Chương 6
Sáng sớm hôm sau
Giống như thường lệ thì Vân Phương vào phòng nó để chuẩn bị bữa sáng cho mọi người,không biết ngày hôm nay nó lại đầu độc hai cha con họ món gì nữa đây
Đúng 7h sáng,ông Phong và hắn có mặt tại phòng ăn.Khi cả hai người đã ngồi vào bàn ăn thì nó và Vân Phương nhanh chóng dọn bữa sáng ra và kết quả lại là...
- Món gì đây?_ hắn choáng váng khi nhìn cái thứ vốn cục này không biết là gì
- Cơm rang trứng
- Cơm...cơm rang trứng sao
Ôi trời!Có nhìn thế nào đi chăng nữa thì hắn và ông Phong cũng không thể nhìn ra đây chính là cơm rang được,rõ ràng đây không phải thức ăn dành cho người ăn
- Cô Phương...tại sao cô ta nấu ăn càng lúc càng tệ vậy hả?_ hắn tức giận đùng đùng đổ hết tội lỗi lên cô giúp việc
- Xin lỗi ông chủ xin lỗi cậu chủ...tôi đã tận tình chỉ dạy cho cô ấy nhưng không hiểu sao cô ấy càng làm thì càng tệ thôi ạ
Nó nhìn sang Vân Phương lườm cô ta một cái vì dám nói dối,rõ ràng cô ta chỉ ngồi gọt trái cây ăn chứ có chỉ dẫn nó gì đâu chứ,đúng là xảo biện
Ông Phong đang suy nghĩ là không biết bao giờ hai cha con nhà này bị nó đầu độc ch.ết nữa.Ông đang phân vân có nên để nó nấu ăn tiếp hay không và ông đã đưa ra một quyết định sáng suốt
- Minh Hy cô không cần nấu ăn nữa cứ để chuyện đó cho người giúp việc làm đi
- Tại sao ba không nói ngay từ đầu kia chứ_ hắn nổi cáu nhìn ông Phong rồi quay sang nhìn cô mẹ kế của mình thầm nghĩ_ " Xã hội hiện đại đã khiến đám con gái không còn biết vào bếp nấu ăn nữa rồi sao"
Hai cha con nhất quyết không ăn bữa sáng do nó làm nên đã quyết định đi ăn ở ngoài rồi sau đó đến công ty.Còn nó...thì vừa có một khách hàng nên phải ra ngoài
Nó lên phòng sửa soạn một chút rồi chuẩn bị đến chỗ hẹn nhưng không ngờ lại gặp Vân Phương đứng giữ cửa
- Cô làm gì vậy?_ nó nhíu mày khó chịu nhìn Vân Phương
- Cậu chủ có dặn nếu không được cậu chủ cho phép thì tuyệt đối không được ra khỏi cửa nửa bước
Nó biết thừa là cô ta đang cố làm khó nó đây mà nhưng...gừng càng già càng cay làm sao có thể qua mặt được nó
- Hình như cô lại quên tôi là ai rồi nhỉ?
Vân Phương bắt đầu xanh mặt vì câu nói của nó nhưng cô vẫn không được chịu thua dễ dàng được nên vẫn ra vẻ ta đây là người có quyền trước mặt nó
- Nếu cô quên vậy thì tôi sẽ nhắc cho cô nhớ,sau này tôi sẽ trở thành vợ của chủ tịch tức là sau này tôi sẽ trở thành chủ nhân của căn nhà này,bây giờ cô dám gây khó dễ cho tôi để xem sau này cô làm sao làm việc yên ổn trong cái nhà này
Vân Phương đuối lí ngã quỵ xuống sàn,lia lịa dập đầu dưới chân nó xin tha cho con đường sống
- Tiểu thư Minh Hy...em biết lỗi của mình rồi,xin tiểu thư đừng trách em mà tội nghiệp.Em hứa sẽ nghe lời tiểu thư...xin đừng đuổi em đi
Đến bước đường cùng thì cô ta mới chịu đầu hàng,nói ra câu nào câu nấy cũng " Tiểu thư " khiến nó nhìn mà phát bệnh.Nhưng cũng tội nghiệp cho cô ta nên nó quyết định tha thứ không làm khó nữa
- Được rồi,mau đứng lên đi!
- Cảm ơn tiểu thư!
- Bây giờ tôi có việc phải ra ngoài_ nói xong nó liền đi ra cổng và leo lên chiếc taxi đã được gọi trước
____________
Quán bar Knight
Nó vừa bước vào bên trong thì một anh chàng vô cùng đẹp trai trông có vẻ lịch lãm đang tiến gần về phía nó
- Xin lỗi cô gái xinh đẹp,cô có phải là Minh Hy không?
Nó đang bàng hoàng vì không biết đây là fan hay một tên nào đó đã từng là khách hàng nào đó
- Là tôi_ nó lạnh lùng đáp trả
Tên đó nhìn nó cười rồi nói tiếp
- Đúng như lời đồn của mọi người,cô đúng là một cô gái xinh đẹp.Tôi chính là Âu Dương Minh khách hàng hôm nay của cô
- Là anh sao?
Một lúc sau,nó và tên đó vào một phòng vip để nói chuyện
- Anh muốn tôi làm gì?_ đúng là phong cách của nó chỉ thích vào thẳng trọng tâm để tránh mất thời gian
- Hahaha...được rồi,không làm mất thời gian của cô nữa.Tôi nói vào ý chính luôn đây,tôi muốn...CÔ LÀ CỦA TÔI