Chương 11: Ánh sáng ấm áp
Dịch: Dii
Nhìn những chậu cây và hoa trên ban công, Quý Tinh Diêu thích thú vô cùng, cô giống như đứa trẻ khi nhận được món quà yêu thích, nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.
Quý Tinh Diêu cảm thấy chỉ bản thân ngắm thì không đủ, còn đem những bức ảnh hoa cỏ này đăng lên weibo của mình, tài khoản nhỏ kia của cô chỉ có mười mấy fan ảo bị weibo cưỡng ép nhét vào, không có kết bạn với bất kỳ người quen biết nào, cô không thích đăng lên vòng bạn bè cuộc sống hàng ngày của mình, nhưng thỉnh thoảng lại thích đăng lên tài khoản Weibo không có người quen những khoảnh khắc đặc biệt.
Có đôi khi là một ngọn đèn đường mang lại cảm giác giống trong câu truyện cổ tích tuổi thơ nào đó, có đôi khi là một chiếc lá bị sâu gặm thành hình chú chó ở ven đường, có đôi khi là cảnh hoàng hôn đỏ rực nơi chân trời, có đôi khi chỉ là một bữa ăn đơn giản.
Mấy ngày liên tục gần đây, trên tài khoản nhỏ này lặp đi lặp lại bài đăng về hoa viên nhỏ trên ban công, có thể thấy được mức độ yêu thích của cô đối với những bé nhóc màu xanh lá cây này.
Ban ngày khi Hạ Kiêu không ở nhà, Quý Tinh Diêu liền hí hoáy với đám hoa hoa cỏ cỏ này, hoặc là cùng dì xem phim truyền hình, bộ phim truyền hình mà Hạ Kiêu đóng.
Gần đây Hạ Kiêu rất bận rộn, anh không nói là đi làm gì, nhưng Quý Tinh Diêu đoán, anh hẳn là đi chạy lịch trình, giống như trên mạng nói vậy, chẳng qua Quý Tinh Diêu cũng không theo đuổi thần tượng, cũng không lăn lộn trong giới giải trí, còn có cái gì khác cô cũng nghĩ không ra.
Lúc Hạ Kiêu ở nhà luôn không cho cô xem, Quý Tinh Diêu cũng chỉ có thể lén xem vào ban ngày.
Bộ phim truyền hình Hạ Kiêu tham gia đóng lần này là một bộ phim có bối cảnh thời dân quốc, trong đó anh vào vai nam thứ, là một nhân vật phản diện thâm tình, bởi vì nhân vật là thiếu tướng quân phiệt, trong phim thường mặc một bộ quân phục.
Dì giúp việc trong nhà lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Kiêu mặc quân phục trên TV, ôm ngực, nửa ngày sau mới thốt ra được một câu, “Bảo bối của tôi.”
Phản ứng của Quý Tinh Diêu so dì giúp việc đã hơn năm mươi tuổi còn càng khoa trương hơn. Cảnh đầu tiên là cảnh Hạ Kiêu vừa mặc quân phục bước ra từ trong phim truyền hình, mặt Quý Tinh Diêu liền đỏ lên, trái tim không nghe lời đập thật nhanh, Quý Tinh Diêu sững sờ nhìn, mắt cũng không thèm chớp, thẳng đến khi ống kính chuyển sang nhân vật khác, Quý Tinh Diêu mới từ trong tiếng tim đập như muốn vỡ màng nhĩ của mình tỉnh lại.
Quý Tinh Diêu biết Hạ Kiêu ưa nhìn, nhưng anh ở trên TV so với ngoài đời thật sự không giống nhau.
Thắt lưng thẳng tắp, vai rộng, eo hẹp bị thắt lưng buộc lại, chân dài bị quần quân đội bao bọc, cuối cùng thu vào trong giày quân đội da đen, trách không được đều nói đồng phục hấp dẫn, một Hạ Kiêu ngũ quan sắc bén cùng khí chất cực kỳ có tính công kích như vậy quá thích hợp mặc quân phục, cộng thêm khí chất thiện ác đan xen của nhân vật, quả thực khiến người ta muốn dừng mà không được.
Đẹp trai như vậy, vậy mà… là bạn trai của cô.
Quý Tinh Diêu có loại cảm giác choáng váng, cô thật sự không phải đang nằm mơ chứ?
Gần đây thời tiết có chút kỳ quái, ban ngày trời vẫn nắng to, buổi tối không hiểu sao lại có mưa.
Nửa đêm, bên ngoài sấm sét gầm thét, một tiếng sấm vang lên, Quý Tinh Diêu run rẩy từ trong mộng bừng tỉnh.
Cô gặp ác mộng, không nhớ đã mơ thấy gì, chỉ là loại cảm giác sợ hãi luôn quanh quẩn trong lòng, chậm chạp không tan, huyệt thái dương ẩm ướt ngứa ngáy, giống như có nước mắt lăn qua.
Quý Tinh Diêu hít sâu một hơi, thân thể run rẩy mới hơi thả lỏng một chút, cô lau khóe mắt, ngón tay chạm tới trán, mới phát hiện không biết từ lúc nào cô đã đổ mồ hôi lạnh.
“Ầm ầm.”
Bên ngoài tiếng sấm vang lên, tiếng gió gào thét, mưa lạch cạch đánh vào lá cây, tia chớp đem căn phòng tối đen phản chiếu lúc sáng lúc tối. Đêm tối đen, trong căn phòng trống rỗng, Quý Tinh Diêu lẻ loi giống như một chiếc thuyền đơn độc phiêu diêu trong mưa gió, cô không hiểu sao có chút sợ hãi loại cảm giác này.
Quý Tinh Diêu không ngủ được nữa, cô xoay người ngồi dậy, muốn bật đèn đầu giường, quay lưng lại mới phát hiện, một tia sáng mờ nhạt xuyên đến từ phòng khách.
Ánh sáng màu cam nhu hòa ảm đạm, xuyên theo khe cửa hơi mở của Quý Tinh Diêu chiếu vào trong phòng.
Quý Tinh Diêu sửng sốt, giống như lữ khách đêm đông chống lại gió lạnh đi về phía trước đột nhiên uống được một ly nước cam nóng, luồng nhiệt ấm áp ngọt ngào kia trực tiếp chảy vào trong lòng, lại truyền sự ấm ấp đến tứ chi lạnh băng, toàn thân đều hồi phục lại, trên người Quý Tinh Diêu hình như không còn lạnh như vậy.
Chiếc đèn này, là Hạ Kiêu cố ý để lại cho cô.
Từ đêm đầu tiên Quý Tinh Diêu đến, Hạ Kiêu lo lắng cô bị sốt, vì chăm sóc cô, cô không đóng cửa, anh bật đèn tường trong phòng khách, cho đến những đêm sau đó, cho dù cô hạ sốt, bệnh cũng khỏi rồi, cửa cũng không đóng lại, đèn cũng vẫn luôn bật.
Bên ngoài trời còn đang mưa, gió cũng đang gào thét, tiếng sấm cũng không ngừng, nhưng Quý Tinh Diêu lại cảm thấy hình như không còn sợ hãi như vậy nữa.
Dù sao cũng không ngủ được, Quý Tinh Diêu ngồi dậy, ôm đầu gối ngồi trên giường, không bật đèn đầu giường, cô nhìn chằm chằm vào tia sáng ảm đạm từ bên ngoài chiếu vào, đột nhiên nghĩ, nếu như ánh sáng kia có thể tiến vào thêm một chút thì tốt rồi.
Quý Tinh Diêu vén chăn bước xuống giường, đang nửa đêm, trong phòng im ắng, Quý Tinh Diêu cẩn thận thả nhẹ tiếng bước chân, giống như một đứa trẻ mạo hiểm du ngoạn ban đêm mới lạ mà cẩn thận, nhưng duy chỉ có không có sợ hãi.
Mục tiêu của cô là ánh sáng trong phòng khách, phát ra ánh sáng ban đêm ấm áp như nước cam nóng.
Quý Tinh Diêu thật cẩn thận đi tới phòng khách, lại đột nhiên bị một màn trước mắt làm giật mình.
Cô sững sờ đứng ở nơi đó, giống như đột nhiên lạc đường, trái tim giống như bị một nồi nước cam nóng vừa nóng vừa ngọt chống đỡ đến chua xót không thôi.
Điều đó giống như là sự khoan dung đối với Quý Tinh Diêu, nhưng trên thực tế không gì tốt bằng một dáng người cao lớn cuộn mình trên chiếc ghế sofa có kích thước chỉ bằng chiếc giường đơn.
Anh hơi gầy, nhưng anh cao như vậy, ghế sofa quá nhỏ hẹp đối với anh.
Trên người anh mặc dù đắp một cái chăn, nhưng một nửa rơi trên mặt đất, một nửa ở trên người.
Dường như anh ngủ không quá thoải mái, có lẽ trong mơ cũng ngủ không ngon, lông mày đẹp hơi nhíu lại, có loại không kiên nhẫn nhưng vẫn quá mức kinh diễm đẹp trai.
Tại sao anh ngủ ở đây?
Căn nhà này lớn như vậy, trên dưới hai tầng, phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng khách tổng năm phòng, sao anh lại ngủ trên sô pha?
Tại sao vậy?
Quý Tinh Diêu không dám bước tiếp, cô sợ sẽ đánh thức anh. Cô lặng lẽ trở về phòng của mình, cửa phòng không đóng, cô do dự một lúc, hơi mở rộng khe cửa ra một chút.
Quý Tinh Diêu khó hiểu nằm xuống giường, chôn mình vào trong chăn.
Bên ngoài tiếng mưa tiếng gió không ngừng, ồn ào đến mức khiến người khác không thể ngủ yên, Quý Tinh Diêu không còn buồn ngủ nữa, nghe tiếng gió bên ngoài dần dần ngừng lại, tiếng mưa dần dần nhỏ lại, sau đó liền không nghe thấy gì nữa, trời cũng dần dần sáng lên.
Khoảng sáu giờ, Quý Tinh Diêu nghe được động tĩnh trong phòng khách, rất nhẹ, nhưng Quý Tinh Diêu vẫn nghe được.
Cô cố gắng lắng nghe, nghe được tiếng bước chân rất nhẹ.
Cô đợi một lúc, chân trần lặng lẽ đi xuống đất, đi đến khe cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy Hạ Kiêu một tay ôm chăn, một tay cầm gối đầu, rón rén đi lên lầu.
Đợi đến khi bóng lưng và tiếng bước chân của Hạ Kiêu hoàn toàn biến mất, Quý Tinh Diêu mới từ trong phòng đi ra, phát hiện sofa phòng khách đã khôi phục dáng vẻ ban đầu, không nhìn ra được dấu vết có một người từng ngủ ở đây.
Quý Tinh Diêu nói không nên lời trong lòng có cảm giác gì, một ngụm nước cam nóng kia làm cho trái tim cô căng lên.
Anh đã ngủ trên ghế sofa bao nhiêu ngày rồi?
Cô tới đây năm ngày, kỳ thật anh vẫn luôn ngủ trên ghế sofa sao? Chỉ là ngày đầu tiên nói cho cô biết, còn sau đó không để cho cô biết.
Tại sao vậy?
Quý Tinh Diêu trong lòng tự hỏi, vì sao anh lại có phòng không ngủ, muốn lén lút ngủ trên sofa?
Quý Tinh Diêu đem cửa khép lại như cũ, lén lút nằm trở lại giường, nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau, cô khẽ thở dài, mở mắt ra, ngón tay vô thức cầm ga trải giường.
Là sợ cô không thích ứng? Sợ cô bị bệnh vào ban đêm? Sợ cô ngủ không ngon? Sợ cô ban đêm thức dậy xuống giường bị ngã sao?
Hoặc tất cả.
Quý Tinh Diêu kỳ thật cũng không hy vọng có người đối tốt với mình như vậy. Bởi vì không phải tất cả mọi người đều có thể chấp nhận quá nhiều ý tốt, có đôi khi ý tốt cũng là một loại gánh nặng.
Quý Tinh Diêu từ nhỏ lớn lên xinh đẹp, lại học nhảy, dáng người tốt, khí chất tốt, từ nhỏ đến lớn gặp qua quá nhiều người theo đuổi. Những người theo đuổi này vì có thể chiếm được trái tim nữ thần, bất kể thủ đoạn.
Ngày mưa đội mưa trèo tường đi ra ngoài mua bữa sáng cho Quý Tinh Diêu, bốn giờ sáng thức dậy đi giành chỗ ngồi cho cô, bỏ tiết tự học buổi tối đi mua bánh ngọt cho Quý Tinh Diêu, chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô…
Quý Tinh Diêu mặc kệ phải hứng chịu những lời khó nghe cỡ nào, cũng từ chối tất cả.
Đối với Quý Tinh Diêu, tiếp nhận ác ý của người khác so với tiếp nhận thiện ý của người khác còn dễ dàng hơn nhiều.
Không phải là cô ngu ngốc, chỉ là những chuyện đã xảy ra khiến cô nhận ra vài điều. Quý Tinh Diêu từ nhỏ đã là một cô nhi, tình yêu thương cô nhận được so với sự lạnh nhạt gian khổ ít hơn nhiều, cô có thể gánh vác càng nhiều khó khăn, nhưng chưa chắc có đủ khả năng chấp nhận được người khác đối xử quá tốt với mình.
Hạ Kiêu rất tốt, cẩn thận như thế, biết giữ chừng mực, biết cách che giấu.
Nhưng vẫn bị cô nhìn thấy, đã vượt xa mức độ bình thường mà cô có thể tiếp nhận.
Nhưng cô… Không nỡ cự tuyệt.
7 giờ, Quý Tinh Diêu làm bộ mình vừa mới tỉnh lại, rửa mặt xong đi ra phòng khách, Hạ Kiêu vừa vặn cũng từ trên lầu đi xuống, một chiếc áo len màu đen đi kèm với quần âu màu đen, trên cánh tay còn vắt một chiếc áo gió màu xám, đẹp trai đến không có gì chê.
Quý Tinh Diêu không tiền đồ mà quên cả hít thở, trái tim đập thình thịch.
“Dậy sớm như vậy à?” Anh đi xuống, tự nhiên khoác tay lên vai Quý Tinh Diêu, dẫn cô chậm rãi đi về phía sofa.
Quý Tinh Diêu choáng váng mà đi theo anh đến cạnh bàn ăn, ngồi xuống ghế anh kéo ra, ngẩn người, lúc tỉnh táo lại Hạ Kiêu đã buông áo khoác xuống đi vào phòng bếp.
Quý Tinh Diêu xuyên qua cửa kính, thấy Hạ Kiêu dùng đôi tay trắng nõn hoàn mỹ giống như tác phẩm nghệ thuật, đập hai quả trứng vào bát, sau đó thêm rau đã xắt nhỏ và tôm đã bóc vỏ vào rồi khuấy đều lên.
Quý Tinh Diêu nhìn đến xuất thần, không nghĩ tới đôi bàn tay hẳn là phải dùng để chơi đàn dương cầm, hoặc là cầm bút kia, nấu cơm cũng tao nhã đẹp mắt như vậy.
Lúc Quý Tinh Diêu ngẩn người, Hạ Kiêu đã làm xong, một tay cầm sữa nóng, một tay cầm đ ĩa bánh trứng gà đặt trước mặt Quý Tinh Diêu.
Quý Tinh Diêu nhìn bữa sáng trước mặt mình, lại nhìn mặt bàn trống không phía đối diện, mờ mịt hỏi, “Bữa sáng của anh đâu?”
Hạ Kiêu đứng cạnh sofa, cầm lấy chiếc áo khoác màu xám khoác lên tay, từ tốn trả lời, anh chân dài bước hai bước liền đến trước mặt Quý Tinh Diêu, dùng đũa xắn một miếng bánh trứng gà đưa đến bên miệng Quý Tinh Diêu, “Nếm thử xem.”
Quý Tinh Diêu theo bản năng há miệng ăn miếng bánh trứng đó, cô vẫn nhớ rõ Hạ Kiêu chưa trả lời câu hỏi của mình, vừa mím cái miệng nhỏ nhắn nhai vừa mở to đôi mắt to tròn cố chấp chờ Hạ Kiêu trả lời, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
Hạ Kiêu: “Có ngon không?”
Quý Tinh Diêu nuốt miếng bánh trứng trong miệng xuống, lại bị Hạ Kiêu đút cho một ngụm sữa, cô bất đắc dĩ uống một ngụm sữa ấm, mang theo một vệt sữa dính trên miệng nghiêm túc trả lời câu hỏi trước của Hạ Kiêu, “Ngon quá.”
“Ha ha ha.”
Hạ Kiêu không nhịn được, bật cười, đưa tay rút khăn giấy từ bên cạnh, không nói một lời nhẹ nhàng lau vệt sữa trên khóe miệng cho Quý Tinh Diêu.
Toàn bộ quá trình Quý Tinh Diêu tay cũng không cần giơ lên, giống như một con búp bê ngoan ngoãn mặc anh đùa bỡn, nói anh săn sóc cũng không sai, nhưng phần lớn thời gian anh ôn nhu lại bá đạo như vậy.
Hạ Kiêu nói: “Em ngoan ngoãn ăn cơm, anh có việc phải ra ngoài một chuyến, dì giúp việc một lát sẽ đến với em.”
Nói xong anh xoa xoa đầu Quý Tinh Diêu, xoay người muốn rời đi.
Quý Tinh Diêu vội vàng đưa tay bắt lấy góc áo anh, “Anh không ăn sáng sao?”
Hạ Kiêu liếc nhìn đồng hồ: “Sắp bị muộn rồi.”
Sắp muộn còn làm bữa sáng cho cô?