Chương 72
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Còn mặc quần lóŧ in hình Pikachu.
Tiêu Lam cả kinh, buồn ngủ lúc mới thức dậy trong nháy mắt hoàn toàn biến mất.
Cậu xoa xoa đôi mắt, lại lần nữa nhìn sang bên kia, rốt cuộc thấy rõ kia rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Tư thế ngủ của Vương Thái Địch thật sự quá lầy.
Cả người cậu nhóc bây giờ đang bày biện ra một loại tư thế ngã lộn nhào, chỉ có nửa người còn ở trên giường, hai chân và chăn quấn bên nhau khó chia lìa, mông đè lên gối đầu trở thành đỉnh điểm của cả người, vừa lúc đón một tia nắng từ cửa sổ thông khí chiếu vào phòng, Pikachu trên quần lóŧ có vẻ sáng ngời mà lại lộng lẫy.
Đã như vậy rồi nhưng Vương Thái Địch trên giường đối diện vẫn không hề có ý tỉnh lại, cậu nhóc vẫn ngủ đến phê phê, bộ dáng vô ưu vô lự kia thật đúng là con heo cả ngày ăn ngủ trong mấy trại nuôi heo.
Trong miệng của cậu nhóc còn đang nhai chăn, bẹp bẹp mà nhai đến ngon lành, trong miệng còn không ngừng làu bàu, cũng không biết mơ thấy cái gì.
Tiêu Lam nhìn tư thế ngủ tràn ngập sáng ý của Vương Thái Địch, nháy mắt minh bạch tình trạng nước sôi lửa bỏng của Vương Kha: “Khó trách anh cậu không muốn ngủ chung với cậu……”
Nhìn xem cái tư thế này là có thể biết cùng chung chăn gối với Vương Thái Địch là một loại dày vò như thế nào.
——
Không lâu sau, cửa sắt mở ra, “bà nội” vào được.
Bà ta dùng giọng điệu thân thiết kêu các người chơi rời giường: “Ngủ ngon không? Bọn nhỏ yêu quý của ta, mau ra đây, bà nội mang các con đi ăn bữa sáng, bé ngoan là không thể ngủ nướng đâu.”
Sau khi các người chơi từ trong phòng ra tới, Tiêu Lam phát hiện ở đây tổng cộng chỉ có tám người.
Ánh mắt cậu đảo qua mỗi một phòng được người chơi lựa chọn, trong một phòng phát hiện được chỗ không thích hợp.
Cửa của căn phòng kia mở ra, trên mặt đất và trần nhà đều có dính tơ nhện, cùng với vết máu bị kéo túm, vết máu còn hỗn hợp một ít cặn mảnh vụn tựa hồ bị tiêu hóa qua, thoạt nhìn cực kỳ không ổn. Cậu nhớ rõ ở gian phòng kia là một người chơi nam, nhìn rất trầm mặc, cơ bản cũng không giao lưu với những người khác.
Xem tư thế này, người nọ đại khái là dữ nhiều lành ít.
Người chơi khác cũng phát hiện gian phòng kia không thích hợp, ánh mắt đều có chút nhịn không được mà quét qua đó.
“Bà nội” thấy thế, hắc hắc mà nở nụ cười: “Bà nội nói với các con rồi, đứa nào không nghe lời thì sẽ bị trừng phạt……”
Một bầu không khí âm lãnh không rõ tràn ngập hành lang, xua cơn buồn ngủ do dậy sớm tan thành hư không, các người chơi sôi nổi cảm thấy lạnh cả người.
Bọn họ nhìn căn phòng hỗn độn, trong lòng có chút lo lắng cho tương lai của mình, có lẽ người tiếp theo chính là bọn họ cũng nên.
“Đi thôi, qua giờ cơm sáng thì không ổn.” “Bà nội” nói xong liền xoay người đi qua hướng tới cửa sắt.
Các người chơi cũng trầm mặc đi theo phía sau bà ta.
——
“Bà nội” mang theo bọn họ tiến vào nhà ăn, nhà ăn thoạt nhìn diện tích không lớn, gia cụ cũng cơ bản đều bằng gỗ, trên mặt đất trải thảm có hoa văn, gia cụ cũng trang trí theo kiểu điền viên, bố trí thật sự ấm áp.
Nhưng mà, khi nhìn đến bữa sáng trên bàn, mặt các người chơi đều tái rồi, bị màu sắc của bữa sáng đồng hóa.
Bởi vì trên bàn cơm tất cả đều là một mảnh màu xanh lá, tuy được tinh tế mà cắt ra, hơn nữa bày biện trên mâm tinh xảo, nhưng cũng vô pháp che giấu sự thật một bàn này đều là các loại rau cải. Hơn nữa những rau cải này đều hoàn toàn không hề trải qua nấu nướng, chỉ là một bàn lá cải tươi ngon mà thôi, thậm chí trên bàn cả chén tương chấm cũng không có.
Sắc mặt Vương Thái Địch có chút khổ, cậu nhóc thấp giọng nói: “Em…… Không muốn ăn cỏ, em muốn ăn thịt, cho dù là một cây giăm bông cũng được mà.”
Tiêu Lam tỏ vẻ đồng ý, đồng dạng thấp giọng trả lời: “Anh cảm thấy nhân loại tiến hóa đến bây giờ cũng không phải là vì gặm rau xanh.”
Hai người giao lưu một ánh mắt thống khổ mà bất đắc dĩ, Tiêu Lam cảm thấy bản thân mình và nấu ăn hắc ám đại khái là có duyên phận gì đó chưa giải, đếm kỹ phó bản cậu trải qua, không có Boss nào có trù nghệ bình thường cả.
Tuy rằng cậu đều có thể ăn vào, nhưng một bàn rau xanh lá cây thật sự khiêu chiến tới giới hạn của cậu.
Lạc để sát vào Tiêu Lam, thấp giọng nói: “Tiên sinh, sau khi rời khỏi màn chơi này, tôi sẽ đặt trước cho ngài mấy nhà hàng danh tiếng.”
Nghe vậy, trong ánh mắt Tiêu Lam một lần nữa bốc cháy lên hy vọng sống.
Nhất định phải nhanh chóng qua cửa! Thống khổ chỉ là tạm thời, hy vọng tốt đẹp ở ngay phía trước, bò bít tết lẩu tôm hùm đất thịt nướng hải sản thịt dê đang chờ cậu!!!
Các người chơi trong tầm mắt nguy hiểm của “bà nội” đi đến trước bàn, sống không còn gì luyến tiếc mà ăn xong bữa sáng của bọn họ.
Rau cải tươi mới non giòn vị thật ra cũng không tệ lắm, nếu bỏ vào salad hẳn là rất tuyệt, chỉ là cứ bắt nhai như vậy còn không có gia vị, năng lực kháng đói của rau xanh cũng rất yếu, phải ăn đến no thật sự là có hơi thống khổ.
Chờ đến thời gian bữa sáng gian nan kết thúc, “bà nội” đột nhiên mở miệng: “Các bé ngoan, tới nhà bà nội dĩ nhiên là muốn cùng nhau làm việc nhà, đúng hay không? Bà nội sẽ tìm một bé giúp ta cùng chuẩn bị cơm trưa. Nếu làm không tốt, bà nội sẽ trừng phạt, nhưng ta là một bà nội khoan dung, chỉ cần bé nào phạm sai lầm thành tâm ăn năn, bà nội cũng sẽ tha thứ.”
Ánh mắt bà ta nhìn quét trong người chơi, cuối cùng mắt nhỏ như ngừng lại trên người Tiêu Lam, “Chính là con, đứa bé may mắn, con đạt được cơ hội trợ giúp bà nội rồi.”
Các người chơi dùng biểu cảm hoặc đồng tình hoặc vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía Tiêu Lam.
Chỉ có Vương Thái Địch mang vẻ mặt đại sự không ổn, cậu nhóc chính là từng lĩnh giáo qua trù nghệ của Tiêu Lam, đoạn trải qua kia có thể nói là thời gian đen tối nhất trong nhân sinh. Cậu nhóc nhịn không được mở miệng, ý đồ khuyên bảo “bà nội” từ bỏ ý tưởng đáng sợ này: “Cái kia…… bà nội ơi, ngài muốn suy xét lại một chút không ạ……”
Ánh mắt “bà nội” hung ác, sắc mặt cũng trầm xuống, bà quay đầu chuyển hướng Vương Thái Địch: “Con là đang phản bác ý kiến của bà nội sao?”
Vương Thái Địch nghẹn lại, liều mạng lắc đầu, cậu nhóc lại nghĩ đến ánh mắt “bà nội” này không tốt lắm, có khả năng thấy không rõ động tác cậu nhóc, vì thế còn bổ sung một câu: “Không có, không có……”
Mà các người chơi ở đây, hiển nhiên đối với chuyện sắp phát sinh còn hoàn toàn không biết gì cả.
Hiện tại cậu nhóc cũng không biết là nên đồng tình “bà nội”, hay là đồng tình người chơi sắp nghênh đón cơm trưa do Tiêu Lam đặc chế nữa.
——
Sau khi ăn xong, Tiêu Lam một mình đi theo “bà nội” tiến vào phòng bếp.
“Bà nội” chỉ vào giá đặt rau cải bên cạnh nói với Tiêu Lam: “Đi giúp bà nội rửa rau trước đi, bé ngoan.”
Tiêu Lam nói tiếng dạ, bưng lên thau rửa rau đi qua cái giá. Vào lúc Tiêu Lam xoay người qua, cậu có thể cảm giác được ánh mắt “bà nội” vẫn luôn đi theo sau lưng cậu, giống như là dính ở sau lưng vậy.
Trên giá tràn đầy tất cả đều là rau cải, nhìn qua xanh mượt một mảnh, chồng chất bên nhau cơ hồ muốn hòa hợp làm một thể.
Tiêu Lam hướng tới rau cải vươn tay, cậu đột nhiên cảm giác được một trận khác thường, phảng phất như chỗ sâu trong bóng tối có rất nhiều đôi mắt không có ý tốt đang nhìn chằm chằm cậu, chúng nó ngủ đông, chờ mong Tiêu Lam vươn tay tới, sau đó kéo cậu vào một nơi không biết.
Động tác Tiêu Lam dừng một chút, nhưng mà chỉ là một cái chớp mắt, cậu liền tiếp tục như không có việc gì mà vươn tay ra, bắt lấy bó rau ranh no đủ mọng nước trước mặt.
Vào ngay thời khắc Tiêu Lam bắt được rau xanh đó, trong bóng tối vươn ra một bàn tay lạnh băng cứng đờ, cái tay kia gắt gao mà nắm lấy cổ tay Tiêu Lam, dùng sức kéo cậu về phía trước.
Gần như nó có thể dự kiến, bộ dáng người này bị cái giá sắt cứng rắn bẽ gãy xương cốt rồi thống khổ ch.ết đi.
Nhưng mà, kéo không nhúc nhích.
Thứ động thủ có vẻ như đang ngốc ra, nó sửng sốt một chút lại tăng lớn lực độ, lại kéo thêm lần nữa, vẫn cứ không nhúc nhích.
Bên môi Tiêu Lam nhoẻn ra một chút ý cười, thế mà dám đến cùng cậu chơi kéo co, cái thứ không biết tên này vẫn là quá trẻ tuổi, quá đơn thuần. Cậu trở tay dùng sức một cái, buông rau xanh ra bắt lấy cái tay lạnh như băng kia, sau đó dùng sức bóp.
Cùng với tiếng vang “răng rắc” rất nhỏ, cậu trực tiếp bẻ cái tay kia xuống.
Cái tay kia cũng không biết là bằng chất liệu gì, lúc bẻ gãy cũng không có máu chảy ra, xúc cảm cũng là nhẹ bay bay. Tiêu Lam có ý lấy nó ra nhìn xem, kết quả trong nháy mắt đụng vào ánh sáng ban ngày, đồ vật kia liền tiêu tán, chỉ có thể nhìn đến một chút màu xanh trắng, bộ dáng có vẻ như chỉ có thể sống trong bóng tối.
Lúc này, tiếng nói của “bà nội” vang lên phía sau Tiêu Lam: “Vừa này là tiếng gì đó?”
Tiêu Lam hơi nhướn mi, vị trí “bà nội” đứng cách cậu có vài mét, cái tay kia bị bẻ gãy ra âm thanh cũng rất nhỏ, chỉ là “bà nội” lại có thể nghe được rành mạch.
Xem ra tuy rằng thị lực và khứu giác của bà ta đều chẳng ra gì, nhưng lực nghe lại nhanh nhạy ngoài ý muốn.
Còn may trước đó cùng Vương Thái Địch nói xấu bà ta sau lưng đều cách khá xa, nói chuyện cũng thả nhẹ, nhưng sau này phải càng thêm chú ý mới được, cũng không biết “bà nội” biết nhóm bé ngoan sau lưng bất kính với bà thì có nổi điên hay không nữa.
Đối mặt “bà nội” dò hỏi, Tiêu Lam bình tĩnh mà trả lời: “À dạ, không cẩn thận bẻ gãy một cây rau cần, con xin lỗi nha bà nội.”
“Bà nội” trả lời: “Vậy à.”
Thoạt nhìn bộ dáng rất có lệ, cũng không biết là tin hay là không tin.
Chờ Tiêu Lam rửa đồ ăn xong, “bà nội” sắp xếp cậu đi nấu cơm.
Tiêu Lam đứng trước bệ bếp, trong tay cầm cái chảo “bà nội” chỉ định. Trên đỉnh đầu tựa hồ có âm thanh lộc cộc vang lên, tiếp theo chính là tơ nhện mỏng nhẹ lại có tính dính rơi xuống phía đỉnh đầu Tiêu Lam.
Tiêu Lam cũng không có ngẩng đầu, trực tiếp vung cái chảo lên, chụp bay thứ có ý làm yêu trên đỉnh đầu cậu, tiếp theo dựa vào “bà nội” nói đi nấu cơm.
Nhưng hình như vừa rồi có tơ nhện rơi xuống cái chảo thì phải?
Thôi, không sao cả.
Sắc mặt “bà nội” đứng một bên thật là càng ngày càng đen trầm, người này rõ ràng dựa theo bước đi bà ta chỉ mà nấu ăn, thành phẩm cuối cùng lại ra cực kỳ tùy ý, thậm chí càng ngày càng tiếp cận cháo, cũng không biết đây đến tột cùng là thiên phú nấu ăn như thế nào.
Cảm giác được không khí phía sau không đúng, Tiêu Lam ngừng động tác trên tay, nhấc lên lực chú ý đề phòng.
Cháo quay cuồng trong nồi.
Nháy mắt tiếp theo, một con dao bén nhọn liền hướng sau lưng Tiêu Lam bay lại, Tiêu Lam nghiêng đầu né tránh.
Tiếp theo là càng ngày càng nhiều phi dao ở không trung bay múa, tiếng xé gió “vèo vèo” nối thành một mảnh, phi dao cũng hình thành một mảnh mưa dao liên miên, ý đồ nuốt trọn Tiêu Lam.
“Thằng—— nhóc—— hư —— này ——”
Tiếng rít gào bén nhọn vang lên trong phòng bếp, “bà nội” nhìn qua vô cùng giận dữ, dao bay điên cuồng mà tập kích về phía Tiêu Lam.
Tiêu Lam thành thạo mà tránh né, thân ảnh nhanh nhẹn du tẩu khắp nơi trong phòng bếp.
Nói thật, sau khi đã trải qua lặp lại chiến đấu huấn luyện, loại công kích nhìn qua thanh thế to lớn, kỳ thật tràn ngập sơ hở này, ở trong mắt cậu cũng giống như một cái lưới đánh cá có rất nhiều lỗ hổng vậy, cực kỳ dễ dàng tránh né.
Muốn nói lực sát thương, vẫn là âm thanh “bà nội” giờ phút này đang ở cao giọng rít gào tương đối làm cậu khó chịu, lỗ tai cũng bị rống đến đau.
Mười lăm phút sau.
Dưỡi dao sắc bén đầy trời dừng lại, giọng nói “bà nội” lại khôi phục từ ái: “Bé ngoan đáng yêu của ta, con biết sai rồi sao?”
Tiêu Lam thuận thế gật gật đầu: “Biết rồi, bà nội.”
Xem ra thời gian “bà nội” trừng phạt chính là 15 phút, chỉ cần căng qua, vậy tính là bạn qua cửa.
Sau đó, “bà nội” đuổi Tiêu Lam từ trong phòng bếp ra ngoài, quyết định vẫn là tự mình tới chuẩn bị cơm trưa.
——
Chờ đến giờ cơm trưa, các người chơi nhìn thức ăn trên bàn, cạn lời cứng họng.
Đặt trước mặt bọn họ, bên trái là vật thể không rõ cháy đen không kém than đá là bao, nhìn qua có ăn được hay không còn nghi vấn. Trải qua “bà nội” giới thiệu, bọn họ biết đây là món ăn tình yêu do bà tự tay nấu.
Các người chơi mắt rưng rưng, hóa ra trù nghệ của bà nội là cái dạng này, chúng con sẽ không bao giờ ghét bỏ bà cho chúng con ăn rau xanh nữa đâu.
Bên phải chính là cháo phân không rõ nguyên vật liệu, thoạt nhìn cũng đồng dạng còn nghi vấn có ăn được hay không.
Các người chơi dùng ánh mắt bi phẫn nhìn Tiêu Lam —— Vốn từ một gốc sinh, đốt nhau sao tàn khốc*!
(*bài thơ Thất Bộ Thi của Tào Thực: Bản tự đồng căn sinh, Tương tiễn hà thái cấp.)
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Lam: Là lỗi của tôi.
Lạc: Trù nghệ của tiên sinh đệ nhất thiên hạ.
Vương Thái Địch + toàn thể người chơi: Lương tâm mấy người không biết đau sao!
Hết chương 72.