Chương 14
Hình như cậu và hắn quả thật không hợp đi với nhau, Cảnh Yên ngán ngẫm nhìn đám chẳng biết từ đâu chui ra cười hí ha hí hửng với hắn. Ở một casino ngầm tại khách sạn lớn, nơi này đi vào toàn dân có tiền, hoặc là dân đốt tiền. Nhìn mấy con xèng nằm trong tay, cậu không đam mê gì mấy trò cờ bạc này, tới tận bây giờ cậu chỉ biết trò "Tiến lên" học ở lớp hồi cắm trại. Ba mẹ cậu không muốn anh em cậu đam mê đỏ đen, nên nhỏ lớn không chơi giờ cũng chẳng hứng thú.
Nhìn mấy kẻ cười hô hố, cậu xin ly nước lọc uống cho đỡ khát, ngáp dài một hơi. Cảnh Yên chóng cằm nhìn xa thấy bóng người hơi quen quen, hình như đã thấy ở đâu đó rồi. Thanh niên đằng xa cũng thấy cậu, nét cười trên mặt anh ta mang theo ý tiếu vừa hàm ý giễu cợt. Cảnh Yên chẳng biết tên này ở đâu ra, nhưng cảm thấy thật quen mắt. Chóng cằm suy ngẫm, suy ngẫm.
Đồng Khánh thấy cậu ngồi một mình với ly gì đó, nghĩ là rượu, hắn hơi có men say trong người bỏ qua mấy đối tác đủ loại người đằng kia đi đến chỗ cậu. Hơi nghiêng đầu thử đoán xem cậu đang nghĩ cái gì, nhưng vẫn chẳng thể nào biết được. Cảnh Yên nhìn qua mặt hắn, cậu chỉ vào thanh niên cười đầy ánh chói đằng kia, hỏi:
"Biết cái người tóc nâu đằng kia không? Tôi thấy cậu ta hơi quen quen."
Theo hướng chỉ, hắn nhanh chóng thấy được người cậu hỏi, đôi mắt hơi nheo lại, dường như không muốn nói. Cảnh Yên không để tâm hắn đang đắng đo, cậu bắt đầu lục lọi lại trí nhớ của mình xem hình bóng kia đã xuất hiện ở đâu. Nếu cậu gặp chỉ có thể ở trường hồi xưa, hay người nào đó gặp khi đi quậy phá. Là ai được nhỉ?
Chợt, tia lạnh buốt hiện lên, cuối cùng cũng nhớ ra. Thì ra là thằng khốn nạn đó.
Cảnh Yên bật cười ha hả, tay che mắt giống như chẳng muốn nhìn. Tiếng cười đầy giễu cợt vang vọng quanh làm nhiều người chú ý, có nhiều nhìn qua cậu, đương nhiên không thể thiếu thanh niên kia. Cậu thì làm như quan tâm, uống hết ly nước mặt tối xầm bực tức bước đi. Ánh mắt lạnh lẽo căm thù nhìn vào thanh niên đó, cứ như cậu rất muốn nhào vào ăn gan nuốt xương tên khốn nạn này.
"Cảnh Yên. Cảnh Yên, cậu sao vậy?" Nhìn cậu hùng hổ bước ra, Đồng Khánh vội chạy theo. Sắc mặt cậu không tốt, như đang giận hờn cái gì đó. Nắm tay cậu kéo lại, Cảnh Yên càng điên tiết cậu thô bạo rút tay mình khỏi bàn tay hắn. Gương đôi mắt phẩn nộ nhìn hắn.
Tuy cậu biết không phải hắn cố tình kéo cậu vào đó để gặp tên đó, nhưng cậu không kìm được tự hỏi tại sao mình lại theo hắn. Hít một hơi thật sâu, cậu lại bắt đầu bước qua bỏ rơi lại hắn ở đó. Đồng Khánh muốn diễn cảnh giữ người, nhưng không làm được, hắn đứng đó nhìn cậu không biết vì sao lại tức giận, nhớ lại chàng thanh niên kia, hắn cắn răng.
Bước nhanh mấy bước, hắn lần nữa nắm lấy vai cậu, vội vàng như hối lỗi nói: "Cậu tức giận vì cậu ta sao?"
"Hừm, mắc gì tôi phải tức? Một con chó cũng đáng để tôi quan tâm sao? Đừng nói với tôi, thằng khốn nạn đó là người tình trước đây của anh?" Nói xong quan sát gương mặt hắn, cậu bật cười đưa tay vỗ đầu hắn, khe khẻ nói: "Rất hợp với anh."
Nói xong liền xô hắn ra sau mà quay đầu bước tiếp, tay đưa lên vẩy vẩy, lại cất tiếng: "Chủ tịch Huỳnh ở lại chơi vui vẻ, tôi về nhà đây."
Thật ra, cậu không giận đến mức như vậy. Nhưng hắn lại quan hệ với tên đó, cậu không khỏi bật cười, tên đó thế mà vẫn còn tồn tại trên đời sao?
Năm đó, cô ấy vì gã mà đau buồn đến mức tự tử. Mà gã lại vì tên đó, một tên tì tiện sống bám vào người khác, một kẻ còn thua cả phụ nữ. Nguyên nhân cũng chỉ vì yêu, một kẻ yêu sai người kéo theo nhiều người cùng đau.
Cậu hận tên đó, hận gã, cũng hận bản thân. Hồi đó cậu yêu mến cô như vậy nhưng lại không thể nắm giữ được cô. Tại sao nhỉ? Tại cậu ngây thơ hay ngu xuẩn? Năm đó cậu thấy cô thích gã, tâm tình thiếu niên thì cao cả lắm, hi sinh để người yêu mình hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc đâu không thấy, chỉ biết mấy tháng sau khi nghe tin hai người đó quen nhau cô đã tự xác tại nhà mà gã lại đi bên kẻ khác.
Thời đại này không còn quan trọng vấn đề tình yêu nam nữ hay đồng tính, nó quá bình thường rồi nên dẫn đến những việc như thế này đây. Tình yêu là trò đùa của những kẻ khốn nạn, cuối cùng vì mình ngu nên mới yêu, khóc cũng chẳng ai thương, đau cũng chẳng ai buồn. Tại mình ngu mà thôi.
Đùa giỡn tình cảm cả nam lẫn nữ, cậu ghét nhất thể loại đó.
Lòng bàn tay nắm chặt lòng bàn tay, ngước mặt nhìn mấy đám mây bay, cậu lại không biết nên làm sao? Sống đến giờ, thứ duy nhất làm cậu nghĩ đến tương lai là đứa nhỏ trong bụng này, từ trước đây cậu như còn bị ám ảnh bởi cái ch.ết của người thiếu nữ đã đi vào lòng cậu năm nào.
Cô ấy ch.ết, cậu cũng như bị niêm phong thời gian ở đó.
Đến tận bây giờ, đứa bé này là chìa khoá giúp cậu mở ra.
Tinggg...Tinggg...
Tiếng còi xe trước mặt cậu kêu in ỏi, Đồng Khánh hiếm khi lộ vẻ mặt nghiêm túc trước mặt cậu. Cảnh Yên vờ như không quan tâm, cậu quay lưng định đi khỏi cho đỡ chướng mắt. Tự dưng lúc này, cậu thấy hắn thật đáng ghét, nếu có thể cậu muốn đá ch.ết hắn tại chỗ. Lấy dao rọc da làm giấy, xé thịt hầm canh, lấy máu làm tiết canh cho chó ăn, xương làm tiêu bản.
Một luồng đau buốt truyền từ bụng dâng lên, Cảnh Yên cắn môi tay không tự chủ mà vuốt ve bụng mình.
Tại sao lại đau như thế?
"Con làm sao vậy?"
Cảnh Yên lo lắng, cậu mấy ngày nay ăn uống hơi tuỳ tiện nhưng không đến mức bị động thai. Cũng không hoạt động mạnh gì. Tại sao lại đau như thế được? Đứa nhỏ có sao không?
"Cảnh Yên." Đồng Khánh thấy cậu cứng ngắt người chân như nhũng ra muốn ngã xuống. Mặt cậu trắng bệch mồ hôi chảy ra như tắm, môi cắn trắng bệch. Hắn vội vàng nâng người cậu lên, Cảnh Yên đau không chịu nổi nữa, cậu nắm áo hắn, nắm thật chặt áo hắn, đôi mắt trừng to khống khổ, cố hết sức cầu cứu:
"Bệnh viên... mau..."
Lần đầu tiên cậu đau đến như vậy, Cảnh Yên cảm thấy dường như con mình sắp không khỏi rồi. Cậu không biết vì sao mình lại như vậy? Cậu không biết cũng không dám nghĩ đến việc tiếp theo? Cậu bị động thai sao? Lỡ rồi, con cậu không giữ được thì sao?
Cảnh Yên hoảng sợ, cậu không muốn. Tay ôm lấy bụng mình cuộn tròn lại, bụng đau buốt như ai đấm thẳng vào. Đứa nhỏ có đau không? Vội vàng thúc giục hắn nhanh lên, cậu vừa đau vừa tức đến muốn khóc.
Đường đến bệnh viên không quá xa, chỉ cần 15 phút đã đến nơi, Đồng Khánh không biết vì sao cậu lại đau đến vậy? Ngộ độc thực phẩm sao? Không, cậu ăn gì hắn ăn đó, tại sao chỉ có mình cậu đau? Đồng Khánh nâng cậu xuống xe, bác sĩ nhanh nhẹn đưa cậu vào phòng cấp cứu. Cảnh Yên đến bệnh viện thì đã ngất mất, cậu nằm trên giường đẩy bệnh nhân mà sắc mặt trắng bệch không còn hột máu, nhưng tay vẫn không buông bụng mình.
Đồng Khánh đợi bên ngoài, hắn lòng lo như lửa đốt, cứ trông đứng trông ngồi, lâu lâu ló mặt thử nhìn xem đã xong chưa. Ngồi xuống ghế chờ, hắn thẩn thờ, một cảm giác sợ hãi dâng lên, cơn đau thắc gan thắc ruột làm hắn hoảng sợ. Nó dai dẳng như đang chiến đấu với hồi sinh tử, đấu tranh làm tim hắn cũng đập thình thịch theo mà đau đớn. Đồng Khánh lần nữa lại nhìn vào phòng cấp cứu đã sáng đèn, tay đưa lên tim đang đập liên hồi của mình, trái tim ấm không hiểu sao lại nóng như lửa.
Hắn vội vàng đứng lên, chạy đến cánh cửa đó. Chỉ cách nhau cánh cửa mà như cách hồi sinh tử. Chuyện gì đang sảy ra? Cảnh Yên đang đối mặt với cái gì?
Thời gian trôi qua, hắn chưa lần nào yên được, thấp thỏm đứng lên ngồi xuống, người xung quanh còn tưởng vợ hắn sinh. Thời gian qua thật lâu, thật lâu, đến khi đèn xanh bật lên, cửa mở ra, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ già dặn kinh nghiệm này nghiêm mắt nhìn hắn như đang nhìn con thú dữ khốn nạn. Ông ta hầm hừ, đầy kiêu ngạo mà quát: "Anh đi với tôi."
Đồng Khánh chẳng hiểu tại sao mình lại bị người ta ghét, mấy bác sĩ còn lại cũng đồng cảm với hắn. Ông bác sĩ kia đã già rồi tính tình hơi có chút khó khăn, chẳng ai làm gì đã nhăn mặt như con khỉ già rồi, nhưng hên sao ông ta lại rất giỏi nên dù có ghét cũng chỉ có thể kính nể mà thôi.
Vào phòng khám riêng của ông bác sĩ, vừa đóng cửa lại Đồng Khánh đã bị đôi mắt thâm thuý đen lấy như vụ trụ kia soi vào. Ông bác sĩ ngồi xuống bàn, cầm cây viết vẹt vẹt trên tờ báo cáo bệnh trạng, hồi lâu sau gầm gừ mắng mỏ:
"Đợi tôi thỉnh mới chịu ngồi xuống sao?"
Hắn nhanh chân ngồi xuống ghế, cũng vì lo lắng cho cậu, hắn hỏi:
"Cậu ta bị sao vậy"
Ông bác sĩ ngẫn mặt lên, đôi mắt đày cay nghiệt nhìn hắn, hít một hơi thật sâu, mới nói: "Cậu ta chưa ch.ết."
"Tại sao? Nặng đến mức đó sao? Cậu ấy bị ngộ độc sao?"
Mặt già như con khỉ nhăn nheo dưới cặp kính, hai hàng mày chau lại chuẩn bị nội công để mắt chửi lại, nhưng cuối cùng giữ sức để trúc hơi thở cuối cùng nên ông từ từ hỏi chuyện khác: "Hôm nay cậu có đưa cậu ấy đến nơi nào có mùi thuốc lá không hay những nơi có nhiều chất độc? Ví dụ club, hay một nơi nào đó có rất nhiều người hút thuốc."
Hắn nghe chẳng biết có liên quan gì hay không nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời sợ mình già đầu rồi còn bị chửi như đứa con nít: "Có, nhưng không ở lâu, chừng khoảng 2 tiếng." Đến đó chơi vì hắn có hẹn, Cảnh Yên đang đi với hắn nên không bỏ mà đi một mình được. Ban đầu cậu không muốn đến, nhưng hắn cứ kêu đi cho vui thế nên mới chịu vào. Nhưng cậu không ham thích hơi mấy thứ đó, chỉ đùa đùa một lát rồi tìm chỗ ngồi im.
Hai hàng mày kia càng lúc càng sâu, ông ta bực dọc hỏi tiếp: "Có uống nước hay cái gì đó?"
Đồng Khánh cố nhớ xem, hắn từ từ trả lời: "Có, hình như cậu ta uống rượu, mà không phải rượu, tôi cũng không rõ."
Bác sĩ thấy hắn như vậy, không khỏi trừng mắt, sau đó buồn bực hỏi: "Hai người đã từng quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ với nhau cách đây gần 3 tháng đúng không? Chính xác là 2 tháng 24 ngày."
Đồng Khánh nghe đến chuyện nhạy cảm này không khỏi ho khụ khụ, nhưng cũng không kém phần ngạc nhiên, khoa học kỉ thuật tiên tiến đến tận vậy sao? Có thể xem đã bao lâu rồi chưa quan hệ, vì muốn được giải thích, hắn bèn hỏi: "Chuyện này, sao ông biết được."
Và thành công chọc ông ta nổi khùng: "Tại sao không? Cậu ta có thai, có thai đó biết không? Cậu ta mang thai con anh, đến khi gần ch.ết rồi vẫn nắm tay tôi xin tôi cứu con cậu ta. Thật không hiểu thanh niên ngày nay sống ra sao, đàn ông có thai đã yếu rồi còn đi vào mấy nơi đó ăn bậy uống bạ."
Ông không thể nào quên được gương mặt đau đến muốn tắt thở mà siết tay ông cầu ông cứu con cậu. Nhìn gương mặt non nớt của thanh niên mới vào đời vì lo cho sinh mạng của đứa bé chưa thành hình yếu ớt mà khóc ông không thể chấp nhận được mấy hành động dửng dưng vì con cái như hắn. Một người đấu tranh vì muốn giữ con mình, một kẻ vô sầu vô lo, lại còn là nguyên nhân đến việc cậu ta suýt sảy thai. Mặt dù ông nhận ra hắn hình như không biết đến chuyện này, nhưng vẫn không chấp nhận được.
Hoàn toàn không biết tại sao mình lại nghe được cái từ khùng điên kia. Đồng Khánh lùng bùng lỗ tai, hắn hoảng lên ngu xuẩn hỏi lại: "Khoan, khoan, có thai?"
Bác sĩ không nhịn được rồi, ôm cầm nguyên đống giấy tờ trên bàn dọng vào đầu hắn, quát lên: "Mi không đọc báo à? Đàn ông có thai là chuyện không còn hiếm nữa đồ cổ lổ sỉ. Giờ mi cút đóng tiền viện phí, cơ thể bệnh nhân rất yếu sau này hạn chế đến mấy nơi đầy mùi thuốc lá như vậy nữa. Mi không biết độc tố của thuốc lá rất có hạn sao? Coumarin và mấy chất độc trong mấy loại thuốc quý của chúng mi là vũ khí giết người đó lũ ngu hết thuốc chữa."
Nếu như trước đây ai cũng hút thuốc hàm lượng độc tố tuy có hại nhưng không nhanh như thế, nay cũng có thuốc cũng giảm lượng chất độc nhưng không ngon, người ta sẽ nhớ đến vài điếu thuốc nhập lậu ở đâu đó, một điếu thơm lừng nhưng độc hơn mấy trăm lần. Lượng Coumarin và chất độc hại khác của thuốc lá khi ngửi quá nhiều sẽ dẫn đến sảy thai, không thì cũng có ảnh hưởng đến sức khoẻ của người mang thai.
Đàn ông mang thai rất yếu, tuy nhìn bề ngoài khoẻ mạnh hơn phụ nữ nhưng lại là đối tượng dể dàng bị động thai hoặc sảy thai nhất. Cảnh Yên bị động thai lại còn tức giận rồi nhiều nguyên nhân khác làm trễ chút nữa đã không giữ được con.
Đồng Khánh không để ý hay tính toán vì bị mắng chửi như con đẻ nữa. Hắn vội vàng phóng khỏi phòng của bác sĩ gì khó tánh mặt khỉ đột này, chạy thật nhanh đến phòng hồi sức. Lòng hắn rối loạn, chẳng lẽ, chẳng lẽ ông ta đang nói thật. Cảnh Yên có thai, có thai với hắn.
Đẩy cánh cửa đi vào, cậu yếu ớt nằm trên giường bệnh, sắc mặt không còn xanh xao như khi nảy nữa, đã hơi có huyết sắc hồng hào. Cậu vẫn truyền nước, im lặng ngủ trên giường, tay kia không biết do người ta để hay do cậu quen mà đặt lên bụng mình. Phần bụng chưa lớn, cũng chưa có dấu hiệu gì, nhưng trong đó có con cậu, con hắn.
Đồng Khánh nhìn cậu, cơn súc động muốn nhào lên hỏi cậu đó có phải thật hay không đều tan biến. Tay đặt lên bụng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ đến tuyệt diệu không miêu tả bằng lời. Niềm xúc động, nổi hân hoan, vui sướng dâng lên không thể kìm lại được.
Cảm giác được làm cha như thế sao?
Trái tim hắn nóng bừng lên, mặt cũng nở lên nụ cười vui sướng. Bàn tay hắn dịu dàng vuốt ve bụng cậu, nhẹ nhàng nâng niu như vật bảo. Tim đập thình thịch, hắn cúi người hôn lên đôi môi hồng của ai đang ngủ trên giường đằng kia. Hạnh phúc mà ôm siết vào lòng.
Hắn thương đứa nhỏ này.
Hắn thích cậu.
Thật thích, đến nổi không biết phân biệt nó là gì. Đến mức không nở làm cậu tổn thương. Đến mức dù làm gì cũng nghĩ đến cảm giác của cậu.
Hắn thương cậu rồi làm sao đây?
Chưa lần nào hắn thật sự nghĩ bản thân sẽ làm gì cho người mình thương. Có lẽ sẽ cưng chiều hết mực. Có lẽ sẽ tôn người đó lên làm thần thánh. Có lẽ... có lẽ nhiều lắm. Nhưng đến khi hắn thương cậu, hắn lại bối rối.
Bối rối không biết nên làm thế nào.
Hình như cậu ghét hắn.
Làm sao đây, cậu không để ý đến hắn?
Đồng Khánh sẽ không tin được cậu với hắn đã có một liên kết, đứa nhỏ này cậu đã giấu hắn, cậu nói nó là con với tình nhân. Ngay từ đầu cậu chẳng cần hắn chịu trách nhiệm về cậu hay đứa nhỏ, nếu hắn lấy cái danh kia chẳng khác nào nói cậu giống phụ nữ, hay muốn được bao nuôi. Đó sẽ là nổi sĩ nhục cho danh dự cùng tự tôn của cậu.
Cảnh Yên không cần tiền của hắn, cũng không cần quà, không cần bất cứ thứ gì. Hắn đối với cậu có hoặc không cũng chẳng sao. Đồng Khánh lần đầu thương lại gặp trường hợp khó ăn này, hắn vui đến mức bật cười ha hả.