Chương 26
Con người mà, đôi lúc cảm xúc dâng trào mà có thể nói ra mấy lời không thèm suy nghĩ nhiều.
Như lúc này đây, Đồng Khánh vui còn hơn mới nhận được mới lượm được viên kim cương giá trị bạc tỉ. Hắn không tin vào tai mình, hớn hở sáng rực đôi mắt, Cảnh Yên có cảm tưởng thấy được ánh sáng lóe ra từ mắt hắn, sáng chói lòa. Hình như từ nhỏ đến lớn nhưng đây là lần đầu tiên Đồng Khánh mới vui như vậy, hắn cầm tay cậu, mắt cười đến híp, miệng chỉ hận không kéo thành hình vòng cung rộng đến mang tai mà cười.
Vì quá phấn khích lại không dám hỏi cậu lại thử xem nghe có rõ không, sợ cậu ngại rồi nổi điên. Ôm lấy tâm tư nhỏ bé của mình, hắn nhìn cậu thật lâu, rồi gật đầu, hớn hở nói: "Được, để anh mai kêu người chuyển đồ qua."
Cảnh Yên đang rất hối hận vì cái miệng hư hỏng của mình, muốn nói thôi bỏ đi. Nhưng mà, thấy hắn vui đến vậy cũng không nở. Nói thẳng ra, cậu cũng đâu phải cái máy mà tâm lạnh lùng đến mức phá đi cái hạnh phúc đơn giản của người kia. Chỉ là lời mời đơn giản thôi mà hắn đã cười đến ngây ngốc thế rồi, đừng nói đến chuyện khác. Thở dài, cậu đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn, nói:
"Về ngủ đi, mai còn đến công ti, tôi cũng mệt rồi."
Nói xong không đợi hắn đáp lời liền đứng dậy tự động quay lưng lên phòng ngủ. Đồng Khánh không thấy buồn hay thất vọng gì về điều này, hắn quen rồi. Tự giác đứng dậy, chào dì Giao rồi quay lưng chạy về nhà, đến khi vào nhà rồi vẫn mở cái cửa sổ nhỏ ngóc đầu nhìn qua căn phòng xa xa đối diện.
"Em ấy ngủ chưa? Chắc rồi. Khuya rồi mà." Hắn đứng dựa người bên cửa sổ mà tự lẫm bẫm. Khuôn mặt đã cười từ nảy đến giờ, lúc này cười càng lớn hơn, như cái hạnh phúc to lắm mới ập xuống đầu hắn. Vui đến mức không làm chủ được hành động, thói quen năm xưa hắn xò đầu mình, vò thật loạn rồi ngồi gục dưới chân bàn, cái nơi tối hù, ánh sáng không chiếu tới được.
Vò đầu mình, hắn không ngừng được cười, lại lẫm bẫm:
"Cảnh Yên nói mình qua nhà ăn Tết... Cảnh Yên nói cùng ăn Tết... Cùng ăn Tết..."
Không biết hắn đã lẫm bẫm điều này bao lâu, nhưng hắn rất vui. Rất rất vui, chỉ bằng một câu nói đơn giản kia thôi cũng đủ làm hắn vui đến mức không làm chủ được hành vi của mình rồi. Đứng dậy lại hướng qua bên kia cánh cửa sổ, căn nhà nhỏ xinh kia đã tắt đèn chìm vào giấc ngủ tĩnh mịt. Trong cái âm trầm đó hắn lại thấy thật bình yên, hắn có thể cảm nhận được hơi thở nhịp nhàng của Cảnh Yên, hơi thở nhịp nhàng làm hắn điên cuồng mê luyến.
Nơi đó có cậu... Có Cảnh Yên...
Hắn mở ngăn kéo của mình ra, trong ngăn kéo là một cái hộp gỗ thật lớn được khóa bởi một cái khóa tinh xảo. Nhẹ nhàng vuốt cái hộp đó, hắn nâng niu như nâng niu một thứ vô cùng quý giá. Mở khóa ra, trước mắt hắn là hàng loạt tấm ảnh, mà cái đáng sợ là chủ thể chỉ có cậu.
Trong đó có rất nhiều ảnh không biết hắn có từ đâu, ảnh từ nhỏ đến khi trưởng thành. Mấy bức ảnh này được đặt ngăn nắp phẳng phiêu như lúc nào cũng được người cất giữ vuốt ve. Đồng Khánh mỉm cười, nụ cười mang đầy mê luyến nhìn ngắm người trong ảnh. Từ khi còn là một đứa trẻ đáng yêu, đến khi là thiếu niên nhiệt huyết, rồi trở thành một Cảnh Yên mạnh mẽ, nhưng quyến rũ mê người. Hắn không thể dời mắt khỏi cậu.
Hắn điên rồi.
Nhưng mặt kệ. Nếu không điên hắn cũng không làm mấy trò biến thái đến vậy, nhìn ngắm người đang cười trong ảnh, nụ cười ngây thơ của cậu học sinh với đám bạn thân của mình, sao mà đẹp đến thế? Hắn sờ vào người trong ảnh, nếu không phải do dì Giao quá mức tinh tế và kỉ lưỡng thì hắn đã gắn camera vào mọi ngõ ngách ở nhà cậu rồi. Hắn có thể nhìn cậu ở bất cứ đâu, đang làm gì, đang ăn cái gì, hay bất cứ mọi hàng động dù nhỏ nhặt khác nữa.
Đồng Khánh say mê nhìn vào tấm ảnh mà hắn lén chụp khi cậu đang ngủ say, tấm ảnh đẹp nhất và rõ ràng nhất hắn yêu nhất trong đống ảnh ở đây. Cảnh Yên ngủ rất ngon, khóe môi nảy lên nụ cười ngọt ngào, mà quan trọng là cậu gối lên chân hắn mà ngủ, còn cọ cọ vài cái.
Thật xinh đẹp. Thật xinh đẹp hơn bất cứ thứ gì.
Cả người nóng rực lên, nhớ lại khoảng cánh giữ hắn và cậu lúc đó. Thật gần, dường như không có bất cứ khoảng cách nào giữa hai người, không hề có bức tường gai nào ngăn cấm hắn chạm vào cậu. Sờ vào gương mặt ấy, nhiệt độ trên người cậu làm tay hắn như chạm vào lửa, thật nóng. Dục vọng bên dưới như bị kích thích mà thức tỉnh. Nhẹ nhàng sờ vào khóe mắt, hôn phớt vào đôi môi hồng hào đó.
Thật muốn...
Nằm trên giường, tay không ngừng an ủi dục vọng đang bừng bừng trong người mình. Hắn lại mê mang nhìn cái người đang ngủ trong ảnh. Ngủ thật say, thật say.
Nhớ lại cái hồi mới gặp, cái ngày gọi là định mệnh của đời hắn...
+++
Tháng 8 năm đó, trời hình như không được đẹp.
Hôm đó Đồng Khánh cảm thấy rất phiền, khắp nơi đều phiền phức làm hắn đau đầu đến điên rồi. Rời khỏi phòng họp, lại phải cười để đi xả giao với mấy tên gì gì mà chủ tịch này không thì cũng là giám đốc tập đoàn nọ. Toàn một lũ giả thanh cao, miệng bên ngoài treo ngọc bên trong thối hơn xác ch.ết. Nói chuyện với lũ này hắn thà về nói chuyện với đầu gối.
Đang muốn đá bay đám kia xa xa, ai ngờ lại nhận được điện thoại của quản gia, ba mẹ hắn đã về nhà, còn nói muốn cùng hắn ăn tối.
Đồng Khánh càng thêm chán ghét. Cả đời hắn chưa bao giờ ghét cay ghét đắng hai kẻ kia, một người hắn gọi là ba, còn một người hắn phải gọi bằng mẹ. Hai người này không biết mấy năm nay đã đi tới đâu đột nhiên quay về còn muốn cùng hắn ăn cơm.
Nếu ngày thường hắn còn chừa chút tôn trọng mà về ăn cơm cho có, nhưng hôm nay hắn rất mệt. Mệt đến mức muốn phát bệnh tại chỗ, nên chẳng quan tâm hai người kia có chờ cơm hay không mà đi thẳng vào bar nào đó uống rượu giải khoay.
Chuyện này đối với hắn rất đổi bình thường, vào uống rượu sau đó tìm một người nào đó vừa mắt rồi "vui vẻ" một đêm. Rượu nốc vào như nước, hắn thấy như vậy mà vui, đôi lúc uống rượu ngoài đường còn thấy ấm áp hơn về cái nhà lãnh lẽo đó. Đầu óc có chút quay cuồng. Hắn nhìn bên cạnh cũng có một thanh niên đang im lặng mà uống rượu.
Vì đã thoáng vị men say, hắn không nhìn rõ lắm gương mặt của người kia. Nhưng ấn tượng mà người đó để sâu trong lòng hắn là đôi mắt, một đôi mắt thật đẹp. Hắn không rõ bản thân đã mê man nhìn vào người kia bao lâu, đến khi người đó khó chịu mà liếc nhìn qua hắn.
Một thanh niên vô cùng tuấn tú, đầu hắn chỉ có nhiêu đó. Nhưng người thanh niên đó không hoàn toàn để tâm đến hắn, cậu ta bâng quơ lắc nhẹ ly rượu của mình, ngẫn người uống cạn một ly, rồi lại thêm một ly. Cậu ta uống thật nhiều, gương mặt đỏ hồng đầy phong tình rực rỡ. Khóe môi cậu ta thoáng nên nụ cười nhàn nhạt, lại uống thêm một ly nữa, rồi lại thêm một ly.
Hắn cũng uống, như hai người đang mời nhau chén rượu say. Cậu uống một ly hắn liền uống một ly. Uống thật nhiều, nhưng cơn men này không đủ làm hắn say, hắn đã say bởi cơn men của người con trai xa lạ đó.
Cậu ta là ai? Tên là gì nhỉ?
Đang ngẫn ngơ thì thình lình một cô gái ăn mặc hết sức quyến rũ đi đến bên cậu ta. Hai người dường như đã quen nhau từ trước, cô ta nhu tình như ly rượu mạnh, giọng nói ngọt ngào cất lời ong bướm. Người thanh niên nọ cười lên vui vẻ, hai kẻ ngồi bên nhau uống rượu, đôi lúc làm những hành động thân thiết không nể nang ai.
Người thanh niên rất tự nhiên nâng mặt người con gái đó lên mà hôn, nụ hôn thật chướng mắt. Hắn cảm thấy cảnh đó rất chướng mắt, lòng trào lên một cổ cảm giác căm hận đôi nam nữ trước đó. Nắm tay siết chặc, điên cuồng uống ly rượu bên cạnh.
Nhưng chưa phải cái hắn hận nhất, nơi này là một quán bar không đơn giản chỉ uống rượu. Dịch vụ nơi này rất tốt, chỉ cần có nhu cầu thì người ở đây sẽ đáp ứng.
Rượu đã say, đôi nam nữ đó lắc lư đi vào trong, vừa đi vừa làm những hành động thân thiết chướng mắt. Hắn nhìn theo thanh niên đó, một cảm giác không cam lòng dấy lên, chao đão lắc đầu đi xuống. Bước chân hắn không vững đầu óc có hơi điên cuồng. Hắn gọi cho vệ sĩ bên ngoài của mình, nói nhăng nói cuội cái gì đó, một hồi sau anh vệ sĩ đó mới hiểu, ông chủ này nhắm được đối tượng rồi.
Dù sao cũng là công việc hằng ngày, anh chàng vệ sĩ đương nhiên rất tự nhiên mà cho người đem người con gái kia đánh ngất rồi đem đi đâu đó. Sau đó vô cùng cung kính mà đưa ông chủ của mình đã say đến đứng không vững vào thay. Đóng cảnh cửa kia lại, anh ta cảm thấy thế giới của đám nhà giàu này thật nực cười, sau đó đi ra xe chuẩn bị đánh một giấc.
Bỏ qua hết tất cả thế gian này, lúc này trong đầu hắn chỉ có hình ảnh người thanh niên tuấn mỹ đó với ly rượu. Thật xinh đẹp, khi hắn bước vào phòng, cái đầu đang say dường như càng say thêm. Thanh niên kia đang mơ màng ngủ trên giường, quần áo sộc sệch lộ cái cổ ửng hồng vì rượu.
Thật diễm lệ.
Hắn vui vẻ, cảm thấy hạ thân của mình đã bừng tỉnh mà nóng nảy. Một loại cảm giác sôi sục chưa lần nào có làm hắn thấy thật hưng phấn.
Áp đôi môi lạnh lẽo của mình lên người thanh niên kia, một luồn nhiệt nóng rực truyền khắp thân thể. Đôi môi của cậu ta quấn lấy, lưỡi mền cọ ngoậy muốn phá đão đầu óc hắn. Đôi mắt mơ màn khép hờ, như đang hưởng thụ một điều tuyệt vời nào đó, cậu ta cười khe khẻ thầm thì lời mật ngọt nào đó, bàn tay nhẹ nhàng nhưng chậm rãi mà cởi từng cúc áo hắn. Như cái đuôi mèo nhẹ nhàng lướt qua, xoa nắn phần ngực cứng rắn phập hồng hương tình của hắn.
Đồng Khánh như lâm vào cơn say tình, hắn dứt khoát loạt bỏ trướng ngại vật ngăn cách cơ thể của hai người. Đến khi thân thể đã kề sát nhau, nhiệt độ cả hai nóng hơn mức bình thường, hắn nhu tình nhìn người dưới thân cũng đã lâm vào men tình không dể gì dứt ra được. Hương thơm của ly mật ngọt này làm hắn điên cuồng, hướng đến cơ thể tuyệt mỹ bên dưới mà tìm kiếm, tìm ra nơi nào tỏa ra cái hương vị thơm ngát đó, khám phá mọi ngõ ngách của thân thể này.
"Ưm~"
Người thanh niên nọ vui vẻ mà kêu lên một tiếng, cậu ta dường như không chấp nhận bản thân yếu thế mà cắn nhẹ nhẹ lên vai hắn. Cắn nhẹ nhẹ như đang khiêu khích, hay cổ vũ. Mơ màn hắn tận hưởng cái cảm giác ngứa ngái đó. Vòng tay đang niết lấy thắt lưng hắn từ từ lần xuống dưới, đến khi chạm vào dục vọng đã điên cuồng "muốn" kia, cậu ta cười khúc khích. Nhẹ nhàng xoa nắn, hành động này hơi vụng về, cậu ta làm dường như do bản năng nhưng hắn cực thích. Bàn tay ngu ngơ đó lại có thể làm hắn điên cuồng đến thế, cũng có thể nói chỉ có cậu ta.
Tiếng thở dóc nặng nhọc vang đầy căn phòng yên tĩnh. Thanh niên này hình như vẫn chưa hài lòng, cậu ta dùng lực một chút làm hắn ngã xuống còn bản thân thay thế hắn mà áp đảo. Khóe mắt ánh lên vẻ cười cợt, cậu hôn xuống hắn như đang trêu đùa mà cắn nhẹ nhẹ vào đôi môi kia. Lời thầm thì như đang ngợi khen bên tai, tiếng nói gợi cảm đầy mị tình của người thanh niên nọ làm hắn đang mơ thì càng mộng đẹp.
Hạ thân đã chịu không nổi được nữa, hắn lại điên cuồng tìm kiếm nơi bí mật kia. Bàn tay xoa nắn yêu thương khắp cơ thể người nọ, những dấu tay để lại làm cho làn da trắng trẻo ửng lên một màu hồng rực rỡ. Đôi tay điêu luyện mà lần đến nơi đó, khiêu khích sự chú ý của người thanh niên, hắn nhẹ nhàng cắn иɦũ ɦσα trước mắt đồng thời cũng cho ngón tay vào khếch đão.
Cơn thở dốc càng nặng nề, thanh niên nọ không biết đau hay đang chìm vào khoái cảm, khóe mắt ươn ướt giọt lệ mỏng. Cậu ta cắn môi, theo bản năng mà cố vùng vẩy, bất quá cơ thể đã bị kềm chặc đâu để thoái khỏi được. Tiếng nức nỡ vang lên, hắn cũng không còn nhiều kiên nhẫn, khi cảm thấy đã đủ rồi liền không nhân nhượng mà đâm vào.
Tiếng khóc nất của thanh niên vang lên, hắn mơ màn nhìn thanh niên bị khoái cảm xâm chiếm đầu óc. Cậu ta khó nhọc thở, đôi mắt ướt đẩm giọt lệ mê tình, cái hương thơm ngọt lại càng vang xa, càng làm đầu óc cả hai thêm mơ màn kì ảo. Âm thanh kiều mĩ, tiếng nức nở diễm tình, hai người như hòa vào làm một trong một đêm say. Điên cuồng quấn lấy nhau, đến khi nào dứt, cũng không ai nhớ rõ nữa.
+++
Đồng Khánh khép hờ đôi mắt nhớ lại cảnh đêm đó. Nó như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua, mùi thơm ngọt đó vẫn bám theo hắn, một loại hương thơm làm hắn không làm chủ được mà điên dại như con thú hoang đến thời kì động dục. Hắn nhớ đến đôi mắt cậu ngày đó, cả tiếng nức nở, tiếng thở dốc đầy phong tình khi đó.
Qúa đẹp, đẹp đến mức hắn đều nhớ mỗi đến. Có khi hắn mơ về ngày đó, còn ảo mộng đó là thực đến khi tỉnh ra càng thất vọng não nề. Gương mặt gần trong gan tất mà lại không dám chạm vào chỉ dám mơ mộng rồi lại hồi tưởng.
Có phải bản thân hắn quá vô dụng, nhát gan nên mới vậy?
Ừ thì hắn biết bản thân hắn không nổi bật. Trong số những người cậu quen biết, có kẻ tốt hơn hắn trăm ngàn lần, có kẻ giàu hơn hắn, thành công hơn hắn, hay vẻ ngoài tốt hơn hắn. Hắn biết nên có chút tự ti. Với lại, cậu từ nhỏ đã tự do, thích làm gì cũng được, gia đình cưng chiều, có bạn thân tốt, dường như chỉ cần cậu muốn ai cũng ủng hộ cậu. Hắn càng không dám tự tiện hành động.
Cuộc đời này không giống một bộ phim hay quyển truyện. Nếu hắn mặt dày mà làm cậu cảm thấy chướng mắt, Cảnh Yên rất có thể sẽ rời đi. Cậu không phải kẻ thiếu tiền để cần cái công việc của hắn, dù ở đâu cậu cũng sống tốt được. Hắn càng không dám đưa cái lý do là cha đứa nhỏ để ép buộc cậu, đừng nhắc đến chuyện cậu không nhận, dù đợi đứa nhỏ sinh ra, chỉ cần ông nội hay ba mẹ cậu bao che thì hắn chẳng làm được cái gì. Xung quanh Cảnh Yên có nhiều thứ làm hắn e dè, kể cả mấy người bạn thân của cậu, chỉ cần Băng Du ra tay, hắn sẽ thua không kịp chớp mắt.
Có thể nói là do hắn không có mạnh mẽ hay ý chí mà vượt lên khó khăn. Nhưng trên đời này có nhiều thứ không phải muốn vượt là vượt. Hắn từ từ chăm sóc cậu đó là biện pháp nhẹ nhàng như an toàn nhất, vừa có thể ở bên cạnh, lại vừa đem cho cậu cảm giác an tâm. Hắn không biết rồi cậu có thích hắn không, nhưng được ở bên người mình yêu vậy là tốt rồi.
Yêu một người, rồi thương người đó đâu phải dể dàng, nhưng nếu muốn người mình yêu thương, yêu thương lại mình đây phải chuyện một sớm một chiều. Cái gì cũng có cái giá của nó, Đồng Khánh hắn đã dám thì cả đời này sẽ không hối hận. Hắn tin rằng một ngày nào đó Cảnh Yên sẽ động lòng với hắn, nhưng khoảng thời gian đến cái kết gia đình hạnh phúc đó chắc chắn sẽ không dễ dàng gì đâu.