Chương 7

Chiếc xe đậu ở khúc cua năm ấy, một người đàn ông cao lớn, mặt bộ vest đen đứng dựa vào xe, trên tay ghim điếu thuốc.
Lưu Diễm Tú, em đang ở đâu?
Năm năm rồi, em biến mất năm năm rồi.
Ha. Hahaha.
Con người sao có thể biến mất như không khí vậy? Tôi không tin.
Tôi không muốn tin.


Điếu thuốc bị vứt xuống đất, đôi giày da đạp lên tắt vụt. Lại Ngạn Vũ thở dài.
Năm năm rồi nhiều thứ thay đổi lắm. Tôi đã trở về là tôi rồi, không bị ông già chi phối, không bị hận thù làm mờ mắt nữa.


Người tôi nên hận chính là cha tôi, cả bản thân vô dụng tôi lúc đó nữa. Và tôi hận thay cho cả em.
Làm sao để em trở lại đây?
Lại Ngạn Vũ lại tiếp tục thở dài, ngồi vào xe lái đi.
Anh vẫn vậy, ngồi vào xe rồi thì đường mình mình chạy, không cần phải để ý xung quanh.


Đang đi trên đường thì có một chiếc xe chặn phía trước, phía bên ngoài còn có một người đang đứng nói chuyện.


Vì phía bên đường đang có một chiếc xe chạy ngược hướng, Lại Ngạn Vũ vượt lên không được. Anh nhìn chiếc xe đang chắn và cô gái đứng bên ngoài. Vừa lúc đó cô đang tươi cười mở cửa sau và ngồi vào.
Đôi mắt âm trầm lóe qua tia hoảng hốt.
Cô gái đó là...


Lại Ngạn Vũ rơi vào trầm mặc. Chiếc xe phía trước đã chạy đi một lúc rồi, Lại Ngạn Vũ mới đạp ga đuổi theo. Ra tới đường lớn thì chiếc xe đó biến mất hoàn toàn.
Lại Ngạn Vũ tâm tư rối loạn trở về. Anh không biết mình đã bỏ lỡ cô thêm năm năm nữa.


available on google playdownload on app store


Cuối cùng cũng đi nhờ được vào thành phố, nhưng người ta chỉ để Vân Phi ở vùng ngoại ô.


Vân Phi lại tiếp tục đi bộ một đoạn đến khi trời tối. Càng đi cô càng không biết mình đang đi và nên đi về đâu. Thành phố này lớn như vậy, cô là sao có thể tìm hiểu được nhà mình, được con cháu nhà họ Lại đây?


Vân Phi đi một lúc thì đến một cái miếu cũ, cô chọn nơi đây làm chỗ nghỉ chân đêm nay. Căn miếu cũ này hình như đã bị bỏ hoang rồi, không đèn đuốc, không hương khói gì cả.
Vân Phi vận dụng vài kiến thức sinh tồn của cha, tìm củi và nhóm lửa, ăn chút bánh rồi ngủ.


Trời đã khuya, lửa đã tắt ngóm, Vân Phi đang chìm trong mộng thì ở ngoài miếu xuất hiện một người. Người đó lén lén lút lút đi vào trong miếu. Thấy mình đã về ổ an toàn, người đó liền trở về trạng thái thoải mái, tự do.


Vô tình dẫm phải thanh củi mục, tạo ra tiếng động làm Vân Phi chợt tỉnh. Người đó vẫn ung dung, có lẽ không biết sự tồn tại của Vân Phi, cô vẫn đang nằm im quan sát.


Người đó đang tiến lại chỗ cũ của mình mà không biết nó đang bị chiếm đóng. Như thói quen, người đó xác định được vị trí một cách thành thục rồi ngồi xuống. Nhưng bất ngờ bị tấn công.
"Ai?" Cả hai cùng đồng thanh.
Dừng lại một chút lại cùng đồng thanh tiếp "Ta đang hỏi ngươi."


"Ngươi.." Đối phương cứ liên tục nói giống mình, cả hai đều trở nên mất kiên nhẫn.
Người đó rút bật lửa, tạo ra chút ánh sáng, liền thấy người trước mặt là một cô gái mê mùa. "Cô là ai? Sao lại vào địa bàn của tôi?"


Vân Phi thấy rõ người trước mặt, cũng là một cô gái, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt tròn tròn mang nét đáng yêu, giọng nói lãnh lót.
Cô ta đang nói về địa bàn của mình khiến Vân Phi hơi khó hiểu. Đây là một ngôi miếu hoang, gì mà địa bàn của cô ta chứ?
"Địa bàn của cô?"


Cô gái kia gật đầu "Phải."
"Đây là một ngôi miếu hoang, không phải nhà cô mà cô nói là địa bàn của cô."
Gương mặt tròn tròn tỏ vẻ giận dỗi "Ai nói đây không phải nhà tôi? Đây là nhà tôi, tôi đến ở trước."
Vân Phi bật cười "Chỉ chen chân ở trước mà cô bảo nhà cô sao?"


Cô gái gật đầu "Phải."
"Buồn cười. Bây giờ tôi ở đây, đây là chỗ của tôi. Cô đến sau tránh ra một bên đi." Vân Phi nói rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
Cô gái tức giận "Này, cô không nói lí lẽ à? Chỗ này là của tôi, tôi đến trước, tôi ở lâu rồi. Tránh ra."


Cô ta đến kéo chân của Vân Phi.
Vân Phi bị phá giấc ngủ vẫn chưa nguôi giận lại gặp người không biết điều, trong lòng thật muốn đánh người.
"Tôi nói cho cô biết, đừng động vào tôi."
"Không động vào cô? Cô là ai mà tôi phải sợ cô chứ? Giành chỗ của tôi, tôi không cho cô ngủ."


Cô ta tiếp tục kéo chân của Vân Phi. Vân Phi cảm thấy cô ta quá phiền phức, muốn nhanh chóng xử đẹp. Cô ta cứ nắm chân Vân Phi kéo, Vân Phi lộn một vòng, làm cô ta bất ngờ tuột tay, ngã xuống.
Cô ta càng lúc càng tức giận, đứng lên, hét "Cô đừng có không nói lí lẽ như vậy."


"Tôi đã bảo cô đừng động vào tôi. Cô lại không nghe." Vân Phi cũng đứng dậy phủi phủi.
"Cô đừng tưởng mình hay, tôi là cháu của Dụ Cẩn Niên đấy. Cô dám vô lễ với tôi, người nhà tôi không tha cho cô."


Vân Phi hơi sựng người lại. Cô ta vừa nói cô ta là cháu của cha. Cô biết cô ta đang nói dối trắng trợn nhưng không hiểu tại sao lại lấy cha ra hù dọa cô.


Cha từng nói thời trẻ làm nhiều việc xấu, có lẽ đã trở thành một người nỗi tiếng nhưng quy ẩn đã lâu, sao bây giờ lại được một cô bé nhắc đến như thế này?
Thấy Vân Phi im lặng, cô ta đắc ý bật cười "Thế nào? Đã sợ rồi sao?"






Truyện liên quan