Chương 19
Đi đâu? Lần đầu tiên có người nắm tay cậu kéo đi, tuy là không biết đi đâu, nhưng lòng cậu vui lắm.
Diên Kỳ người con trai đằng kia, anh ta có một cái gì đó luôn cuốn hút cậu, làm cậu chỉ muốn lụy trong đó không ra được. Người ta nói, đã thích rồi thì đừng hỏi vì sao. Cậu thích hắn, không biết có phải yêu không, nhưng cảm xúc này không phải là tình bạn càng không phải tình "anh em". Nó mang một cái thiết tha mong đợi, đợi người ta để ý đến mình, đợi người ta đi nhìn mình dù là liếc mắt thôi, đợi người ta gọi mình, hay đơn giản chỉ muốn người ta nhớ đến sự hiện diện của mình thôi.
Đối với cậu, cậu biết bản thân mình ở vị trí nào, cậu không dám mơ ước gì quá cao, chỉ muốn người ta nhìn mình một lần rồi cười nhẹ một cái thôi. Nhiêu đó đủ rồi.
Nhưng, đến lúc này, khi cậu ở chung với hắn, người mà cậu thầm ngưỡng mộ bao lâu nay, cậu lại thấy lúng túng. Người như hắn tại sao lại để ý đến cậu? Đùa giỡn với cậu sao? Diên Kỳ cúi đầu mà cười khổ, có lẽ vậy rồi chứ sao hắn lại quan tâm đến cậu chứ? Hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, cậu nhìn qua hắn. Hắn vẫn tuấn tú đến mức ai nấy đều ngưỡng mộ, đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm như chứa đựng cả vũ trụ nơi đó. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt đó cậu lại thấy rất ngột ngạt, nghẹn ứ không biết vì sao?
Chợt, bàn tay của người kia khẻ đưa lên nhẹ nhàng đặt lên má cậu, nhéo nhẹ một cái. Băng Du nảy giờ để ý đến từng thay đổi trên gương mặt cậu, đứa ngố này nghĩ cái gì đều hiện hữu trên gương mặt cả. Nhìn vào cậu, đôi mắt hắn chợt dịu dàng đến hắn cũng cảm thấy bất ngờ. Có điều không sao hắn chẳng quan tâm đến điều đó lắm.
"Đừng nghĩ nhiều, tôi muốn đưa cậu đi ăn thôi." Hắn chưa xác định tâm ý của bản thân mình, nhưng hắn cũng không muốn lợi dụng hay muốn gì đó với cậu. Chỉ quan tâm đơn thuần thôi, cứ như hỏi mấy thằng bạn ăn cơm chưa hay không thôi. Nhưng hắn cũng biết, lí do này chẳng thuyết phục gì hết.
"Không có mà." Diên Kỳ ngại ngùng, vừa xoa má mình vừa bị nhéo kia. Tuy hơi đau nhưng chẳng hiểu sao lại rất vui. Băng Du nhìn cậu cứ xoa mặt mình mà tai đỏ bừng rồi lòng tự dưng khơi lên một cảm xúc quái lạ, như mỗi lần baba ôm hắn mà hôn vào má, cảm giác đó vừa hạnh phúc vừa ấm áp.
Dừng lại tại nhà hàng, nơi này không lớn cũng chẳng xoa hoa nhưng Diên Kỳ thấy nó liền thấy hết sức kinh ngạc. Nhà hàng mới mở mà cậu muốn ăn thử đây mà, hồi trưa mọi người ở quán đi ăn cậu tiếc tiền nên không đi, thì ra hắn muốn đưa cậu đến đây ăn. Bịt mặt ngồi xuống xấu hổ quá đi, sao hắn lại biết chứ?
Gõ gõ vào trán Diên Kỳ, hắn cũng bị cậu chọc cho cười mà nói: "Đi thôi."
"Anh...anh..."
"Sao? Đi ăn thôi mà, không phải cậu muốn ăn thử sao? Cũng tiện tôi cũng muốn ăn, mà ăn một mình cũng buồn lắm nha. Đi thôi." Hắn kéo cậu đi vào nhà hàng, hắn cũng cho người đặt chỗ rồi đến đó mà ngồi thôi. Trời đã khuya nhưng người ta vẫn đến ăn rất đông, cũng may đã đặt chỗ trước chứ không chắc chả có chỗ ngồi luôn quá. Hắn cho cậu gọi món, hình cậu cứ thẹn thùng vừa nhìn menu vừa nhìn hắn mặt vừa tiếc vừa muốn thử kia chẳng hiểu tại sao hắn lại muốn trêu chọc.
Mà nha, gần đây hắn thấy tâm trạng mình rất tốt cứ muốn trêu chọc cậu trai trước mặt đây. Hắn tuy thấy cậu cứ nhìn mình, nhưng không thấy khó chịu còn cảm thấy rất hài lòng. Như cậu ta chỉ được nhìn hắn còn ngoài ra không được nhìn bất cứ ai. Băng Du chẳng phải hạng người thích đùa giỡn với tình cảm người ta, hắn từ nhỏ đến lớn thích thì phải giữ cho thật chặt bảo vệ trong lòng không cho bất cứ ai lấy, còn không thích liếc mắt hắn cũng lười cho.
Nhưng cậu trai này lại làm hắn để ý, còn mang một tâm tư khó giải thích được.
Thích sao?
Nghe cũng rất thuận tai.
Gõ gõ bàn, hắn thở dài mà cất lời: "Cứ gọi đi tôi trả mà."
"Cái này có hơi kỳ." Tự nhiên cậu cảm thấy như đi hẹn hò vậy, ngượng ch.ết rồi đây. Tuy mấy món ở đây không đắt nhưng mà hắn nói hắn trả cũng làm lòng cậu như treo mấy tầng mây. Vừa ngượng mà mừa thích thích kỳ quá.
Thở dài, hắn lắc đầu nhìn anh chàng phục vụ rồi nói: "Lấy mấy món ăn đêm, mỗi phần nhỏ thôi dù sao ăn không hết bỏ cũng uổng."
Anh chàng phục vụ gật đầu rồi rời đi bỏ lại Diên Kỳ vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói. Cậu ngượng không dám nhìn hắn, lơ đãng nhìn nơi khác. Quán chật ních người ngồi ăn, có một mình, có bạn, có cả gia đình. Có người cười nói, có người thì buồn thiu. Ai ai cũng chìm đắm vào thế giới của mình hết.
Diên Kỳ lặng lẽ nhìn qua hắn, hắn lúc này cũng đang ngẫm người nhìn về phía xa, đường như đang nhìn ai đó. Cậu cũng quay đầu nhìn về phía hắn đang nhìn, chỉ thấy bên cạnh chiếc xe dừng lại bên lề đường, hai người đàn ông đang đứng ở đó. Hai người họ rất tình cảm, tay trong tay với nhau. Cậu không rõ mặt nhưng hai người này màu tóc đều rất sáng, một màu bạch kim còn một màu trắng như tuyết, rất nổi bật.
Hai người nọ đi vào quán với cả hình như họ đã đặt bàn trước nên được nhân viên phục vụ dẫn đến bàn, mà nó khá gần bàn của cậu và hắn. Diên Kỳ thấy hắn hình như thở dài, vì sao lại thở dài thì cậu không biết nhưng khi họ đến hắn đã đứng lên đi đến, hình như quen biết.
Mai Lam Băng nửa đêm nói bụng một hai bắt lão chồng nhà mình đi ăn đêm ở bên ngoài một bữa. Lâm Hoàng Nguyên cũng không biết nói làm sao, bình thường y chỉ ăn ở nhà bên ngoài chỉ ăn ở cái quán "Chó mèo" gì gì đó thôi. Nay tự dưng nữa đêm không ngủ đi còn nắm tóc kéo tai nằn nặc đòi phải ra ngoài ăn, ông cũng chỉ biết chìu theo lấy áo quấn y mấy lớp rồi xách xe chạy đi.
Lam Băng hồi nảy đứng đằng xa đã thấy Băng Du rồi, mà cái y chú ý là người con trai đáng yêu đang ngồi với con trai mình kìa. Thúc thúc vai của lão chồng của mình, y cười hì hì mà cảm thán: "Không ngờ Lão Cẩu kia phán như thần."
Đương nhiên ông cũng thấy rồi, chỉ hơi kinh ngạc thôi nhéo nhéo má vợ yêu mà cằn nhằn: "Xú à, em lại đi xem bói sao?"
Y cười rất vui đáp: "Nào có, sáng hôm nay tự dưng anh ta bấm quẻ gì đó rồi nói mà. Ai da, chuẩn bị mua vải may đồ mới thôi." Nói xong còn cười ha hả kéo ông đi vào trong quán.
Băng Du thấy hai người liền đứng lên đón, hắn cũng chẳng biết sao hai người lại ở đây, dù sao cũng khuya rồi không ngủ đi còn chạy lung tung nữa. Thở dài, mai baba hắn không bệnh hay sốt gì đó hắn đi đầu xuống đất. Nhìn baba cười hớn hở trước mặt, tuy muốn nhắc nhẹ mấy câu nhưng nghĩ lại không nỡ.
Ngồi trên ghế thấy hai người này đi đến Diên Kỳ cũng nhận ra đó là ai, ba với cha của Băng Du. Cậu cũng gặp nhiều lần rồi, hai người họ là bạn của bác Vương Minh và Sư Diệp, cũng thường đến quán ăn. Mới đầu cậu còn nghĩ ai có thể sinh ra anh em nhà Băng Du đẹp đến vậy, cậu còn tưởng là một mỹ nhân nào đó nhưng khi gặp hai người họ cậu mới nhận ra tầm nhìn cậu hạn hẹp quá rồi.
Chú Lam Băng tuy tính tuổi này sơ sơ cũng gần 50 tuổi rồi đi, nhưng hình như tại lúc nào cũng cười nên lão hóa rất chậm, có khi lão hóa ngược nữa cơ. Nhìn bên ngoài người ta chỉ nghĩ là thanh niên chừng 30 đến 35 tuổi thôi, mà có khi còn trẻ hơn nữa. Y cười rất nhiều, mỗi lần cười là như ngàn hoa nở rộ làm ai cũng thích hết. Đôi mắt trong veo vô cùng đẹp, nhìn rất hồn nhiên. Nhìn y người ta thấy rất dể gần, không cần nghĩ cũng biết hồi còn thanh niên đẹp đến mức nào.
Cậu từng nghĩ, y cười đã đẹp đến vậy rồi, nếu y híp mắt như hồ ly, phong thái từ ôn nhu dịu dàng chuyển sang yêu mị một chút thì thôi rồi ch.ết mất. Yêu nghiệt phương nào phải nhanh chóng triệt đi chứ để gây họa cho nhân gian.
Thở dài, Băng Du mang nhiều đặc điểm của chú ấy lại vừa giống chú Hoàng Nguyên. Người này vừa tuấn mỹ, vừa khốc, vừa già dặn, vừa mang lại cho người ta cảm giác bảo vệ. Băng Du như sản phẩm hoàn hảo của hai người vậy, bao nhiêu cái tốt đều dồn vào làm ai cũng ghen tị đến nổ con mắt.
Lam Băng thấy cậu thì cười vô cùng hài lòng. Tuy không ngờ là cậu nhưng y vẫn rất hài lòng, nhân phẩm tốt, gia cảnh bình thường vậy càng tốt, y chẳng quan tâm cái gì mà "môn đăng hộ đối", con trai thương là được rồi, còn nhiều chuyện y sẽ không quản. Nhưng cả y và Hoàng Nguyên đều có cảm tình tốt về đứa nhỏ này, chỉ đợi con trai nhận ra và hốt về nhà thôi.
Diên Kỳ thấy hai người đến liền ngoan ngoãn chào, Lam Băng tự dưng bắt đầu mơ về những đứa cháu nội trong tương lai mà cười đến tít con mắt làm cho Hoàng Nguyên bên cạnh chỉ biết thở dài mà lắc đầu. Ông nhìn hắn nói: "Hai đứa cứ tiếp tục, cha với ba con qua bên kia."
Hắn thấy vậy không suy nghĩ nhiều mà nói liền: "Hai người ăn chung với tụi con đi."
Lam Băng đang định đi nghe vậy liền nheo mầy mà trách móc: "Sao được, sao được. Phải bồi dưỡng tình cảm nha." Y nghe nói sau này y sẽ có đến 5 đứa cháu nội, cháu ngoại sẽ có đến 3 đứa luôn. Tuổi y cũng đủ để mơ về những cháu nội rồi, phải nhanh nhanh thúc giục hai đứa nhỏ đến với nhau đi chứ không y còn phải đợi dài dài.
Híp mắt, hình như hắn nghe được cái mùi âm mưu xấu xa bốc ra từ cái đôi mắt đang hơn hở kia, thở dài mà nói: "Ba à..."
Chẳng thèm quan tâm xem con mình định nói gì, y liền kéo chồng mình đi đến bàn đã đặt. Bỏ hết bận tâm của mấy đứa con đi, y cười hi hi nói: "Mình ăn cháo gà đi. Cho hai tô cháo gà thật nhiều thịt gà."
Bên này, cậu cùng với hắn tự nhiên thấy lúng túng dể sợ. Diên Kỳ tự nhiên nhận được ánh mắt như đang nhìn con dâu của y làm cho cứng đờ chẳng biết nói ra sao. Cậu nhìn hắn, tự nhiên hắn cười mà nhìn mình, đôi mắt đen láy kia như đang nghĩ sâu xa cái gì đó, nhưng có vẻ rất hài lòng đi. Cậu càng lúng túng.
Đồ ăn đã được dọn ra, là mấy món ăn đêm đơn giản không nhiều dầu mỡ nên ăn không sợ khó tiêu hay đầy bụng. Nhìn cậu cứ cắm đầu gắp rau ăn, chẳng hiểu sao hắn lại liên tưởng đến bò ăn cỏ. Chậc, đừng nói đây là thói quen ăn cái ngon nhất cuối cùng nha, lâu rồi hắn mới thấy lại đó. Nhưng phải công nhận là hình như cậu có thói quen này, nhiều lúc hắn thấy cậu để dành thịt hay cái gì đó ngon ngon ăn cuối cùng.
Hình như hồi nhỏ cậu có nghe nói là mấy người khó khăn thường vậy, kiểu như người ta tạo động lực để ăn hết phần ăn khô khan rồi mới tận hưởng cái ngon cuối cùng. Hắn cũng gặp không ít bạn học gia cảnh khó khăn cũng có kiểu vậy, tuy là không phải ai cũng thế nhưng mà... Hắn chẳng muốn cậu giữ cái thói quen này chút nào.
Gắp cho cậu một miếng thịt, đợi ăn xong lại gắp tiếp, gắp đến khi cậu ăn không kịp cơm chỉ ăn mỗi thịt thôi hắn mới thấy hài lòng. Nét cười tự nhiên hiện trên mặt lâu năm sương đóng băng kia, nụ cười dịu dàng mang theo cái cưng chìu hiếm thấy.
Nụ cười này đương nhiên thu hết vào mắt của hai vị phụ huynh ngồi không xa bên kia rồi. Hai người nhìn nhau chỉ biết lắc đầu tiếp tục ăn cháo nói chuyện tình cảm của mình.
+++
Sau bữa ăn đầy ngọt ngào của hai người, Diên Kỳ không tin được bản thân có thể sống qua bể mật kia. Cậu như con ruồi ngu xuẩn biết nguy hiểm nhưng cứ cắm đầu vào, chỉ sợ sa chân vào rồi chẳng thể ló đầu ra nữa. Chỉ sợ lúc đó, cậu sẽ đau.
Từ nhỏ đến lớn cậu ngoại trừ bà nội ra, chưa ai thật tâm đối xử tốt với cậu, đến mẹ còn bỏ mà ai thèm thương. Cậu biết bản thân thích cậu, nhưng còn hắn? Hắn thèm thích đứa như cậu sao? Đương nhiên không, bên cạnh hắn biết bao nhiêu kẻ tốt kẻ đẹp hơn cậu gấp trăm nghìn lần. Cậu chỉ là đứa vừa bình thường vừa nghèo, cậu không muốn biến thành món đồ chơi của hắn, càng không muốn bản thân quá mơ mộng hảo huyền về một hình yêu sẽ chẳng bao giờ có thể xảy ra.
Đi trên đường nhìn bóng đén sáng chói xa xa, dòng người thưa thớt qua lại. Giờ này người ta đi ngủ rồi còn đâu, chỉ có mấy đứa sinh viên hay học sinh tụ tập ăn chơi, hay mấy người công nhân tan ca đêm về thôi. Đường đi nhiều người, nhưng cậu vẫn lẽ bóng.
Nhìn vào cửa hàng gần đó, cửa hàng bán đồ làm Handmade, dừng đó một hồi nhìn bên trong mất vật dụng đáng yêu. Bên ngoài có treo một cái bản nho nhỏ ghi tên cửa hàng rất đáng yêu. Ngắm nghía mấy con gấu bông đủ hình dạng đủ kích thước trong đó, cậu chợt nhớ đến kế hoạch thêu khăn tay của mình.
Cậu không quá khéo tay, nhưng được cái cậu chăm chỉ với lại tỉ mỉ. Hồi xưa bà ngoại có nhận may đồ, cậu có học ở bà nhiều thứ, cũng có thử may được một bộ đồ tết cho mình. Hồi đó cũng lâu rồi, nhưng cảm giác vẫn vui sướng khi hoàn thành một cái gì đó, nó rất sung sướng. Cậu lớn hơn chút thì hiểu cái khổ của bà mà chạy đi làm thêm khắp nơi, rảnh rổi thì học bài không thì lại lấy quần áo người ta cần sửa đem sửa lấy tiền. Hồi đó cậu không có nhiều bạn, nhiều đứa thấy cậu tội nghiệp nên chơi thôi chứ nói thân, cậu chỉ thân với một nhỏ.
Nhỏ này béo tốt lắm, con nhà bình thường, ba mẹ làm lụm tùm lum nuôi bốn anh chị em đi học. Cậu quen nhỏ từ hồi cấp hai, nhỏ nếu nhìn bên ngoài có vẻ hiền lành dễ ăn hϊế͙p͙, nhưng đụng đến mới biết ai thâm. Bình thường nhỏ hay đọc sách, im lặng đến mức tan biến khỏi cuộc đời, nên nhạt lắm, nhưng hiểu chuyện đời chưa chắc mấy đứa cùng tuổi bằng được. Cậu nhiều lúc còn phải chạy đến để "trúc bầu tâm sự" rồi nghe nhỏ khuyên vài lời. Ấy vậy mà tốt hơn nhiều.
Không biết nhỏ ngủ chưa ha, muốn hỏi chút chuyện ghê.
Định lấy điện thoại bấm, nhưng nghĩ lại nửa đêm rồi không nên mất nết như vậy, để sáng mai gọi.
Diên Kỳ chậc chậc mấy cái rồi quyết định mua một vài thứ đem về làm thử xem bán được không. Mua chỉ với vải không đắt, nếu bán không được cũng chẳng lổ bao nhiêu. Ôm một đống thứ đi về kí túc xá, đủ loại chỉ màu, có cả khung thêu. Cậu lên mạng xem thử nên thêu theo mẫu nào được đây, hay thêu theo yêu cầu, cái này cũng hay có khi được nhiều người thích hơn. Nhưng trước mắt vẫn nên chọn một cái nào đó để thêu mẫu đi.
Ting...ting...
Tiếng còi xe làm cậu giật mình, Diên Kỳ quay đầu nhìn về nơi âm thanh phát ra. Trong chiếc xe đen đó, Băng Du vẫn mang bộ mặt lạnh nhạt nhìn cậu. Không khí có hơi quá dị, người qua đường vẫn qua đường, xe chạy vẫn chạy, nhưng hai người chỉ cứng đờ nhìn nhau. Im lặng hồi lâu, hắn cất tiếng phá vỡ cái không khí này:
"Lên xe, tôi đưa cậu về."