Chương 14: Lật hay không lật?
“Vậy chúng ta đổi một cách khác nhé, thoải mái như nhau, có thể cho chỗ đó của cậu phun ra màu trắng gì đó như nhau á ~”
“Cậu muốn cắm vào bên trong tôi đúng không?”, Salou hỏi.
Nụ cười trên mặt Lâm Kỳ cứng lại. Thằng nhóc này sao đột nhiên lại thông minh lên vậy?
“Cậu không muốn?”
Salou cúi đầu, nghiêm túc mà suy nghĩ một hồi, nói: “Khi cậu bị tôi tiến vào ấy, có thoải mái không?”
Cái mặt già của Lâm Kỳ đỏ lên, nói ấp úng: “Cũng…cũng như bình thường thôi à”
“Nhưng là cậu kêu giống như là rất thoải mái”
Lâm Kỳ thẳng cổ lên: “Ai nói thế? Đó là tiếng kêu không thoải mái của ông đây đấy”
“Không thoải mái? Vậy tôi không muốn bị cậu đè đâu”
Lâm Kỳ: “……..” Thằng nhóc này vậy mà đang lừa cậu sao?!
Lâm Kỳ vội ho một tiếng: “Khụ, thật ra cũng không xem như không thoải mái, chủ yếu là do kỹ thuật cậu không tốt. Kỹ thuật của tôi so ra tốt hơn, nếu để cho tôi tới cậu sẽ rất thoải mái đấy”
Trên mặt Salou viết rõ ràng ba chữ to:”Không tin được”.
Lâm Kỳ lăn qua một cái qua bên cạnh, nằm xuống giả vờ buồn ngủ: “Cậu không muốn thì thôi vậy, tự sóc sóc rồi ngủ đi nhé”
Con ngươi xanh rạng rỡ của Salou dao động trong đêm, sau một hồi lâu rốt cuộc hạ quyết tâm: “Vậy cậu tới đây đi!”
Lâm Kỳ gần như bật người lên, cậu rốt cuộc phản công được rồi, báo cái mối thù hôm đó được rồi! Cậu vuốt ve tấm lưng trần của Salou, đầu ngón tay theo khe rãnh khêu gợi kia một mạch xuống phía dưới, thẳng đến mục tiêu.
Salou lo lắng mà uốn éo một cái: “Lâm Kỳ, không có hôn môi và tiền diễn sao chứ?”
— ông đây ngay cả khuếch trương cũng muốn bỏ bớt đấy!
Lâm Kỳ rít gào trong lòng. Bất quá cậu luôn luôn là một người đàn ông lịch thiệp, lập tức biết lắng nghe, cúi người xuống hôn một cái lên trên vai lưng của Salou: “Salou, thân thể của cậu thật xinh đẹp….Cho nên chúng ta đem tiền diễn bỏ qua luôn đi nhé!”
Mặt Salou đỏ bừng trong bóng tối: “……….”
…….. Cho hỏi quan hệ nhân quả ở đâu vậy?
Lâm Kỳ thấy Salou cũng không nói gì, liền một tay từ sau lưng cậu ta duỗi ra trước ngực, miêu tả tỉ mỉ vân da của cậu ta, một tay nhẹ nhàng xoay xoay ở chỗ mà ngay cả cậu ta cũng chưa từng chạm vào, một ngón tay lặng lẽ thăm dò vào trong.
Nơi này không phải Lâm Kỳ lần đầu tiên chạm tới, ngựa quen đường cũ mà tìm thấy cái chỗ nổi lên đáng yêu kia.
“Ưm, Lâm Kỳ…..”
Salou hơi hơi ngọ nguậy một chút, muốn dùng tay bắt lấy Lâm Kỳ. Người kia đã nhận ra ý định của cậu ta, ở bên lổ tai cậu ta khẽ nói: “Đây chính là tự cậu đồng ý đó nha, không thể đổi ý đâu à! Bằng không sau này sẽ không sinh em bé với cậu đâu đấy!” Tên này đã sa đọa tới mức cần dùng đến thứ này để uy hϊế͙p͙ người ta.
Salou hiếm thấy vào lúc này còn có thể nhạy bén mà nắm lấy sơ hở bên trong lời nói của Lâm Kỳ: “Tôi ngoan ngoãn nghe lời, cậu sau này sẽ cùng tôi sinh em bé sao?”
Lâm Kỳ ế một cái, không biết trả lời ra sao, đối với cái chuyện sinh con này trong tâm lý cậu cẫn là rất bài xích á. Lời này cậu đương nhiên không nói ra được, dứt khoát liền chơi xấu, ngón tay vùi trong cơ thể Salou bất thình lình mà cạo mạnh qua cái chỗ kia, thân thể Salou nảy mạnh một cái, thở gấp một hơi nói: “Lâm Kỳ, cậu…..”
Lâm Kỳ căn bản không cho cậu ta cơ hội để nói chuyện, tăng thêm số ngón tay, cánh tay ở phía trước lại càng nắm lấy chỗ yếu điểm của Salou.
“Ư… Lâm.. Lâm Kỳ, cậu còn chưa có trả lời tôi….” Salou một cái đã nắm lấy cái tay khống chế chỗ yếu điểm của mình, còn đang cùng Lâm Kỳ quấn quýt lấy vấn đề này: “Cậu sau này còn có thể hay không…. Ah!”
Cánh tay của Lâm Kỳ tuy là bị khống chế, ngón tay nhưng vẫn là linh hoạt, ngón cái cậu cạo nhẹ qua đỉnh, lập tức liền cướp lấy quyền nói chuyện của Salou. Cái tay ở phía sau kia cũng gần như hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Kỳ áp sát lại gần phía Salou, khiến thân thể hai người càng gần nhau thêm, đang định rút thương ra trận…..
Salou đột nhiên giãy khỏi vòng tay Lâm Kỳ, lăn một cái qua bên cạnh, khi lại đứng dậy đã là một con sói đen.
Lâm Kỳ run tay, thở phì phò, mặt tái xanh cứng ngắc ngay tại chỗ: “…….” thằng nhóc này cư nhiên dám gạt cậu, cậu ta cư nhiên dám gạt cậu!!!
“Cậu không cùng tôi sinh em bé, tôi sẽ không cho cậu cắm vào trong” cái đuôi Salou quét một cái, ngồi xuống ở trước mặt Lâm Kỳ.
Trong bóng đêm Lâm Kỳ nhìn không rõ ràng, nhưng cái đôi mắt xanh sáng rực đang nhìn mình chằm chằm của Salou kia cũng dễ thấy vô cùng, Lâm Kỳ cũng thẳng thắn ở trần ngồi dậy.
— cậu cho là biến thành sói thì ông đây sẽ không ‘mần’ à? Đem ông đây bức điên, ông đây……
Cậu đúng thật là không làm được cái loại chuyện cưỡng gian này….
“Salou, cậu sao lại có thể nói không giữ lời chứ? Đây rõ ràng là cậu tự mình đồng ý cơ mà”. Lâm Kỳ đối cứng chắc chắn không phải là đối thủ của Salou, chỉ có thể hiểu chi dĩ lý. *(dùng cách nói lý)
“Vậy cậu phải trả lời cho tôi trước đã, có phải là để cho cậu cắm cậu sẽ cùng tôi sinh em bé đúng không”.Không biết có phải là bầy sói gần đây có thêm đám lông nhỏ nên đã kích phát ra một quả tim cha hiền của Salou không, cậu ta đối với cái chuyện sinh con này tỏ ra đến vô cùng cương quyết. Có lẽ là trách nhiệm sinh sản đời sau đã ăn sâu vào trong gen của động vật, trở thành thiên tính của bọn họ rồi.
“Tôi vừa mới nói đấy thôi, nếu như cậu đổi ý thì sau này sẽ không sinh em bé với cậu, như thế cũng không sao cả ư?” Lâm Kỳ ý định cùng Salou đánh thái cực. *(câu giờ ấy mà ╮(‾▿‾)╭)
Salou liền quánh lại một cây thiết bản: “Nhưng là cậu cũng không bảo đảm tôi không đổi ý liền cùng tôi sinh em bé mà, nếu tôi cho cậu cắm, cậu lại không cùng tôi sinh em bé, thế tôi thiệt lớn còn gì”
Thằng nhóc này sao lại đi vách đá mấy ngày liền trở nên khó đối phó như vậy rồi? Sau này nhất định phải cách ly cậu ta với cái ông Trưởng lão độc mồm kia ra mới được!
Lâm Kỳ cúi đầu nhìn nhìn anh bạn nhỏ còn đang đứng hiên ngang của mình, có chút bực mình. Việc Salou thúc ép như thế, tính ương ngạnh liền lộ ra: “Cậu thật sự không cho tôi làm? Vậy tôi đây phải đi tìm người khác”. Nghĩ nghĩ, người cậu quen ở chỗ này đúng thật là chả có bao nhiêu, vì thế nói: “Tôi liền đi tìm Boel tốt lắm, cậu ta lớn lên cũng rất xinh đẹp á….”
Lâm Kỳ còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy Salou đột nhiên điên lên, duỗi ra hai vuốt ấn vai cậu đem cậu đè ra mặt đất “Tôi không cho! Tôi không cho cậu đi tìm người khác!. Trong cặp mắt xanh biếc như bảo thạch kia hiện ra ánh đỏ hung ác.
Tính tình Lâm Kỳ cũng là dễ gãy, thấy Salou như thế, cơn tức của cậu cũng bốc lên: “Cái gì cậu không cho, tôi muốn lên giường với ai còn cần cậu đóng dấu hay sao chứ? Cậu đặc biệt sao không để ông đây đè, còn không cho ông đây đi tìm người khác hả?” Nói xong liền vùng vẫy mạnh, muốn thoát khỏi bên dưới vuốt sói ra ngoài.
Salou dứt khoát biến trở lại hình người, bàn tay to quắp một cái đã đem hai tay Lâm Kỳ cố định ở trên đầu cậu, chen người vào giữa hai chân cậu. Lâm Kỳ hiểu ra ý định của cậu ta, hoảng sợ nói: “Salou, nếu cậu dám làm như thế, ông đây sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
Salou căn bản không có nghe Lâm Kỳ nói gì cả, thú tính bốc lên, chỉ dùng một bàn tay kéo chân của Lâm Kỳ ra, kê đệm lên liền đóng cọc vào trong người cậu.
Lâm Kỳ đau tới sắc mặt trắng nhợt, liều ch.ết cắn chặt răng thực sự không phát ra một chút âm thanh. Trong bóng đêm chỉ có tiếng va đập của da thịt cùng tiếng thở dốc ồ ồ của Salou vang vọng.