Chương 83
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Lạc ở một bên vẫn duy trì nụ cười mỉm bất biến, nhưng Tiêu Lam chính là xuyên thấu qua tầng thân xác ưu nhã kia của hắn, nhìn ra trong mắt hắn ẩn hàm thần sắc hài hước.
Tiêu Lam nhịn không được cho hắn một ánh mắt “Xin anh đừng nói chuyện nữa”.
Bộ dáng tiên sinh cảm thấy xấu hổ cũng đặc biệt đáng yêu, Lạc yên lặng mà nghĩ trong lòng.
Đệ Nhất Phú Quý đọc xong đoạn trích lời kinh điển của Tiêu Lam xong còn có chút chưa đã thèm, cô còn muốn tiếp tục nữa.
Tiêu Lam nhanh chân đánh gãy cô: “Khụ, hiện tại Tiểu Hà sống không tồi thì rất tốt rồi, thật sự đó, không cần nhớ thương anh.”
“Được rồi……” Đệ Nhất Phú Quý nói xong lại tựa hồ nhớ ra cái gì, cô hỏi Tiêu Lam, “À đúng rồi, Tiêu ca, Tiểu Hà và em đều gia nhập Luân Hồi, phúc lợi tốt lắm, anh có muốn tới luôn hông?”
“Luân Hồi?” Tiêu Lam nhăn mày lại, là Luân Hồi kia phía sau màn tìm cậu đấy sao?
Luân Hồi mà nghe nói thủ đoạn hành sự cấp tiến, trong các tổ chức người chơi hiện nay tương đương không dễ chọc kia?
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu chân chính tiếp xúc đến người của Luân Hồi, nhưng tựa hồ không quá giống như cậu tưởng tượng.
Đệ Nhất Phú Quý đối với việc Tiêu Lam nghi hoặc nội tâm không hề có cảm giác: “Nói anh nghe nè, Luân Hồi bọn em đãi ngộ tốt lắm, sẽ hỗ trợ chiếu cố người trong nhà ở hiện thực, còn cấp cho 5 hiểm 1 kim*. Ngày thường tiền lương là ấn theo KPI** gì đó tính, biểu hiện tốt thì ở hiện thực và Thế Giới Hàng Lâm đều có khen thưởng. Nếu bỏ mình còn có trợ cấp, dù sao thì rất là chính quy, đáng tin cậy.”
(* hiểm là bảo hiểm xã hội gồm hưu trí, y tế, thất nghiệp, thai sản và tai nạn lao động; 1 kim là gì mình tìm hong ra, tự nhiên quên ngang luôn á, bạn nào biết comment cho mình bổ sung nha)
(**Key Performance Indicator, viết tắt là KPI, là chỉ số đo lường và đánh giá hiệu quả hoạt động của một bộ phận trong một công ty hoặc sự vận hành của cả công ty. Mỗi bộ phận trong công ty sẽ có những chỉ số KPI khác nhau.)
Tiêu Lam cảm thấy thật ngoài ý muốn: “Các em còn có KPI, là tính như thế nào?”
Đệ Nhất Phú Quý: “Chính là trình lên đạo cụ phó bản ngày thường đạt được đó, hoàn thành nhiệm vụ chỉ định thu thập tài liệu linh tinh, có người chuyên môn phụ trách tính toán, em cũng không hiểu quá rõ nữa, đại khái chính là làm được nhiều thì kiếm được nhiều.”
Tiêu Lam cũng không nghĩ tới một tổ chức lớn như Luân Hồi thế mà là hình thức như này, sao nghe lên có một hơi thở xã súc ý nhỉ?
Dùng "chiếu cố người nhà" làm điều kiện có thể nói là tương đương mê người, trên thế giới ai lại không có người thân đâu, người chơi sao có thể không lo lắng sau khi mình tử vong thì người nhà nên làm cái gì bây giờ, cô độc một mình như Tiêu Lam dù sao cũng là số ít.
Dùng điều kiện như vậy mời chào người chơi, sau đó khiến bọn họ ở trong trò chơi để mình sử dụng, có thể nói là một biện pháp thông minh mười phần.
Có điều, muốn hoàn toàn ở hiện thực nuôi nhiều người như vậy, tài lực yêu cầu cũng không nhỏ.
Rốt cuộc hết thảy trong trò chơi và hiện thực đều không tương thông, chẳng sợ bạn là một người chơi cao cấp, trở lại hiện thực một nghèo hai trắng vẫn là phải về gặm mì gói.
Cậu hỏi: “Luân Hồi ở hiện thực cũng liên hệ các em sao?”
Đệ Nhất Phú Quý gật gật đầu “Dạ, hiện thực chúng em đều trên danh nghĩa một công ty lớn, không cần đi làm, nhưng tiền lương đều phát đúng hạn. Nhưng ông chủ chưa bao giờ tập hợp mọi người lại ngoài hiện thực, cũng chưa từng an bài nhiệm vụ, hoạt động vẫn là ở Thế Giới Hàng Lâm.”
Cô nói tên một công ty, thật đúng là một công ty đại danh đỉnh đỉnh, toàn cầu đều có tên.
Xem ra thân phận lão đại của Luân Hồi có khả năng rất bất phàm, không phú tức quý.
Tiêu Lam đối với vị này khá tò mò: “Ông chủ của các em là dạng người gì?”
Đệ Nhất Phú Quý nghĩ nghĩ: “Ông chủ ấy ạ…… Anh ta thần bí lắm. Em cũng chưa gặp qua, cảm giác là nói một không hai, nghĩ muốn cái gì cũng phải làm cho bằng được, có một loại hơi thở bạo quân. Nghe nói anh ta đã từng phí không ít công phu chỉ vì làm ra một con mèo trong trò chơi, chỉ bởi vì anh ta thích.”
Nghe lên rất tùy hứng à nha, nghe mùi thật sự có loại tác phong bạo quân.
Người như vậy, lại có quan hệ gì với cha Tiêu Lam - Tiêu Thành Nham kia chứ?
Tiêu Lam thử thăm dò hỏi: “Phú Quý, em có nghe nói qua gần đây Luân Hồi có tìm người nào không?”
Đệ Nhất Phú Quý lắc đầu: “Không có ạ, hoạt động gần đây vẫn là tổ đội xoát phó bản gì đó, không nghe nói tìm người gì…… Nhưng mà em chỉ là một thành viên bình thường, có lẽ cao tầng có kế hoạch gì đi, nhưng bọn họ cũng sẽ không nói cho em đâu a ha ha ha.”
Cũng phải, bộ dáng không đáng tin cậy này, phỏng chừng có nhiệm vụ gì cơ mật cũng sẽ không giao cho cô.
Hình thức Luân Hồi vận hành không giống với các tổ chức khác, thành viên tầng dưới chót thoạt nhìn hoàn toàn không biết gì về kế hoạch và mục tiêu của ông chủ nhà mình, bọn họ chỉ đang làm công ở Luân Hồi đổi lấy sự bảo đảm và chiếu cố với người nhà mà thôi.
“Hầy~ Tiêu ca, anh tới Luân Hồi thành lập một cái fan club đi, thế nào! Đến lúc đó mỗi ngày bọn em đánh call cho anh, bảo đảm anh đi đến nơi nào cũng có nhân khí hết.” Đệ Nhất Phú Quý vẻ mặt chờ mong dò hỏi.
Chỉ tưởng tượng một chút cái hình ảnh kia thôi đã làm Tiêu Lam xấu hổ đến nổi da gà lên hết, cậu nhanh chân tách đề tài ra: “Cái kia…… Vẫn là nói một câu về tình huống em phát hiện đi, phòng điều khiển bên này thế nào?”
“Dạ……” Đệ Nhất Phú Quý thành công bị dời đi lực chú ý, cô cào cào tóc xanh của mình, suy tư nửa ngày cuối cùng nghẹn ra tới một câu: “À……Em không biết nữa……”
Tiêu Lam: “……”
Phú Quý à, đến tột cùng em làm sao lên được người chơi trung cấp? Dựa vào đầu sắt và ăn may sao?
Tiêu Lam thay đổi cách hỏi: “Sau khi em mở cửa tiến vào nơi này không có người phải không? Tàu là tự động chạy, ấn cái gì cũng không tác dụng?”
Đệ Nhất Phú Quý gật gật đầu: “Đúng vậy, chính là như vậy.”
Tiêu Lam nhìn quỹ đạo phía trước bao phủ trong một mảnh hắc ám, xem ra khống chế đoàn tàu cũng không phải phương pháp hữu hiệu, cũng không biết đoàn tàu đến tột cùng sẽ mang người chơi đến chỗ nào.
Đúng lúc này, tốc độ đoàn tàu bắt đầu chậm rãi hạ thấp, đường hầm đen nhánh phía trước dần dần lộ ra ánh sáng, tiếp theo xuất hiện chính là một sân ga.
Sân ga là phong cách công nghiệp cổ xưa, mặt tường bằng gạch trực tiếp lỏa lồ, các loại ống dẫn đan xen từ mặt tường xuyên qua, cơ bản không có vật trang trí gì, có vẻ khá tục tằng. Tựa hồ là bởi vì hiệu quả thông gió và thoát nước cũng không tốt, khe hở mặt đất nơi này đều mọc ra rêu xanh, thậm chí cả khe hở của gạch trên mặt tường cũng có không ít.
Đèn treo tường kiểu cũ mờ nhạt thường hay lập loè một chút, làm sân ga này nhìn qua càng thêm rách nát.
Tiêu Lam cẩn thận đánh giá một chút sân ga, sân ga và đoàn tàu giống nhau, nhìn qua một chút vết chân cũng không có. Nhưng trên mặt đất nhiều thêm chút rác rưởi, như là báo cũ bình nước này kia, tuy vẫn là trống trải yên tĩnh, nhưng ít ra có vào dấu vết nhân loại để lại.
Một lát sau, đoàn tàu dừng lại.
Thông báo đến trạm vang lên: “Đã đến trạm tàu điện ngầm số 13, xin hành khách xuống tàu chuẩn bị sẵn sàng trước.”
Cửa đoàn tàu cũng đồng dạng lặng yên không một tiếng động mở ra.
Đoàn tàu trống trải và sân ga trống trải đối diện không nói gì, tựa hồ là muốn người chơi lựa chọn một cái trong đó. Đương nhiên, dùng mông nghĩ cũng biết, nội dung trò chơi không có khả năng đơn giản như vậy, thậm chí hiện tại cũng không phải thời gian làm ra lựa chọn kia.
Tiêu Lam từ phòng điều khiển ra tới, hướng tới mặt sau thùng xe đi tới, thuận tiện quan sát một chút sân ga đối diện, Lạc theo thường lệ đi theo cậu.
Đệ Nhất Phú Quý tỏ vẻ cô muốn y theo lời Tiêu ca dạy dỗ, nỗ lực rèn luyện năng lực qua cửa của mình, không thể mọi chuyện đều muốn dựa vào người khác, bởi vậy cũng không có đi theo hai người Tiêu Lam.
Đối với chuyện này Tiêu Lam tuy rằng cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng cũng không đi can thiệp lựa chọn của đối phương. Rốt cuộc, tuy Đệ Nhất Phú Quý nhìn không đáng tin cậy, nhưng cũng là xác xác thật thật mà lên tới trung cấp, cô khẳng định có phương pháp qua cửa của riêng mình.
Nếu là cô có thể quên hết mấy lời trích của Tiêu ca thì càng tốt……
——
Theo hai người đi tới, sân ga vẫn an tĩnh như cũ, nhìn không ra có chút uy hϊế͙p͙ nào.
Bước chân Tiêu Lam lại đột nhiên dừng lại.
“Làm sao vậy?” Lạc nhẹ giọng dò hỏi.
Tiêu Lam lui về phía sau vài bước, đi đến trước cửa kính vừa mới thoáng nhìn. Trong một chớp mắt vừa rồi, trên tấm kính phản quang, cậu thấy được nhà ga đối diện, chỉ là khác biệt với mắt thường chứng kiến, sân ga kia rõ ràng thoạt nhìn đứng đầy người!
Tuy rằng chỉ là thoáng nhìn không có thể thấy rõ ràng càng nhiều thứ hơn, nhưng đầu người rậm rạp so với nhà ga rỗng tuếch trước mắt tuyệt đối bất đồng. Còn có cái loại cảm giác làm sống lưng người ta ập lên hàn ý bị nhìn chăm chú, làm người căn bản khó mà xem nhẹ.
Chỉ là khi cậu lại lần nữa lui về, cái gì cũng chẳng có.
Tấm kính phản quang vẫn là bộ dáng nhà ga rách nát trống trải, tìm không thấy chút vết chân nào. Tiếng giọt nước từ nơi nào không rõ xuyên thấu qua cánh cửa mở, truyền vào trong toa tàu, có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Thấy Tiêu Lam nhìn chằm chằm tấm kính, tầm mắt Lạc cũng di qua, chỉ thấy được một mảnh cửa kính bình thường không có gì đặc biệt.
Tiêu Lam chỉ vào cửa kính: “Vừa rồi tôi thấy trên kính phản quang có rất nhiều người đứng trên sân ga, chỉ là chợt lóe mà qua, giống như là ảo giác vậy.”
Trong giọng Lạc không có chút hoài nghi nào: “Nếu ngài nhìn thấy rồi, vậy chắc chắn không phải ảo giác.”
Tiêu Lam quay đầu nhìn khu vực sân ga được kính chiếu rọi, dưới biểu tượng bình tĩnh kia tựa hồ ẩn chứa nguy biến nào đó không thể nhìn thấy.
Ánh mắt cậu dừng lại ở gần cửa mở ra.
Loại nhà ga cổ xưa này giữa đoàn tàu và sân ga không có lối thoát hiểm, một đường khe hở sâu thẳm cứ như vậy vắt ngang trước cửa, như là một cái miệng chọn người mà nuốt.
“Tích —— tích —— tích ——”
Đoàn tàu phát ra tiếng cảnh báo đóng cửa, cứ như đang thúc giục.
Nhưng mà Tiêu Lam không dao động, cậu muốn biết đoàn tàu này rốt cuộc sẽ trải qua mấy trạm nhà ga, những nhà ga này lại có dạng gì, thăm dò nhà ga trước mắt này ngược lại không vội nhất thời.
Những người chơi khác trên tàu đại khái cũng có ý tưởng như cậu, tại đoạn thời gian này, Tiêu Lam cũng không nhìn thấy có người nào xuống cả.
Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, cửa đoàn tàu chậm rãi khép lại, thừa dịp cửa xe khép lại một cái chớp mắt cuối cùng, Tiêu Lam từ 【 Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên 】 lấy ra một cái đồng xu, hướng tới ngoài cửa vứt đi, tiền xu rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Đoàn tàu ầm vang rung động, lại lần nữa nhập vào trong bóng đêm.
Tiêu Lam và Lạc tìm vị trí ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, phía trước lại một lần nữa xuất hiện ánh sáng.
Nhưng mà ——
“Đã đến trạm tàu điện ngầm số 13, xin hành khách xuống tàu chuẩn bị sẵn sàng trước.”
Sau khi cửa xe mở ra, thế nhưng vẫn là trạm nhà ga giống trước! Tiêu Lam thử nhìn ra ngoài, gạch tường giống nhau, đèn treo kiểu cũ giống nhau, khe gạch phủ đầy rêu xanh giống nhau….
Dưới ánh đèn treo tối tăm, dưới đất có một khối nhỏ đang lập lòe ánh sáng màu bạc.
Đó là —— đồng xu ban nãy Tiêu Lam đã tung ra, nó cũng còn ở vị trí ban đầu.
Tiêu Lam và Lạc liếc nhau, trong lòng có một đáp án. Nhưng hai người vẫn không hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ chờ đợi đoàn tàu lần thứ ba đến trạm, hoàn toàn xác định tuyến đường của chiếc tàu điện ngầm này.
Đoàn tàu lại lần nữa nhập vào trong bóng tối, lại nghênh đón ánh sáng mới.
“Đã đến trạm tàu điện ngầm số 13, xin hành khách xuống tàu chuẩn bị sẵn sàng trước.”
Một đồng tiền xu đã rơi xuống trước đó, vẫn lẳng lặng mà ngốc yên tại chỗ.
Đoàn tàu này rõ ràng là vẫn luôn tiến về phía trước, lại tựa như lâm vào tuần hoàn, mỗi một lần đều trải qua cùng một trạm tàu điện ngầm. Tựa hồ, nó chỉ có thể bồi hồi trong một mảnh không gian, vĩnh viễn không thể rời đi.
Giống như là —— quỷ đánh tường.
Xem ra, muốn tìm được phương pháp rời đi, tiến vào sân ga là bước đi cần thiết, bằng không cũng chỉ có thể vẫn luôn không ngừng quanh quẩn trên đoàn tàu.
“Đi thôi.” Tiêu Lam nói xong đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài.
Trong nháy mắt bước khỏi tàu, một làn gió không biết từ đâu tới thổi qua, mang theo không khí mới dưới tầng ngầm, trong đó còn kèm theo tro bụi và mùi mốc, hỗn tạp thành một mùi vị cũng không dễ ngửi lắm.
Sau khi đứng trên sân ga, Tiêu Lam quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng đoàn tàu.
Đoàn tàu vốn không một bóng người, giờ phút này cũng có không ít người trên đó.
Bọn họ rũ đầu xuống nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân mình, biểu cảm ch.ết lặng, màu da là một loại màu tro tàn không mang theo không khí sôi động. Cũng như lúc trước nhìn thấy trên kính phản quang, thân ảnh những người này cũng chỉ xuất hiện một cái chớp mắt liền lập tức biến mất, vào lúc đoàn tàu đóng cửa lại rời đi, bên trong lại là một mảnh trống rỗng.
Nhìn theo đoàn tàu lại lần nữa đi xa, Tiêu Lam xoay người, cất bước tiến lên ——
Cậu nhặt đồng xu dưới đất lên, cất vào trong túi.
Đối với người nghèo bọn tui mà nói, một đồng tiền cũng là khoản bự đó được không, không chừng khi nào đánh nhau còn có thể dùng được thì sao.
Trước đó lúc chiến đấu với chủ nhà 404, một mớ tiền xu bị khảm vào tường dẫn tới không thể sử dụng lại làm cậu cực kỳ đau lòng, trên tường không phải tiền xu, mà là mười mấy vạn giá trị bần cùng của cậu đó.
Hết chương 83.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Lời của editor: Hệ thống tàu điện ngầm đầu tiên trên thế giới được khai trương vào năm 1863 tại London, Anh. Ban đầu, nó chỉ bao gồm bảy nhà ga, kết nối Paddington và Phố Farringdon ở trung tâm thành phố London.
Thế giới đã có tàu điện ngầm từ rất rất lâu rồi, vn mình đến gần đây mới có. Ai chưa đi qua tàu điện ngầm thì khó mà hình dung bối cảnh của phó bản này, nhìn ảnh và xem phim lại không đủ trực quan, nên thôi ráng tưởng tượng hen :)))