Chương 1

Chiều tà, ánh chiều đỏ mang nét ưu buồn của thành phố nhộn nhịp, xe chạy loanh quanh các con đường. Nhóm học sinh về nhà sau buổi học đầy nặng nhọc, tiếng cười nói của nhân viên công sở tan tầm, còn nhiều âm thanh nữa. Thành phố du lịch, khách tham quanh đi quanh chụp ảnh điên cuồng, chiếc xe bus đông người cập bến, người xuống kẻ lên. Ai ai cũng hòa mình vào dòng đời, chìm đắm trong bóng chiều tà buồn nhưng không tỉnh mịt.


Trần Cảnh Yên mệt mỏi lê thân vào phòng, căn phòng nho nhỏ được bày trí gọn gàng sạch sẽ mà cậu chẳng còn hơi đâu mà ngắm phòng mình nữa. Mệt mỏi nằm dài trên giường tay vô sức gác lên cái gối ôm hình đùi gà mà ông anh họ quý quá của cậu tặng nhân lúc sinh nhật tròn đôi mươi. Đưa chân gác lên cái đùi gà nọ, cậu bực dọc nhe răng cắm điên cuồng sau đó khùng điên đấm đá nó.


"Mẹ nó, khốn nạn."
Cậu gào lên, trên tay là tờ giấy xét nghiệm mới tinh với dòng chữ làm người ta điên máu. Tay vô thức đặt lên bụng mình, nhớ lại gương mặt phúc hậu cười như việc sắp thông báo đáng để ăn mừng kia của cha bác sĩ, cậu liền sôi gan tức muốn phun ra ngụm máu.


Cậu có thai, trời ngó xuống mà coi. Một thằng đàn ông, cậu khẳng định mình là đàn ông hơn hai mươi ba năm, đến lúc này bắt đầu lo lắng về giới tính. Mẹ nó, phụ nữ ngày nay vô sinh như xe trên đường, người ta còn phải đợi để được thụ tinh ống nghiệm, thế mà một thằng đực rựa như cậu lại mang thai, lại còn được một tháng.


Mẹ nó, một tháng. Không phải do cái lần say mà 419 với tên lạ mặt kia cậu đi đầu xuống đất. Trần Cảnh Yên nhỏ lớn thề rằng chỉ chơi gái, vậy mà bị gã xa lạ kia chơi. Nỗi nhục cậu thầm khắc trong lòng đợi khi nào gặp lại trả, ai dè có thêm của nợ này nữa.
ch.ết mất thôi


Bật dậy, cậu loay hoay trong cơn rối loạn. Cậu chẳng sợ ba mẹ biết, dù sao cậu cũng là đàn ông, bất quá sinh ra rồi nói con rơi thôi, thì đúng là con rơi mà. Chỉ sợ nhất là ông anh hai với bà chị La Sát của mình, hai người đó biết sẽ lột da cậu ra tẳm bột đem chiên giòn lên.


available on google playdownload on app store


Nỗi sợ ấy, than ôi cuộc đời đầy bế tắc.
Tay lần nữa vô thức xoa bụng, cậu suy ngẫm đôi điều rồi lấy điện thoại, mở mục tin nhắn lên nhắn cho thằng bạn thân cái tin đầy chấn động "Ê mày, tao có thai rồi." Xong quăng điện thoại qua một bên, cậu lại thở dài.


Nên giữ lại không. Cậu chả sợ cái thanh danh bị bôi bẩn, vì ai tin cậu tự sinh. Mà sinh rồi, ai chăm đây. Hay đưa về cho ba mẹ nuôi cho vui tuổi già, vậy phải nói sao đây, nói "Con đẻ đó, giống con hồi nhỏ không?" cái này tự lấy cây đập đầu à. Hay nói là "Con nhỏ đó có thai lỡ đẻ rồi, con ném cho nó đống tiền chạy biến." nghe có vẻ thiết thực hơn cũng bởi có nhiều người như vậy, ba mẹ chắc cũng chẳng hơi đâu dò hỏi mẹ nó là ai. Vậy đi.


Mới lên kế hoạch về xuất thân đứa trẻ vừa hình thành, điện thoại bên cạnh reo điên cuồng, quả là bạn thân mới một lát liền gọi đến hỏi thăm, cậu nhấn nghe, gào lên đầy đau khổ:
"Nhím ơi, làm sao đây?"


Bên đầu dây bên kia, thanh niên tuấn mỹ mái tóc bạch kim phất phơ. Khi đọc được cái tin nhắn đầy "điên dại" của thằng bạn, hắn liền bật cười nghĩ thằng này lâu ngày chưa chích thuốc. Ai dè mới câu đầu làm hắn sém nữa dặm ga phóng bay lên lề đường. Bình tỉnh lại, tấp xe vào lề, lần này mới lấy lại bình tỉnh hỏi lại:


"Mày...có bầu thiệt hả?"


Cảnh Yên khóc không ra nước mắt, chỉ biết kể khổ cho thằng bạn này thôi chứ biết sao. Hu hu khóc than, cậu nửa khóc nửa kể làm bên kia đau cả đầu. Lâm Băng Du cảm thấy mình bị điên rồi, hắn bước khỏi xe, dựa lưng nhìn sao để giải tỏa cơn đau đầu cũng như cố gắng hiểu người kia đang gào cái gì. Cuối cùng hắn tổng hợp nói:


"Là tháng trước mày bị thằng nào đó chả quen biết chơi, xong có thai? Bệnh viện nào khám cho mày vậy, nói đi để tao dọn luôn cho."


Cảnh Yên nằm trên giường oan ức gào: "Mày tưởng tao đi có một cái chắc, mười bệnh viện quanh thành phố, còn chaỵ đến bệnh viện quốc tế, phòng khám đông tây gì cũng đi hết. Khám sai đồng loạt sao?"


Băng Du bóp bóp thái dương thấy việc này vượt qua tầm nhận thức của bản thân rồi. Hắn nhìn quanh thấy quán cafe nho nhỏ, nói: "Tao gần khu mày đây, ra đi quán ChuChi ở đường YY. Ra rồi nói tiếp."


"Đợi tao." Nói liền nhào vào nhà vệ sinh rửa mặt xong cắm đầu chạy ra ngoài. Cậu leo lên xe, nhấn xa phi thẳng, tuy đã định hướng trong lòng nhưng cậu cần người tâm sự. Băng Du không nhiều chuyện, cậu rất tin tưởng hắn.


Gần 7 giờ tối, thanh niên uống cafe khá đông. Băng Du ngồi trong góc khuất, im lặng nhìn tách cafe bóc lên làn hơi mỏng. Hắn suy tư về việc thằng trốn trại kia nói thật hay sai, nhưng cứ gặp nói thẳng là tốt nhất. Đám sinh viên nháo bên cạnh, hắn không ngại ồn, chỉ thấy đám con nhà giàu này hình như đang ăn hϊế͙p͙ một đứa nhóc. À đứa khi nảy đưa cafe cho hắn. Cái thời buổi này, còn có vụ bạo lực học đường sao? Còn là sinh viên nữa.


Thanh niên kia, bị chọc đến tức đỏ bừng gương mặt, đám thanh niên cứ thế tiến tới, cười cợt nói: "Bạn này cũng lạ, anh Thân đã có ý chăm sóc, vậy mà không chịu cứ chịu khổ là sao?"


"Tôi không cần." Rất kiên quyết, thiếu điều lật bàn dộng vào đầu gã ta. Đám thanh niên thấy cứng càng thích, tay gã cầm cánh tay da bọc xương của cậu ta kéo về phía mình. Chợt gáy đau điếng, gã ôm cổ mình là la lên, đám thanh niên thấy vậy liền nghi hoặc nhưng không nghĩ nhiều. Gã gầm gừ trừng mắt rống lê:


"Thằng chó nào?"


Cậu ta dường như biết ai là thủ phạm, cậu ta nhìn về phía hắn. Chỉ với viên đá trong chậu xương rồng cũng làm gã đau đến vậy, anh ta rất mạnh, là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết sao. Băng Du không phải người thích xen vào chuyện người khác, chỉ là hắn đang quá rảnh, nhìn thanh niên kia cất tiếng gọi:


"Cậu qua tôi gọi thêm."
"Vâng." Biết người kia giải vây cho mình, cậu nhắm mắt rời khỏi đó. Gã kia nhận ra hắn chơi mình, nhưng luồng khí áp bức quanh hắn làm gã sợ hãi không dám đến gần.


Mộc Diên Kỳ chạy đến đưa cái menu cho hắn. Hắn làm bộ xem xem rồi chỉ đại vài cái bánh nói: "Gói lại cho tôi, lấy năm phần."
"Vâng, anh đợi một lát." Gương mặt thanh tú nở nụ cười, hắn nhìn qua rồi lại liếc ra ngoài, thấy tên khùng bạn mình đã đến sẵn tiện gọi luôn ly cafe sữa cho cậu.


Cảnh Yên nhào vào liền thấy hắn, cũng bởi ánh nhìn khao khát của người xung quanh nhìn về phía kia, không nhận ra cũng uổng phí hai mươi ba năm sống trên đời. Ngồi phịch xuống ghế, bản mặt tuấn tú kia lần nữa biến thành bùn nhão. Băng Du cũng chẳng đưa tay an ủi bạn hiền, cười cười nhìn cậu từ trên xuống dưới mà đánh giá, dòm đến mức cậu rợn da gà gầm gừ trừng mắt hỏi:


"Nhìn gì, lần đầu thấy trai đẹp sao?"
"Không, tự dưng tao nghĩ, chả lẽ tao bị lừa hai chục năm qua, ba mẹ mày ngày xưa có giận nhau rồi cho mày mặc quần áo con trai để mày lộn đến giờ không."


"Thằng chó. Mày dám nói tao như vậy, bạn bè như cái quần." Cậu điên tiết cào cấu trong vô vọng vào cái mặt hắn. Băng Du nhanh nhẹn né xa, hắn cười đùa đủ rồi liền nghiêm túc lại mà hỏi:
"Mày tính sao đây? Bỏ hay giữ?"


Tự dưng cảm thấy câu này nghe quen quen, như mấy mẹ nữ chính lỡ dính bầu, nhỏ bạn thân cũng nói "Mày nghĩ kỉ đi, mày còn tương lai. Mày quyết định đi bỏ hay giữ" Cơn điên lại dâng lên, cậu đưa chân đạp vào chân hắn, ai ngờ hắn lại né được, gầm gừ thét lên:


"Mày để yên cho tao đạp, mày ch.ết à?"
"Không ch.ết mà đau." Uống tách cafe, nhìn thằng bạn đang quyết định sẽ sinh con hay phá thai, cảm giác rất vi diệu. Nên viết cảm tưởng về việc này.


Làm bạn bao năm, sao cậu lại chẳng hiểu cái suy nghĩ xấu đen ngòm của hắn. Tức mà chẳng biết đổ vào đâu, cuối cùng vì tức quá mà hùng hổ định bỏ đi. Băng Du biết đùa đủ rồi, đưa tay kéo cậu ngồi lại, nói:


"Giỡn thôi, đừng giận. Tao chỉ hỏi, mày thật muốn sinh hay không. Mày cũng đâu phải phụ nữ sợ sau này không còn sinh con được. Mày sinh ra cũng được, bỏ cũng chẳng sao. Chỉ hỏi mày thật muốn sinh ra không thôi."


"Tao không biết, tao không muốn, tao mới 23 tuổi, trẻ quá. Nếu sau này tao có vợ sinh con, đứa nhỏ lại mang tiếng con rơi. Nhưng tao không dám bỏ, nó là con của tao mà."


Tâm lý các bà mẹ, tuy ban đầu nghe tin này cậu nghĩ điên rồi phải hủy đi con quái vật này mới được. Nhưng cả ngày, cậu lúc nào cũng xoa bụng, cảm giác mang một sinh linh trong người nó tuyệt vời hơn bất cứ thứ gì. Có lẽ người chưa mang thai sẽ không hiểu, đàn ông như Băng Du lại càng không hiểu. Họ chỉ nghĩ lỡ có thì bỏ đi, có sao đâu, cậu trước đây cũng làm vậy với mấy tình nhân lỡ không may mang thai. Nhưng giờ cậu mới biết, cậu không nỡ giết đứa trẻ này.


Nó là con của cậu mà.
Kẻ kia là ai không quan trọng, cậu chỉ cần biết nó là con của cậu.


Băng Du nhìn bàn tay vô ý chạm vào bụng của cậu, ánh mắt hắn như sáng tỏ điều gì. Thở dài một hơi, hắn nhìn ra phía cửa có hàng dây leo màu xanh. Một linh hồn mới chớm nở, "mẹ" nó không nỡ dập tắt hơi thở vừa hình thành đó.


"Giữ thì cũng chẳng sao, tao có nhà riêng, công việc làm ở nhà cũng chẳng ai nói. Chỉ sợ chị ba tao thôi, bả mà biết không đánh tao ch.ết, tao con mày." Cảnh Yên uể oải ngã lưng trên ghế, cậu sợ người phát hiện là bà chị song sinh, cũng vì là song sinh nên chị ba rất hiểu cậu, đừng nói dấu chỉ cần lia mắt một cái liền biết cậu nói thật hay xạo liền. Nên ở nhà, cậu sợ nhất ở chị ba. Còn anh hai thì, tránh càng xa càng tốt, ảnh còn đáng sợ hơn cả chị.


Cái gia đình kỳ cục của cậu, Băng Du hiểu rất rõ. Hắn với cậu làm bạn từ cái hồi ôm chân mẹ lắc đầu khóc thét không chịu đi mẫu giáo, hắn với Cát Vy - chị của Cảnh Yên là bạn coi như thanh mai trúc mã, hiểu lắm cái tính chằn tinh lại gà mẹ của bả, lần này cậu mà bị lộ không chỉ cậu ch.ết mà bả không lôi luôn cái gia phả mồ mã tên "tác giả" kia xuống sông, hắn quỳ lạy ba lạy.


Thở dài đợt nữa, tự dưng hắn không nhịn được mà muốn cười, cái tình huống buồn cười này là sao. Nhìn Cảnh Yên trầm ngâm nhìn ly cafe đắng, hắn ngẫm nghĩ tên bạn thân này sống đến giờ chỉ thích một người mới quên thôi giờ lại chuẩn bị lao vào sóng gió để làm cha. Mới về nước được mười ngày, không hiểu được ở bên kia cậu ta đi chơi hay đi học vậy.


"Rồi rồi, về nghỉ sớm đi, mai nhà mày có tiệc mà, đừng để lộ." Băng Du cũng chán nhìn cái mặt buồn thiu kia rồi, đuổi sớm đi chứ để lát nữa ai biết cậu có khóc thét lên hay không.


"Nhắc mới nhớ, lỡ mai mà chị Vy nhận ra thì sao?" Cảnh Yên vẫn ám ảnh bà chị thân mến của mình. Thở một hơi thật dài, buồn thiu mà nghĩ lỡ mai bà chị biết, rồi sau này lỡ ba mẹ nhốt mình trong nhà rồi sao? Lỡ như...


"Không nghĩ bậy, mới tháng đầu, chưa to bụng đâu, có nghén cũng tưởng mày bị đau bao tử thôi, chả ai liên tưởng đến cái bụng có baby đâu." Băng Du rất chân thành mà vỗ vai an ủi mấy cái. Cảnh Yên mệt mỏi gật đầu, uể oải xoa bụng nhỏ của mình.
Mẹ nó, mới có một ngày đã quen xoa bụng rồi.


Thôi thì về nghỉ ngơi vậy, Nhím nói đúng, chả ai tin cậu có thai, ghê lắm tưởng cậu ăn mập bụng thôi. Nghĩ vậy tin thần thoải mái hơn. Băng Du tính tiền, cậu thì bay ra xe phóng thẳng. Băng Du chỉ biết cười thôi, đi ra xe, tự nhiên nghe tiếng gọi ý ới bên trong.


Diên Kỳ thở hồng hộc đưa cái túi nhỏ ra, nói: "Anh quên bánh nè."


"Cảm ơn." Hắn thiếu chút nữa quên mất, cầm cái bánh để lên xe nhìn thanh niên mà gật đầu cười nhẹ. Diên Kỳ thấy anh đẹp trai cười với mình như thấy ánh hào quang rực rỡ, tự nhiên ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lên, ngại ngại mà nảy nụ cười đáp lại, cậu đứng đó đợi hắn quay xe đi. Đứng bên đường, nhìn chiếc xe kia đi mất, tự nhiên thấy hơi tiếc.


Băng Du nghĩ lại chuyện Cảnh Yên mà buồn cười, chẳng biết cậu ta giải quyết sao đây. Cũng lớn ròi, cậu ta tự giải quyết chuyện của mình, hắn không quan tâm đến nữa cùng lắm nhờ gì giúp đó thôi. Nhìn bánh được tùy tiện để trong xe, nhìn đồng hồ, mới hơn 8 giờ hơn. Chắc mang về cho bé Thỏ ăn chứ sao giờ. Bẻ tay lái quay hướng nhà cha mà về.


+++
Nói đến Cảnh Yên, tự nhiên cậu thấy đói, người ta nói có thai sẽ nghén, cậu chẳng biết đàn ông có nghén hay không nữa, nhưng biết đâu sẽ nghén. Thèm cứ ăn đi, đợi nghén ăn không được chắc ch.ết.


Nghĩ vậy nên táp vào quán ăn, cậu nghĩ nghĩ rồi gọi tô bún bò, vừa ăn vừa lên mạng xem mấy thứ liên quan đến thai nhi. Đọc ba cái tin chẳng chứng thực này, cậu lại nghĩ nên hỏi bác sĩ sẽ tốt hơn. Mà, nếu kêu bác sĩ gia đình thì ổng chắc chắn sẽ khai với ba mẹ, nên tìm người khác vậy. Hình như nhỏ Tuyền làm bác sĩ đa khoa ở bệnh viện gần đây, thử gọi nó xem.


Gắp một đũa to bún, tự nhiên cấu thấy tô bún này ngon đến kỳ lạ. Ăn ngon lành, vui vẻ lên xe phóng về nhà. Nhớ đến cái gì mà có thai không nên hút thuốc, cậu đưa tay vứt gói thuốc ra ngoài, nhân lúc này cai thuốc cũng tốt. Vui vẻ, tự nhiên thấy mang thai cũng không tệ, sống lành mạnh hơn.


Về đến nhà gần 10 giờ, ngáp dài một hơi đầy lười biếng, cậu ngã lưng xuống ghế. Bỏ luôn mấy cái mô hình trên bàn. Nhìn mô hình Homestay của mình, cậu lết lết lại xem từng chi tiết nhỏ lần nữa.


Ở cái đất du lịch này, dịch vụ khách sạn quá nhiều, Homestay thì càng nhiều, cậu thích thiết kế mô hình. Mấy cái này làm để giao cho bên kia, kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì đâu. Dọn dẹp qua loa, cậu lại lần nữa lên mạng xem cách chăm sóc mẹ mang thai. Không có thì thôi, có phải làm tận tâm, con người cậu là vậy.


Đặt vài quyển sách dạy con rồi chăm sóc trẻ sơ sinh. Cậu cũng gọi để hẹn khám thai ở nhỏ bạn rồi, cậu quen nhỏ này hồi học chung cấp ba nên khá tin tưởng. Với lại nhỏ không chơi với bà chị kính yêu nên cậu càng yên tâm. Sao chứ đàn ông mang thai, nghe cũng lạ, hơi kích thích.


"Bé con à, ba con lo cho con lắm đó. Phải ngoan đừng để ba nghén biết chưa. Để sinh con ra rồi ba đưa con đến gặp ông bà nội, mọi người cũng thương con như ba vậy."


Cậu tự nói, xoa xoa bụng mình, tố chất tâm lý cậu mạnh nên cái quái gì cũng dể dàng tiếp thu, chứ như người ta chắc đang bận suy nghĩ bỏ hay giữ rồi. Đứa bé này sẽ sinh vào khoảng tháng 6, tháng 6, còn đến tám tháng nữa cơ.


Bận ngẫm nghĩ chuyện sinh em bé thì điện thoại lại reo lên, cậu lười nhác xem kẻ nào dám phá nát cảm xúc đầy cảm động này, chán ghét nghe điện thoại, bên kia đầu dây vang lên âm thanh gào gú của lũ ăn chơi, gã lên tiếng:
"Yên, tuần nay mày đi đâu? Tụi tao nhớ mày ch.ết đi được này."


"Tao về nước rồi, tao nói cho thằng Kim rồi mà."
"Á à, thằng đó cũng mất tích y như mày. Sao tự nhiên về, ông bà già kêu cưới vợ sao?"
"Có mày cưới, tao học xong rồi thì về, cũng chẳng thích thú gì bên đó."
"Gái đẹp trai xinh, mày đòi gì nữa."


"Xin lỗi nói về đẹp, bên đó chưa bằng một góc. Thay tao chào anh em, khi nào rảnh qua bên tao, tao dắt đi chơi. Há há, có nơi này gái bao ngon."
"Được được, đợi tao qua cùng mày uống rượu làm anh em."


Nói xong liền cúp máy, mấy thằng bạn cùng ký túc xá kia. Cậu cũng chán ngán, cũng vì máy mối quan hệ mà chơi với lũ phá gia chi tử này, cậu cũng thuộc loại thiếu gia phóng túng nhưng "hiền" hơn đám kia. Mệt mỏi, thôi thì bái bai mấy tên đó vậy. Lên danh bạ xóa luôn số của mấy tình nhân bé nhỏ kia, sống phải sạch sẽ một chút, lỡ sau này con bắt chước thì khổ.


Tự nhiên thấy mình có ý thức làm ba.


Cảnh Yên không nhịn được nở nụ cười. Cậu tắt đèn lên phòng, căn nhà nhỏ nhỏ, nơi mà thời học sinh cậu tự lấy tiền túi ra mua, rồi tự tay trang trí. Cậu học kiến trúc, căn nhà này là nơi cậu ấp ủ cho sau này, khi có vợ có con, nơi này là nơi chứng kiến hết thảy hạnh phúc của cậu. Vậy mà, giờ chỉ có cậu, tám tháng nữa sẽ có sinh linh ra đời.


Vậy cũng vui nhỉ?
Mẹ nói, cái ngày mẹ hạnh phúc nhất đó là sinh ba anh chị em cậu ra.
Cái ngày ba nói, ba có ba có thể bỏ hết tất cả chỉ để nhào vô ôm trọn đưa con mới chào đời.
Cái ngày đối với gia đình cậu là niềm hạnh phúc không gì sánh bằng.


Đứa bé này, chắc chắn sẽ được hạnh phúc như vậy. Cậu nở nụ cười, đâu cần biết kẻ kia là ai, cậu chỉ cần biết nó là máu mủ của cậu, là do cậu mang thai, do cậu sinh ra. Dù kẻ đó là ai, là tên nhóc, hay lão già, giàu nghèo thì cũng chẳng liên hệ gì đến tương lai của cậu và đứa trẻ nữa rồi.






Truyện liên quan