Chương 31
Bộ móng vuốt sắt nhọn nằm trên sàn nhà, trước đôi mắt như bốc ra khói của Mao Yêu. Vũ khí duy nhất của hắn ta, làm sao hắn ta tồn tại được đây?
Trán Viên Chân Trân lã chã mồ hôi, bộ móng này không biết nuôi dưỡng như thế nào mà vô cùng cứng, cây kéo to cô cầm trên tay sắp mẻ luôn rồi.
Vân Phi thấy Mao Yêu đã không còn nguy hiểm gì nữa, cô ra hiệu cho Viên Chân Trân rời đi.
Mao Yêu như ch.ết tại chỗ, đôi mắt mở to hằn lên những đường máu rất đáng sợ. Độc Nhãn đứng đằng xa đang câm nín, hắn ta bây giờ cũng cảm thấy rất sợ hãi.
Sát thủ thứ mười không ngờ lại bị hạ thê thảm như vậy.
Không biết cô gái đó là nhân vật nào.
Vân Phi đứng lên, giương mắt vô hồn nhìn Độc Nhãn "Ông còn không muốn đưa người cút khỏi đây?"
Độc Nhãn giật mình, ra lệnh rút. Mao Yêu được hai đàn em vác đi. Hắn nhìn về phía Vân Phi đầy căm phẫn. Hắn nhất định sẽ trở lại.
Sau chuyện đó, cái bảng xếp hạng sát thủ bỗng có một thay đổi chấn động.
Chuyện Mao Yêu bị cắt đi bộ móng sắt đó trong giang hồ đồn đại rất nhiều. Bảng xếp hạng sát thủ cũng có thay đổi lớn.
Thứ hạng thứ mười không biết từ đâu chui ra một người lên là Vân Phi. Dụ Vân Phi.
Sự thay đổi bảng sát thủ truyền đến tổng cục bộ của nó, cũng chính là tòa nhà ở Roma.
Châu Chí Thành nhìn mơ hồ ra ngoài cửa sổ, mấy năm mất tích cuối cùng cháu cũng xuất hiện rồi.
Châu Kim Lăng vội vàng đến chỗ Châu Chí Thành "Ông, ông biết chuyện đó rồi phải không? Vân Phi cô ấy lọt bảng sát thủ rồi."
Châu Chí Thành gật đầu "Nhưng chỉ xuất hiện cái tên, không hề biết hành tung gì cả."
Châu Kim Lăng nói "Không phải hỏi Mao Yêu là biết sao? Quy tắc của bảng sát thủ là chỉ cần đánh bại liền thay thế vị trí sao?"
Châu Chí Thành quay đầu lại "Vậy mau tìm Mao Yêu."
Mao Yêu mất bộ móng liền như mất cả linh hồn. Sau lần đó không ai biết hắn ở đâu. Độc Nhãn cũng sợ sệch mà không dám đến quán đó làm mưa làm gió nữa.
Mặc dù Vân Phi lọt vào bảng sát thủ nhưng cô không hề hay biết gì cả. Cô vẫn tập trung làm việc.
Hôm nọ có đám người đến quán, cô nghe loáng thoáng là sắp có cuộc đua xe chợ đen rất lớn, tay đua nổi tiếng đều sẽ tụ hội về đây. Còn nghe nói nữa là cuộc đua này do Dương Thắng, một người từng làm mưa làm gió với chiếc Báo Đen. Nhưng giờ thì Báo Đen được một người khác mua lại rồi. Đúng là đáng tiếc.
Dương Thắng? Cái tên này nghe rất quen.
Báo đen? Là con xe của mình mua đây mà.
Xâu chuỗi lại thì cô đã nhớ ra, Báo Đen chính là do Dương Thắng đem ra đấu giá. Anh ta không đua xe nữa tại sao lại tổ chức đua?
Vân Phi suy nghĩ đắn đo một lát rồi quyết định đến đó chơi. Cô cứ dùng Báo Đen đi làm không phải quá uổng phí sao?
Ngày đua chính thức, đường đua chính là đường cũ mà lúc trước Dương Thắng hay đua. Mọi người trước tiên đều đi đến ngôi biệt thự đó.
Không khí rất hào hứng, mọi người nhìn thấy Dương Thắng, tay cao thủ đua xe một thời, mặc dù rất trẻ nhưng ai cũng rất cung kính.
"Dương Thắng, chào."
Một người cất tiếng lên, rồi những người khác cũng lần lượt chào Dương Thắng. Anh chỉ cười lướt qua.
Dương Thắng vẫn ngồi ở căn phòng cũ, có người vào bắt chuyện.
"Dương ca, sao hôm nay rảnh rỗi lại tổ chức đua thế?"
Dương Thắng cười "Thì đúng là rảnh rỗi mà. Tiền bán xe, không có sài hết."
Người kia bật cười ha hả. Một người khác lại nói "Mà sao cậu lại bán Báo Đen đi, không phải cậu xem trọng nó hơn tính mạng sao? Các con xe ở đây, xe nào vượt mặt được Báo Đen chứ? Tôi thấy tiếc cho cậu."
"Đúng đúng. Rất tiếc luôn."
Dương Thắng cười trừ "Bán thì bán rồi, tiếc cái gì. Có nó tôi cũng không chơi được thì bán thôi. Bớt vô dụng."
Chủ xe nói vậy, bọn họ chỉ có thể thở dài.
Dương Thắng nâng ly lên "Thôi nào, cạn ly đi."
"Cạn ly."
"Dannel hôm nay có đến không nhỉ?"
Dương Thắng nói "Anh ta hận tôi bán xe giá cao, anh ta không mua được nên đã bỏ đi rồi. Mấy năm liền không có tin tức."
"Những lúc thế này, trước đây đều có Dannel rất vui."
Dương Thắng chỉ im lặng uống rượu.
Vân Phi nhờ một người khách chỉ dẫn đi đến chỗ đua. Trên đường đi cô cứ thấy chỗ này thật quen, cứ như cô đã từng thấy qua rồi.
Nhưng cứ nghĩ thì cô lại bắt đầu đau đầu. Nên cô cố gắng không nghĩ nữa, chỉ tập trung chạy thẳng.
Đến giờ, mọi người đều hào hứng ra ngoài đường đua, la hét. Bọn họ lâu lắm rồi mới được hòa mình lại trong không khí này.
Những tay đua đã tập trung tại vạch, rồ ga tạo khí thế bừng bừng.
Mọi thứ đều ổn, cho đến khi sự xuất hiện đột ngột của Báo Đen làm mọi người đều phải ch.ết lặng một lúc rồi lại xì xào.
"Báo Đen kìa. Mắt tôi có nhìn lầm không?" Người A dụi dụi mắt.
"Đúng là Báo Đen kìa. Ai đang lái nó vậy? Trong nhỏ nhắn như thế, là phụ nữ sao?"
"Không phải chứ? Báo Đen được đấu giá năm trăm triệu đô, một cô gái làm gì để có được nhiêu đó tiền?"
"Đừng khinh bọn họ. Cuộc sống này cái quái gì cũng có thể xãy ra."