Chương 63: Ai không được?
Trần Hi tưởng rằng Trần Nhất Nhiên muốn đưa hai cô về nhà, nhưng không ngờ giữa đường anh chợt dừng lại. Trần Hi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe —— Được lắm, trực tiếp ném cô tới đài truyền hình ABA.
“Ba em đang chờ em bên trong.” Trần Nhất Nhiên lại nói thêm một câu.
Trần Hi: “…”
“Không, anh Nhất Nhiên, anh thật sự đã nói với ba em rồi?” Đường đường là sếp lớn của một tập đoàn đa quốc gia mà lại đi mách lẻo với người lớn là sao!
Trần Nhất Nhiên ngước mắt nhìn Trần Hi qua kính chiếu hậu: “Lần trước anh đã cảnh cáo em không được đến những nơi như vậy nữa, nếu anh đã nói mà em không nghe, vậy thì chỉ có thể làm phiền đến cậu.”
Trần Hi: “…”
Được, mối thù này Trần Hi cô đây sẽ nhớ suốt đời!
“Hừ!” Trần Hi hừ lạnh với Trần Nhất Nhiên một tiếng, cầm lấy túi xách của mình xuống xe. Lệ Lâm Lâm nhìn thấy Trần Hi rời đi, cũng nhanh chóng cầm lấy túi xách của mình, muốn cùng cô ấy xuống xe.
Nhưng vừa kéo cửa xe, cô lại phát hiện không kéo ra được, cô nghiêng đầu nhìn Trần Nhất Nhiên ngồi ở ghế lái: “Anh khóa cửa xe?”
Trần Nhất Nhiên không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ nói: “Ngồi xuống, còn chưa tới chỗ của em.”
“…” Khóe miệng Lệ Lâm Lâm giật giật, kéo tay cửa hỏi anh: “Anh muốn đưa em đi đâu?”
Chẳng lẽ muốn ném cô đến trước mặt mẹ cô?
“Trở về Ngân Loan, hôm nay phải đưa Tiểu Sài Sài đi tiêm vaccine.” Trần Nhất Nhiên nói xong thì quay đầu nhìn cô, trên mặt không chút cảm xúc, “Thắt dây an toàn, anh phải lái xe.”
Lệ Lâm Lâm mím môi, lại một lần nữa thắt dây an toàn. Trần Nhất Nhiên khởi động xe, đi về hướng của Ngân Loan, Lệ Lâm Lâm ôm túi xách của mình, cảm giác như ngồi trên bàn chông: “Bây giờ đã trễ như vậy, người ta vẫn chưa tan làm sao?”
“Còn sớm, anh đã hẹn trước với bọn họ.”
“Ồ…” Lệ Lâm Lâm lên tiếng, cúi đầu gửi tin nhắn cho Trần Hi.
“Hi Hi, cậu thế nào rồi?”
Trần Hi đáp lại hai chữ, nguy hiểm.
“Đừng nghịch điện thoại.” Trần Túy ngồi đối diện Trần Hi, anh mắt sắc bén nhìn cô ấy, “Xem ra bây giờ con chơi rất vui vẻ nhỉ, không phải trước đó còn nói phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ sao?”
“… Là Lâm Lâm gọi con đi!” Trần Hi đẩy trách nhiệm lên người Lệ Lâm Lâm, cô ấy cảm thấy cái này cũng không tính là ném nồi*, bởi vì người gọi cô ấy đi vốn dĩ là Lâm Lâm! “Con chỉ ca hát bình thường mà thôi, dù sao kỳ thi cuối kỳ cũng cần sự kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi.”
*Ném nồi: Vu khống, đổ tội, đổ lỗi cho ai đó.
Trần Túy khẽ nhướng mày, ánh mắt dò xét Trần Hi: “A? Đây là lầu đầu tiên?”
“… Gần như vậy.”
“Ba nghe Trần Nhất Nhiên nói con ở bên ngoài ca hát rất vui vẻ.” Trần Túy vừa nói vừa lấy điện thoại ra, đặt nó lên chiếc bàn tròn nhỏ trước mặt, “Trần Nhất Nhiên đã ghi âm lại, có muốn nghe thử không?”
Trần Hi: “”
Đến chuyện này mà cũng làm được?
“Thầy Trần, thì ra anh ở chỗ này.” Một chàng trai đeo thẻ nhân viên chạy tới, hình như có chuyện muốn nói với Trần Túy. Trần Hi thấy thế, ngay lập tức cầm lấy túi sách của mình, sẵn sàng chuồn đi bất cứ lúc nào: “Ba, nếu ba có việc thì con đi trước!”
“Trong khoảng thời gian này con về nhà sống cho ba.” Trần Túy quét mắt nhìn cô, “Trở về ba sẽ mua cho con thiết bị karaoke mới, muốn hát thì ở hát.”
Trần Hi: “…”
Trong xe của Trần Nhất Nhiên, Lệ Lâm Lâm vẫn đang gửi tin nhắn cho Trần Hi. Trần Nhất Nhiên ở phía trước rẽ hướng, bỗng mở miệng hỏi cô: “Em thích《Hoa lửa》không?”
“…” Lệ Lâm Lâm không khỏi nhướng mày,《Hoa lửa》là một bản tình ca song ca kinh điển, vừa rồi cô đã hát bài này với Lục Duệ Châu trong KTV.
“Em còn tưởng tổng giám đốc Trần ở bên ngoài làm việc, hóa ra là đang nghe buổi hòa nhạc?” Lệ Lâm Lâm chế nhạo một câu.
Trần Nhất Nhiên cười hừ một tiếng, anh nói: “Buổi hòa nhạc? Khả năng tự nhận biết giọng hát của em có lẽ đã bị lệch lạc nghiêm trọng.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
“Anh có ý gì? Anh đang nói em hát khó nghe sao?” Mặc dù Lệ Lâm Lâm không phải ca sĩ, nhưng thân là con gái của một ca sĩ nổi tiếng quốc tế thì cô cũng có tôn nghiêm của mình, “Tốt xấu gì thì trên người em cũng mang dòng máu của Lệ Thâm, anh đang xem thường ai đấy?”
Trần Nhất Nhiên ngước mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu, anh cười khẩy một cái, sau đó mở màn hình điện thoại.
Tiếng hát của Lệ Lâm Lâm đột nhiên phát ra từ điện thoại, cô sững sờ một lúc, gương mặt đỏ bừng quát anh: “Trần Nhất Nhiên, anh có bệnh hả! Sao anh lại ghi âm giọng hát của em!”
Trần Nhất Nhiên đáp: “Tự nghe giọng hát của mình để bình tĩnh lại một chút.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Bây giờ cô rất bình tĩnh, nếu không cô đã lao vào nắm lấy tay lái của anh!
Suốt quãng đường đi, Lệ Lâm Lâm vẫn còn tức giận, cô không thèm nói chuyện với Trần Nhất Nhiên. Cô không nói chuyện, Trần Nhất Nhiên cũng không lên tiếng, chỉ im lặng lái xe trở về Ngân Loan.
Lệ Lâm Lâm đi theo anh lên tầng 23, vừa mở cửa ra, Tiểu Sài Sài đã từ trong nhà chạy đến, còn sủa mấy tiếng với hai người.
Bởi vì có thêm chó con nên bầu không khí giữa hai người không còn căng thẳng như lúc nãy. Trần Nhất Nhiên khom lưng ôm Tiểu Sài Sài lên, tiện thể vuốt lông nó: “Anh vào thu dọn đồ đạc rồi chúng ta lập tức lên đường.”
“Ò.” Lệ Lâm Lâm đứng ở cửa chờ anh, không theo anh vào nhà, giống như để ngăn chặn tình huống lần trước tái diễn. Tiểu Sài Sài không ngừng đi qua đi lại dưới chân cô, Lệ Lâm Lâm dứt khoát ôm nó lên: “Sài Sài, hình như mày nặng hơn rồi.”
“Gâu gâu.”
Lệ Lâm Lâm sờ vào vành tai đang rũ xuống của nó: “Chừng nào thì tai của mày mới có thể dựng lên được nhỉ?”
“Còn phải chờ thêm, chắc sẽ nhanh thôi.” Trần Nhất Nhiên đi ra, nghe cô đang lẩm bẩm một mình thì đáp lại.
Trần Nhất Nhiên đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, anh và Lệ Lâm Lâm nhanh chóng xuất phát đến bệnh viện thú y. Để tránh bị nhận ra, Lệ Lâm Lâm lại đeo khẩu trang vào.
Còn về phần nón, bây giờ nó được xem như là vật bất ly thân của cô, ai cũng đừng mong cô bỏ nó xuống.
Trần Nhất Nhiên đã đặt lịch hẹn tại một bệnh viện thú y cao cấp, có rất nhiều người nổi tiếng đến đây điều trị cho thú cưng của mình. Bởi vì chuyên phục vụ cho những người có tiếng có tiền, nên tính riêng tư của bệnh viện rất tốt.
Nhưng ngay sau khi Tiểu Sài Sài bước vào đây, nó liền trở nên đứng ngồi không yên, ở trong ngực Trần Nhất Nhiên sủa liên tục, còn giãy giụa muốn chạy ra ngoài.
“Được rồi, đừng sợ, chỉ cần tiêm một cái là xong.” Trần Nhất Nhiên trấn an Tiểu Sài Sài ở trong ngực, giọng điệu dịu dàng hiếm có.
Bác sĩ thấy tâm trạng của nó đã ổn định nên muốn tiêm vaccine cho nó, Tiểu Sài Sài dường như cảm nhận được điều gì đó, lại bắt đầu vùng vẫy, cố gắng tránh đi nanh vuốt của bác sĩ.
Trần Nhất Nhiên đè nó lại, nghe nó sủa “gâu gâu” liên tục trong ngực mình thì không khỏi cười bật cười: “Mày làm gì vậy? Còn chưa bắt đầu tiêm đâu.”
“Gâu gâu gâu.”
Tiều Sài Sài nhìn về phía Lệ Lâm Lâm như muốn cầu cứu. Lệ Lâm Lâm ho khan một tiếng, sờ lên đầu nó: “Tiều Sài Sài ngoan, chỉ tiêm một cái mà thôi, sẽ không đau.”
“Gâu gâu gâu!”
“…”
Cũng may bác sĩ có kinh nghiệm dày dặn, dù Tiểu Sài Sài có giẫy giụa thế nào thì vẫn tiêm vaccine một cách suôn sẻ.
Sau khi tiêm xong, cả hai không lập tức rời khỏi mà vẫn ngồi tại chỗ xoa dịu cảm xúc của Tiểu Sài Sài. Trần Nhất Nhiên nhìn nó gục đầu xuống, bộ dạng như chịu phải ủy khuất vô cùng lớn, anh không nhịn được cười: “Lúc nhỏ khi em bị tiêm cũng y như vậy, còn chưa bắt đầu đã ầm ĩ đến mức kinh thiên động địa.”
“…” Động tác vuốt lông Tiểu Sài Sài của Lệ Lâm Lâm chợt dừng lại, “Nói không phải khen chứ anh giống hệt ba em.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Trần Nhất Nhiên xoa đầu Tiểu Sài Sài như để tránh xấu hổ, nghe thấy nó ư hử một tiếng, sau đó tiếp tục nói với Lệ Lâm Lâm: “Không biết em còn nhớ hay không, hồi tiểu học có một lần em phát sốt, giáo viên nhanh chóng đưa em đến phòng y tế. Bác sĩ ở đó muốn tiêm cho em nhưng em sống ch.ết không chịu, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm của em phải chạy đến trường cấp ba của anh để gọi anh đến.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Đương nhiên là cô nhớ kỹ chuyện này, trường tiểu học của cô và Hi Hi là trường mà Trần Nhất Nhiên đã từng học, lúc hai cô học tiểu học thì Trần Nhất Nhiên đang học cấp ba. Lúc ấy, khi thấy bác sĩ muốn tiêm cho cô, cô đã hoảng sợ và bật khóc, mặc dù giáo viên chủ nhiệm đã thông báo cho ba mẹ cô, nhưng phải đợi một lúc thì họ mới đến, giáo viên thấy cô ầm ĩ như vậy, nên chỉ có thể gọi Trần Nhất Nhiên qua giúp đỡ.”
Nghe nói người đưa ra chủ ý này cho giáo viên chính là Trần Hi.
“Lúc anh chạy đến phòng y tế, đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của em lấm lem nước mắt, ngồi ở đó một mình đã chịu phải ủy khuất vô cùng lớn.” Trần Nhất Nhiên nói nói, khóe miệng thoáng hiện lên nụ cười, “Quả thật rất giống Tiểu Sài Sài.”
“… Như vậy thì sao, học sinh tiểu học sợ tiêm thì có gì sai!” Lệ Lâm Lâm ngẩng cao đầu nhìn anh.
Trần Nhất Nhiên đưa tay xoa đỉnh đầu của cô như Tiểu Sài Sài: “Lúc đó anh cũng xoa đầu em như vậy, em liền không khóc nữa. Để thưởng cho sự dũng cảm của em, anh còn mua cho em chocolate.”
Lệ Lâm Lâm né tránh bàn tay của anh, có chút không được tự nhiên nói: “Anh vừa mới chạm vào Tiểu Sài Sài thì đừng chạm vào đầu em.”
Trần Nhất Nhiên cúi đầu nhìn cô, nụ cười nơi khóe miệng ngày càng sâu: “Vậy để thưởng cho Tiểu Sài Sài vì đã tiêm dũng cảm, chúng ta cũng mua cho nó một ít đồ ăn nhẹ đi.”
Hai người rời khỏi bệnh viện thú y, rồi đến một cửa hàng bán đồ dùng dành cho thú cưng gần đó. Cửa hàng này rất lớn, vật dụng bên trong rất đầy đủ. Trần Nhất Nhiên đã chọn một số món ăn nhẹ cho Tiểu Sài Sài, còn mua cho nó một túi thức ăn cho chó hương vị mới.
Lúc trở lại xe, Tiểu Sài Sài bị nhốt trong lồng sủa với hai người một tiếng. Trần Nhất Nhiên quay đầu nhìn nó một chút, nói với Lệ Lâm Lâm bên cạnh: “Buổi tối ăn cơm ở nhà anh.”
Lệ Lâm Lâm vội vàng từ chối: “Không được, em sẽ tự đi ăn.”
Ánh mắt Trần Nhất Nhiên trầm xuống, nghiêng đầu nhìn cô: “Hửm? Đi ăn ở đâu? Với ai?”
“Chuyện này không liên quan đến anh?” Lệ Lâm Lâm nhìn vẻ mặt của anh, có hơi chột dạ, “Em đi ăn với ai là tự do của em.”
“Tự do?” Trần Nhất Nhiên buông dây an toàn trên tay, nghiêng người tiến lại gần cô, “Em nói tự do, là đi tìm Lục Duệ Châu sao?”
“… Cũng, cũng không nhất định là Lục Duệ Châu.” Mặc dù chột dạ, nhưng cô vẫn mạnh dạn chống lại Trần Nhất Nhiên, “Bên ngoài thiếu gì mấy anh trai trẻ đẹp, em có thể tìm được vài người.”
“Anh trai trẻ đẹp? Còn bao nhiêu người nữa?” Trần Nhất Nhiên nói ra một chữ, thì sắc mặt lại lạnh đi một phần.
Lệ Lâm Lâm nuốt nước miếng, miệng cọp gan thỏ nói: “Ui chao, em cảm thấy anh nói rất có lý, nếu muốn yêu đương thì nên tìm một chàng trai trạc tuổi. Dì Khưu cũng đã nói, đàn ông ở độ tuổi ba mươi, hết một nửa là không được.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
“Chủ đề trò chuyện của các em cũng rộng thật.” Trần Nhất Nhiên nới lỏng cà vạt, tiến sát lại Lệ Lâm Lâm, giam cô trên ghế, “Vậy để anh cho em thử một chút, xem anh rốt cuộc có được hay không.”
“Anh đừng…”
Hai chữ “làm loạn” còn chưa kịp nói ra, Trần Nhất Nhiên đã khóa môi cô bằng nụ hôn của mình, như thể trút đi cơn giận và sự ghen tuông đã bị kìm nén suốt cả buổi chiều.