Chương 7
Jemima Jones không có một ngày vui vẻ. Những đám mây đen trĩu nặng đã theo nàng về nhà tối qua, nhỏ lệ vào mắt nàng, làm tiêu tan những hy vọng trong trái tim nàng.
Nàng đã lê bước trên phố, biết rằng mọi người đang nhìn mình, nhưng nàng không quan tâm người ta đang nhìn vào kích cỡ hay những giọt nước mắt của nàng, và cả đời mình Jemima chưa bao giờ cảm thấy cô đơn đến thế.
Nàng về nhà, trở về căn hộ trống không, nằm lên giường và khóc. Khi những giọt nước mắt đã ngưng, nàng nằm đó, nhìn chằm chằm lên trần nhà mà tự hỏi tại sao lại chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy đến với nàng.
Tôi biết là tôi béo ú, nàng nghĩ, nhưng tôi đâu phải người xấu. Tôi yêu động vật và trẻ con, tôi đối tốt với mọi người, vậy tại sao chưa ai từng yêu tôi, tại sao Ben không thể nhận ra bản chất con người đằng sau cân nặng để yêu một người như tôi.
Bởi vì Jemima biết Ben là người tốt. Nàng hiểu rằng không nên đánh giá những cuốn sách qua trang bìa. Nàng biết mọi người dựa vào ngoại hình của nàng mà đánh giá nàng ngay lập tức, và nàng biết họ cũng làm thế với Ben.
Những phụ nữ độc thân ở độ tuổi thích hợp thường làm một trong hai điều sau khi gặp Ben. Hoặc họ sẽ ham muốn anh ngay lập tức, hoặc nếu ngờ rằng Ben là kiểu đàn ông họ không có hy vọng giành được, họ sẽ chọn giải pháp thứ hai: ghét anh, ghét anh vì sự kiêu căng, ngạo mạn và tự đắc.
Nhưng chúng ta hiểu đó không phải là sự thật vì đã biết đôi chút về Ben, và Jemima cũng hiểu điều đó vì nàng đã nhìn thấy con người thật của Ben bên dưới lúm đồng tiền và đôi mắt xanh màu trời (nàng đã nhầm khi miêu tả Ben với những cô bạn cùng nhà, mắt của anh thực sự có màu của bầu trời nước Anh trong ngày hè nóng bức) và nhận ra Ben cũng giống như nàng, không phải là người xấu.
Ben cũng dành thời gian cho mọi người. Kể cả Jemima. Gặp ai anh cũng nở nụ cười quyến rũ và dễ dàng thu hút người khác, bất kể ngoại hình của họ. Thật ra lần duy nhất Ben cảm thấy lúng túng là khi gặp người phụ nữ mình thích, lúc ấy anh ấy hoàn toàn không biết phải cư xử thế nào.
Thử lấy tối qua làm ví dụ nhé. Ben đã nhầm khi cho rằng phải đưa Sam đi chơi đôi lần trước khi đưa được ả lên giường. Sam là một cô ả dễ dãi. Ả bộc lộ điều đó quá rõ. Quá rõ. Quá hiển nhiên. Ả tấn công lộ liễu hơn khi màn đêm buông xuống và bỗng nhiên không còn thu hút Ben được nữa. Anh vẫn thích ả, nhưng băn khoăn liệu mình có chán ngấy ả không? Anh có thực sự muốn trải nghiệm trọn vẹn việc thức dậy bên một người xa lạ, một người có thể có hoặc có thể không trở thành nỗi ám ảnh? Ben không hứng thú gì nữa, anh chúc Sam ngủ ngon, dù không phải không kèm theo một cái hôn tạm biệt thật dài và chậm.
Và anh đã hoàn toàn đúng khi không về nhà cùng ả, vì Sam đích thị là loại phụ nữ khiến người khác ám ảnh. Loại phụ nữ thường xuyên ngủ với đàn ông ngay đêm đầu gặp gỡ và rồi lại tự hỏi sao họ không gọi lại nữa. Nhưng ả không dừng lại ở đó. Ả gọi cho họ liên tục, liên tục và liên tục. Ả mời mọc họ bằng những tấm vé xem hoà nhạc, ăn tối, tiệc tùng.
Đầu tiên họ thấy khoái chí, xét cho cùng, đàn ông ai chẳng thích khi một cô ả quyến rũ như Sam theo đuổi mình. Nhưng ngay sau đó họ bắt đầu thấy nhạt nhẽo. Thách thức đâu? Sự hứng thú của trò chơi theo đuổi đâu rồi? Và một việc không thể tránh khỏi là họ bắt đầu xin lỗi, và Sam lại làm những gì ả thường làm. Ả hét vào mặt họ trên điện thoại, gọi họ là lũ khốn nạn, như tất cả những kẻ khốn nạn mà ả từng gặp. Ả kết thúc bằng việc nói rằng thế mà ả cứ nghĩ họ khác lũ khốn nạn kia, như thể cảm giác có tội sẽ khiến họ quay lại vậy, và cuối cùng ả dập máy.
Rồi ả lại đi chơi và diễn lại cảnh đó với một người mới quen.
Ben đủ tinh tế để nhận ra Sam là loại phụ nữ như thế nào. “Đỉa đói” sẽ là từ anh dành để nói về ả với các bạn mình, và tất cả bọn họ sẽ rên rỉ công nhận điều đó.
Nhưng Ben là một người đàn ông đứng đắn đeo mặt nạ một kẻ đểu cáng, Ben để cô ả thất vọng một cách nhẹ nhàng bằng cách hỏi xin số điện thoại của ả sau khi hôn nhau và hứa sẽ gọi lại. Có lẽ đó không hẳn là một hành động đúng đắn và Sam đã viết cả số điện thoại nhà, chỗ làm và di động. Ngay lúc này đây, Sam đang làm những gì mà hàng nghìn phụ nữ ở địa vị ả làm. Ả không rời mắt khỏi điện thoại ở chỗ làm, mong chờ anh gọi đến. Thỉnh thoảng ả lại nhấc máy lên xem có vấn đề gì không, và ả quanh quẩn bên điện thoại cả ngày, không chừng còn nhảy cả lên điện thoại nếu nó reo ấy chứ.
Nhưng Ben sẽ không gọi lại, bởi bạn gái thực sự không phải là vấn đề ưu tiên trong thời điểm này. Anh thích mẫu phụ nữ có nhu cầu cao. Họ đòi hỏi được đưa đón, trả tiền, quà cáp. Ben hiện tại không có tiền hay động lực để nghĩ đến bất cứ điều gì về những người phụ nữ kiểu đó, ngoại trừ trên lý thuyết.
Vì thế dù thích Geraldine nhưng anh biết rằng ngay bây giờ cô sẽ không cho anh cơ hội, và thật tình thì Ben cũng chấp nhận điều đó. Thời gian ở tòa soạn của anh trở nên vui vẻ nhờ có Geraldine và đối với anh, thế là đủ. Anh bằng lòng với việc không tiến xa hơn.
Ben quá bận rộn suy nghĩ về sự nghiệp hơn là về phụ nữ. Phải rồi, nếu ai đó giản đơn xuất hiện, vui vẻ thích ứng với cuộc sống của Ben, chấp nhận việc thỉnh thoảng mới trông thấy mặt anh, nghĩa là vào những lúc anh không làm việc, tập thể thao, hay gặp gỡ bạn bè, thì thật tuyệt. Nhưng Ben chưa gặp người phụ nữ nào như vậy cả.
Jemima có một ngày tồi tệ, còn Ben thì đang phỏng vấn một phụ nữ địa phương có đứa con trai mười ba tuổi vừa đâm giáo viên. Thông thường, với tư cách phó ban biên tập tin tức, anh sẽ không phải tự mình viết bài báo đó, nhưng xét cho cùng thì đây là Kilburrn Herald, thành ra tất cả mọi người đều phải san sẻ công việc.
Cả ngày Jemima hy vọng có thể thoáng nhìn thấy Ben, cứ mỗi lần nghe tiếng bước chân tiến đến chỗ mình là nàng quay lại, nhưng có vẻ như Ben không ở tòa soạn. Nàng cũng ôm điện thoại cả ngày. Nàng vừa phát hiện ra cách hữu hiệu nhất để làm sơn móng nhanh khô (ngâm móng vào trong một bát nước đá lạnh), để giữ rau diếp tươi (cho rau diếp vào một bát nước đá, thêm một lát chanh và bỏ vào tủ lạnh), để đựng đồ hộp trong tủ bếp (mua những chiếc giá nhựa, giá 5,99 bảng). Jemima chán nản. Chán nản, béo ú, và buồn bã. Không phải là một sự kết hợp hoàn hảo, tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đồng ý như vậy.
Vì thế, đúng là phải thở phào nhẹ nhõm khi tiếng chuông điện thoại nội bộ lôi nàng ra khỏi công việc.
“Tớ đây,” Geraldine nói, thật buồn cười vì cô ấy biết rõ số máy lẻ của cô đang hiện trên điện thoại của tôi. “Muốn xuống căng tin uống trà với tớ không?”
Bất cứ thứ gì cũng được, để phá vỡ sự đơn điệu của công việc này, để làm nhẹ bớt nỗi đau rằng Ben không muốn tôi. Tất nhiên tôi muốn uống trà, chỉ để thoát ra khỏi chiếc bàn này, khỏi cái tòa soạn tồi tàn này.
“Cậu gầy đi thì phải?” Là câu đầu tiên Geraldine nói với tôi khi tôi bước về phía cô, cô đang rót nước ngập túi trà trong hai cốc nhựa ở máy nước nóng.
Lần đầu tiên trong ngày tôi tươi tỉnh lên. Tôi không biết, mấy tuần qua tôi chưa cân, thậm chí tôi còn không nghĩ về nó nữa.
“Mặt cậu trông gọn hơn hẳn,” Geraldine nói, rồi cầm lấy hai chiếc cốc mang ra bàn.
Jemima có thể thơm Geraldine được ấy chứ, vì Geraldine nói đúng, nàng đã gầy đi. Hai tuần liền nàng không nghĩ gì về chuyện cân nặng, vì nàng thực sự bắt đầu thấy vui vẻ. Nàng khám phá ra Internet và phát hiện ra rằng Geraldine với với Ben có vẻ là những người bạn thực sự, và ngay khi nàng thôi không nghĩ về nó, không lo lắng về nó, không cảm thấy vì thói ăn uống vô độ của nàng, thì đó cũng là lúc nàng giảm cân.
Nhưng chỉ cho tới tối qua mà thôi, bởi vì nằm trên giường với cảm giác mình là một người béo ú đáng thương là khởi đầu không thể tránh khỏi cho một trận ăn uống vô độ, và tối qua, khi đã trấn tĩnh lại, Jemima gọi cho một công ty giao piz ở trong vùng.
Họ mang đến một chiếc piz lớn, mặc dù “vĩ đại” có thể là từ miêu tả chính xác hơn, cùng với bánh mì tỏi và xa lát cải bắp. Jemima mở cửa trước ra và vờ như mình đang có một đống bạn xung quanh. Nàng còn đặt cả bốn lon Coke ăn kiêng để chắc chắn rằng họ tin nàng.
Nhưng hôm nay là một ngày khác, và cho dù đã tăng lên khoảng một cân vì vụ ăn uống quá đà tối qua - đúng vậy, Jemima hoàn toàn có thể lên đến một cân rưỡi chỉ sau một đêm - thì nhìn chung, nàng cũng đã giảm cân.
Chúng tôi ngồi xuống và Geraldine thở dài, đưa tay vuốt tóc.
“Mọi chuyện ổn chứ?” Tôi hỏi, mặc dù tôi thấy khá rõ là mọi chuyện không hề ổn.
“Là Dimitri,” Geraldine nói. “Giờ anh ấy đang làm tớ phát điên. Tớ cảm thấy mấy chuyện đó hơi khôi hài.”
Ra thế. Tôi biết chính xác điều ấy nghĩa là gì. Đó là kiểu của Geraldine. Rằng Dimitri say Geraldine như điếu đổ, kết quả là Geraldine chẳng mấy chốc sẽ trở nên lạnh nhạt, và sau rốt, anh già Dimitri tội nghiệp sẽ sớm nhận ra cô không phải là người phụ nữ trong mộng của mình.
“Khôi hài thế nào?”
“Tớ cũng không biết nữa,” cô thở dài. “Anh ấy luôn ở bên tớ.”
“Nhưng chẳng phải bạn trai cần như thế sao?” Ý tôi là, lạy Chúa, Geraldine ơi là Geraldine. “Chẳng phải đó là những gì mà người phụ nữ nào cũng muốn sao?”
“Chắc là vậy.” Geraldine nhún vai. “Nhưng tớ bắt đầu thấy hơi nhạt nhẽo.”
Nếu bạn thích nghe, thì đây là những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Geraldine càng xa cách thì Dimitri càng trở nên nồng nhiệt. Có thể việc này sẽ kết thúc bằng một lời cầu hôn mà Geraldine sẽ từ chối, vì Dimitri ngỏ lời cũng là lúc cô muốn thoát khỏi anh ta ch.ết đi được. Tuy nhiên, cô vẫn sẽ giữ chiếc nhẫn. Như cô thường làm.
“Có lẽ cậu nên đợi xem chuyện gì sẽ đến.”
“Có lẽ tớ nên bắt đầu hẹn hò với người khác.”
Không, Chúa ơi, không! Người đó có thể là Ben, cô ấy có thể hẹn hò với Ben, và tôi không thể chịu nổi điều đó. Nhìn thấy anh ở bên một người xa lạ quyến rũ là đủ tồi tệ lắm rồi, tệ nhưng còn có thể chịu đựng được, nhưng nếu Ben và Geraldine đến với nhau thì tôi ch.ết mất. Tìm hiểu ngay đi, tìm hiểu xem cô ấy đang nghĩ gì.
“Ai?”
“Không có ai cụ thể cả,” Geraldine nói. “Nhưng nếu bắt đầu đi chơi trở lại với mấy cô bạn, tớ chắc sẽ sớm gặp được ai đó thôi.” Cô ấy có sự tự tin của những người đẹp khác thường, vì còn ai nữa có thể chắc chắn đến thế đây? Những người phụ nữ khác vẫn giữ mối quan hệ của họ, một mối quan hệ đau khổ, tồi tệ, tổn thương, vì sự thay thế thật quá kinh khủng mỗi khi nghĩ đến. Ấy chính là sự cô đơn.
Nhưng tất nhiên Geraldine có thể không bao giờ hiểu được điều đó. Geraldine luôn tiến về phía trước và leo cao hơn. Họa hoằn lắm cô ấy mới phải đi sang bên.
“Ben thì sao?” tôi nói bằng một giọng hờ hững đến mức nghe có vẻ không tự nhiên, ngay cả tôi cũng thấy thế. “Anh ấy thích cậu đấy.”
“Ben? Ben? Cậu đùa chắc?”
Dĩ nhiên là tớ không đùa, Geraldine, cậu không thấy tớ như thế nào mỗi khi Ben xuất hiện ư? Cậu không thấy ảnh hưởng của anh ấy với tớ à? Làm sao tớ có thể đùa khi tớ nghĩ rằng anh ấy là người đàn ông hoàn hảo nhất từng đặt chân đến hành tinh này?
“Không. Tại sao?”
“Chẹp, Ben chỉ là Ben. Anh ta đẹp trai thật nhưng anh ta làm gì nào? Phó ban biên tập tin tức của Kilburn Herald. Ben thực ra không phải là mẫu đàn ông thành đạt đúng không? Ý tớ là, anh ta sẽ đạt được gì trong cuộc sống chứ? Trở thành trưởng ban biên tập tin tức, rồi tổng biên tập, và thế là hết. Anh ta sẽ ở trong cái tòa soạn chán ngắt này mãi mãi.”
“Anh ta sẽ cưới một cô gái địa phương xinh xắn nào đó, một người muốn làm vợ và làm mẹ, và nếu may mắn, họ sẽ sống ở West Hampstead, có khoảng hai, bốn đứa con và một chiếc Volkswagen.”
“Ben,” cô nhắc lại, lắc đầu cười. “Tớ không nghĩ thế.”
Tạ ơn Chúa. Tạ ơn Người vì đã đứng về phía con. Tôi không quan tâm Geraldine nghĩ gì về con người Ben, dù sao tôi cũng nghĩ là cô nhầm. Tôi không cho rằng anh sẽ ở đây mãi mãi, anh quá hoàn hảo để ở một nơi như Kilburn Herald, nhưng lúc này chuyện ấy cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là Geraldine và Ben sẽ không bao giờ trở thành một cặp. Họ sẽ luôn là Geraldine và Ben, và tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm đến nỗi có thể khóc lên được.
“Vậy đấy,” Geraldine thở dài nói. “Nói về tớ đủ rồi. Cậu có chuyện gì không?”
Cô ấy thường xuyên hỏi vậy, và tôi lại làm những gì tôi thường làm - lái câu chuyện về phía Geraldine, vì tôi biết kể gì với cô ấy đây? Có lẽ tôi sẽ kể về chuyến đi đến hiệu sách, biến nó thành một cuộc phiêu lưu cường điệu, rằng cứ mỗi bước đi tôi lại vấp phải những anh chàng đẹp trai? Có lẽ tôi sẽ kể về chuyện nhìn thấy Ben với cô ả tối qua? Tôi sẽ cười để che lấp nỗi đau và hỏi Geraldine có biết gì về ả không? Hay có lẽ tôi sẽ kể cho Geraldine nghe chuyện mình đã đặt một cái piz cỡ bự và khóc cả đêm qua? Không. Tôi không nghĩ thế.
Thế là tôi khuấy trà trong vài giây rồi ngước mắt lên, “Nhưng cậu định làm gì với Dimitri?”
Khi chúng tôi quay trở lại tầng trên thì Kilburn Herald đã trở nên vô cùng vắng vẻ. Tổ tin tức vẫn đang rì rầm phòng trường hợp có tin, nhưng tổ chuyên đề ở cuối phòng, nơi làm việc của Geraldine và tôi, lại yên ắng.
“Jemima,” Geraldine rên lên trước khi quay trở lại bàn làm việc. Bắt đầu rồi. Tôi biết chính xác tiếng rên này nghĩa là gì.
“Tớ cần cậu giúp.”
“Nói đi,” tôi nói với một nụ cười bực bội, mặc dù tôi không hề khó chịu, tôi thực sự vui mừng trước bất cứ cơ hội được viết một bài chỉn chu nào mà mình có.
“Tớ đang viết bài cho trang phụ nữ về việc hẹn hò lại sau khi ly dị. Tớ hơi tắc một chút. Cậu xem qua giúp tớ được không?” Nếu bạn là một chuyên gia đoán hiểu ẩn ý như tôi, thì câu này tức là “Cậu có thể viết lại được không?”
Geraldine chạy về bàn làm việc, cầm lấy bản in thử rồi vội vàng quay lại. “Chúa ơi, cậu là một thiên thần,” cô nói, “tớ nợ cậu một món lớn rồi,” rồi cô đi, không quay lại mà chỉ vẫy tay khi bước ra khỏi cửa.
Đôi khi tôi không thể tin nổi cách viết của Geraldine, tôi không tin nổi làm thế nào mà có người lại thấy việc này khó khăn, vì tôi chẳng bao giờ mất nhiều thời gian để viết lại bản thảo của cô ấy. Tôi bắt đầu bằng việc viết lại phần mở đầu, thêm một tí màu mè, nhào nặn nó thành một bài báo mà độc giả muốn đọc tiếp.
“ĐỨNG ở lối đi giữa hai dãy ghế nhà thờ, đọc lời thề đám cưới, bạn hy vọng và cầu nguyện cho cuộc hôn nhân của mình sẽ kéo dài mãi mãi,” tôi gõ. “Nhưng vài năm sau, lời thề yêu thương và tôn trọng người chồng của bạn đã trở thành ký ức xa xăm như hạnh phúc mà hai bạn từng chia sẻ.”
“Ly hôn vào những năm chín mươi đã đưa hàng nghìn phụ nữ trở lại với một trò chơi mà họ nghĩ rằng sẽ không bao giờ trải qua nữa - Trò chơi Hẹn hò.”
“Và phụ nữ trên khắp nước Anh đang nhận ra rằng cho dù họ thông minh, từng trải, già dặn đến thế nào, cho dù những nguyên tắc có thể thay đổi, nhưng khi nói đến niềm phấn khích, nỗi thất vọng, sự đau khổ, thì không có gì thực sự thay đổi hết.”
Tôi gõ, mắt dán vào màn hình máy tính. Tôi say sưa viết rồi sắp xếp lại “nghiên cứu tình huống điển hình” của Geraldine - ba người phụ nữ đồng ý chia sẻ câu chuyện của họ trên Kilburn Herald. Khi làm xong, tôi gửi trả bản thảo vào giỏ của Geraldine, như thế sẽ không ai biết tôi đã làm gì với nó. Cái đó gọi là tình bạn.
Đã đến lúc về nhà, nhưng ngay khi chuẩn bị rời toà soạn, tôi bỗng nhớ ra một điều, tôi nhớ ra rằng mình chưa lôi mấy cuốn sách mới mua ra khỏi túi, và bây giờ chính là lúc thích hợp để thử Internet.
Tôi cúi xuống và lấy cuốn Nhập môn Internet ra. Đúng. Đến lúc tìm hiểu rồi, và tôi quay lại màn hình, kích đúp vào biểu tượng bên trái sẽ đưa tôi đến với Internet. Khi máy kết nối, tôi lướt qua cuốn sách nhỏ.
Và nó thật tuyệt vời. Tôi khám phá ra các website, thư viện ảnh trên Internet, nơi bạn có thể đăng ảnh của mình hay tải ảnh của người khác về. Tôi tìm thấy những trang về thuốc thay thế, nơi bạn có thể biết được tình hình sức khoẻ của những người khác đã được cải thiện ra sao sau khi thử các phương pháp chữa trị không được y học truyền thống công nhận. Tôi biết đến những trang bất động sản, nơi người môi giới mặc vest đăng ảnh những ngôi nhà mà họ đang cố bán. Rồi những trang về bảo tàng, âm nhạc, hẹn hò.
Tôi đọc về những nhóm tin và trang thảo luận dành cho mọi sở thích, mối quan tâm, cũng như những nỗi ám ảnh bạn có thể nghĩ đến. Ở đó, mọi người có thể gửi đi thông điệp, câu hỏi, suy nghĩ, và rất nhiều người có chung mối quan tâm có thể trả lời.
Rồi tôi đọc về Tarot, một địa chỉ bói bài, đó là lúc tôi ngừng đọc và bắt đầu kích chuột.
Tôi muốn xem bói, tôi muốn biết liệu mình có tìm được tình yêu đích thực không. Tôi muốn biết Ben có phải là người đàn ông dành cho tôi không. Nhưng mà đừng lo, tôi hứa sẽ không tin hoàn toàn. Ít nhất tôi cũng sẽ cố làm vậy.
Trang web xuất hiện trên màn hình, yêu cầu người chơi chọn một bộ bài Tarot, và tôi là chính tôi, kích vào bộ Người Mèo vì tôi luôn muốn có một con mèo, ba hộp nhỏ đột ngột hiện ra, hỏi tên tuổi, giới tính của tôi.
Tôi gõ thông tin vào, và một hộp khác xuất hiện, yêu cầu tôi nhập câu hỏi. Một cái liếc nhanh khắp toà soạn cho biết tôi đang an toàn, không có ai quanh đây thấy tôi đang làm gì, nào, bắt đầu…
“Ben Williams sẽ yêu tôi chứ?” Tôi gõ, rồi kích vào nút KẾT QUẢ.
Ba lá bài hiện lên trên đầu màn hình với phần diễn giải bên dưới. Lá bài thứ nhất tương ứng với quá khứ. Đó là Hoàng đế Quyền trượng (đảo ngược). “Khắc khổ. Thiếu thốn. Có những ý tưởng hơi phóng đại. Một người bảo thủ và thận trọng.”
Lá bài thứ hai tượng trưng cho hiện tại. Đó là Nữ hoàng (đảo ngược). “Do dự. Thụ động. Thiếu đam mê. Thiếu tập trung. Không quyết đoán. Trở ngại trên con đường thành công hay thăng tiến. Lo lắng. Lãng phí tiền bạc. Mất tài sản vật chất. Vô sinh. Ngoại tình. Tự phụ.”
Thật nhảm nhí! Vô sinh ư? Không thể nào. Tự phụ? Làm ơn thôi đi cho!
Nhưng dù vậy tôi vẫn tiếp tục đọc, lá bài cuối cùng là Hiệp sĩ Quyền trượng, tượng trưng cho tương lai. “Khởi hành. Một cuộc hành trình. Đến một nơi xa lạ. Thay đổi. Một chuyến bay. Nghỉ phép. Chuyển chỗ ở.”
Chậc, đúng là một trò vô bổ, nhưng tôi vẫn chưa muốn về nhà. Có lẽ tôi sẽ trở lại LA Café, ít nhất tôi cũng biết cách tìm cái trang ch.ết tiệt đó. À, xem hôm nay có ai nào?
Suzie 24
=^..^= Cat
Honey
Candy
Explorer
Here u
Lisa ngọt ngào
Ricky
[email protected]
Brad (Santa Monica)
Ai trước đây? Tôi có nên nói chuyện với [email protected] không, vì tôi phần nào cũng biết anh ta, hay tôi nên mạo hiểm và bắt đầu tán gẫu với một người không quen biết. Thật may là quyền quyết định vuột khỏi tay tôi vì máy tính đột nhiên kêu bíp bíp ba lần và một hộp nhỏ vụt hiện lên với cái tên Brad (Santa Monica) ở phía trên.
“Chào Honey.”
“Chào,” tôi gõ lại, Giờ thì việc này thú vị hơn rồi đấy.
“Em có thời gian nói chuyện không?”
“Tất nhiên là có.”
“Em ở đâu, Honey?”
“London,” rồi tôi nghĩ, gượm đã, Brad là người Mỹ, có thể anh ta hơi ngốc nghếch, vì thế tôi thêm “nước Anh” vào để đề phòng.
“Thật á? Anh đến đó rồi đấy!”
“Ồ? Thế anh đã ở đâu?”
“London. Anh ở khách sạn Park Lane. Việc làm ăn ấy mà.”
Giờ thì hay hơn rồi đây.
“Việc làm ăn gì vậy?”
“Anh là một gã trai biển California lang bạt điển hình, một kẻ kiếm sống bằng cách làm những gì mình thích nhất. Anh có một phòng tập.”
“Vậy anh phải cân đối kinh khủng ấy nhỉ?” Ôi, Chúa ơi, tôi lại cảm thấy bị lép vế, nhưng đây là Internet, ý tôi là, anh chàng này có thể không bao giờ biết tôi trông thực sự thế nào.
“LOL. Kinh khủng. Hay đấy. Thế còn em?”
Chúa ơi. Sớm hay muộn thì câu hỏi này cũng đến.
“Em khá cân đối nhưng do công việc bận rộn khiến em không tập được nhiều như em muốn.”
“Em làm gì vậy?”
“Em…” Tôi ngừng lại. Tại sao phải làm một nhà báo buồn tẻ trong khi tôi có thể là bất kỳ ai trên thế giới? “Em là người dẫn chương trình truyền hình.”
Đó. Một nghề lôi cuốn, thú vị và truyền tải thông điệp rằng nếu xuất hiện trên truyền hình hẳn tôi là một phụ nữ khá quyến rũ.
“Chắc hẳn em rất quyến rũ. Như O:-) vậy.”
“O:-) là gì?”
“Thiên thần! Không giống như anh. Anh thấy mình giống }:-> hơn. Tức là ác quỷ ấy.”
“LOL. Em không phải thiên thần đâu, nhưng em không cư xử quá tệ.”
“Em mới sử dụng Internet à?”
“Vâng, mới, lộ thế kia à? Vậy có phải anh thường vào đây không, vì anh còn biết là không phải lúc nào em cũng ở đây? Anh không thể cân đối như thế được nếu suốt ngày ở trên Internet .”
“A ha! Thật ra, máy tính nằm trong văn phòng anh và anh chỉ ngồi đây tiêu khiển khi bị mắc kẹt ở chiếc bàn này. Nó giúp anh thoát khỏi công việc.”
“Ở đó mấy giờ rồi?”
“Mười giờ sáng. Anh ở văn phòng được hai tiếng rồi. Trước đó anh đã chạy bộ, còn chiều nay anh sẽ đi trượt pa tanh.”
“Em thích trượt pa tanh.” Cẩn thận nào, Jemima, đừng khích động quá.
“Ừ, một môn thể thao tuyệt vời. Vừa là bài tập tốt, lại vừa hòa đồng nữa.”
“Chắc anh phải gặp hàng trăm cô nàng California quyến rũ nếu lúc nào cũng trượt pa tanh. Sao còn ngồi đây tán tỉnh những phụ nữ độc thân thế?”
“Ai nói là anh định tán tỉnh phụ nữ độc thân?”
“Ối. Xin lỗi. Thế không phải à?”
“Có thể là người phụ nữ độc thân này đây. Em còn độc thân chứ?”
“Sao vậy? Em có vẻ quá xinh đẹp khi phải sống một mình.”
Giá như anh biết, tôi nghĩ, rồi chợt quyết định vay mượn cuộc sống của Geraldine một chút.
“Em vừa chấm dứt một mối quan hệ kéo dài khá lâu,” tôi gõ.“Anh ấy muốn cưới em nhưng đó không phải là người đàn ông dành cho em.”
“Sao em biết đó không phải là người đàn ông dành cho em?”
“Hỏi hay đấy. Em cho rằng điều này có vẻ ngây thơ nhưng em nghĩ là khi gặp người đàn ông dành cho mình, em sẽ nhận ra thôi.”
“Anh không nghĩ đó là ngây thơ. Anh thấy nó khá đúng. Anh cũng có cảm nhận tương tự và vẫn chờ đợi tiếng sét ái tình đánh trúng. Tội nghiệp anh chàng. Chắc anh ta phải sốc lắm. Nhưng đó lại là điều may mắn với anh .”
“Vậy ư.”
“Mà em làm ở chương trình nào vậy?”
Nghĩ đi, Jemima. Nghĩ đi.
“Một chương trình kiểu như Entertainment Tonight phiên bản Anh ấy.”
“Không đùa đấy chứ! Em giống như Lee Gibbons của truyền hình Anh sao?”
“Không.” Ngay cả trong thế giới ảo này, tôi cũng biết đó là một đòi hỏi quá đáng. “Em là phóng viên cấp cao.”
“Vẫn rất tuyệt.”
“Còn anh? Anh bước vào con đường kinh doanh phòng tập như thế nào?”
“Bỏ dở đại học, học kinh doanh, không biết phải làm gì, đến LA rong chơi. Hầu như không có ai là người Angeles bản địa cả, tất cả bọn anh đều đến từ nơi khác.”
“Anh đã bao giờ muốn làm trong ngành công nghiệp điện ảnh chưa?” Tôi nhớ đến những gì Geraldine nói về những người sống ở Los Angeles.
“LOL. Không đời nào. Quá nhiều áp lực. Anh chỉ muốn tìm một công việc mình thích mà kiếm được nhiều tiền. Anh bắt đầu đến một phòng tập xập xệ mỗi ngày và người chủ nói với anh rằng nó đang được rao bán. Anh cố gom tiền, mua lại phòng tập và không hối tiếc.”
“Vậy sau đó anh có kiếm được nhiều tiền không?”
“Để anh nói thế này nhé. Anh sống ‘cực kỳ’ thoải mái.”
“Ngôi nhà anh sống trông như thế nào?” Nào, trước khi bọn tôi đi xa hơn, tôi nghĩ mình phải làm rõ một điều rằng tôi không định làm một kẻ đào mỏ ở đây. Tôi chỉ thấy không thể tin nổi là trong tất cả mọi nơi, mình lại đang nói chuyện với một người đàn ông ở Los Angeles, một nơi tôi chưa bao giờ và luôn mơ được đặt chân đến, thành thử tôi muốn biết tất cả mọi điều về cuộc sống của anh ta.
“Một ngôi nhà đẹp. Thế còn nhà em?”
“Không đẹp lắm. Năm ngoái em định mua nhà,” lạy Chúa, hãy tha thứ cho con vì đã vay mượn cuộc sống của Geraldine lần nữa,“nhưng rồi mọi chuyện không đâu vào đâu cả, thế nên bây giờ em vẫn thuê nhà cho đến khi tìm lại được một nơi tử tế. Em sống cùng hai cô gái nữa.”
“Anh cứ ngỡ mình đang ở trên mây đây này! Có chỗ nào cho một anh chàng không?”
“Em e là không.”
“Em bao nhiêu tuổi rồi Honey?”
“Hai bảy, và em phải nói với anh rằng, Honey không phải tên thật của em. Tên thật của em là JJ.”
“Anh thích tên JJ. Việc em hai bảy tuổi còn khiến anh thích thú hơn nữa. Anh ba mươi ba rồi.”
“Vậy sao anh vẫn độc thân hả Brad? Hay anh còn có một cái tên khác nữa ?”
“Không. Brad là tên thật của anh. Anh hẹn hò khá nhiều, nhưng như anh nói đấy, anh chưa gặp được người phụ nữ phù hợp.”
“Mẫu phụ nữ nào là phù hợp đây?”
“Giá mà anh biết. Anh cứ hy vọng là mình sẽ nhận ra khi gặp nàng.”
“Em hiểu ý anh.” Nhưng dĩ nhiên là tôi chẳng hiểu gì cả.
“Ôi, ch.ết tiệt. Điện thoại đang reo. Nghe này, giờ anh phải đi thôi, nhưng anh thật sự rất thích nói chuyện với em, JJ. Chúng ta có thể gặp lại nhau ở đây không?”
Cứ việc cho là tôi sến đi, nhưng đúng là tim tôi đã lỡ một nhịp. “Em cũng muốn thế. Ngày mai thì sao?”
“Cũng giờ này à?”
“Chính xác.”
“Ok. Anh sẽ mang nắng đến cho em, còn em mang đến những nụ cười nhé. Giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Tạm biệt.” Tôi ngồi ngả ra phía sau và tắt máy tính, và dù nghe có vẻ thật điên khùng, nhưng chuyện này khiến tôi rất hào hứng. Phải mất một lúc rõ lâu, nụ cười mới tắt trên khuôn mặt tôi.