫm đạp cho tới khi Quốc Huy và mọi người lên rồi tách nó ra, bắt lên ngồi với Hoàng Kỳ. Nó bực bội ngồi xuống ghế cạnh Hoàng Kỳ thì tên này lại lên tiếng:
- Đồ bạo lực!
Nó quay sang trừng mắt:
- Cái gì hả? Cậu mới là đồ bạo lực. Ngay ngày đầu vào trường đã nghe tin Hoàng Kỳ đánh nhau, rồi lại gây sự với tôi nữa mà? Cậu nói xem ai mới là đồ bạo lực?
Hắn chống 1 tay lên cửa sổ, mắt khẽ liếc nó 1 cái rồi nói:
- Không phải tôi đánh lũ lưu manh đó.
- Hừ, chẳng lẽ thiên hạ người ta dỗi hơi đi bịa đặt chuyện? Mà không có lửa thì sao có khói? Không phải cậu thì còn...... Là.... Trần Duy
Nó hỏi mà trợn mắt như không tin vào điều mình vừa thốt ra. Kỳ hừ 1 tiếng rồi nói:
- Không được sao? Cậu nên nhớ anh ấy chính là Hades của Demons.
Nó nuốt khan mà mắt vẫn cứ mở to hết cỡ. Thế ra nó đã trả thù nhầm người à? À mà không, dù sao tên này cũng đáng bị nó trêu chọc lắm. Nhưng vậy thì người đã đưa nó xuống phòng hiệu trưởng hôm đó....
- Vậy buổi chiều trước hôm khai giảng, là ai đã...... gặp tôi
Nó không muốn nói ra cụm từ "đưa khăn cho tôi và đem tôi xuống phòng hiệu trưởng". Lỡ không phải hắn thì nó sẽ bị cười thối mũi cho xem. Hắn hơi nhíu mày 1 chút, nói:
- Là anh Duy!
Nó thở phào. Thật may đó không phải là hắn. Không hiểu sao nó lại sợ người đó là hắn thế không biết. Kể ra thì nó rất muốn nói cảm ơn nhưng đó là Duy và hắn cũng làm nó sợ phát khiếp, tưởng là có ma, khi hắn đánh mấy tên lưu manh trong đêm đó rồi. Coi như hòa vậy.
Hoàng Kỳ ngồi nhìn ra ngoài cửa kính, không nói gì thêm nữa, ánh mắt vô định như đang nhớ về 1 hình ảnh nào đó.......
Đến nơi quay. Nó vui vẻ bước xuống hít thở không khí trong lành. Đây là 1 đồng cỏ xanh mát ở ngoại ô thành phố. Không giống mấy chỗ nó hay đánh nhau ban đêm, ở đây, xung quanh tràn ngập những màu sắc tự nhiên của hoa, của bướm, của lá. của mây trời. Nó thích không gian rộng lớn yên bình nơi đây, giống như được thả hồn vào hòa với gió, với đất trời. Đã lâu rồi không có cảm giác vui như vậy. Tiêu Dương cũng có vẻ rất thích nơi này, cô nàng nhí nhảnh chạy nhảy, làn tóc núp sau chiếc mũ rộng buông ra trong gió bay bay cùng bộ váy maxi sọc đen trắng, trông y như một tiểu thiên thần. Nó ùa chạy lại đuổi theo cô nàng rồi 2 đứa cùng hái 1 ít hoa và chạy nhảy. Máy quay phim đã bấm tự bao giờ, Trần Duy, Hoàng Kỳ và Angus cũng nhanh chóng nhập cuộc.
Đoạn phim này nói về 1 nhóm bạn thân gồm 4 nam và 1 nữ, họ tình cờ quen biết nhau và trở nên thân thiết. Cả 4 chàng trai đều quý mến cô gái. Nhưng chỉ có 2 người là yêu cô thật sự. Nó và Angus đóng 2 vai đó. Cô gái lại dành tình cảm cho một trong 2 người của cặp song sinh - Trần Duy đóng. Nhưng rốt cuộc thì không ai đến được với nhau, họ chấp nhận chôn vùi tình cảm đó và trở thành những người bạn tốt của nhau.
Mọi người đều đóng rất đạt, tuy chỉ có vài vụ cãi vã của nó với Angus, lẽ ra chỉ cần giả vờ nhưng nó lại cãi thật và động chân động tay với hắn luôn. Trần Duy lúc nào cũng cười được, nhưng bây giờ nó biết đằng sau nụ cười đó là cả 1 con người đầy bí ẩn và khó hiểu. Tiêu Dương đóng rất tốt, nhưng không hiểu sao sau khi đóng xong cô nàng lại buồn buồn.
Chiều đến, mọi người thu dọn đồ rồi cho tụi nó chút thời gian đi chơi. Nó đi theo Tiêu Dương trèo lên 1 gò đất ngồi ngắm cảnh. Nó thì đang vui vẻ nói chuyện linh tinh nhưng cô nàng vẫn giữ vẻ mặt buồn buồn đó. Nó bèn hỏi:
- Cậu sao thế?
Cô nhóc lắc lắc đầu rồi nghĩ sao lại gật đầu và tựa cằm xuống đầu gối. Vẫn nhìn ra xa nơi cánh đồng bao la tít tắp:
- Cậu thấy Duy là người thế nào?
Nó hơi bất ngờ về câu hỏi này, không biết là cô nhóc cũng quan tâm đến Duy đấy. Nhưng nó cũng làm bộ suy nghĩ rồi nói:
- Hắn lúc nào cũng cười nham nhở như khỉ, hay cạnh khóe người khác, nhiều lúc suy nghĩ và hành động thật quá khó hiểu. Nhưng hắn cũng biết lịch sự và tôn trọng phụ nữ, con gái đổ vì hắn rầm rầm. Không phải là cậu...... quan tâm hắn đấy chứ
Dương vội vã xua tay:
- Không!..... Mình đâu có..... Mình......
Rồi cô nàng lại xịu mặt xuống. Nó cười hiền chờ đợi, tranh thủ kiếm ít cỏ để nghịch. Chợt thấy 1 nhánh cỏ trông giống giống cỏ thơm, nó đưa lên mũi ngửi. Tiêu Dương nói tiếp:
- Cậu....... có....... tình cảm với Duy không?
Nó há hốc miệng ra làm nhánh cỏ chọc cả vào miệng và mũi. Nó vội hỏi lại:
- Sao cậu lại nghĩ như thế chứ? Tôi là con trai cơ mà!
Cô nàng quay sang nó:
- Nói dối! Cậu là con gái!
Nó hơi né người sang 1 bên. Tại sao cô nàng lại biết được? Đừng đùa chứ, từ hôm qua tới giờ toàn bị thót tim đấy!!! Để xem, có phải hôm ở quán karaoke không nhỉ? Chỗ nó lúc đó đâu đủ gần để cho cô nghe thấy?
Nó cười trừ:
- Sao... sao cậu lại nói thế?
Cô nàng gần như quát lên:
- Cậu đừng giấu nữa!! Hôm đó ở phòng y tế, tớ đã nghe cả rồi!!
HẢ Vậy ra đúng là có kẻ nghe được à? Và kẻ đó lại còn là Tiêu Dương....... Thảm rồi, thảm rồi, nó bị bại lộ thật sao
Tiêu Dương nói với giọng buồn buồn và đôi mắt da diết:
- Tớ.... thích Trần Duy!
Ha, thế à, giờ nó mới biết đấy. Nhưng thế thì liên quan gì đến nó?
Tiêu Dương bặm môi, nước mắt cứ thế chảy ròng. Nó nhìn mà không biết phải làm sao, đành nói:
- Đúng là tớ có lí do riêng, không phải vì Trần Duy, là do.......
Nó kể hết mọi chuyện với Dương, kể nỗi buồn và cả sự khổ sở khi bị nhầm là con trai. Tiêu Dương nghe xong liền òa khóc:
- Tớ xin lỗi!! Hu hu, tớ không nên... nghĩ cậu.... tớ sai rồi, hu hu, xin lỗi!.......
Nó ôm nhẹ và vỗ về vào vai cô bạn. Cũng lâu rồi chưa có ai ngồi nghe nó kể lể thế này, nó chợt thấy vừa trống rỗng vừa thoải mái trong lòng. Tiêu Dương là 1 cô gái tốt. Nó phân vân không biết có nên đẩy Duy đến với cô không, bởi Trần Duy không đơn giản như vẻ bề ngoài. Bên trong con người hắn có những điều mà có thể chính hắn cũng không hiểu.....
Trên đường về, nó ngồi im lặng, không gây sự với ai nữa, ngồi cạnh Tiêu Dương và dựa đầu vào nhau ngủ, nó thấy có những niềm vui nho nhỏ đang hiện về, trong cả những giấc mơ.....
Trở về, nó ghé qua công viên và gặp lại nhóc Nam cùng bạn bè của nó, hôm nay có vẻ đông hơn. Bên cạnh thằng nhóc hôm nay tự dưng mọc đâu ra thêm 2 ông mặc đồ đen cứ đi kè kè. Nó muốn dạy cho cậu nhóc cũng phải qua kiểm tr.a kĩ càng. Thằng bé cứ xin lỗi nó vì không biết làm sao, anh của nó bắt nó phải mang theo vệ sĩ mới cho đi chơi và học. Rồi thằng nhóc kể lể đủ thứ về anh trai mà chủ yếu là toàn mấy vụ nhóc bị gò bó chèn ép. Nó tò mò rồi đấy, không biết anh nhóc là ai mà cũng hơi giống anh Hoàng Anh nhà nó, toàn bắt nạt em thôi.
Lướt ván về nhà, nó chợt muốn ăn kem - tình yêu của nó. Cũng khá lâu rồi chưa được ắn, nhớ ch.ết đi được >"
- AAAAAAAAAAAAAAAA.........
Hả Sao nói nghe thấy là nghe thấy liền thế này? Đó cũng là giọng vừa hét vừa kêu khóc của 1 cô gái, phát ra đúng ở hẻm tối trước mặt. Nó nhanh chóng thả chiếc ván xuống và lướt đến.
Trong hẻm ngày đó có 3 thằng đang giở trò sàm sỡ 1 cô gái. Nhưng bây giờ, cảnh mà nó đang nhìn thấy là 5 thằng vây quanh 1 cô gái khá diện chừng 20 tuổi. Một tên vừa dúm tóc vừa đập đầu cô ta vào tường 1 cách man rợ. Nó quát:
- DỪNG TAY!!! Các người đang làm cái trò gì đấy hả?
Bọn chúng quay ra nhìn nó. Trong ánh đèn đường leo lét, nó nhìn thấy tên đang dúm tóc cô gái cười nhếch mép 1 cái:
- Cút mẹ nó đi! Ở đây không có chỗ cho thứ anh hùng rơm đâu. Đừng để tao phải động tay như với con nhãi này!_ Vừa nói hắn vừa giật mạnh túm tóc của cô gái kia khiến cô ta kêu "Á" lên và phải dùng cả 2 tay để giữ đầu.
Qua dáng vóc và khẩu khí của hắn, nó đoán đây là 1 vụ thanh toán giang hồ của giới mafia. Về lí thì không nên động vào vì tụi nó chỉ là trùm học sinh thôi, chưa đủ sức chống chọi với những đàn anh đàn chị trong giới mafia. Nhưng nó chợt chạm ánh mắt của cô gái đó đang nhìn nó, vừa như thiết tha cầu khẩn, vừa như van nài trong sợ hãi. Ánh mắt đó có 1 tia hy vọng bé nhỏ làm nó không thể không nói:
- Thả cô ấy ra!
Nhưng hy vọng ấy chợt tắt ngúm khi cô ta thấy nó bị 1 tên trong số 5 thằng lao lại đấm 1 cú vào mặt đến bật máu.
Nó bật cười ha hả. Tên mới đánh nó có phần nao núng còn tên đầu xỏ đang túm tóc cô gái thì nhíu mày khó hiểu:
- Thằng điên!!
Phải, nó điên rồi! Biết nó vừa nghĩ gì không? Hoàn cảnh bây giờ khá giống với 7 năm về trước, khi nó gặp "người đó". Và đúng lúc 1 tên trong số 3 tên thú tính ngày ấy lao vào đánh nó, "người đó" đã bất chợt từ đâu lao đến đỡ thay. Rồi cứ làm như nó là 1 đứa trẻ yếu đuối, "người đó" cố hết sức bảo vệ nó dù chính mình cũng chẳng hơn ai. Nó đã đứng khoanh tay nhìn cậu ta đánh mấy tên kia và bị chúng đánh, thầm mắng người ta là đồ ngốc nhưng lại thấy vui trong lòng khi lần đầu có cảm giác được bảo vệ. Đánh xong, cậu ta quay sang dìu chị gái còn đang co rúm lại vì sợ ra khỏi ngõ và mỉm cười với nó:
- Ổn rồi, bạn cứ về đi, để mình đưa chị ấy về cho.
Rồi quay sang cô gái:
- Chị ơi, không sao rồi, nhà chị ở đâu để em đưa về?
Cô gái chưa kịp trả lời thì 1 tên ở phía sau dùng cả 2 tay cầm 1 viên gạch giơ lên cao, định đập vào đầu cậu ta. Nó nói nhanh:
- Cẩn thận........
Cậu nhóc quay về phía sau thì đã thấy bàn chân nó đang yên vị giữa mặt tên đó, làm hắn ngã xuống, bất tỉnh luôn. Nó nói tiếp:
- ........ kẻo bị đập!
Rồi cậu ta trợn mắt nhìn nó đầy ngạc nhiên trong khi nó vừa nhắm mắt vừa phủi tay:
- Ai mượn cậu đỡ cho tôi đâu? Tự tôi có thể lo được, mà còn nhanh hơn cậu nữa kìa.
Cậu ta đờ mặt ra, tự thấy mình ngốc nghếch. Nó kéo chị gái đã hoàn hồn và đang cảm ơn tụi nó rối rít đi, nói:
- Dù sao cũng..... cảm ơn!
Thế là cậu nhóc cười tươi đi ttheo nó, đưa chị gái đó về. Rồi 2 đứa bắt đầu chơi với nhau và khi biết nó là con gái, cậu nhóc đã ngỏ lời yêu.........
Trở lại với lúc này, nó đang cười khan, nhớ lại quá khứ mà trách mình ngốc nghếch. Khi nãy nó đã nghĩ, biết đâu "người đó" sẽ lại đến 1 lần nữa, lại bảo vệ cho nó, lại cười với nó....... Nhưng điều đó đâu có xảy ra........
Cô gái đang bị dúm tóc ngồi lết dưới đất, quay sang nó, nước mắt ròng ròng:
- Chạy.... đi!
Nó buông chiếc ba lô xuống, quay sang tên vừa đánh mình, cô gái hét lên:
- CHẠY ĐI!! ĐỒ NGỐC, CHẠY NHANH LÊN!!
Nhưng nó lao vào đấm trả 1 cú vào mặt hắn và đánh như điên dại. Hắn trông rất lực lưỡng, cũng đã được đào tạo khá bài bản, nhưng đứng trước nó lúc này chỉ giống như con cừu đang đứng trước con sói lên cơn dại. Mắt nó đỏ ngầu lên, dùng hết nắm đấm rồi đến chân, đánh hắn không thương tiếc.
Nhận thấy tên đồng bọn sắp "tàn", 3 tên khác lao vào cùng lúc. Nó cũng nhanh chóng đánh gục. Vừa đánh nó vừa gào lên, nước mắt tuôn ra không kiềm chế được. Nó đã nghĩ là "người đó" sẽ lại đến, đã nghĩ như thế....... Nhưng rốt cuộc nó đã đợi chờ, đã sống trong kìm nén suốt mấy năm........ Còn người đó ở đâu?
Tên cầm đầu buông cô gái ra và tiến lại chỗ nó. Nó bây giờ trông như một cái xác nhuốm đầy máu - không phải của mình, cánh tay duỗi thẳng nhưng nắm tay siết chặt, đầu hơi cúi, thở hồng hộc. Nó ngước ánh mắt sắc lạnh và không còn kiểm soát của mình lên nhìn hắn khiến hắn khẽ rùng minh.
Nó không đợi thêm nữa, vừa hét vừa lao vào đấu tay đôi với hắn. Hắn dùng toàn bộ sức mạnh ra chống đỡ nhưng vẫn bị đấm không ít. Hắn nhận 1 cú đấm để đấm lại nó 1 cái cho tỉnh ra nhưng nó đứng vụt dậy, càng hăng hơn. Hắn đành xông vào đánh tiếp nhưng bất chợt nó biến mất và từ đâu nhảy lên cho hắn 1 cùi chỏ vào gáy khiến hắn gục ngay tại chỗ.
Cô gái khi nãy đã sợ, bây giờ lại còn sợ hơn, không đứng được nữa mà cứ vừa ngồi vừa trườn về phía sau, mắt nhìn nó đầy hoảng sợ. Nó đứng im, thở dốc rồi đấm mạnh 1 phát vào tường, tạo 1 hõm trên tường còn tay nó thì bật máu. Nó úp mặt vào tường để thở và để bình tĩnh lại. Thật sự muốn đập đầu 1 phát cho quên đi cảm giác vừa đau, vừa buồn, vừa ngu ngốc khi nãy, nhưng nó còn nhiều việc phải làm....
Nó bỏ ra ngoài để về và quay lại nhìn cô gái đúng 1 lần, nói:
- Chị về đi!
Nó khoác ba lô lên vai, cho tay vào túi quần và đi thẳng. Vào lúc này, nó không nên yếu đuối, cũng không nên sa ngã trong quá khứ mà mất kiểm soát. Tối nay nó sẽ tìm Yellow....