Chương 57: Không làm người ngày thứ 57

Trong căn phòng im lặng có thể nghe thấy cả tiếng thở.
Những trùng tộc tiến vào căn phòng này hiện giờ đều đã đơ thân thể, dựng đồng của bọn hắn co lại tối đa, ánh mắt nhìn chằm chầm ấu tể màu đen đang co ở trên giường.


Sau khi bọn hắn nhìn thấy ánh mắt màu vàng như hai viên thủy tinh, cảnh tượng trong phòng hoàn toàn không thể khống chế.
Không được không được không được—-
Muốn ch.ết muốn ch.ết muốn ch.ết—-
Nếu có thể đem hình ảnh biến thành lời, có lẽ trong căn phòng này lúc này sẽ lấp đầy hai câu nói trên.


Trên giường ấu tể màu đen co thành một viên tròn tròn, lúc này đang dùng dựng đồng màu vàng đảo qua những trùng tộc tiến vào trong phòng.
Trong nháy mắt, những trùng tộc ở trong phòng giống như rơi vào hỗn loạn, não bộ không hề tỉnh táo, hơn nữa cũng kéo căng thân thể, biểu hiện rất khó thở.


Tham mưu trưởng thẳng tắp ngã về sau.
“Tham, tham mưu trưởng—-!”
Mắt thấy người chỉ hủy thứ hai của Toussaint tinh đột nhiên ngã ra sau, rồi cứ như thế mà ngã xuống, những trùng tộc khác cũng trong trạng thái như vậy không khỏi tiến lên từng bước.


Nhưng mặc dù chú ý tới,  nhưng phản ứng của bọn hắn cũng chỉ là lên tiếng mà thôi, ánh mắt bọn hắn đều bị vật màu đen tròn tròn ở trên giường hấp dẫn, hoàn toàn không dời đi, hơn nữa còn phát sáng.


Đám Tucker trùng tộc bởi vì tưởng không thấy ấu tể mà phát ra thanh âm rít gào lúc này ánh mắt cũng nhìn chằm chằm, cả thân hình không lồ đứng im tại chỗ không nhúc nhích, dựng đồng màu đỏ nhanh chóng co lại, cúi đầu phát ra thanh âm khàn khàn.


available on google playdownload on app store


ấu tể ở trên giường co thành một đoàn nghe thấy thanh âm tham mưu trưởng ngã xuống, liền phát ra thanh âm hơn nữa còn chuyển động cơ thể.
“Pi pi!”
Tiếng kêu này là biểu đạt quan tâm và dò hỏi.


Cùng một tiếng kêu, ấu tể trùng tộc nhìn tròn tròn bởi vì quan tâm tham mưu trưởng, cuối cùng không thể  không nhúc nhích thân thể, mà bắt đầu đi lên phía trước.


Nhưng vốn là không kịp thích ứng với tình trạng bây giờ của bản thân, còn có hình thái không thuận tiện đi đường nên mới co lại thân thể không nhúc nhích, mà ấu tể trùng tộc có dựng đồng màu vàng vừa mới đi lên phía trước một bước, bỗng nhiên bởi vì một chân nào đó không hợp mà ngã vào trên giường.


Cả quá trình cũng chỉ diễn ra trong vài giây.
Vương ngã sấp xuống.
Thừa nhận này trong chớp mắt xuất hiện trong não của những trùng tộc ở trong phòng, nhưng giây tiếp theo không kìm chế được nó liền biến thành—–
Vương đi đường không cẩn thận ngã xấp xuống thật đáng yêu.


Hô hấp lập tức càng khó khăn  hơn, trùng tộc trong căn phòng ngã xuống từ một biến thành vài người.
Cố Hoài nhìn thấy cảnh tượng này không nói nên lời.
Vương ở hình thái ấu tể…..
Ngoại trừ Alvis, trùng tộc nào cũng mang tâm tình trưởng bối với Cố Hoài.


Việc này ở trong mắt trùng tộc, mặc dù bọn hắn biết ngoại hình hay là tâm lý Cố Hoài đều ở trạng thái trưởng thành, nhưng bọn họ vẫn cố chấp tính theo thời gian phá vỏ của Cố Hoài, nghĩ muốn xem Cố Hoài là ấu tể để chăm sóc.


Không thấy qua hình thái ấu tể của Cố Hoài, vẫn khiến cho đám trùng tộc ở Toussaint tinh có chút tiếc nuối, hiện giờ tiếc nuối đó đột nhiên được lấp đầy, khiến cho ánh mắt của những trùng tộc ở đây chớp sáng lòe lòe.


Tâm thái trưởng bối và tâm lý bảo vệ song song được kéo lên đỉnh điểm.
Mà đối với Cố Hoài mà nói, hắn nhìn tình huống này vẫn cảm thấy giống như mơ, hắn không biết mình vì sao sau một giấc ngủ tỉnh lại thì biến thành dáng vẻ này.


Vốn chỉ là đắp chăn đi ngủ, sau đó trong tình trạng không có ý thức mà biến thành  hình dạng ấu tể, Cố Hoài bị che dưới lớp chăn bông, rồi khi hắn tỉnh ngủ phát hiện thân thể mình biến hóa, bởi vậy khi đang quá kinh ngạc mới bỗng nhiên thành lập liên kết tinh thần.


Hiện giờ hắn co thân mình thành một đoàn để tìm hiểu nguyên nhân, Cố Hoài phát hiện,  chuyện này có thể là do tự hắn tạo thành.
Lần này chiến đấu với quân phản loạn, Cố Hoài hoàn thành tiến giai tinh thần lực lần thứ hai, cũng có thể nói là cuối cùng sức mạnh đã tỉnh giấc.


Sau khi trận chiến kết thúc nhìn về phía Alvis, Cố Hoài trong ánh mắt Alvis nhìn thấy dựng đồng của mình có màu sắc tương tự, hắn liền hơi kinh ngạc đi vào giấc ngủ.
Lúc trước bởi vì trên người không có đặc điểm của chủng tộc, Cố Hoài không chỉ một lần bị nhầm thành nhân loại.


Hiện giờ thật vất vả sở hữu dựng đồng đặc trưng này, Cố Hoài trong lúc ngủ mơ mơ màng màng nghĩ, trên người hắn còn có đặc trưng chủng tộc nào khác không?


Những trùng tộc khác cũng có, ví dụ nói trong bốn gã quân đoàn trưởng, Alvis dữ lại cái đuôi màu xám bạc của hắn, Capelia dữ lại đạo nhọn ở bên tay trái, Aye là mặt vằn và sừng, Sidmudo là lưu lại lớp vỏ cứng có tác dụng phòng vệ.


ở hình thái trưởng thành chỉ có thể giữ lại một bộ phận đặc trưng, nếu là hình thái ấu tể, tất cả đặc điểm nhìn một cái là hiểu ngay, bởi vậy Cố Hoài lại suy nghĩ đến năng lực của Alvis.


Nếu hắn có thể lợi dụng được năng lực hồi tưởng, thì có thể trở về hình thái ấu tể nhìn thấy những đặc điểm chủng tộc khác của mình.
Nhưng Cố Hoài chỉ tưởng tượng như vậy, hắn cũng không hề nghĩ tới, hắn chỉ tùy tùy tiện tiện nghĩ liền biến thành sự thật.


Còn không cẩn thận tiến hành liên kết tinh thần khiến trùng tộc nhà mình vây quanh….
Lúc này Cố Hoài ở hình thái ấu tể không quen đi đường, mà lúc này hắn đang tập trung muốn biến về bình thường nhưng không làm được, thế là Cố Hoài làm đà điểu trước mặt mọi người.


Không biết vương nhà mình vì sao lại co lại cơ thể không nhúc nhích, đàn trùng tộc trong căn phòng này đang cẩn thận điều chỉnh hô hấp, bọn hắn tranh nhau tới gần bên giường, rồi mới cung nhau nửa quỳ ở bên giường, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm con ấu tể ở trên giường.


Cố Hoài đã cảm thấy xấu hổ vì vừa rồi hắn vừa ngã xấp xuống còn vì chuyện bị vây xem mà làm đà điểu, hiện giờ còn bị trùng tộc nhà mình tới gần ánh mắt tiếp tục nhìn chăm chú như vậy, Cố Hoài bị nhìn nhịn không được phát ra một tiếng kêu.
“Pi.” Một tiếng này rất rõ ràng.


Mặc dù hồi tưởng về hình thái ấu tể, kỳ thật Cố Hoài vẫn vận dụng được liên kết tinh thần, năng lực của hắn không có vì hình thái thay đổi mà suy giảm, chính là hiện giờ Cố Hoài đang có tâm lý đà điểu nên không làm như vậy.
Thật là hơi xấu hổ và cảm thấy thẹn.


“—-!!” nghe thấy ấu tể trên giường kêu một tiếng với bọn hắn như vậy, những trùng tộc ở trong căn phòng này lập tức liền cảm thấy không tốt lắm.
Thanh âm ấu tể nghe rất mềm mại, bởi vì một tiếng kêu như vậy, trùng tộc có thể chen vào phòng này xém chút nữa là hủy đi căn phòng.


Không gian trong phòng không có khả năng chứa toàn bộ binh lính trùng tộc, vì thế khi vị trí của căn phòng bị chiếm đầy, những binh lính còn lại chỉ có thể đứng ngoài cửa, hiện giờ cửa phòng cũng đã bị ngăn chặn triệt để.


Người không biết còn tưởng trùng tộc hiện giờ đang tập trung làm cái gì, nhưng sự thật chính là bọn hắn chỉ vây quanh vương nhà mình nhìn hình thái ấu tể của hắn mà thôi.
“Pi….”


Bị nhiều trùng tộc nhà mình vây quanh như thế, nếu hắn đi đường lại ngã thêm một lần nữa, vậy sau này không phải là không cần gặp người nữa hay sao?


Cố Hoài nghi ngại chuyện này mà không nhúc nhích, mà lúc này, Alvis từ khi nhấc chăn lên vẫn đứng ở bên giường không nói một lời đột nhiên cũng vận dụng năng lực hồi tưởng, đem  hình dạng của mình  hồi tưởng về thời kì ấu tể.


Thế là giây tiếp theo, trước mắt tất cả những trùng tộc trong căn phòng này, trên giường lại nhiều ra thêm một con ấu tể trùng tộc có cái đuôi nhỏ màu xám bạc.


Một đen một trắng, hai con ấu tể tròn tròn lông mềm mại ở chung một chỗ, hơn nữa có dựng đồng màu vàng tương tự nhau, bức tranh trước mặt này thoạt nhìn thật hài hòa.
“Pi.”
“Pi, pi—-!”


Hai con ấu tể cùng nhau kêu, giống như là đang nói cái gì với nhau, dưới một tràng pi ngữ nhóm trùng tộc mặc dù nghe không hiểu, nhưng bọn hắn không ngại tiếp tục chăm chú quan sát.


Chờ sau khi trao đổi xong, nhóm trùng tộc trong phòng nhìn thấy, vừa rồi ấu tể màu đen vẫn một mực co thành một đoàn ở trên giường rốt cục nhúc nhích.
Bởi vì nhìn ra Cố Hoài không quen trong bộ dạng này mà đi đường, Alvis mới hồi tưởng về hình thái ấu tể, ở bên cạnh bắt đầu cầm tay chỉ dạy.


Kỳ thật học đi đường không khó, Cố Hoài chỉ cần thích ứng được hình dạng hiện tại của mình, chỉ cần thử vài lần là có thể đi đường.
Mỗi khi con ấu tể ở bên cạnh chuẩn bị ngã xuống, thì Alvis lại dùng cái đuôi màu xám bạc của mình điều chỉnh tư thế cho đối phương.


Được Alvis dùng đuôi bảo vệ, Cố Hoài đi qua đi lại từ đầu giường tới cuối giường, cuối cùng cũng có thể thích ứng với hình dáng này dùng chân trước và chân sau đi bộ.


Trên giường có một con ấu tể trùng tộc với cặp sừng nhỏ và cái đuôi nhỏ đang tập đi rất nghiêm túc, chờ sau khi học xong, con ấu tể có dựng đồng màu vàng như pha lê này ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vô số trưởng bối nhà mình.


Ánh mắt chiếu sáng, có thể thấy lo lắng và yêu thương rõ ràng, còn có cảm xúc vui vẻ thật rõ ràng.
Cố Hoài đang ở hình thái ấu tể bỗng nhiên rơi vào trầm mặc, hắn nghĩ tới nguyên nhân trùng tộc nhà mình có những cảm xúc này.


Đối với nhóm trùng tộc ở đây mà nói, ngay lúc này ý tưởng của bọn hắn đều như vậy—–
Vương học đi đường!






Truyện liên quan